[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Chương 26: Búp Bê (12)


Đọc truyện [Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya – Chương 26: Búp Bê (12)

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

An Dạ suy tính đến vô số loại khả năng có thể kéo dài thời gian chờ đợi cứu viện.

Cô bất chợt nhớ tới đoạn đối thoại trước đây cùng với Bạch Hành, anh ấy giải thích cách suy đoán tính cách của hung thủ qua phương thức gây án và câu mà cô đã từng hỏi: “Cũng có nghĩa là hung thủ có chấp niệm nào đó rất mãnh liệt? Tính cách của hắn vô cùng cực đoan, chỉ cần đã quyết định chuyện gì thì sẽ hoàn thành cho bằng được, đúng không?”

Lúc ấy, Bạch Hành cũng chỉ im lặng đồng ý.

Những kẻ giết người luôn có một mục tiêu, bọn chúng cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành mục tiêu đó.

Như vậy… cô ả họ Cao kia cũng phải có một mục đích, chỉ có phân tích được điều đó thì An Dạ mới có thể cho ra những phán đoán chính xác, từ đó mới có thể không bị vuột mất bất cứ cơ hội sinh tồn nào.

Hiện tại, An Dạ giống như một vai chính trong game cần phải qua cửa, dưới tình huống không có sự chỉ dẫn, cô phải suy nghĩ cặn kẽ mỗi một lựa chọn của mình, tránh đi bất cứ sai lầm nào có thể dẫn đến cái chết (game over).

Đầu tiên, cô nghĩ tới hai vụ án 001 và 002, hung thủ vì muốn tạo sự khủng hoảng trong dư luận, cũng chính là tung tin đồn “búp bê giết người” mà đã gây ra một vụ giết người hoàn hảo. Mục đích của ả ta là muốn truyền bá sự sợ hãi và khát vọng biến thái thích nhìn thấy bộ dạng khát cầu sự sống của nạn nhân trước khi chết.

Bây giờ, An Dạ chính là nạn nhân thứ ba — bị bắt cóc. Hung thủ vẫn là muốn tuyên truyền một chủ đề nào đó, mục tiêu lần này của ả ta cũng không phải “búp bê giết người” mà muốn cho dư luận biết đây là hành vi do con người tạo ra, ả muốn tạo ra sự khủng hoảng lớn hơn cho xã hội.

Nếu như vậy, cô có thể cố tình giả ngây giả dại, không thỏa mãn sự yêu thích bệnh hoạn của hung thủ là muốn xem sự cầu xin của một người sắp chết?

Vẫn không được, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

An Dạ ngồi bó gối, hít sâu một hơi.

Nơi đây có mùi mốc rất mạnh như là từ trong khe cửa tỏa ra, trộn lẫn với mùi sơn tường hơi chua chua rất khó chịu.

Cô nhíu nhíu mày, cố gắng bình tĩnh lại.

Có chỗ nào đó không thích hợp!

Nếu là hung thủ bắt cóc cô, sau đó lại dùng búp bê giết cô, tạo ra thêm một tin đồn mới về “búp bê giết người” vậy mới hợp lý. Nhưng bây giờ thì không giống! Hoàn toàn không giống!

Vậy thì… vì sao?

Vì sao mà vụ án thứ ba lại lệch khỏi quỹ đạo của chủ đề “búp bê giết người” trước đây?

Cô ả kia gióng trống khua chiên tuyên bố chính mình là hung thủ, hơn nữa còn vươn tay làm ra tư thế mời với toàn bộ dư luận, đưa ra lời mời biến thái “hoan nghênh mọi người tới xem phương cách giết người thuần thục của tôi” như thế.

Điều này khác với trước đây, có cái gì đó đang lặng yên thay đổi.


Cứ cho là vụ án thứ ba này lệch khỏi chủ đề ban đầu, nói cách khác, hung thủ không còn muốn tuyên truyền tin tức “búp bê giết người” nữa, ả đã sớm thay đổi mục đích, như vậy cũng có thể là… ả ta không còn muốn nhìn sự cầu xin của nạn nhân nữa.

Cũng có nghĩa là, cô không có cách nào để kéo dài thời gian!

Hung thủ tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội này!

Ả ta có mục đích khác. Ví dụ như… muốn tạo ra sự khủng hoảng chưa bao giờ có trong dư luận!

Nhưng nếu ả ta bị bắt và bị bỏ tù sau khi giết cô thì chẳng phải lại cấp cho mọi người một viên thuốc an thần hay sao?

Chắc chắn ả sẽ không ngoan ngoãn giơ tay chịu trói mà còn có hậu chiêu, mọi chuyện sẽ không dừng lại một cách đơn giản như vậy!

Mà muốn đạt được mục đích “làm cho cả xã hội khủng hoảng” thì nhất định phải giết chết An Dạ, không từ thủ đoạn giết chết cô!

An Dạ hiểu rằng bất cứ cách nào thì cũng đều phí công, hung thủ sẽ không để ý đến cảm xúc của cô và cũng không muốn nhìn bộ dạng cầu xin của cô nữa! Ả ta chỉ muốn giết chết cô!

An Dạ run rẩy, lông tơ trên người như bị điện giật dựng đứng cả lên.

Cô phải làm sao bây giờ? Chưa bao giờ cô lâm vào cảnh tuyệt vọng như thế này!

“Rầm rầm rầm.” Khóa cửa rơi xuống, tiếng đập cửa vang lên bên ngoài.

“An Dạ tiểu thư, tôi có thể vào được không?” Cô ả họ Cao hỏi.

An Dạ không biết nên trốn vào chỗ nào, dưới tình thế cấp bách, cô run giọng, nói: “Bây giờ còn chưa tới 12h đi?!”

“Chỉ là làm trước một ít công tác chuẩn bị thôi, An Dạ tiểu thư không cần sợ đâu nha!” Ả ta đẩy cửa ra, trên tay cầm một ống chích, tay bên kia cầm một con dao gọt hoa quả dài sọc, lưỡi dao sắc bén, nói: “Mong cô đừng cử động, tôi không muốn giết cô sớm như vậy đâu. Xin hãy thông cảm cho tâm tình của tôi, nhé?”

An Dạ không dám nhúc nhích, chỉ biết hỏi cầu may: “Vậy… có thể chờ cho tôi bình tĩnh chút được không?”

“A, không thể!” Ả ta mỉm cười như một đóa thược dược nhiễm máu đen, lập tức ấn lưỡi dao vào trước trán An Dạ, tay kia cắm ống chích vào cánh tay cô.

An Dạ rất nhanh đã có phản ứng với thuốc, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, bàn tay không thể dùng lực nắm lại.

Ả ta nói: “Thích không? Đây là thuốc an thần, vốn là cho tôi dùng đấy!”

“Cô đã từng bị bệnh gì?” An Dạ nhìn tay mình bị trói vào khung trường, trong nỗi tuyệt vọng vô cùng, ngược lại tìm về được chút bình tĩnh.

“Suỵt, bí mật!” Ả ta nhếch môi, không muốn nhiều lời, đẩy vào một cái xe đẩy, đặt một cái notebook đã nối mạng sẵn lên đầu ngăn tủ, chắc có lẽ là chuẩn bị cho một lát nữa phát sóng trực tiếp trên Internet.

Sau đó, ả ta lại nhỏ vài giọt tinh dầu vào máy phun hơi*, một làn sương khói nhàn nhạt bốc lên — là mùi của hoa oải hương, máy phun ánh lên một màu tím diễm lệ, mang theo cảm giác yêu dị mơ hồ.

Ả ta cắt phăng áo ngoài của An Dạ, chỉ còn lại nội y màu trắng, nói: “Thả lỏng chút nào! Trước khi giải phẫu, tôi muốn cho cô hưởng thụ một chút. Tôi sẽ massage toàn thân cho cô một lần, được không?”

“Biến thái!” An Dạ biết nhiều lời cũng vô ích, đối phương quá điên cuồng, sẽ không nghe cô nói.


Không bằng cứ dựa theo lời của ả, nhắm mắt lại hưởng thụ mọi chuyện — hưởng thụ cái gọi là “buổi thịnh yến tử vong”, đúng thật là châm chọc mà!

Ả ta nói: “Không phải cô muốn kéo dài thời gian sao? Bất cứ kẻ nào sắp chết cũng đều nghĩ như vậy, bây giờ còn một tiếng đồng hồ nữa, cô có thể chậm rãi thoải mái mà kéo dài, hửm!”

Xoa tinh dầu lên đầy hai tay, ả ta nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay của An Dạ, động tác đầy ôn nhu khiến người khác không tự chủ được, muốn thả lỏng sa vào sự mềm mại của đôi tay trắng muốt đó.

Nếu đối phương không phải là tội phạm giết người thì An Dạ sẽ rất hưởng thụ, thế nhưng đó là một ác ma giết người không chớp mắt, có thể tuỳ lúc lấy mạng cô!

Trong đáy mắt An Dạ có sự cảnh giác, cô nhìn chằm chằm đối phương, khẽ hỏi: “Vì sao? Có thể nói nguyên nhân cho tôi biết không? Vì sao cô muốn làm như vậy?”

“Không phải cô biết nhiều lắm sao, An Dạ tiểu thư?”

“Trước khi chết, tôi muốn…”

“Rất xin lỗi!” Biểu tình của ả mang theo sầu lo nhàn nhạt, nói: “Tôi không muốn cho cô làm ma hiểu chuyện, đôi khi biết nhiều quá cũng không tốt đâu! Tôi cũng không có hứng thú tâm sự chuyện của mình cho cô nghe. Huống chi… chúng ta cũng không phải là bạn thân chuyện gì cũng nói cho nhau nghe.”

Cùng ả ta trở thành bạn thân? Tim An Dạ nhảy dựng một phát, cô lắc đầu không lên tiếng.

“Thả lỏng nào!” Ả ta lại thêm một chút tinh dầu, xoa lên vai An Dạ, nói: “Còn lại 25 phút, cô có thể hưởng thụ. Tôi là một người rất có quan niệm về thời gian, đã hẹn trước giờ thịnh yến thì tôi chưa bao giờ đến trễ đâu.”

Những lời này của ả ta làm người nghe không rét mà run, cũng là gián tiếp nói cho cô biết: thời khắc xử tử đã đến thì cô trốn không thoát đâu!

Ả ta lại nói: “Cô có biết máu bầm hình thành như thế nào hay không? Cả người cứng ngắc, cơ bắp thì căng chặt… thật khó coi! Tôi đã nói cô nên hưởng thụ đi, tôi sẽ rất nhẹ nhàng.”

“Tôi không thể thả lỏng được, có ai sắp bị giết mà có thể thả lỏng đâu?” An Dạ chần chờ trong chốc lát, lại hỏi: “Cô nhất định phải giết tôi sao?”

“Chuyện gì cũng có thể nói trừ chuyện này, cũng không thể thương lượng. Nói cho cô biết, tôi đã đợi thật lâu cho khoảng thời gian này — chỉ hai người chúng ta!”

“Cô không sợ bị bắt sao?”

“Không sợ!”

“Vì sao?”

“Tôi cũng rất nhanh sẽ chết, ai thì cũng sẽ chết thôi.”

Đương nhiên ai cũng sẽ chết, chẳng qua An Dạ cô một chút cũng không cần bị kẻ điên giết hại!

“Được rồi, đã đến giờ!” Ả ta đứng dậy, đặt lưỡi dao lên bụng An Dạ, nhẹ giọng nói: ” Đây là bộ phận mềm mại nhất, tôi cũng sẽ không xa xỉ như vậy, bắt đầu liền hưởng thụ nơi này. Vẫn nên hạ dao từ đây, từ giữa ngực rạch xuống, cố gắng bảo trì hoàn chỉnh phần nội tạng.”

Lưỡi dao bị kéo rê lên giữa lồng ngực An Dạ, áo ngực vẫn còn chưa bị cởi ra. Ả ta vẫn đang lên kế hoạch, nghiêm túc mà suy xét, giống như pháp y muốn cho người chết một câu trả lời hợp lý, mang theo một sự thần thánh khó có thể nói rõ nào đó.

Trong tay cầm dao, ả ta mở lên một phần mềm phát sóng trực tiếp nào đó, trong phòng chat trực tuyến đã sớm có vô số thành viên nặc danh ngồi chờ.


Đại đa số mọi người đều chỉ trích thủ pháp giết người tàn bạo của hung thủ, thế nhưng cũng có một số ít kẻ máu lạnh kêu gào: “Ra tay nhanh lên!”

“Tôi sẽ mở video sau 30 giây nữa. Cục cưng hãy chuẩn bị một chút nha!” Đặt lưỡi dao sắc bén trên xương quai xanh của An Dạ, ả ta rạch ra một đường cắt nông, nơi đó liền chảy ra một dòng máu mượt mà, mang theo sự đau đớn đến tận xương, lập tức làm An Dạ bừng tỉnh khỏi sự tác động của thuốc an thần.

Đau!!!

Cô sắp bị giết! Không có ai tới cứu cô, không có bất cứ một ai!

Vào lúc này, An Dạ vô cùng khao khát sự xuất hiện của Bạch Hành, một sự chờ đợi hy vọng chưa từng có trước đây.

Mở video ra, ả ta đối mặt với An Dạ, một tay với tới xe đẩy lấy một lưỡi dao nhỏ hơn, nhẹ nhàng đặt lên ngực cô.

Ả ta nở nụ cười, một nụ cười ngọt ngào làm người khác không rét mà run.

Vào lúc này, bỗng đâu vang lên một tiếng “Pằng!” thật lớn như muốn thủng màng nhĩ người nghe.

Trên mặt An Dạ cảm nhận được chất lỏng ấm áp, một màu đỏ tươi che khuất tầm nhìn, dính cả lên lông mi của cô.

Cô ngơ ngẩn cúi đầu nhìn, thì ra là máu! Trên mặt, trên ngực cô đều là máu tươi nóng hổi!

Nhưng cô không có bị thương, đây là… máu của kẻ điên kia?

“Pằng!” Lại vang lên một tiếng nữa.

Cái notebook bên trái An Dạ trực tiếp rơi xuống mặt đất, xác camera tan nát văng lên da thịt loã lồ của cô đau điếng.

Lúc này An Dạ mới mở mắt ra nhìn, thì ra là Bạch Hành cầm súng đứng nơi cửa, trên mặt anh có nét kiên nhẫn, đầu lông mày hơi hơi nhăn lại.

“Ha ha!” Ả họ Cao che lại khuỷu tay phải, cười nhạo một tiếng, dụng cụ giải phẫu thì đã sớm rơi trên mặt đất. Ả ta nheo mắt, một tay theo bản năng sờ ra phía sau như muốn lấy gì đó.

“Đang tìm cái này hả?” Một tay Bạch Hành còn cầm súng chĩa vào ả, một tay từ phía sau móc ra một cây súng loại nhỏ vứt trên mặt đất.

Hiển nhiên, ả ta đã sớm bị Bạch Hành theo dõi, ngay cả súng cũng đều bị tước mất.

Vậy có nghĩa là… bọn họ vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh cô sao? Thật tốt quá! An Dạ còn có đồng bạn, còn có người bảo vệ cô, không bỏ rơi cô!

“Chúng mày giỏi lắm!” Ả họ Cao ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, trên mặt vẫn treo nụ cười đạm bạc, nói: “Tao đầu hàng, đến bắt tao đi!”

Bạch Hành hơi nheo nheo mắt nhưng cũng không có động tác nào khác. Anh từ từ hạ súng xuống, vài giây sau lại bất ngờ bắn một phát vào cẳng chân ả ta!

Đây là vì tránh cho hung thủ có hậu chiêu, trong tình huống không thể bắn chết thì phải bảo đảm đối phương mất đi năng lực hành động, không thể tấn công được nữa.

Anh nhìn ả ta ngã xuống, cuộn tròn trên mặt đất.

Sau đó, Bạch Hành mới tiến vào phòng, cởi bỏ dây trói trên cổ tay An Dạ, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.

“Tôi là 07, hung thủ đã bị khống chế.” Bạch Hành lấy di động ra nói một câu.

Ngay lập tức, từ ngoài cửa liền xuất hiện vô số cảnh sát vọt vào phòng.

Những chuyện sau đó thì An Dạ cũng không rõ lắm, cô được Bạch Hành đỡ ngồi vào xe cảnh sát dưới lầu, nặng nề lâm vào giấc ngủ suốt tám tiếng đồng hồ.


Chờ sau khi cô tỉnh lại thì mọi việc đã kết thúc.

An Dạ hỏi Bạch Hành: “Anh đuổi tới bằng cách nào vậy?”

Anh trả lời: “Khi phát hiện máy theo dõi bên trong con búp bê 003, tôi đã gắn định vị GPS mini vào lại trong cơ thể của nó. Lúc đầu tôi đoán là hung thủ muốn lợi dụng búp bê để duy trì độ tương tự của các vụ án thì sẽ thu hồi 003, thế nhưng không nghĩ tới cuối cùng cô lại bị bắt cóc.”

Tiểu Chu tiếp lời: “Chúng tôi đã mai phục mấy ngày nay, muốn điều tra xem hung thủ có đồng lõa hay không cho nên mới chậm chạp không có hành động. Chậc! Thật đáng tiếc, vốn là tôi muốn diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân thế nhưng lại bị tên tiểu tử này nhanh chân đến trước!”

Mũ Lưỡi Trai nói: “Chị An Dạ, chị không biết đâu, chúng em tìm được trên xe của hung thủ hai cây gậy gỗ mô phỏng theo bàn tay búp bê, có thể dùng nó bóp chết người khác, hung thủ đã dùng đó làm hung khí. Em đã thử qua trên cổ của Chu sư huynh, anh ấy bị nghẹn đến mức nói không ra hơi, vậy mà còn ba hoa rằng mình rất có năng lực, ha ha ha!”

“Cô còn cười? Cô còn cười được hả?” Mắt Tiểu Chu trợn trắng cả lên, “Dựa vào sức lực của cô? Tôi cũng chỉ muốn cho cô thể nghiệm thủ pháp gây án của hung thủ thôi, cô thật đúng là cho rằng có thể khống chế được tôi à?”

“Thế cho nên mọi chuyện đều kết thúc rồi?” An Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng vẫn chưa biết nguyên nhân phạm tội của hung thủ nhưng mọi chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, tin đồn “búp bê giết người” tự động bị đánh tan.

Vậy mà An Dạ nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì lại truyền đến một tin dữ khác — cô ả họ Cao đã chết, chết trong ngục giam, nguyên nhân cái chết là bị một thứ gì đó bóp cổ làm cho nghẹt thở dẫn đến tử vong, trên cổ có hai vết bầm thật nhỏ, tương tự với hai vụ án trước đây, khớp với bàn tay của búp bê!

Bên trong hiện trường không có bất cứ một con búp bê nào, cũng không có hung khí, mọi thứ biến mất một cách kỳ lạ.

An Dạ có một dự cảm không tốt, cô và nhóm người Bạch Hành tiến vào hiện trường xem xét.

Cô ả kia thật sự đã chết, trên cổ có dấu vết ăn khớp với bàn tay của búp bê, xung quanh trong phòng giam cũng không có bất cứ đồ vật nào có thể làm hung khí.

Con người không có khả năng tự mình bóp cổ mình, trước khi chết thì con người sẽ tự động giảm lực, không thể làm cho chính mình nghẹt thở. Cho nên, con người sẽ bị giết chết, bị chết đuối hoặc là bị ngã chết. Lực tác động là nguyên tố khác: là hung khí, là nước hoặc là độ cao!

Là búp bê đã giết ả ta?

Cũng chỉ có một loại khả năng này. Cho nên, búp bê… thật sự là vật sống?!

An Dạ bỗng nhiên hiểu ra câu nói trước đây của ả — “Tôi cũng rất nhanh sẽ chết, ai rồi cũng sẽ chết thôi.”

Ả ta đã sớm đoán trước chính mình sẽ chết? Cho nên mới cố ý làm mình nổi bật trước dư luận, khiến cho tất cả mọi người chú ý đến, nhìn hung thủ bị bắt vào tù, mọi người có thể buông bỏ nỗi lo sợ nhưng cuối cùng hung thủ cũng chết vào tay búp bê.

Như vậy sẽ tạo thành hậu quả gì?

Mọi người cho rằng tất cả đã kết thúc thế nhưng bây giờ lại nổi lên một luồng sóng lớn hơn nữa.

Ai cũng sẽ sợ hãi búp bê! Dư luận sẽ khủng hoảng!

Rốt cuộc, ả ta đã thành công cấy vào trong lòng mọi người nỗi sợ “búp bê sẽ giết người”!

Mà búp bê… vô cùng có khả năng thật sự biết giết người!

An Dạ nhớ tới trên mặt búp bê mang theo nụ cười đầy mê hoặc, đáy lòng cô sinh ra một dự cảm rất xấu.

Có lẽ, mọi chuyện trước đây là do một tay ả họ Cao gây ra, mà hiện tại — búp bê thật sự có sự sống.

Hoặc là… nó vẫn luôn sống! Vẫn luôn lấy thân phận kẻ thứ ba, luôn bàng quan đứng nhìn bọn họ!

*Máy phun hơi:

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

HẾT CHƯƠNG 26


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.