Bạn đang đọc Tử Bào Ký FULL – Chương 8: Ăn Tết
Edit: Sakura Trang
Ăn cơm tối xong ông cháu ba người ngồi trong sảnh, nói về thế cục trên triều hiện tại.
Phụ Quốc công cảm khái: “Triều ta từ Thái tổ khai quốc tới nay, trải qua Thái tông, Cao tông, truyền đến đương kim thánh nhân, đã bốn đời.
Thái tổ, Thái tông gần như đều là ngồi trên lưng ngựa trị thiên hạ, hàng năm đánh đông dẹp tây, không ở kinh đô, cho nên nội các mới được sinh ra.
Đến thời tiên đế mới miễn cưỡng dẹp yên, quốc quân không còn cần chinh chiến khắp nơi nữa, Huy Triêu mới tính là lập vững.”
“Nhưng Thái tông tại vị bốn mươi năm thời gian quá dài, dù lập Thái tử từ sớm.
Chư vương cũng không chịu an tĩnh muốn làm phản, cho nên mười mấy năm trước thừa dịp lúc thiên hạ đại hạn ý đồ mưu phản.
Chẳng qua bản thân bọn họ cũng không có thực lực gì, muốn tiền không có tiền, muốn người không người, nhảy nhót một chút, vừa vặn cho tiên đế có lý do triệt phiên, bọn họ cũng không có gì mà oán trách.”
“Năm đó mỗi năm đều không tốt, Bắc Hồ như một con sói luôn mưu toan xâm phạm biên giới nước ta, Bắc cảnh hoang vu, quốc khố trống không, tiên đế mới quyết định dời đô Dương Kinh, một là cảnh giác Bắc Hồ, hai cũng nhằm khôi phục sản xuất nơi phương Bắc.
Vì dời đô, tiên đế không ngừng ép bản thân giải quyết hết mọi chuyện dang dở, thật vất vả mới xong, tiên đế lại mệt đến!”
“Trước khi tắt thở còn tâm tâm niệm niệm muốn đẩy lui bắc Hồ vào sâu thêm năm trăm dặm nữa, để bảo đảm bách tính biên giới an toàn.
Về sau nữa chính là năm ngoái, đương kim thánh nhân kế vị, đương kim khá giống tổ tiên, không, nói chính xác hơn là hoàng thất mấy đời đế vương chỉ có tính khí tiên đế hơi ôn hoà chút, nhưng mấy vị này cũng đều là người sát phạt quyết đoán.”
“Bởi vì dời đô ảnh hưởng lợi ích quá nhiều, vì thuận lợi hoàn thành, tiên đế không thể không nhượng bộ rất nhiều với những thế gia đại tộc kia, nhưng ta đoán chuyện sẽ không kết thúc ở đây, trước ngày tiên đế băng hà, giữ thánh nhân ở nội thất xấp xỉ nửa giờ, từ tình thế hiện nay là có thể nhìn ra, những thứ thỏa hiệp, những thứ không biết làm sao kia, hoàng thất sẽ thu hồi từng cái.”
“Cái thứ nhất chỉ sợ sẽ là nội các.
Nội các vốn là năm vị Tể tướng, nhưng từ lúc Lý tướng về nhà thủ hiếu, vẫn là bốn người, thánh nhân đến nay không tháy bổ sung.
Năm người này đều xuất từ đại tộc, cho dù khoa cử đã thi hành hơn trăm năm, vẫn là con em thế gia chiếm tuyệt đại đa số.”
“Bắt đầu từ thời tiên đế đã có dấu hiệu rồi, một mực nâng đỡ đệ tử hàn môn* và nhà huân quý*, đáng tiếc nhà huân quý nhiều võ tướng, mà đệ tử hàn môn xuất sắc có rất ít.
Cho nên Tử Nghiêm ngược lại là đến đúng thời điểm, chẳng qua cháu còn trẻ, hãy tĩnh tâm lại, yên lòng rèn luyện năng lực bản thân, không cần vội vã ra mặt.”
*Hàn môn: nhà nghèo; *huân quý: nhà có công lao với đất nước
Chử Dung Cẩn và Tương Thư Diễn một mực lẳng lặng nghe, Chử Dung Cẩn thậm chí có một cảm giác “nghe lời quân nói, hơn đọc sách mười năm”.
Thật ra y cũng thoáng nắm được tình trạng hiện tại, nếu ông nội cũng cảm thấy mình hẳn tĩnh tâm lại, vậy thì mình không cần ra mặt trong mọi chuyện.
Cuộc sống cứ trôi đi không chút gợn sóng như vậy, mỗi ngày thay đổi lớn nhất đại khái chính là dựng bụng song thai của Chử Dung Cẩn trở nên càng thêm to lớn, đến tháng mười hai, bụng đã bảy tháng còn lớn hơn một ít so với bụng sắp sinh của người bình thường, đai lưng đã sớm không đeo được, quan phục cũng mới làm lại gần đây, nhưng nơi bụng cũng đã có chút căng rồi.
Lúc này Dung Cẩn đã sớm không để ý tới tư thái gì nữa, một tay chống eo, một tay nâng đáy bụng, hai chân dưới quan phục giang rộng ra, thành hình chữ bát, lúc đi đường thân thể cũng lay động theo.
Hôm nay đối với y mà nói chuyện khó khăn nhất chính là đi thự nha làm việc.
Hiện giờ y đã sắp không lên nổi xe ngựa nữa rồi, mỗi lần đều là ngồi trước trên càng xe, rồi chầm chậm dịch vào trong xe.
Chỗ ngồi trong xe ngựa đã bỏ hết đi, đổi thành trải mấy tầng đệm mềm thật dầy, mỗi ngày điểm danh hay về sớm đều là Tương Thư Diễn đưa đón, dù mưa gió cũng không lỡ một ngày nào.
Cho dù như vậy, Chử Dung Cẩn cũng không cảm thấy thoải mái bao nhiêu, xe ngựa lắc lư cán qua một hòn đá nhỏ cũng sẽ khiến tiểu nhi trong bụng chuyển động.
Lúc này y đang tựa ở trên người A Diễn, hai tay nâng bụng, “Ách… Ha… Ha… Ừ…” A Diễn thì một tay ôm y, một tay giúp y xoa bụng an ủi thai bụng xao động.
Rõ ràng là trời đông giá rét tháng chạp, nhưng trên đầu Dung Cẩn lại phủ một tầng mồ hôi dày.
Thương tiếc lau mồ hôi cho y, hôn lên cạnh trán y, “A Cẩn, ngươi phải chịu cực khổ rồi.” A Cẩn tựa vào trong ngực hắn, an ủi bụng lớn vẫn xao động như cũ, khẽ mỉm cười, “Không sao đâu.”
Đến Hàn Lâm viện, là Thư Diễn đỡ y đi vào.
Nếu là bình thường, A Cẩn nhất định không cho phép, nhưng hôm nay thai động giày vò toàn thân y vô lực, không thể làm gì khác hơn là tùy hắn.
Đỡ y ngồi xuống, chẳng qua là chân không khép lại được, vẫn giang rộng như cũ, may mà có quan phục và bàn che lấp, người ngoài không quan sát kỹ sẽ không nhìn ra.
Vuốt bụng nhìn Tương Thư Diễn giao tế với người khác, ngay cả chính y cũng không phát hiện, trong mắt của y lúc này đang ánh ra nụ cười.
Nói giờ ngọ tới đón y về nhà, lại dặn Cốc Vũ một đống chuyện, Tương Thư Diễn mới đi.
Thật vất vả chịu đựng đến hai mươi ba tháng chạp, ngày này không chỉ là cúng Ông Táo, cũng là ngày quan phủ phong ấn, từ hôm nay đến hai mươi tháng giêng, không cần thượng triều, thượng nha, có thể nghỉ ngơi thật tốt.
A Cẩn mang dựng vốn ham ngủ, phải đi Hàn Lâm viện điểm danh, luôn trong tình trạng ngủ không đủ, cứ rảnh rỗi là thấy buồn ngủ.
Ngày hôm đó bận rộn xong chuyện trong phủ quay về phòng đã nhìn thấy y ngủ ở trên tháp.
Trong phòng đốt lò ấm áp, y còn đắp một cái thảm, nhẹ nhàng sờ một cái tay của y, ừm, không lạnh.
Thấy y ngủ ngon, cũng không quấy rầy, hài tử càng lớn, càng thích ở trong bụng đấm đá, mỗi lần đều khiến y đau chảy đầy mồ hôi lạnh.
Còn vấn đề nữa chính là bụng quá lớn, đè bàng quang, buổi tối phải dậy đêm nhiều.
Có thể ngủ ngon như vậy cũng không có nhiều.
Lúc này y đang nằm nghiêng ở trên giường, bụng lớn theo hô hấp của y phập phồng lên xuống, bọn nhỏ hiếm khi an tĩnh lại, dường như cũng đang nghỉ ngơi cùng cha.
A Diễn cứ si ngốc ngồi nhìn y như vậy, bất tri bất giác, đã qua nửa giờ.
Thấy thảm mỏng đắp trên bụng tròn trịa đột nhiên lồi ra một khối, theo tới là tiếng kêu đau đớn khó nhịn của dựng phu: “Ư… Ách…” Người chưa tỉnh táo, tay đã theo thói quen an ủi bụng trước người.
Cảm giác được một đôi bàn tay ấm áp che ở trên bụng mình, Dung Cẩn mở mắt ra, “A Diễn, ngươi trở lại rồi à? Sao không đánh thức ta?” Vừa nói vừa chống tháp định ngồi dậy.
Thấy vậy, A Diễn vội vàng đỡ y dậy.
“Nhìn ngươi ngủ ngon quá, liền không gọi ngươi.
Sao không lên giường, cũng không sợ bị cảm lạnh!”
“Không muốn ngủ, chỉ định ngồi đây đọc sách một lúc thôi, mới lật vài tờ, liền ngủ mất.
Aizz, thân thể này ngày càng vô dụng rồi!” Được A Diễn đỡ ngồi lên giường, xoa xoa eo đau nhức, cảm khái.
“Đừng nói linh tinh, có sao đâu, ai ôm hai hài tử còn nhẹ như yến được hả! Hôm nay là hai mươi chín, ngày mai là giao thừa, phải tế tổ, cũng không biết thân thể ngươi có chịu nổi không nữa!” A Diễn lo lắng vuốt bụng của y.
“Tế bái tổ tiên chính là chuyện lớn, bây giờ ta mới hơn bảy tháng, không có chuyện gì, chẳng qua là ta vẫn không biết quy củ tế tổ của tộc Tương thị.”
“Đúng, trách ta, trách ta, ta nhìn ngày gần đây ngươi khổ cực, nhất thời lại quên mất! Mấy ngày này đã lau dọn sạch sẽ ban thờ, tổ tiên Tương gia chúng ta chôn ở Kim Lăng, hơn nữa tính về mấy đời trước, chẳng qua cũng chỉ là nông hộ phổ thông, phát tài cũng chỉ có Phụ Quốc công đời đầu mà thôi.”
“Bây giờ những tộc nhân khác tuyệt đại đa số là do cố tình đến tìm Phụ Quốc công đời đầu làm thân, trên thực tế cũng không có gì liên hệ máu mủ, chỉ là cùng họ Tương mà thôi! Cho nên cho dù là tế tổ, cũng chỉ có nhà chúng ta, bọn họ không đến.”
“Hơn nữa từ đời ông cố liền bắt đầu đuổi một ít người ỷ vào phủ Quốc Công tác uy tác phúc ra khỏi tộc, những năm này ông nội cũng đuổi không ít người, toàn bộ tộc Tương thị chỉ có ông cháu ba người chúng ta là người một nhà thật sự, những người khác ngươi cũng không cần để ý tới.
Bao năm như vậy, mấy đời vẫn không có nổi một người có tiền đồ!”
Chử Dung Cẩn gật đầu một cái, đây là đang nói y biết những người trong ngày thành hôn không cần để ý, cũng không cần khiến mình bị thiệt.
Sau đó Tương Thư Diễn lại nói tiếp: “Trong nhà tế tổ đơn giản, trước bữa tối dọn năm món đồ cúng ra, mở gia phả đặt trên bàn, làm theo trưởng bối dập đầu hành lễ từng người là được.”
Chuyện khác cũng không cần mình bận tâm, chẳng qua là dập đầu một cái mà thôi, không có khó khăn gì.
Ngày hôm sau là giao thừa, trong nhà dù ít người, cũng là so với những nhà cao môn quý tộc khác mà thôi.
Nếu tính cả hộ vệ, gã sai vặt, nam hạ nhân và nữ hạ nhân, chung vào một chỗ cũng gần trăm miệng ăn, rải tiền may mắn, mừng lì xì, lại cũng nhau tham gia tiệc giao thừa, mọi người cùng vui mừng.
Đến tế tổ buổi tối, Chử Dung Cẩn chống eo, hai tay nâng bụng, dưới sự nâng đỡ của Tương Thư Diễn khó khăn quỳ xuống, vừa quỳ thẳng xuống, Dung Cẩn liền cảm thấy bụng rũ xuống, trĩu đến lưng đau nhức, nhưng bây giờ đang ở từ đường tế tổ, quan trọng ra sao, tuyệt không thể phát ra tiếng quấy rầy, không thể làm gì khác hơn là cố gắng chịu đựng.
Cũng may Phụ Quốc công cũng biết thân thể y nặng nề, cho nên tế từ năm nay viết rất ngắn, đọc một lúc là xong, theo ông dẫn đầu, ba người dập đầu theo thứ tự liền có thể đứng dậy.
Lúc đến phiên Chử Dung Cẩn, y dùng sức hít hơi, nén ở trong bụng, mới miễn cưỡng làm được một cái lễ quỳ lạy không quá tiêu chuẩn.
Lúc này coi như kết thúc, Thư Diễn vội vàng đỡ y dậy, nhìn sắc mặt y không tốt, lo lắng hỏi: “A Cẩn, không sao chứ? Các hài tử có làm ầm ĩ ngươi không?” Vừa hỏi vừa định vuốt bụng y, Dung Cẩn ngăn trở hắn, khẽ mỉm cười một cái, “Không có chuyện gì, một lúc là đỡ thôi, đừng lo lắng quá.”
Ba người đi ra khỏi từ đường, lệnh nữ hạ nhân bưng thức ăn đã chuẩn bị lên bàn, bắt đầu khai yến, mới vừa ngồi xuống, nội giám ban món ăn liền đến, ba người không thể làm gì khác hơn là lại ra khỏi sảnh tiếp chỉ tạ ơn.
Chờ tạ ân xong, lúc đứng dậy Chử Dung Cẩn đã không đứng dậy nổi, eo căn bản không dùng được lực, nhờ Tương Thư Diễn nâng y mới có thể đứng thẳng lên.
Cả tối bị giày vò liên tục, bụng to lớn cách áo lạnh dày cộm cũng có thể nhìn ra đang động mạnh, thì không biết người đang mang thai sẽ bị đau như thế nào!
Nhưng Dung Cẩn không phát ra một tiếng kêu đau nào, thậm chí khi tiễn nội giám đi vẫn có thể giữ mỉm cười.
Duy chỉ có Tương Thư Diễn phát hiện tay nâng bụng của A Cẩn đã bắt đầu run rẩy.
Chờ tiễn người đi xong, Dung Cẩn cũng không kiên trì nổi nữa, ngã ở trong ngực Thư Diễn, không ngừng xoa bụng, hy vọng có thể giảm bớt thống khổ.
Đợi một hồi mới khá hơn chút, y phục cũng ướt sũng mồ hôi, sợ y mặc sẽ nhiễm lạnh, liền nói một tiếng với ông nội, định đưa y về phòng thay y phục..