Đọc truyện Tử Ảnh Đan Tâm – Chương 7
Trình Lập Dân muốn xem thử Vũ Văn Ngao luyện công gì, đành nép sát hơn nhìn theo ánh mắt của bốn nữ nhân khỏa thân.
Lập tức, chàng giận đến cơ hồ vỡ tung lồng ngực, thì ra phía đối diện còn
có một chiếc giường nhỏ hơn, trên giường là một đôi nam nữ toàn thân lõa lồ đang quyện chặt vào nhau, người đàn ông chính là Vũ Văn Ngao, bảo
chủ Bàn Thạch Bảo.
Đây chính là nguyên nhân bế quan của lão ta…
Đây chính là thần công lão ta đang nghiên luyện…
Đây chính là nguyên nhân đã tạo ra những tử thi và xương trắng dưới chân núi…
– Hừ…
Trình Lập Dân càng nghĩ càng tức giận, quên mất công lực của mình đã bị khống chế, buông tiếng cười khảy, vung chưởng bổ vào cánh cửa thủy tinh…
Nhưng tay chàng vừa giơ lên, chợt cảm thấy bên hông tê dại, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Khi chàng hồi tỉnh, thấy mình vẫn nằm trên chiếc giường đó, toàn thân lõa
lồ, một nữ nhân không một mảnh vải che thân rút vào lòng chàng, người ấy chính là Ngọc Lan.
Thật kỳ lạ, lúc này chàng không hề cảm thấy căm ghét y thị.
Một mùi thơm quyến rũ len vào mũi, khiến chàng lâng lâng quên mất mọi sự,
toàn thân uể oải, như không còn chút sức lực, lại như có quá nhiều tinh
lực cần phát tiết…
Chàng toàn thân huyết mạch căng phồng, một giòng chảy nóng trong Đan Điền đang bốc lên…
Đôi mắt ngập đầy lửa lục của chàng đăm đăm nhìn vào nữ nhân lõa lồ nằm bên
cạnh, một sự thúc đẩy nguyên thủy khiến chàng dang tay ra, ôm lấy y
thị…
Ngọc Lan buông tiếng cười khanh khách đầy dâm đãng, lăn người sang bên, nhìn chàng nũng nịu nói:
– Ngươi làm sao thế này? Trình Lập Dân lắp bắp:
– Ta… ta muốn…
Đồng thời, như một con hổ đói lao vào thân hình đầy khiêu gợi kia…
Ngay khi ấy, cửa phòng nhẹ mở ra và đóng lại, một người áo đen bịt mặt như thể u linh lách vào.
Chỉ thấy người ấy vung chỉ lăng không điểm ra một hồi, Trình Lập Dân với
Ngọc Lan đã bị khống chế, sau đó lẹ làng móc ra một viên dược hoàn bỏ
vào miệng Trình Lập Dân, rồi tiện tay xoa bóp khắp người chàng.
Lát sau, Trình Lập Dân từ từ hồi tỉnh, nhưng chàng vừa mở mắt, người áo đen bịt mặt đã nhanh chóng bụm miệng chàng và khẽ nói:
– Đừng lên tiếng, nếu không, lão phu chẳng thể nào cứu được ngươi! Trình
Lập Dân với ánh mắt cảm kích và hoang mang nhìn đối phương. Người áo đen bịt mặt lập tức lấy y phục ném cho chàng, rồi truyền âm nói:
–
Mặc vào mau! Trình Lập Dân lẳng lặng mặc y phục, nhìn thấy cảnh tượng
trước mắt, liền loáng thoáng nhớ lại sự việc vừa qua, bất giác tim đập
dữ dội, mặt nóng bừng, hận chẳng thể tức khắc rời khỏi đây.
Chàng vừa mặc y phục xong, người áo đen bịt mặt lại ném cho chàng một chiếc áo đen và một chiếc khăn đen, ra hiệu chàng mặc vào.
Xong xuôi, người áo đen bịt mặt lại truyền âm nói:
– Nhanh lên, đi theo sau lão phu! Rẽ qua bảy tám khúc quanh một đường hầm dài, đã đến cửa ra vào, trước cửa động có bốn người áo đen bịt mặt đứng gác, một trong bốn người đó trầm giọng hỏi:
– Ai? Người áo đen bịt mặt đi trước Trình Lập Dân thấp giọng đáp:
– Số Bốn và số Mười Hai!
– Việc gì ra khỏi động?
– Phụng mệnh chủ nhân tìm kiếm lư đỉnh! (Lư đỉnh có nghĩa là phụ nữ dùng để luyện tà công).
– Kiểm tra bài hiệu! Người áo đen bịt mặt liền đưa ra hai chiếc thẻ bài
bằng đồng, người ấy kiếm tra xong rồi mới cho đi ra khỏi U Minh Động.
Bên ngoài sao đêm đầy trời, gió lạnh từng cơn thổi tạt, lúc này đang là giờ tý.
Trình Lập Dân không nén được quét mắt nhìn quanh, thấy U Minh Động này nằm
trong một hạp cốc rất sâu, cửa động giăng đầy dây leo, trước động còn có một cây cổ thụ to đến mười người ôm che chắn.
– Đây thật là một nơi luyện tà công lý tưởng! Trình Lập Dân đang ngẫm nghĩ, người áo đen bịt mặt đã nắm tay chàng khẽ nói:
– Đi mau! Rồi lập tức, Trình Lập Dân chỉ cảm thấy gió rít bên tai, chân không chạm đất lướt nhanh về phía trước.
Lại trải qua sự kiểm tra của ba trạm gác, hai người mới ra đến ngoài cốc.
Mãi đến khi vượt qua một ngọn núi khác, người áo đen bịt mặt mới buông tay Trình Lập Dân ra, thở phào rồi nói:
– Được rồi, giờ đã thoát khỏi vùng nguy hiểm rồi! Trình Lập Dân khích động vòng tay xá dài nói:
– Đa tạ tiền bối…
Người áo đen bịt mặt khoát tay ngắt lời:
– Không cần tạ!
– Tiền bối có thể cho biết danh tánh chăng?
– Ngươi không cần phải biết!
– Tiền bối là người trong U Minh Động ư?
– Phải! Mà cũng không phải!
– Vậy…
– Đừng hỏi nhiều, hãy trả áo và khăn che mặt cho lão phu!
– Vâng! Trình Lập Dân lòng hết sức thắc mắc cởi áo và khăn che mặt ra, hai tay trao trả cho người áo đen bịt mặt và nói:
– Tiền bối có thể cho xem mặt thật được không? Người áo đen bịt mặt không đáp, chỉ nhẹ gật đầu, há miệng thổi nhẹ, khăn che mặt bật lên, hiện ra
một gương mặt vàng nhạt, ba chòm râu dài phất phơ, vẻ rất nghiêm nghị.
Trình Lập Dân vừa mới sững sờ, khăn che mặt đã phủ xuống, người áo đen bịt mặt trầm giọng nói:
– Lão phu đã quên một vật quan trọng phải tặng cho ngươi, giờ lão phu
phải quay về lấy, từ đây đi về hướng đông, vượt qua bảy ngọn núi là đến
Thiên Tâm Cốc, ngươi hãy ở ngoài cốc chờ lão phu, trước lúc trời sáng
lão phu chắc chắn đến. Thôi, ngươi đi trước đi! Dứt lời, người như tia
chớp, đã ra xa hơn hai mươi trượng.
Trình Lập Dân như vừa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, thở phào một hơi dài, lòng đầy nghi vấn thầm nhủ:
– Người mặt vàng này là ai? Giọng nói của ông ta rất là quan tâm thân thiết, nhưng cũng rất là lạnh lùng…
Ông ta còn có vật quan trọng gì tặng cho mình thế nhỉ? Vì lẽ gì những câu
hỏi mình đưa ra, ông ta hoàn toàn không chịu trả lời? Ôi! Đây lại là
những điều bí mật! Trình Lập Dân thi triển khinh công phóng đi về hướng
đông, vừa vượt qua hai ngọn núi, trong khu rừng thấp phía trước bỗng có
một tiếng quát lanh lảnh vọng ra:
– Đứng lại! Rồi liền thấy bóng người nhấp nhoáng, một nam một nữ đã đứng cản trước mặt chàng.
Người nữ tuổi chừng hai mươi hai, hai mươi ba, mặc y phục trắng, khá xinh
đẹp, dưới chóp mũi trái có một nốt ruồi mỹ nhân, vẻ mặt lạnh lùng và có
vài phần lẳng lơ, mái tóc rối tung và y phục sốc sếch.
Người nam
chính là tên dâm tặc Lãnh Tu đã thoát chết dưới tay Trình Lập Dân hồi
hai hôm trước, lúc này y đang cài khuy áo, sắc mặt nhợt nhạt.
Trình Lập Dân buông tiếng cười khảy, mắt nhìn Lãnh Tu nói:
– Dâm tặc, giữa ta với ngươi dường như trời đất quá là chật hẹp! Lãnh Tu bĩu môi:
– Tiểu tử, hôm nay không dễ dãi như hôm trước đâu, ngươi đã đến lúc bị
báo ứng rồi! Trình Lập Dân buông tiếng cười khảy, một chiêu “Tây thiên
phật âm” nhanh như chớp tung ra.
Lãnh Tu hôm trước đã bị thua
thiệt, không dám khinh địch nữa, nhưng ở trước mặt người đẹp, y cũng
không thể tỏ ra yếu kém, lách người tránh sang bên, tả chưởng hữu trảo
lập tức phải kích. Hai người đều thi triển tuyệt kỹ độc môn, chẳng chút
nương tay giao chiến ác liệt.
Công lực của Lãnh Tu vốn đã kém hơn Trình Lập Dân một bậc, Trình Lập Dân tối qua lại được nữ nhân bịt mặt
thành toàn, công lực càng tinh tiến không ít, so ra Lãnh Tu càng thua
kém hơn. Vả lại, y thương thế mới khỏi, lại vừa mây mưa với nữ lang áo
trắng, công lực càng suy giảm hơn.
Lúc này y chỉ bằng vào tâm lý
ra oai ở trước mặt người đẹp mới miễn cưỡng giao thủ ngang ngửa với
Trình Lập Dân, sau mười chiêu, y hoàn toàn không còn khả năng tấn công
nữa.
Nữ lang áo trắng đứng bên thấy vậy bất giác chau mày quát:
– Dừng tay! Trình Lập Dân bởi muốn rửa nỗi nhục hôm trước, định tâm lấy
mạng đối phương tại chỗ, đâu chịu nghe lời nữ lang áo trắng, chẳng những không dừng tay mà còn xuất thủ hung hiểm hơn.
Nữ lang áo trắng gắt giọng quát:
– Trình Lập Dân, hãy dừng tay, bổn cô nương có điều cần hỏi!
– Có điều gì cô nương cứ nói đi! Trình Lập Dân trong khi nói, Liên Hoàn
Tứ Tuyệt Chiêu liên tiếp tung ra, bức bách Lãnh Tu liên tiếp lùi sau năm bước. Ngay trong khoảng khắc nguy cấp ấy, đột nhiên bóng trắng nhấp
nhoáng, một cánh tay vung ra, Lãnh Tu lập tức bị đẩy ra xa tám thước,
còn Trình Lập Dân cổ ta phải đã bị nữ lang áo trắng nắm giữ.
Trình Lập Dân hết sứ kinh hãi, vận công vùng mạnh, nhưng năm ngón tay của đối phương hệt như vòng thép nguội, không chút động đậy.
Nữ lang áo trắng lạnh lùng nói:
– Trình Lập Dân, ngươi hãy an phận thì hơn! Nữ lang áo trắng tuy chỉ lớn
hơn Trình Lập Dân vài tuổi, nhưng võ công cao thâm khôn tả. Trình Lập
Dân đang khi kinh hãi, bỗng bóng lam nhấp nhoáng, một luồng kình phong
đã ập vào huyệt Linh Đài sau lưng chàng.
Trình Lập Dân theo bản
năng lách người, tay trái với chiêu “Đảo đả kim chung” vung ngược ra
sau, trong lúc nguy cấp chàng đã quên mất cổ tay phải bị khống chế, công lực toàn thân đã không sao đề tụ được nữa.
Tay trái chàng vừa
mới tung ra, “bùng” một tiếng, thân người Lãnh Tu đã văng bay ra xa hơn
trượng. Thì ra nữ lang áo trắng đã xuất thủ trước chàng.
Trình Lập Dân bất giác ngẩn người.
Nữ lang áo trắng quát:
– Thừa lúc người lâm nguy xuất thủ ám toán, kể như Bạch Văn này đui mù,
đã quen biết một kẻ vô tích sự như ngươi… Lãnh Tu, ngươi cút khỏi đây
ngay! Lãnh Tu mắt ngập vẻ căm thù cười gằn nói:
– Nàng đã yêu tên tiểu tử này ư? Nữ lang áo trắng Bạch Văn xẵng giọng:
– Chẳng việc gì đến ngươi! Lãnh Tu cười khảy:
– Có mới nới cũ, ngươi thật là bạc bẽo lăng…
Bạch Văn tức giận quát:
– Cuồng đồ muốn chết! “Bốp bốp” hai tiếng giòn giã, Lãnh Tu bị đánh đến
loạng choạng lùi sau bảy tám bước mới đứng vững lại được.
Bạch Văn đưa tay chỉ Lãnh Tu khóe miệng đang rỉ máu, mặt lạnh như băng quát:
– Cuồng đồ, nhân lúc bổn cô nương chưa động sát niệm, ngươi sớm cút khỏi
đây thì hơn! Lãnh Tu với ánh mắt vô vàn căm thù nhìn hai người, hậm hực
nói:
– Được, ta cút, để khỏi cản trở hảo sự của hai người! Dứt
lời, lập tức quay người phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng, chỉ còn lại
Trình Lập Dân với Bạch Văn hai người.
Trình Lập Dân thấy nữ lang
áo trắng này khi nãy còn thân thiết với Lãnh Tu, trong chốc lát đã trở
mặt vô tình, đành rằng hành vi thừa lúc người lâm nguy ám toán của Lãnh
Tu quá ư bỉ ổi, song với quan hệ giữa hai người, vậy cũng không khỏi quá đáng.
Chàng nhận thấy cá tính của nữ lang áo trắng này còn quái
lạ hơn là võ công, lúc này vẻ mặt của Bạch Văn càng lạnh lùng hơn, mắt
nhìn Trình Lập Dân lạnh lùng hỏi:
– Ngươi đã giấu muội muội của bổn cô nương ở đâu? Trình Lập Dân ngơ ngác:
– Cô nương nói gì vậy? Bạch Văn quắc mắt:
– Ngươi còn vờ vĩnh ư? Trình Lập Dân nhíu mày:
– Tại hạ không hề quen biết cô nương, làm sao biết được ai là muội muội của cô nương kia chứ? Bạch Văn gằn giọng:
– Ngươi không biết thật ư? Trình Lập Dân giọng nghiêm túc:
– Tại hạ tự biết không phải địch thủ của cô nương, nhưng chưa đến đỗi
phải nói dối với cô nương! Bạch Văn chằm chặp nhìn Trình Lập Dân, trầm
ngâm hồi lâu, vẫn không tin lạnh lùng hỏi:
– Muội muội của bổn cô nương đã từng hai lần cứu nguy cho ngươi, chuyện ấy không thể nào giấu
giếm được bổn cô nương, chả lẽ y chưa từng gặp mặt ngươi thật ư? Trình
Lập Dân chợt hiểu:
– Bạch cô nương là môn hạ Thái Cực Giáo phải không?
– Phải!
– Đêm hôm trước quả là có một vị cô nương đã hai lần cứu tại hạ, còn như có phải là lệnh muội hay không thì tại hạ không biết.
– Ngươi chưa từng gặp mặt y sao?
– Vâng!
– Y đã nói với ngươi những gì?
– Cô nương ấy đã chỉ cho tại hạ cách thoát khỏi Âm Dương Thần Ma và Bảo Tướng Yêu Cơ!
– Ồ…
Im lặng một hồi, Trình Lập Dân đánh bạo ấp úng hỏi:
– Bạch cô nương… lệnh muội sao lại nói là… là người sắp chết vậy? Bạch Văn quắt mắt:
– Đó không phải là điều ngươi nên hỏi!
– Nhưng có điều… lệnh muội đã có ơn cứu mạng tại hạ hai lần, nếu đó là sự thật thì ơn nghĩa cao dày ấy e rằng…
Trình Lập Dân bỏ dở câu nói, buông tiếng thở dài thậm thượt.
Chàng chẳng những thở dài vì muội muội của Bạch Văn, mà cũng vì bi thương cho thân mang tuyệt chứng của mình.
Bạch Văn cũng thở dài nói:
– Nếu ngươi nhớ ân tình của y thì phải vâng lời bổn cô nương.
Trình Lập Dân trố mắt:
– Vâng lời cô nương ư?
– Không sai!
– Xin cô nương dặn bảo!
– Hãy đi theo bổn cô nương!
– Đi theo cô nương ư?
– Phải! Trình Lập Dân đang do dự, Bạch Văn cười khảy nói:
– Ngươi sợ ư? Trình Lập Dân lắc đầu:
– Không phải là vấn đề sợ hay không!
– Ngươi thử nghĩ xem, nếu bổn cô nương muốn giết ngươi thật dễ như trở bàn tay, hà tất phải đưa ngươi đi!
– Điều ấy thì tại hạ biết!
– Vậy sao ngươi không dám nhận lời?
– Vì sao Bạch cô nương lại phải đưa tại hạ đi?
– Trong vùng núi Phục Ngưu này có đến hơn trăm cao thủ võ lâm muốn có
được ngươi, nếu ngươi không đi theo bổn cô nương thì hậu quả khó thể
lường được.
Lời lẽ của Bạch Văn quả là sự thật, nhưng vẻ mặt và
giọng nói lạnh lùng của y thị lại khiến Trình Lập Dân không sao hiểu nổi dụng tâm của y thị.
Trình Lập Dân ngẫm nghĩ một hồi, nghiêm mặt nói:
– Ý tốt của Bạch cô nương, tại hạ xin tâm lĩnh, tại hạ vì phải cấp bách
đến Thiên Tâm Cốc yết kiến cốc chủ, phía trước dù có nguy hiểm, tại hạ
cũng bất chấp.
Bạch Văn ngạc nhiên, trố mắt hỏi:
– Ngươi muốn gặp cốc chủ Thiên Tâm Cốc ư?
– Vâng!
– Ai nói cho ngươi biết vậy?
– Một vị tiền bối ẩn danh!
– Để cầu được võ công tuyệt thế ư?
– Vâng! Bạch Văn cười khảy:
– Võ công của Thiên Tâm Cốc tuy cao thâm khôn lường, nhưng trăm năm nay
chưa có ai học được một chiêu nửa thức ở Thiên Tâm Cốc. Theo bổn cô
nương thấy, thay vì mạo hiểm bị người vây đánh để đến Thiên Tâm Cốc học
võ công một cách mong manh, chi bằng theo bổn cô nương gia nhập Thái Cực Giáo thì hơn!
– Việc ấy…
Bạch Văn giọng khẳng định tiếp lời:
– Võ công của bổn giáo tuy chẳng thể so sánh với Thiên Tâm Cốc, song với
thành tựu hiện nay của ngươi, chỉ cần ngươi chịu gia nhập, bảo đảm trong vòng một năm hẳn sẽ trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm. Hơn
nữa, thần trí của phụ thân và nghĩa thúc ngươi cũng có thể lập tức khôi
phục, phụ tử đoàn viên.
Những lời này của Bạch Văn không chút khoát lác, quả là hết sức quyến rũ đối với Trình Lập Dân lúc này.
Trình Lập Dân không khỏi động lòng, nhưng khi nghĩ đến mình đã mắc phải tuyệt chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, chẳng còn sống được bao lâu, bất giác buông
tiếng thở dài não nuột, lắc đầu nói:
– Thịnh tình của Bạch cô nương, tại hạ hết sức cảm kích, nhưng tại hạ vẫn phải đến Thiên Tâm Cốc thử cơ duyên một phen mới được.
Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Văn nhìn chốt vào Trình Lập Dân, vẻ mặt y thị cũng trơ khấc, hồi lâu mới khẽ thở dài nói:
– Thôi được, ngươi đi đi! Đột nhiên, y thị quát:
– Kẻ nào? Cút ra đây!
– Hừ! Khẩu khí to thật! Theo sau tiếng nói, người xuất hiện là Chu Lương, nghĩa huynh của Trình Lập Dân.
Trình Lập Dân bất giác mừng rỡ reo lên:
– Đại ca… Đại ca cũng đến rồi! Chu Lương lạnh lùng nói:
– Sự kết nghĩa trước kia đã đoạn tuyệt, ngươi còn gọi đại ca gì chứ?
– Đại ca…
– Im mồm! Hãy trao ra Tàng Chân Đồ, hôm nay ta tha chết cho ngươi.
Trình Lập Dân ngẩn người:
– Đại ca, Tàng Chân Đồ đã bị Động Đình Nhị Xú cướp đi mất rồi! Chu Lương trừng mắt:
– Ngươi tưởng ta tin ư?
– Đại ca có thể lục soát trên người tiểu đệ!
– Ngươi đâu có ngu đến mức mang theo bên mình. Nói mau, ngươi muốn tính
mạng hay muốn Tàng Chân Đồ? Chu Lương từng bước tiến đến trước mặt Trình Lập Dân. Trình Lập Dân mặt đầy vẻ đau khổ nhìn Chu Lương, không biết
phải ứng phó thế nào.
Bạch Văn từ nãy giờ lặng yên với ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Lương, lúc này bỗng cười khảy nói:
– Tàng Chân Đồ quả thật là không có trên người y, bổn cô nương có thể chứng minh.
– Cô nương chứng minh giùm hắn ư?
– Thế nào?
– Chứng minh Tàng Chân Đồ là do cô nương lấy đi ư?
– Hừ!
– Hừ cái gì, nếu ở trên mình Trình Lập Dân mà soát không ra Tàng Chân Đồ, ngay cả cô nương cũng đừng hòng sống rời khỏi đây! Bạch Văn cười khảy:
– Vậy thì bổn cô nương rời khỏi đây trước cho ngươi xem thử! Trong khi nói, Bạch Văn đã cất bước, chậm rãi đi về phía bên.
– Đứng lại! Bóng lam nhấp nhoáng, Chu Lương đã đứng cản trước mặt Bạch Văn.
– Cút về ngay! Trong tiếng quát lanh lảnh cùng với tiếng “bốp bốp” giòn
giã, Chu Lương người chưa kịp đứng vững đã lãnh lấy hai cái tát tai và
bị đẩy trở về chỗ cũ, phen này đã thật sự khiến y cảm nhận được cái gọi
là thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân.
Chu Lương vốn
tính cao ngạo, xưa nay chưa từng chịu kém một ai trong lớp trẻ, chẳng
ngờ hôm nay lại bị một nữ nhân trẻ tát tai và ngay cả thủ pháp của đối
phương cũng chưa nhìn thấy rõ, khiến y choáng váng mặt mày…
Ngay khi y bị đẩy về chỗ cũ đứng thuỗn mặt ra, trong bóng tối bỗng vang lên tiếng cười đinh tai và nói:
– Nha đầu, ngươi thật không hổ là một nhân vật phong vân trong Thái Cực
Giáo! Theo sau tiếng nói, xuất hiện một lão nhân áo đỏ, tóc đỏ râu rồng, mắt tròn như lục lạc, hướng về Bạch Văn nhe răng cười.
Theo sau lão nhân tóc đỏ còn có một đám hơn ba mươi người. Ngay lập tức, bầu không khí trở nên hết sức căng thẳng.
Bạch Văn thoáng biến sắc mặt nói:
– Xích Phát Linh Quan, tôn giá cũng muốn nhúng tay vào chuyện này ư? Xích Phát Linh Quan cười hăng hắc:
– Thần công vô địch, mọi người đều muốn luyện, Xích Phát Linh Quan Từ Thái Thanh này đâu thể ngoại lệ.
Bạch Văn lạnh lùng tiếp lời:
– Chỉ sợ phen này tôn giá phải thất vọng đấy! Xích Phát Linh Quan Từ Thái Thanh thoáng ngẩn người:
– Chả lẽ Tàng Chân Đồ đã bị ngươi lấy đi rồi ư?
– Không phải!
– Vậy sao ngươi biết lão phu thất vọng?
– Vì Tàng Chân Đồ đã bị Động Đình Nhị Xú cướp mất rồi!
– Đó là ngươi dựa theo những lời tiểu tử kia đã nói với phụ thân hắn phải không?
– Đúng vậy!
– Lòng người cách da bụng, ngươi làm sao có thể tin hắn?
– Tin hay không tùy tôn giá! Xích Phát Linh Quan cười to:
– Nha đầu, chớ có ỡm ờ trước mặt lão phu, nếu Tàng Chân Đồ quả thật đã bị ngươi lấy đi, lão phu nể mặt lệnh sư có thể buông tay bỏ đi, bằng
không, nha đầu ngươi chớ can thiệp vào chuyện người khác.
Bạch Văn kiên quyết:
– Chuyện này bổn cô nương đã nhất quyết can thiệp rồi! Xích Phát Linh Quan trầm giọng:
– Nha đầu, ngươi tưởng lão phu sợ ngươi ư?
– Sợ hay không là chuyện của tôn giá!
– Nha đầu ngươi đã phải lòng tiểu tử này ư?
– Không việc gì đến tôn giá!
– Vậy chúng ta mạnh ai lấy cái mình cần, thế nào? Bạch Văn nhướng mày:
– Mạnh ai lấy cái mình cần ư?
– Phải, ý muốn của ngươi là người, ý muốn của lão phu là Tàng Chân Đồ,
bây giờ lão phu tạm thời mang tiểu tử này đi, khi nào lão phu có được
Tàng Chân Đồ, bảo đảm sẽ đưa tiểu tử này đến tay ngươi, không suy suyển
một sợi tóc nào.
Lúc này trong lòng Trình Lập Dân thật vô vàn
chua chát, trong mười mấy ngày qua chàng luôn gặp kỳ duyên, đã kể được
là một cao thủ bậc nhất võ lâm, nhưng mấy hôm nay, những người đã gặp
đều là ma đầu cái thế, mình một thân võ công mà lại bị người muốn tùng
xẻo tùy thích.
Một Bạch Văn của Thái Cực Giáo đã đủ khiến chàng
đau đầu, giờ lại có thêm một Xích Phát Linh Quan, theo lời gia gia râu
dài, Xích Phát Linh Quan Từ Thái Thanh tuy không phải nhân vật trong Bát Hoang Bát Dị, nhưng võ công còn cao hơn Bát Dị, lão ta không phân biệt
chính tà thiện ác, chỉ cần thích là làm, giờ mình bị kẹp ở giữa hai nhân vật khó đối phó này, biết phải làm sao đây? Chỉ nghe Bạch Văn cười khảy nói:
– Khá khen cho tôn giá nghĩ thật chu đáo! Xích Phát Linh Quan cười hăng hắc:
– Lão phu làm việc gì, xưa nay không bao giờ để cho vãn bối thiệt thòi.
– Tôn giá biết chắc là bổn cô nương chấp nhận ư?
– Ngươi không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
– Tôn giá dám chống đối với Thái Cực Giáo ư? Câu nói này của Bạch Văn
thật phân lượng chẳng nhẹ, đã khiến Xích Phát Linh Quan khiếp sợ, nhất
thời không biết phải quyết định thế nào.
Bạch Văn thấy vậy, vẻ mặt trơ lạnh bỗng hé nở nụ cười nói:
– Tôn giá dám cam đoan có thể truy ra Tàng Chân Đồ ở trên người Trình Lập Dân ư? Xích Phát Linh Quan quả quyết:
– Lẽ đương nhiên!
– Có chứng cứ gì nào?
– Dĩ nhiên là có chứng cứ!
– Cho bổn cô nương xem thử hay là nói nghe thử!
– Cũng được! Trong chốc lát, Xích Phát Linh Quan đã thay đổi đến mấy lần sắc mặt, ngừng lời một hồi, trầm giọng gọi:
– Trương Long, Triệu Hổ!
– Có thuộc hạ!
– Ném vật chứng ra đây!
– Dạ! “Phịch phịch” hai tiếng, trong trường đã hiện ra hai tử thi, chính là Động Đình Nhị Xú Cái Vân Sơn và Đỗ Khâm Võ.
Trình Lập Dân lập tức biến sắc mặt quát:
– Từ Thái Thanh, Động Đình Nhị Xú này đã chết dưới tay lão phải không? Xích Phát Linh Quan cười hăng hắc:
– Tiểu tử, ngươi thật khéo vờ vĩnh! Trình Lập Dân tức giận quát:
– Im mồm!
– Hắc hắc… Tiểu tử, với võ công hiện giờ của ngươi, bốn Động Đình Nhị
Xú cũng chẳng phải địch thủ của ngươi. Tàng Chân Đồ trên mình ngươi làm
sao có thể bị họ cướp đi mất, rõ ràng đó là thủ đoạn đánh lạc hướng của
ngươi, giết chết Động Đình Nhị Xú rồi tung tin ra…
Trình Lập Dân giận run quát:
– Lão tặc, hãy im mồm! Bổn nhân có điều hỏi lão! Xích Phát Linh Quan cười lạnh lùng:
– Tiểu tử ngươi chớ có quát tháo, chờ lão phu nói xong, có điều gì ngươi cứ hỏi.
Ngưng chốc lát, mới nói tiếp:
– Nha đầu, sự suy đoán này của lão phu có đúng hay không, ngươi chỉ cần
nhìn sắc mặt của tiểu tử này là có được sự chứng minh ngay.
Trình Lập Dân nghe vậy, tức đến cơ hồ vỡ lồng ngực, thốt chẳng nên lời.
Thật ra, chàng sở dĩ biến đổi sắc mặt liên hồi sau khi nhìn thấy thi thể của Động Đình Nhị Xú hoàn toàn vì hai người này là manh mối duy nhất để
truy tìm Tàng Chân Đồ và vị hôn thê Lãnh Văn Anh, giờ đây Động Đình Nhị
Xú đã chết, manh mối duy nhất chẳng phải đã gián đoạn là gì? Song chàng
không ngờ đến, sự biến đổi sắc mặt của chàng đã khiến cho Xích Phát Linh Quan suy luận sai lầm, thật là nhảy xuống Hoàng Hà cũng chẳng thể rửa
sạch.
Lúc này, Bạch Văn cũng không khỏi sinh lòng ngờ vực, ánh mắt lạnh lùng nhìn chàng không chớp.
Hiện trường tĩnh lặng một hồi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Trình
Lập Dân đã nghĩ đến chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch của mình, bất giác thầm thở
dài:
– Ôi! Thế là hết tất cả, thôi đành chịu vậy…
Chàng nghĩ đến đó, buông tiếng thở dài não nuột, lẳng lặng cúi đầu.
Xích Phát Linh Quan cười lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, ngươi chẳng phải có điều cần hỏi hay sao? Trình Lập Dân thơ thẩn nói:
– Thôi, không cần nữa!
– Hắc hắc hắc hắc…
Ngay khi Xích Phát Linh Quan buông tiếng cười đắc ý, đột nhiên bóng trắng
nhấp nhoáng, Bạch Văn đã với thân pháp cực nhanh lướt đến trước mặt
Trình Lập Dân, nắm lấy cổ tay phải chàng và quát:
– Chúng ta đi! Trong tiếng quát, Trình Lập Dân đã thân bất do kỷ, theo Bạch Văn tung mình lên.
– Nha đầu, ngươi không thoát được đâu! Tiếng đến người đến, chỉ thấy bóng đỏ nhấp nhoáng, bàn tay to bè của Xích Phát Linh Quan đã lăng không
chộp xuống.
Bàn tay chưa đến, năm luồng kình phong nóng rực kèm theo tiếng rít lảnh lói đã ập đến năm đại yếu huyệt trước ngực Bạch Văn.
– Từ Thái Thanh, lão dám chống đối với Thái Cực Giáo…
Bạch Văn vừa tức giận quát, vừa mang Trình Lập Dân vọt đi xa hơn ba trượng.
Xích Phát Linh Quan người như quỷ mị đuổi theo và cười to nói:
– Nha đầu, đâu nghiêm trọng đến vậy! Đồng thời liên tiếp tung ra ba chiêu, buộc Bạch Văn phải tránh né lia lịa.
Bạch Văn võ công vốn đã không tinh thâm bằng Xích Phát Linh Quan, lúc này
lại mang theo Trình Lập Dân, ứng phó càng khó khăn hơn.
Y thị liên tiếp tránh né ba lượt, gương mặt lạnh lùng đã hiện sát cơ, đẩy Trình Lập Dân tới trước và nói:
– Ngươi hãy thoát thân trước! Rồi liền xoay người, vung chưởng đón tiếp thế công của Xích Phát Linh Quan.
“Bùng” một tiếng, hai người cùng bật lui ba bước, cát bụi tung bay mù mịt, uy thế thật kinh người.
Bạch Văn cười khảy nói:
– Từ Thái Thanh, lão chẳng qua chỉ có vậy mà thôi! Liền sau đó, hai người lại xáp vào nhau, một cuộc chiến ác liệt đã diễn ra.
Xích Phát Linh Quan trầm giọng nói:
– Nha đầu, tiểu tử ấy không thoát được đâu! Bạch Văn quét mắt nhìn, bất
giác lòng thầm kêu khổ, thì ra Trình Lập Dân lúc này đã bị bốn cao thủ
thuộc hạ của Xích Phát Linh Quan bao vây giáp công.
Trình Lập Dân sau khi thoát khỏi tay Bạch Văn, trong tình thế này, chẳng cần Bạch Văn dặn bảo, chàng dĩ nhiên cũng nghĩ đến chuyện thừa cơ thoát thân.
Nhưng Chu Lương cũng nhận thấy thời cơ đã đến, Trình Lập Dân người vừa động đậy, y đã lướt đến cản trước mặt chàng.
Bọn thuộc hạ của Xích Phát Linh Quan cũng lập tức xuất động. Bóng người
nhấp nhoáng, tám người võ công cao nhất đã chia làm hai nhóm, mỗi nhóm
bốn người bao vây Trình Lập Dân và Chu Lương vào giữa, một cuộc hỗn
chiến đã diễn ra.
Bạch Văn chiêu thức kỳ ảo và thân pháp huyền
diệu, còn Xích Phát Linh Quan võ công tinh thâm và giàu kinh nghiệm
chiến đấu, hai người muốn phân thắng bại, ít ra cũng phải trăm chiêu trở lên.
Trình Lập Dân với Chu Lương mỗi người ứng chiến với bốn cao thủ, có công có thủ, nhất thời khó phân thắng bại.
Tuy nhiên, tình thế rất là rõ ràng, thuộc hạ của Xích Phát Linh Quan còn có đến hơn hai mươi cao thủ đang vây quanh, kết quả cuộc chiến cũng có thể tiên liệu.
Trăm chiêu qua đi, Xích Phát Linh Quan bỗng quát to:
– Các ngươi còn xem gì nữa? Hãy lấy mạng hai tiểu tử này mau! Liền thì,
bóng người nhấp nhoáng, lại có bốn cao thủ chia nhau lao vào giáp công
Trình Lập Dân và Chu Lương.
Ngay trong tình thế nguy cấp ấy, thốt nhiên một tiếng huýt ghê rợn vạch không gian truyền đến, liền sau đó,
một bóng xám nhanh như tia chớp lao vào vòng chiến.
– Ồ… Phong Sát Thần!
– Phong Sát Thần! Tiếng hét kinh hoàng! Tiếng rú thảm thiết! Tiếng thi
thể ngã xuống đất! Tiếng cười khằng khặc quái dị… Hòa thành một bản
hợp tấu kinh hồn động phách…
Trong thoáng chốc, ngoại trừ vài người võ công cao và chạy nhanh, thảy đều phơi xác tại chỗ.
Tiếng huýt ghê rợn lại vạch không gian ra đi! Một người từ trong khe đá chui
ra, đó chính là Trình Lập Dân lại thoát chết một lần nữa.
Trình Lập Dân thơ thẩn quét mắt nhìn những tử thi ngổn ngang trên mặt đất, buông tiếng thở dài thậm thượt.
Một bóng xanh nhẹ nhàng hạ xuống đất, đó chính là nữ nhân bịt mặt đã đuổi theo Phong Sát Thần.
Bà vừa nhìn thấy Trình Lập Dân, bất giác với giọng run run nói:
– Hài tử… Ngươi còn ở đây…
Trình Lập Dân ngơ ngẩn gật đầu:
– Vâng!
– Ngươi chưa đến Thiên Tâm Cốc sao?
– Chưa!
– Ngươi lại gặp cản trở ư?
– Vâng!
– Hài tử, ta hộ tống ngươi một đoạn đường!
– Không, vãn bối tự biết đi!
– Sao? Ngươi…
– Đại thẩm hãy đuổi theo Phong Sát Thần thì hơn!
– Ồ! Phải rồi, ta nên đuổi theo ông ấy mới phải… Ngươi thấy ông ấy đi về hướng nào?
– Hướng bắc!