Đọc truyện [Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya – Chương 108: Trò chơi trốn tìm (7)
Edit: Quyên
Beta: Dưa nụ
Mũi chân An Dạ hướng xuống đất, hai tay bị kéo lên khỏi cổ và giơ thẳng lên trên, mặt ngước lên giống như vũ công ba lê đang biểu diễn “Hồ Thiên Nga”, lúc này cô đang duỗi thẳng người, cả cơ thể toát ra khí chất vừa yếu đuối vừa dịu dàng.
Nhưng sự thật là cô vô cùng đau đớn, những sợi dây kia như nổi lên dưới làn da mỏng manh, lan ra khắp cơ thể cô.
Những đường chỉ màu trắng vừa mỏng vừa dày đặc, cứng hơn dây câu cá đâm vào da, chui vào mạch máu, hợp thành một thể với An Dạ.
Cô giống như đã biến thành bù nhìn, bị con búp bê kia điều khiển, bị cỗ thi thể đó điều khiển rồi sau đó chết tại chỗ này.
Cô không thể tránh được, cũng không thể trốn thoát khỏi đây.
“An Dạ, cố chịu một tý”. Bạch Hành đẩy một chiếc ghế đến dưới chân An Dạ.
Nơi An Dạ bị treo quá cao, dù có ghế đệm và kê hết sách lên đó thì cũng chỉ chạm được đến mũi chân An Dạ chứ không thể giảm bớt đau đớn cho cô.
Cô không dám phát ra tiếng khiến cho Bạch Hành lo lắng mà chỉ có thể thở hổn hển từng hơi, càng lúc càng khó chịu, lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội.
Bạch Hành đụng vào chân An Dạ, nhờ đó đoán được vị trí của cô.
Anh biết tình hình đang rất nguy hiểm và góc treo An Dạ là theo hướng thẳng đứng.
Bạch Hành móc một con dao quân dụng cỡ nhỏ từ trong túi ra, ngón cái bấm vào thân dao một cái, lưỡi dao lập tức bật lên.
Thực chất anh không thể làm gì được. An Dạ bị treo thẳng đứng, nếu như ném con dao để cắt đứt sợi dây thì sẽ không xác định được góc độ khi dao rơi xuống, không cẩn thận An Dạ sẽ gặp nguy hiểm. Không ai muốn chuyện đó xảy ra.
Đợi một lát, nhất định phải tìm ra cách.
…..
Có cách rồi.
Bạch Hành cởi áo sơ mi mình đang mặc và xé ra thành từng dải vải nhỏ, sau đó cột vào cán dao.
Một tay anh cầm con dao, tay còn lại nắm chặt dây vải. Anh hít một hơi thật sâu rồi ném mạnh lên phía trên!
Với lực ném cực kỳ mạnh, chỉ trong chớp mắt lưỡi dao lạnh lẽo đã cắt đứt sợi dây màu trắng, cắm chặt vào trần nhà.
Bằng cách này, anh sẽ không lo sau khi sợi dây bị cắt đứt, con dao sẽ rơi trúng đầu An Dạ hoặc rơi vào những bộ phận khác trên cơ thể cô.
Bạch Hành thay đổi góc độ và kéo mạnh dây vải, con dao nhanh chóng bị kéo lại theo lực kéo của anh.
“Đứt rồi, đã cắt đứt dây rồi.” An Dạ vui mừng kêu lên, tán thành với cách làm của Bạch Hành.
Thấy cách này có hiệu quả nên Bạch Hành tiếp tục làm theo, anh cắt đứt từng sợi dây đang trói An Dạ, khoảng 30 phút sau, cô đã rơi xuống mặt đất.
An Dạ không bị thương khi té xuống, trên cổ tay cô có nhiều vết hằn đỏ do bị sợi dây siết chặt, có lẽ không lâu sau sẽ thành mấy vết máu bầm.
Tuy nhiên, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ trải qua những chuyện này. Cô nghĩ chỉ cần tìm được những xác chết là đủ, không ngờ lại bị lật thuyền trong mương, bị bọn chúng ám toán một phen.
An Dạ xoa xoa cổ tay rồi ôm lấy hai tay, một lúc lâu sau mới có thể loại bỏ được cảm giác kỳ lạ kia, cảm giác đó cứ như cơ thể bị thứ khác xâm chiếm vậy, không thể đè nén cảm xúc của mình, thậm chí còn cảm thấy cả cơ thể này không phải là của mình.
Xâm chiếm….
Từ này khiến người ta thật ghê tởm.
An Dạ nhớ đến gương mặt đã chen vào đầu óc cô lúc nãy, không hiểu sao lại muốn nôn, phản ứng sinh lý nên có một dòng khí trào ra từ trong cổ họng khiến cô không thể không khom người, lập tức quỳ rạp dưới đất!
“An Dạ!”. Bạch Hành vô cùng lo lắng, anh quỳ một chân trên đất, đỡ đầu cô tựa vào vai mình và ôm cô vào trong ngực.
Dường như anh rất đau lòng, cứ lặp đi lặp lại, thì thầm hỏi cô có ổn không.
“Đừng lo lắng.” An Dạ đáp, cô không biết cảm giác khác thường này là gì.
Cô lau đi vết nước bọt ở khoé miệng, mạnh mẽ đứng lên thêm lần nữa.
An Dạ mở nhật ký ra xem, bên trong viết: “Tìm được rồi, tìm được rồi, tìm được thi thể đầu tiên rồi.”
Cô đọc những dòng chữ tiếp theo: “Tôi là xác chết thứ hai, anh ta là cái xác thứ ba, còn kia là xác chết thứ tư”.
An Dạ khẽ nhíu mày, ba thi thể xuất hiện cùng lúc sao?
Theo bản năng, cô cảm thấy không ổn, lông tơ cả cơ thể dựng đứng lên như phản xạ theo điều kiện, giống như có tiếng sấm vang lên khiến cô giật mình.
Bạch Hành nói: ” Lần này phải cẩn thận hơn, quan sát thật kỹ trước khi hành động.”
“Được, vậy em sẽ đọc tiếp phần bên dưới” An Dạ gật đầu, đọc một cách nghiêm túc: “Tôi là Diệp Tử, lớp trưởng của lớp 9, việc này xảy ra sau khi tôi tan học. Có lẽ vào một ngày đầu tháng Ba, hôm ấy thời tiết khá tốt, bầu trời không mây. Thời gian gần đây đã xảy ra nhiều vụ bắt cóc trẻ em nên tôi phải về nhà sớm, nếu không mẹ tôi sẽ rất lo lắng.”
“Nghe theo lời mẹ dặn là không được đi vào những hẻm nhỏ nên tôi chọn đường lớn để đi. Khi đi được vài bước, tôi chợt nghe thấy có tiếng động ở đầu hẻm bên cạnh.”
“Là A Vân, bạn cùng lớp với tôi, cậu ấy đang bị người khác kéo đi. A Vân giãy dụa, cậu ấy không chịu đi. Khi A Vân quay đầu lại, tôi mới phát hiện cậu ấy đã bị bịt miệng bằng băng keo, vì vậy cậu ấy không thể kêu lên được.”
“Suýt chút nữa đã bị người đàn ông kia nhìn thấy, tôi vội vàng trốn qua một bên, né tránh ánh mắt cầu cứu của a Vân.”
“Sau đó, tôi không nhìn thấy họ nữa. Hai người họ giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
“Ngày hôm sau, giáo viên chủ nhiệm báo tin A Vân bị giết chết. Tôi rất sợ hãi vì mình đã không cứu cậu ấy.”
Câu chuyện kết thúc tại đây, không có phần sau.
Thế nhưng An Dạ chắc chắn chuyện không đơn giản như vậy vì tổng cộng có ba xác chết, dựa vào diễn biến của câu chuyện thì lúc này chỉ mới xuất hiện một xác chết, “Tôi” bên trong quyển nhật ký vẫn chưa kể ra nguyên nhân cái chết của mình, rõ ràng còn có phần sau.
Đúng như dự đoán, nhật ký bắt đầu lật qua lật lại.
Một cơn gió thổi qua mắt An Dạ mang theo cảm giác lạnh lẽo, khiến cô run cả người.
Ngay lúc này, trước mặt An Dạ bỗng nhiên xuất hiện một cậu bé. Hai con ngươi của cậu bé ấy có màu xám nhưng không có tròng trắng, một màu xám thê lương lấp đầy hốc mắt.
Nó nhìn An Dạ, vẫy tay với cô như lmuốn cô đi theo nó.
An Dạ đứng yên không động đậy, đến khi trong nhật ký xuất hiện dòng chữ mới: “Hơn một năm sau, tôi vẫn không thể quên được. Vì cảm giác tội lỗi và tò mò nên tôi bắt đầu tìm hiểu về chuyện của A Vân….”
Câu chuyện bị gián đoạn thêm lần nữa, dường như cậu bé kia là công cụ thúc đẩy câu chuyện, nếu không đi theo nó, câu chuyện sẽ không thể tiếp tục.
An Dạ chỉ có thể cố gắng đi theo, cả hai đi qua cánh cửa, băng qua hành lang.
Giày cô mang là kiểu giày da bóng loáng, khi đạp lên sàn nhà trơn bóng thì phản chiếu ra một luồng sáng trắng, gót giày chạm đất vang lên âm thanh rất rõ ràng.
An Dạ tiếp tục đọc: “Tôi quay lại con hẻm kia một lần nữa nhưng không đi sâu vào đó vì tôi tin rằng A Vân không rời khỏi con hẻm, cũng chính là bị dẫn vào một nơi nào đó bên trong.”
Cô đi được vài bước bỗng nghe có tiếng bước chân vững vàng vang lên, cô khẽ hỏi: “Bạch Hành, anh đang ở đâu?”
“Đừng sợ, anh ở đây.”
Bạch Hành vẫn còn đi sau lưng cô, giọng nói của anh tiếp thêm sức mạnh cho cô, giúp cô tiếp tục tiến về phía trước.
An Dạ ngước lên, lén nhìn qua chỗ cậu bé rồi cúi đầu đọc tiếp nhật ký: “Cuối con hẻm là một ngôi nhà mái đỏ, nghe nói thật lâu trước đây có người vô tội bị treo cổ chết tại căn nhà này. Cũng có người nói đây là căn nhà ma, đã lâu không có người ở. Tôi đoán đây là nơi A Vân bị người đàn ông kia giết chết.”
An Dạ dừng lại, thầm nghĩ: “Căn nhà màu đỏ, đó không phải căn nhà này hay sao?
Đợi đã, trong nhật ký có nhắc đến ngôi nhà này là — ngôi nhà ma ám.
Cô lại bắt đầu hoảng loạn, rõ ràng chuyện gì cũng đã từng gặp qua nhưng vẫn cứ bị giật mình sợ hãi, bị đủ loại sự vật dọa đến.
Giọng An Dạ run lên, cô la to: “Bạch Hành, anh ở đâu?”
“Anh vẫn ở đây.” Giọng anh ở rất xa, giống như mặt trăng bên ngoài cửa sổ, lúc gần lúc xa, bị ngăn cách bởi bóng đêm, âm u không rõ ràng.
“Bạch Hành? Em sợ lắm.” An Dạ không dám đi về phía trước, “Anh vẫn còn sau lưng em không?”
“Anh vẫn ở ngay sau lưng em, cách em 10 mét.”
Trong lòng An Dạ có chút hồi hộp, đã xa vậy sao?
Cô nói: “Anh mau lại đây, em sẽ đợi anh, một mình em không thể đối phó được, em cần sự giúp đỡ của anh.”
“Anh ở cách em 9 mét.” Giọng của anh thật sự đã gần hơn.
“Khoảng cách 8 mét.”
“Khoảng cách 7 mét.”
Bạch Hành càng lúc càng gần cô hơn….
Đến khi có hơi thở của đàn ông đến gần sau lưng An Dạ.
Bạch Hành đã đến rồi, An Dạ khẽ thở dài nhẹ nhõm và tiếp tục đi về phía trước.
Tuy nhiên, vào lúc này cô lại phát hiện ra một điều khủng khiếp khác.
Giác quan của Bạch Hành thật sự rất nhạy cảm. Anh có thể nghe thấy tiếng động từ xa theo mọi hướng; có thể ngửi được rất nhiều mùi vị khác nhau, bất kể là món ăn nào cũng không gạt được anh; mắt của anh có thể nhìn được mọi hướng xung quanh, nhưng đó là lúc trước khi anh bị mù, sau khi mù thì đôi mắt giống như một vật trang trí mà thôi.
Do đó, rõ ràng Bạch Hành không có khả năng xác định được chính xác vị trí của cô.
Bởi vì, anh không nhìn thấy.
Vì vậy, người đàn ông đang ở gần An Dạ…. rốt cuộc là ai?
Quyển nhật ký trên tay cô bỗng nhiên lại sang trang, chữ viết trên đó nguệch ngoạc giống như bị một con thú dữ đuổi theo. Dựa vào nét chữ là có thể đoán được sự lúng túng của người viết, trên đó viết: “Tôi đã tìm ra địa điểm, định quay về để đọc thêm một ít tin tức có liên quan đến A Vân mà không ngờ vừa lùi về sau một bước, sau lưng đã đụng vào một người. Là gã đàn ông kia, tôi hoảng hốt muốn chạy trốn nhưng cuối cùng vẫn bị giết tại nơi này.”
Từ góc cửa, cậu bé dắt ra một cô bé khác, cả hai xoay người lại mỉm cười với An Dạ.
Ánh mắt cậu ấy di chuyển lên trên đỉnh đầu cô, nhìn về phía người đàn ông đang ở sau lưng cô.
Người đàn ông đó phát ra tiếng ho khan, giọng hơi khàn khàn: “Anh đang ở đây, ngay sau lưng em.”
Quả nhiên không phải là Bạch Hành.
An Dạ sợ hãi bỏ chạy nhưng lại bị hắn ta bịt miệng và kéo ngược về sau.
Bạch Hành đâu, anh đang ở đâu?
An Dạ vô cùng sợ hãi, cô không ngờ rằng mình lại lần lượt trải qua những cái chết như trong cuốn nhật ký.
Gã đàn ông này là một kẻ giết người, gã sẽ giết cô mà không hề nương tay.
Bạch Hành, anh đang ở đâu?
“Ô…. ô…. ô…”
An Dạ không thể nói được, miệng đã bị chặn lại, cô tuyệt vọng đến mức muốn từ bỏ cuộc sống này.
Hai đứa nhỏ vẫn đứng bất động nhìn cô, bàng quan và thờ ơ.
An Dạ nhớ lại lời nói của Diệp Tử về việc thấy chết không cứu, lại nghĩ đến mười ba người bị thiêu chết, khi đó không có ai mở cửa ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy nhưng không ai cứu họ.
Đúng vậy, đây là cảm giác tuyệt vọng từ bên trong, mang tới nguồn năng lượng tiêu cực vô tận.
Đó cũng là năng lượng tiêu cực mang lại nỗi sợ hãi và huỷ hoại con người.
Bàn tay của người đàn ông kia bịt miệng cô rất chặt, các ngón tay dính sát vào nhau không có kẽ hở. Lòng bàn tay của gã đè chặt lên miệng và mũi cô, không biết gã muốn cô bị ngạt thở hay chỉ muốn cô im lặng.
Tim cô đập dồn dập như trống đánh, cô ra sức dùng móng tay cào vào tay gã đến chảy máu, hy vọng gã có thể buông lỏng tay.
Thả ra, mau thả ra.
Hai mắt An Dạ không thể nhìn lên được, để lộ ra tròng trắng thật lớn, đây là phản ứng trước khi bị ngạt thở.
Đúng lúc này, chợt có một cảm giác ấm áp phun lên khắp lưng cô.
Là máu của người đàn ông kia.
Bạch Hành dùng dao đâm vào điểm yếu của gã, buộc gã thả tay ra.
Cơ thể gã giống như không có xương, sau đó ngã nhào xuống đất.
An Dạ lập tức ngã ngồi lên mặt đất, cô thở hồng hộc, vẫn chưa lấy lại được tinh thần, suýt chút thì đã chết.
Cuốn nhật ký lại bắt đầu hoạt động, viết rõ nguyên nhân cái chết của người đàn ông kia, cách chết của gã cũng tương tự như “bị Bạch Hành giết chết trong cơn tức giận”.
Nhật ký viết: “Ban đầu, người đàn ông muốn bắt cóc A Vân đòi tiền chuộc nhưng hắn đã bị A Vân làm cho tức giận nên lỡ tay giết cậu ấy. Sau khi giết chết tôi, hắn bị bắt ngay sau đó. Tôi thấy ba mẹ A Vân và bạn bè thân thích bao vây hắn lại, đánh hắn để trừng phạt và cũng để trút giận. Đến khi cảnh sát ngăn bọn họ lại thì người đàn ông đó đã chết vì mất quá nhiều máu.”
Đây là cách mà ba cái xác này đã chết. Đầu tiên, bởi vì lòng tham, hắn đã giết chết Diệp Tử và A Vân. Sau đó, hắn chết trong tay người khác vì sự tức giận.
An Dạ nghĩ đến điều gì đó nhưng vẫn chưa chắc chắn.
Cô chợt mở miệng nói: “Thi thể thứ nhất chết vì ghen tỵ với bạn, thi thể thứ hai, ba và bốn là chết vì sự tham lam và tức giận. Em cảm thấy giữa họ có liên quan với nhau nhưng cụ thể là gì em vẫn chưa nghĩ ra.”
“Đợi thêm một chút có lẽ sẽ biết thôi, em không sao chứ?” Bạch Hành lo lắng nhìn An Dạ, hỏi.
Cô lắc đầu nhưng lại nhớ ra Bạch Hành không nhìn thấy nên lại nói: “Em không sao.”
An Dạ cần phải tìm thêm những xác chết khác nên cô phải hết sức bình tĩnh, phải tiến về phía trước.
An Dạ mở cuốn nhật ký ra, bên trên không hề có chút gợi ý nào.
Chẳng lẽ nhật ký cũng cần phải nghỉ ngơi?
Không còn cách nào khác, cô đành nắm tay Bạch Hành đi về phía trước, vượt qua dãy hành lang sau đó rẽ vào một căn phòng.
Bên trong căn phòng trống rỗng, đột nhiên vào lúc này cửa căn phòng bị khoá lại.
Phía góc phòng có một máy tính xách tay đang mở, có hình một tấm ảnh nhưng trong tấm ảnh lại chẳng có ai.
Một lúc lâu sau mới có tiếng nói phát ra: “Ta là xác chết thứ năm, ta đã bị nhốt và chết bên trong mật thất, bây giờ đến lượt các ngươi giải mã, những kẻ xâm nhập ngu ngốc.”
Từ giọng nói có thể thấy, đây là một người rất kiêu căng.
Nhưng mà lần này họ sẽ ra ngoài bằng cách nào đây?
Trên cửa có một cái khoá bằng mật khẩu gồm bốn chữ số, nếu chỉ đoán thì có khoảng mư ời ngàn đáp án, phải bắt đầu như thế nàođây?
An Dạ phải nghĩ ra cách, cô cố gắng tìm chỗ sơ hở.
Là ngày sinh nhật của người chết sao? Hay là ngày sinh của người yêu hắn? Số thứ tự chữ cái tên hắn hay là gì khác?
Không có chút manh mối nào.
An Dạ sắp tức điên rồi.
HẾT CHƯƠNG 108