Đọc truyện [Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya – Chương 47: Đồ Chơi Hình Trứng (2)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
An Dạ vẫn đứng thừ người tại chỗ, sau lưng cô là âm thanh ồn ào của biển người đang qua lại, mà trước mặt cô là máy gashapon thần bí đang đứng sừng sững.
Gashapon với tràn ngập kỉ niệm tuổi thơ, thế nên, vặn một phát, một quả trứng nhựa sẽ ngay lập tức tái hiện lại tuổi thơ đó?
Nghe cứ như là một câu truyện cười.
An Dạ nắm chặt chiếc nhẫn nhựa trong tay, tâm tình của cô lúc này rất phức tạp, lời nói của đứa bé kia vẫn còn như phảng phất trong đầu — “Không tìm thấy hồi ức, sẽ chết nha.”
Điều này thật là…. vô lý mà!
Đứa bé đó quả thật đang làm khó người khác chứ đâu.
“Kỉ niệm tuổi thơ” — những chữ này biểu hiện cho sự vui vẻ vô lo, vậy mà lại cố tình ghép chung với cái chết lạnh lẽo, cảm giác cứ như một trò đùa ngày cá tháng tư được bày ra từ ai đó.
Hơn nữa, cho dù nhớ lại hồi ức thì có ý nghĩa gì chăng?
Hồi ức vốn đã không có ý nghĩa, nhớ lại cũng chẳng làm được gì, không phải sao?
“An Dạ!” Là Bạch Hành đang gọi cô.
“Đây đây.” An Dạ lập tức bừng tỉnh, phục hồi lại tinh thần bèn xem xét máy gashapon, xem tới xem lui thì thấy cái máy này cũng chẳng có gì khác biệt so với mấy cái khác.
Vậy thì sự thôi thúc mãnh liệt lúc nãy là gì nhỉ?
Cô xòe tay ra, cái nhẫn vẫn còn ở trong lòng bàn tay.
Không, những chuyện mới nãy đều là sự thật.
An Dạ nói với Bạch Hành: “Tôi gặp phải một phiền toái.”
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Hành tay xách nách mang, cùng cô đi song song đến chỗ đậu xe.
“Gashapon, tôi đụng phải gashapon thần bí. Uhm… nói thế nào nhỉ? Rõ ràng là cái máy này, nhưng cảm giác lại không phải nữa, cái máy lúc nãy đã biến mất. Tôi còn vặn được cái nhẫn đồ chơi lúc nhỏ, nó đây.” An Dạ giơ cái nhẫn trong tay lên cho Bạch Hành xem.
Đối phương nhìn lướt qua, sau đó rũ mắt, hỏi: “Từ trong cái máy kia em lấy được chiếc nhẫn đồ chơi hồi nhỏ?”
“Vâng!” An Dạ gật đầu, “Có người còn nói với tôi, nếu không nhớ nổi hồi ức lúc nhỏ thì sẽ chết ngay lập tức, là nói đùa thôi, phải không?”
“Không hẳn đâu.”
“Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không ra.” An Dạ nói một cách buồn rầu, “Tôi…. không nhớ được chuyện lúc nhỏ.”
Bạch Hành không cho là đúng: “Mọi chuyện phát sinh đều có nhân quả, em có thể đi tìm hiểu, những chuyện xảy ra trong hiện tại sẽ dẫn đường để em tìm ra được trước đây em đã làm những gì. Ví dụ trên bàn có một cái ly rỗng, bên trong còn lại ít nước, trên ly nước có dấu vân tay của em, có thể suy ra em là người uống ly nước này, đúng không?”
“Đúng là như vậy, nhưng mà cảm giác là lạ sao ấy.” An Dạ không biết nên nói như thế nào, “Giống như tôi vốn không có những hồi ức kia, ai đó bỗng nhiên đưa cho tôi một ít số liệu, muốn tôi đi tìm hiểu, cảm giác…. rất kỳ quái.”
“Em không có lựa chọn nào khác.” Bạch Hành để bao lớn bao nhỏ vào cốp xe, vỗ vỗ vai cô ý bảo lên xe, sau đó anh ngồi vào ghế lái, lái xe về nhà.
Tiểu Chu và Mũ Lưỡi Trai đã chờ ở dưới lầu, vừa thấy bọn họ liền nhào tới ngay lập tức.
Tiểu Chu đấm một quyền vào ngực Bạch Hành, cái miệng bắt đầu hoạt động: “Càng nhìn hai người càng thấy có tướng phu thê à nha!”
Bạch Hành chỉ xoay qua nói với Mũ Lưỡi Trai: “Lát nữa nhớ đi theo An Dạ lên nhà, thả tên này ở lại đây!”
“Ha ha ha, ok ok!”
Mũ Lưỡi Trai hướng Tiểu Chu làm mặt quỷ, kéo An Dạ vào tiểu khu.
Mà Tiểu Chu thì trưng ra bản mặt đau khổ, than thở: “Dựa vào cái gì, mấy người dám làm, còn cấm không cho tôi nói?! Tôi đây là người ngay thẳng….”
Bạch Hành liếc qua: “Bớt nói nhảm, giúp tôi xách đồ trong cốp xe ra đi!”
“Anh cứ như vậy đem người thương đẩy đi, sau đó tàn nhẫn sai sử tôi à? Ông đây không phục, dựa vào cái gì mà mỗi lần chịu khổ đều là ông đây?”
“Ừm, anh được phép không phục. Bây giờ, trước đem mấy chai bia lên nhà thôi!”
“……” Tiểu Chu ngoan ngoãn làm theo.
Chờ đến lúc mọi chuyện đã xong, rau nào nên cắt thì cắt, nên xào thì xào, lúc này, nồi lẩu cũng đã sẵn sàng.
Mọi người thi nhau thả những món mình muốn ăn vào nước lẩu, lại khui mấy chai bia trợ hứng, trong nhất thời, bầu không khí sôi lên hừng hực.
Tiểu Chu: “Lâu rồi không gặp, hai người đi đâu vậy?
An Dạ: “Tham gia một gameshow, gọi là [Cứu Tôi].”
“Woa, ngôi sao! Ngôi sao ký cho em cái tên với?” Mắt Tiểu Chu sáng rỡ.
“Nè, ký vào đâu? Ký vào ót hay vào mông anh vậy?” Mũ Lưỡi Trai đâm thọt.
Tiểu Chu khựng lại, anh lớn tiếng nói: “Sao ở đâu cũng có cô hết vậy? Đi đi đi, thiếu đòn à? Coi chừng Chu sư huynh đây chỉnh cô đến khóc mới thôi.”
“Cắt!”
Ăn uống thoải mái gần 03 tiếng đồng hồ, Tiểu Chu cùng Mũ Lưỡi Trai mới lưu luyến không rời mà từ biệt, để lại An Dạ cùng Bạch Hành thu dọn tàn cục.
An Dạ để notebook trên bàn, định viết bản thảo tiếp, Bạch Hành thì đang đưa lưng về phía cô rửa chén.
Trong phòng bếp tiếng nước chảy ào ào, Bạch Hành đang hết sức chuyên chú mà rửa một cái đĩa.
Giờ phút này, ánh đèn màu vàng nhạt rót ánh sáng lên người anh, chiếu rõ cả những sợi bông vải li ti trên áo anh, tầng ánh sáng mỏng manh đó làm dáng vẻ anh càng thêm ôn hoà.
An Dạ không viết nữa, cứ thế nhìn chăm chú vào hình bóng Bạch Hành.
Cô câu được câu không mà trò chuyện: “Bạch Hành nè, anh lúc nhỏ có chuyện gì thú vị hay không?”
“Kỷ niệm tuổi thơ?”
“Uhm.”
“Thời gian qua lâu quá, không nhớ nổi.” Bạch Hành nói, “Nhưng mà lúc nhỏ tôi có nuôi một con mèo, toàn thân nó đều màu đen.”
“Anh mua nó hả?”
“Nhặt được.”
“Sau đó thì sao?”
“Chạy tới nhà người khác rồi ở đó luôn, không chịu về nữa.” Anh như là nhớ tới chuyện gì buồn cười, thấp giọng cười một tiếng.
An Dạ lắc đầu: “Lập trường của con mèo đó thật không kiên định mà!”
Một lát sau, An Dạ đóng notebook, trèo lên giường đi ngủ.
Quấn cả người vào tấm chăn dày cộm, cô với tay tắt đèn.
Toàn bộ căn phòng tối đen ngay lập tức, yên lặng không một chút động tĩnh.
An Dạ vốn định ngủ, thế nhưng cứ bị quấy nhiễu bởi một cảm xúc phức tạp.
Loại cảm xúc này hơi khó để giải thích, giống như khi sắp ngủ lại buồn tiểu, phải đi WC, hoặc là sắp ngủ lại sợ mình quên đặt báo thức, phải đứng dậy kiểm tra rồi mới ngủ được.
Là một loại ám chỉ tâm lý mãnh liệt.
An Dạ ló đầu ra từ trong chăn, quét nhìn một lượt bốn phía.
Một bên mắt của cô bị quáng gà nhìn không thấy nên chỉ có thể nhìn được phía bên trái, là bóng dáng xiêu vẹo của những đồ vật trong phòng bị ánh trăng chiếu tới.
Tất cả đều bình thường.
Cô yên lòng, nằm xuống nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, cô bỗng nhiên mở bừng mắt.
Không đúng…. cô đã bỏ lỡ một chỗ.
Tuy cô mở to hai mắt nhìn xung quanh nhưng bởi vì bệnh quáng gà, nhìn thấy được chỉ có một nửa, cô không biết chắc phía bên phải mình lại có những gì.
Nếu vậy, dùng mắt trái không bị quáng gà nhìn thử xem sao?
Da đầu An Dạ tê rần, cảm thấy như có ai đó đang ở phía sau, quay đầu ra sau nhìn xem có gì bất thường hay không thì… thứ kia cũng rất có khả năng đã di chuyển cùng lúc với cái gáy, căn bản là không bị bắt được.
Điều duy nhất có thể khẳng định chính là…. ờm, loại cảm giác bị rình trộm thật sự tồn tại.
Bởi vì giác quan thứ sáu khó giải thích khiến người ta làm ra một số hành động không bình thường.
An Dạ rút mấy ngón tay đang lộ ra ngoài chăn vào, bất ngờ vào lúc này, cô đột nhiên nhận thấy có cái gì đó xẹt qua lòng bàn tay mình.
— ấm áp mềm mại, gió lạnh thổi qua còn mang theo cảm giác ướt át.
Giống như…. bị liếm một cái vậy.
Là…. con chuột hả?
Hay là dưới gầm giường có ai?
An Dạ càng sợ hơn, cô cách ổ chăn hô to: “Bạch Hành! Bạch Hành ơi!”
Không có ai đáp lời cô, cả người An Dạ cuộn tròn trong ổ chăn run bần bật, giống như tấm chăn này đã trở thành thành lũy kiên cố, không ai có thể đột phá nó để tổn thương được đến cô.
Nhưng mà… thật sự tồn tại cái gọi là chỗ an toàn hay sao?
Bạn có thể hiểu ý của cô ấy?
Cô làm sao có thể khẳng định được, trong chăn…. không còn ai khác?
Nếu kẻ đó đang ở…. dưới chân cô thì sao?
An Dạ giống như bị điện giật, bèn nghểnh đầu, cong người nhìn xuống dưới chân.
Ở giữa hai chân của cô, cũng chính là bên trong ổ chăn…. hình như thật sự có cái gì đó.
Đó là một đôi mắt đỏ quạch, ở sâu trong ổ chăn, ngay bên cạnh ngón chân cô.
Ánh trăng len vào khe hở của tấm chăn, khúc xạ lên đôi mắt như pha lê màu đỏ kia khiến nó mang một màu sắc khác thường, kèm theo hơi lạnh khó tả.
An Dạ hét lên đầy kinh dị, đứng dậy tông cửa chạy ra ngoài, chạy biến tới trong phòng Bạch Hành.
Cô không thèm nhìn đến Bạch Hành vừa mới cởi áo, lên giường định ngủ, cả người cô dồn vào trong chăn của anh, run bần bật, nghẹn ngào nói: “Tôi bị theo dõi….”
Bạch Hành sửng sốt nhìn cô cả nửa ngày, sau đó chần chừ hỏi: “Cho nên, em liền chạy tới trên giường của tôi?”
“Tôi… dù sao đi nữa tôi cũng không ngủ bên đó đâu, trong chăn có cái gì thấy ghê lắm!”
“Vậy tôi đi với em xem đã xảy ra chuyện gì.”
“….Cũng được.” An Dạ nơm nớp lo sợ, lấy hết can đảm một lần nữa bò từ trong chăn ra ngoài. Cô núp phía sau Bạch Hành, đẩy anh đi trước.
Bạch Hành vào phòng An Dạ, xốc chăn lên, chỉ thấy bên trong có một con gấu bông với đôi mắt màu đỏ.
Anh hỏi một cách bất đắc dĩ: “Tư thế ngủ của em xấu lắm phải hôn?”
An Dạ lầm bầm một câu: “Sao nó lại ở trong này, con gấu này tôi để ở dưới quê, không có mang theo mà….”
“Hay là em nhớ nhầm?”
“Tuyệt đối không nhầm!”
“Vậy thì phải thực hiện cái ước định kia rồi.” Bạch Hành nói, “Ngày mai, chúng ta về quê em một chuyến, tìm về trí nhớ của em.”
An Dạ không thể phản đối, thật sự mà nói, những chuyện trước đây đối với cô chỉ là râu ria mà thôi. Cho dù cô quên mất ký ức lúc trước chín tuổi thì cũng có sao đâu? Cũng sẽ không xảy ra ảnh hưởng gì đến hiện tại.
Nói đúng hơn là, toàn bộ ký ức tuổi thơ đều vô dụng. Bởi vì những cái đó đều sẽ không ảnh hưởng đến hiện tại nên có thể lựa chọn vứt bỏ.
Chỉ là…. cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Có lẽ, cô nên theo lời đứa bé kia, tìm về ký ức của mình để khỏi phải thiệt mạng.
Nhưng mà…. cô thật sự sẽ phải chết ư?
Chỉ vì chuyện hồi năm nẳm mà phải bồi mạng mình, thật đúng là cmn buồn cười hết chỗ nói.
HẾT CHƯƠNG 47