Tử Ảnh Đan Tâm

Chương 27


Đọc truyện Tử Ảnh Đan Tâm – Chương 27

Nhưng chàng vừa tung mình, bọn cao thủ Thái Cực Giáo vây quanh đã cùng xông tới, bao vây chàng vào giữa.

Bằng vào võ công của Trình Lập Dân lúc này, nếu nhẫn tâm một chút, như bọn
cao thủ tầm thường của Thái Cực Giáo này, cho dù đông hơn gấp bội cũng
chẳng thể vây hãm chàng, vấn đề là lòng dạ chàng quá nhân hậu, không
muốn giết hại kẻ vô tội, đành chững người lại, hồi kiếm tự bảo vệ.

Vợ chồng Thiên Huyễn Thư Sinh với hai lão nhân áo vàng lúc này đã giao
chiến đến mức cao độ, chỉ thấy cát bụi mù mịt, tiếng chưởng phong vù vù, đừng nói là không sao phân biệt được bên nào chiếm ưu thế, mà ngay cả
bóng người cũng không thể nhìn thấy.

Bọn cao thủ Thái Cực Giáo bao vây Trình Lập Dân càng lúc càng đông, lúc này đã có hơn hai mươi người.

Trong tiếng kình phong vù vù, vọng ra tiếng nói của Thiên Huyễn Thư Sinh tức giận quát:

– Tiểu tử ngốc kia, ngươi còn chần chừ gì nữa? Hai từ “Thiết thủ” trong
danh hiệu Thiết Thủ Thư Sinh chả lẽ đã vứt vào nhà xí rồi hay sao hả?
Lời nói của Thiên Huyễn Thư Sinh đã khích dậy vạn trượng hào tình của
Trình Lập Dân:

– Phải rồi, nếu mình không quyết định dứt khoát,
còn xứng đáng là truyền nhân y bát của Thiết Thủ Thư Sinh không chứ? Một tiếng huýt lanh lảnh từ trong trang vọng ra, tiếp theo, trong đám người giáp công Trình Lập Dân, có người với chân khí truyền âm nói:

– Giáo chủ sắp đến rồi, Trình thiếu hiệp phải có quyết định dứt khoát, nếu còn giữ lấy tâm địa từ bi thì rắc rối to…

Trình Lập Dân vốn đã hạ quyết tâm, ngưng tụ công lực vừa định xuất thủ, khi
nghe vậy, biết người áo đen bịt mặt cũng có trong đám người giáp công
mình, vì sợ lỡ tay gây tổn thương cho ông ấy, chàng lại đâm ra lưỡng
lự…

Người truyền âm ấy lại nói tiếp:

– Thiếu hiệp đừng do dự, hãy nhắm hướng đông nam đột phá vòng vây, và ghi nhớ cuộc hẹn canh ba đêm mai…

Trong ánh tím lấp loáng, vang lên tiếng của Trình Lập Dân quát:

– Kẻ nào cản đường là chết! Liền theo đó, tiếng rú thảm liên hồi, máu
tươi tung tóe, tay cụt văng bay, đầu người, thi thể lăn lóc…

Trình Lập Dân đã mở ra một đường máu, xông khỏi vòng vây, ánh tím lấp loáng, thoáng chốc đã mất dạng trong đêm tối mịt mùng.

-oOo-

Trăng khuya vằng vặc! Sao thưa lấp lánh! Tông từ họ Bành nằm trong màn đêm tĩnh mịch.

Khoảng canh ba, một bóng người nhỏ thó như thể u linh hạ xuống trên mái khu nhà thứ nhất.

Ngay khi ấy, trong sân khu nhà thứ nhì vang lên một tiếng vỗ tay giòn giã.

Bóng người nhỏ thó liền thấp giọng hỏi:

– Có phải Trình thiếu hiệp đó không? Trong sân liền có một tiếng nói trong trẻo vang lên:

– Vâng! Nơi đây tiểu sinh đã tra sát rồi, không có người ngoài, xin mời
tôn giá xuống đây! Bóng người nhỏ thó nghe vậy liền tung mình xuống.

Trong tối vang lên tiếng của Trình Lập Dân nói:

– Tôn giá đã bao phen ngầm giúp tiểu sinh, nhưng trước sau vẫn không chịu thố lộ thân phận và cho biết mặt thật, tiểu sinh hết sức cảm kích nhưng cũng rất lấy làm tiếc. Đêm nay trước khi nói đến vấn đề chính, rất mong tôn giá cho biết mặt thật.

Thì ra bóng người nhỏ thó này chính
là người áo đen bịt mặt đã truyền âm chỉ điểm cho Trình Lập Dân lúc ở
trong tổng đàn Thái Cực Giáo, lúc này tuy đã cởi bỏ khăn che mặt, nhưng
gương mặt màu xanh đen, hiển nhiên có đeo mặt nạ da người.

Người áo đen ánh mắt sáng như điện chằm chặp nhìn vào Trình Lập Dân đứng trong bóng tối, nhẹ gật đầu nói:

– Thiếu hiệp, đó không phải là điều quan trọng…

Trình Lập Dân tiếp lời:

– Nhưng đối với tiểu sinh thì đó là điều hết sức quan trọng!

– Thiếu hiệp giải thích sao?

– Vì tiểu sinh không muốn đón nhận ân huệ của một người không rõ lai lịch.

Người áo đen khẽ buông tiếng thở dài, chầm chậm ngồi xuống đất và nói:

– Thiếu hiệp hãy tạm ngồi xuống đây, chúng ta thư thả nói chuyện! Trình Lập Dân ngồi xuống xong, người áo đen mới nói tiếp:

– Thiếu hiệp, chẳng phải lão hủ cố ý làm ra vẻ thần bí, không chịu nói rõ lai lịch, đó thật sự là lão hủ có nỗi khổ bất đắc dĩ. Vả lại, nói ra
lúc này chẳng những vô ích mà lại còn làm cho thiếu hiệp rối trí hơn.

Trình Lập Dân thoáng chau mày:

– Vậy lúc nào mới có thể nói ra?

– Thiếu hiệp, một ngày nào đó thiếu hiệp sẽ hiểu rõ sự thật, bây giờ lão
hủ chỉ có thể cho thiếu hiệp biết, sở dĩ lão hủ làm như vậy đành rằng là vì tốt cho thiếu hiệp, nhưng không phải thi ân, nên thiếu hiệp không
cần áy náy vì “phải nhận ân huệ của một người không rõ lai lịch”.

Những lời giải thích này thật quá gượng ép, Trình Lập Dân buột miệng nói:

– Chỉ vì tốt cho tiểu sinh, ngoài ra không còn gì khác ư? Người áo đen thở dài não nuột:

– Không! Chủ yếu là vì lòng lão hủ được yên… Thiếu hiệp, một ngày nào
đó, sau khi biết rõ sự thật… Ôi! Không nói chuyện ấy nữa, hãy trở lại
vấn đề chính thì hơn! Trình Lập Dân gật đầu:

– Vâng! Tiểu sinh
không hỏi nữa, nhưng có điều… người trong Thái Cực Giáo có biết lai
lịch của tôn giá hay không? Người áo đen quả quyết:

– Không thể có người biết được!

– Nếu một khi họ phát giác ra thân phận thật của tôn giá, đó thật quá nguy hiểm!

– Điều ấy thiếu hiệp hãy yên tâm, lão hủ tuy ở trong miệng hổ, nhưng tin chắc yên như Thái Sơn!

– Hiện nay tôn giá đang giữ chức vị gì trong Thái Cực Giáo vậy?

– Chữ Lâm số một, đứng đầu trong tứ đại hộ pháp!

– Tự hiệu ấy được sắp xếp như thế nào?

– Chia làm bốn bậc gồm Võ, Lâm, Chí và Tôn!

– Vậy Bàn Thạch Bảo bảo chủ Vũ Văn Ngao còn cao hơn tôn giá một bậc ư? Người áo đen giật mình:


– Sao? Lão tặc Vũ Văn Ngao cũng ở trong Thái Cực Giáo ư?

– Vâng! Lão tặc ấy chính là chữ Võ số Bốn, tiểu sinh cũng vừa mới phát hiện tối nay!

– À! Thảo nào…

Người áo đen bỏ dở câu nói, lái sang chuyện khác:

– Thiếu hiệp có biết thân phận thật sự của thái thượng giáo chủ trong Thái Cực Giáo không? Trình Lập Dân ngạc nhiên:

– Thái thượng giáo chủ Thái Cực Giáo chẳng phải là Tán Hoa Tiên Tử Trầm
Tố Quyên, sư mẫu của tiểu sinh trước kia hay sao? Người áo đen lắc đầu:

– Sai rồi! Thiếu hiệp…

Trình Lập Dân sửng sốt:

– Tôn giá nói vậy là sao?

– Lúc đầu tuy lão phu cũng phát hiện ra được chút manh mối, hoài nghi bà
ta không phải là Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên tiền bối, nhưng chưa dám
khẳng định, nhưng tối qua sau khi được vị cao nhân trong tối kia chỉ
điểm, đã chứng thực sự hoài nghi của lão phu là đúng, nhưng có điều…
hiện vẫn chưa biết chắc ma nữ ấy thật ra là ai?

– Vậy vị cao nhân đã ngầm chỉ điểm cho tôn giá là ai vậy?

– Ông ấy là Tiếu Sát Tinh Lâm Bách Xuyên, người khi xưa đã đánh nhau với
lệnh sư rồi mến tài nhau, sau đó đã trở thành sinh tử chi giao.

– À! Ra là lão nhân gia ấy…

– Thiếu hiệp, bây giờ xin nói ngắn gọn, lão hủ sẽ giản lược chuyển cáo
cho thiếu hiệp những lời chỉ điểm của Lâm lão tiền bối. Thứ nhất, tuy
hiện chưa biết thái thượng giáo chủ Thái Cực Giáo thật ra là ai, nhưng
chắc chắn là đối đầu với lệnh sư trong lúc hành đạo giang hồ năm xưa.
Thứ nhì, dư nghiệt của Thất Tinh Giáo đã thoát chết dưới kiếm của lệnh
sư khi xưa, nay đã lần lượt theo về với Thái Cực Giáo. Thứ ba, lệnh sư
mẫu Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên tiền bối hiện không rõ tung tích sống
chết, nhưng qua việc thái thượng giáo chủ Thái Cực Giáo dám công khai
mạo danh lộng hành, thậm chí mô phỏng giống hệt cả diện mạo lẫn võ công, thì sự an toàn của lệnh sư mẫu rất đáng lo ngại. Thứ tư, Lâm lão tiền
bối hiện đang tích cực dọ thám vào gnầm theo dõi hoạt động của đối
phương, vì ma đạo đang thịnh, lão nhân gia ấy lòng có thừa mà sức chẳng
đủ, nên bảo thiếu hiệp lập tức trở về sư môn, bẩm rõ tự sự với lệnh sư
và bái thỉnh lão nhân gia ấy tái xuất giang hồ, cứu vãn hào kiếp này.
Thôi, cuộc nói chuyện giữa chúng ta đến đây là dứt, từ nay có tin tức
gì, lão hủ sẽ báo với thiếu hiệp…

Bỗng ngưng lời, bỏ dở câu nói, người cùng lúc có sự phát giác nên vội tung mình lên trên xà ngang.

Liều sau đó, hai bóng người như thể chim bay đáp xuống trên mái nhà đối diện, một người thấp giọng nói:

– Sư phụ, sao chẳng thấy chút động tĩnh gì cả vậy? Người kiađáp:

– Người ta đã ẩn nấp rồi! Lúc này Trình Lập Dân với người áo đen đã nhìn
thấy rõ đối phương là một thiếu nữ áo xanh tuổi chừng đôi mươi với một
lão bà áo xanh, mái tóc bạc phơ.

Lão bà áo xanh vừa cất tiếng, Trình Lập Dân với người áo đen cùng giật mình kinh hãi, thầm nhủ:

– Chả lẽ hành tung của mình đã bị đối phương phát giác rồi sao? Chỉ thấy
lão bà áo xanh đưa mắt nhìn chỗ ẩn nấp của hai người, trầm giọng nói:

– Hai vị không cần ẩn nấp nữa, mời ra đây, lão thân có việc khẩn cấp cần
nhờ! Trình Lập Dân với người áo đen lòng rất kinh hoàng, nhưng lại không biết chắc là lão bà áo xanh có phải nói với mình hay không.

Đang khi phân vân do dự, lão bà áo xanh đã nói tiếp:

– Cuộc nói chuyện của hai vị vừa rồi, lão thân đã nghe hết cả, lão thân là bạn chứ không phải địch, xin đừng hoài nghi.

Cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Trình Lập Dân với người áo đen tuy không phải
truyền âm nhập mật, nhưng khẽ đến mức không còn khẽ hơn được nữa, vậy mà lão bà áo xanh này lại nghe được ở ngoài khoảng cách phát giác của hai
người, nếu không phải đã luyện thành công phu Thiên Thị Địa Thính, chẳng thể nào nghe được.

Nghĩ vậy, lòng biết cho dù là kẻ địch thì cũng đành liều mạng thôi.

Hai người có ý nghĩ như nhau. Thế là, Trình Lập Dân bèn kéo người áo đen,
cùng tung mình xuống đất, cách lão bà áo xanh hơn trượng.

Khi khoảng cách gần, tuy trong đêm tối, đôi bên cũng có thể nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương.

Thiếu nữ áo xanh tuy ăn mặc thô sơ, nhưng mắt phụng, mày liễu, mũi thẳng, môi đào…

hết sức xinh đẹp, chẳng kém gì Bạch Mẫn và lão Lãnh Văn Anh. Hơn nữa, nàng
ta còn có khí chất đoan trang cao nhã, nhìn là lập tức bị lôi cuốn,
nhưng không có ý nghĩ xấu xa, khí chất ấy tuyệt đối không ở Lãnh Văn
Anh, Bạch Mẫn hay Nhạc Tố Trân.

Còn lão bà áo xanh tuy mái tóc bạc phơ, nhưng dáng người rất mảnh mai, chứng tỏ bà lúc trẻ hẳn là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Thiếu nữ áo xanh với đôi mắt sáng ngời hệt như hai mũi tên nhọn ném cho Trình Lập Dân một cái nhìn sâu lắng, rồi liền ngước nhìn lên bầu trời đêm.

Lão bà áo xanh với ánh mắt hiền từ nhìn Trình Lập Dân, khẽ buông tiếng thở dài nói:

– Tốt! Truyền nhân của Thiết Thủ Thư Sinh quả là bất phàm! Trình Lập Dân vội ôm quyền thi lễ nói:

– Dám xin tiền bối cho biết danh hiệu, để vãn bối khỏi thất lễ! Trình Lập Dân thường khi rất tự thị thân phận, chẳng dễ tôn xưng người khác là
tiền bối, nhưng hai ngày nay đã có nhiều nhân vật đồng bối phận với sư
phụ xuất hiện, mà lão bà áo xanh này chẳng những võ công cao thâm khôn
lường, giọng điệu và thần thái cũng chứng tỏ là nhân vật trưởng bối, nên chàng chẳng thể không tôn xưng là tiền bối.

Lão bà áo xanh thở dài não nuột đáp:

– Danh hiệu của lão thân đã lâu không dùng đến, không nhắc đến thì hơn! Ngưng chốc lát, bỗng hỏi:

– Vừa rồi hai người đã nói đến Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên phải không? Trình Lập Dân gật đầu:

– Vâng!

– Ngươi định bao giờ đến chỗ lệnh sư?

– Vãn bối đêm nay lên đường ngay…

Trình Lập Dân ngưng chốc lát, bỗng hỏi:

– Tiền bối biết tung tích của Trầm lão tiền bối ư? Lão bà áo xanh nhẹ gật đầu:

– Ườm!


– Lão nhân gia ấy có khỏe không?

– Khỏe, nhưng tuy sống cũng như chết! Tiếng nói như phảng phất nơi hư không, khiến người cảm thấy tột cùng thê lương.

Trình Lập Dân nghe lòng trĩu xuống thắc mắc hỏi:

– Tiền bối có thể nói rõ hơn không? Lão bà áo xanh nhẹ thở dài:

– Không cần đâu, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ rõ…

– Vậy tiền bối hẳn cũng biết thái thượng giáo chủ của Thái Cực Giáo hiện nay là ai phải không?

– Khi nào ngươi biết rõ tình cảnh của Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên, lúc
ấy cũng sẽ biết rõ thái thượng giáo chủ Thái Cực Giáo là ai! Trình Lập
Dân ngẫm nghĩ chốc lát, lại hỏi:

– Tiền bối hiện thân cho gọi vãn bối, chẳng hay có điều chi dạy bảo?

– Lão thân nhận lời ủy thác của một vị bằng hữu, nhờ ngươi gửi lời đến lệnh sư.

– Vãn bối xin kính cẩn lắng nghe! Lão bà áo xanh quay sang lão nhân áo đen nói:

– Tôn giá đã hoàn thành nhiệm vụ rồi phải không? Lão nhân áo đen biết bà
ta không muốn mình nghe điều bí mật ấy, bèn khom mình nói:

– Vãn bối nhiệm vụ đã hoàn thành, giờ xin cáo biệt!

– Hãy khoan!

– Tiền bối có gì chỉ giáo?

– Tôn giá muộn nhất là bao giờ trở về tổng đàn?

– Ngày mai trước lúc mặt trời lặn!

– Tốt lắm, vậy là đủ thời gian. Giờ chúng ta đi! Đoạn liền dẫn trước tung mình xuống mái nhà, đi về phía hậu viện từ đường.

Lão bà áo xanh này giọng nói tuy hòa nhã, nhưng có vẻ hết sức uy nghiêm,
khiến Trình Lập Dân với lão nhân áo đen chẳng chút ngần ngại đi theo
sau, còn thiếu nữ áo xanh cũng lẳng lặng đi sau cùng.

Hậu viên
của từ đường này hết sức hoang vu, lúc này tuy là cuối xuân tháng ba,
trăm hoa rộ nở, nhưng trong vườn đầy cỏ dại, phủ mất lối đi, cộng thêm
tiếng côn trùng nỉ non, càng thêm hoang vắng thê lương.

Bốn người thảy đều lặng lẽ bước nhanh, lát sau đã đến trong một ngôi đình mát
được xây bằng đá đã đổ sụp nửa phần nằm ở bên phải hoa viên.

Lão
bà áo xanh đưa tay sờ sẫm một chiếc bàn tròn bằng đá nằm giữa ngôi đình, lát sau chỉ nghe tiếng kèn kẹt vang lên, chiếc bàn đá từ từ lún xuống,
hiện ra một hang động rộng cỡ hai thước.

Lão bà áo xanh quay sang lão nhân áo đen với thiếu nữ áo xanh với giọng như ra lệnh nói:

– Hai người ở đây phụ trách việc cảnh giới. Hãy nhớ kỹ, trước giờ Ngọ
ngày mai, thà chấp nhân hy sinh tính mạng cũng không cho bất kỳ một ai
vào trong địa đạo này và khi không được lão thân gọi, hai người cũng
không được tự ý vào.

Đoạn quay sang Trình Lập Dân nói:


Hài tử, hãy đi theo lão thân! Dứt lời, lập tức dẫn trước tung mình vào
hang động. Trình Lập Dân tuy lòng đầy nghi vấn, nhưng sự uy nghiêm vô
hình của đối phương đã khiến chàng không dám hỏi.

Tuy nhiên, từ
khi xuất đạo đến nay, chàng đã trải qua quá nhiều chuyện ly kỳ, lòng tuy nghi nhưng không hề sợ, bèn ngầm ngưng tụ công lực hộ thân, tung mình
theo sau.

Địa động này chỉ cao chừng một trượng, Trình Lập Dân sau khi xuống đến nơi, lão bà áo xanh liền nắm lấy tay trái chàng nói:

– Hài tử, đừng căng thẳng, lão thân không hề có ác ý đối với ngươi! Đoạn
đưa tay trái sờ sẫm trên tường, lại có tiếng kêu kẹt vang lên, cửa hang
đã đóng lại, rồi nắm tay Trình Lập Dân đi tới, vừa đi vừa nói:


Hài tử, ngươi có nhìn thấy gì không? Trình Lập Dân đã luyện thành công
phu Hư Thất Sinh Bạch, hơn nữa lại là từ trong đêm tối đi vào địa động,
thị lực không cần thích ứng nữa, nên trong khoảng cách một trượng cơ hồ
sáng tỏ như ban ngày, nghe hỏi vậy liền gật đầu nói:

– Vãn bối nhìn thấy! Lão bà áo xanh khẽ thở dài:

– Ngươi tuổi còn trẻ mà có được thành tựu như vậy, thật là hiếm có, so ra ngươi hãy còn trẻ hơn lệnh sư mấy tuổi lúc ông ấy thành danh.

Đây là một đường hầm chênh chếch đi xuống và chỉ vừa đủ cho hai người đi
sóng vai nhau, trên đầu và hai bên đều được xây bằng đá xanh, tuy thấp
nhưng không có cảm giác ngột ngạt.

Trình Lập Dân vừa đi vừa thầm nhủ:

– Nơi đây chẳng rõ được xây dựng để làm gì, xem ra công trình khá là lớn lao! Trình Lập Dân dè dặt hỏi:

– Tiền bối hiểu biết rất rõ về gia sư phải không? Lão bà áo xanh lặng thinh một hồi, mới thở dài não nuột nói:

– Phải! Hiểu biết rất rõ… Ôi! Thật ra thì… đâu chỉ là hiểu biết rõ…

Trình Lập Dân vừa mới rúng động cõi lòng, đường hầm rẽ ngoặt, đã xuất hiện ánh đèn.

Đây là một gian địa thất rộng chừng năm trượng, nhưng trong thất ngoại trừ
một chiếc bàn, một chiếc ghế và một chiếc giường, không còn vật gì khác.

Một gian địa thất rộng không tương xứng, nhưng điều càng không tương xứng
hơn còn có một viên dạ minh châu to cỡ quả trứng gà gắn trên nóc, một
bảo vật vô giá như vậy mà lại lắp đặt ở trong gian địa thất quạnh quẽ
này thật là uổng phí.

Trình Lập Dân đang đưa mắt nhìn quanh, hết sức cảm khái và nghi hoặc…

Lão bà áo xanh từ từ chìa tay ra nói:


– Hài tử, đưa kiếm cho lão thân! Giọng nói rất bình thường, nhưng nghe
vào tai Trình Lập Dân thì lại có một sức lực không sao kháng cự được,
chàng ngơ ngẩn rút Tử Anh Kiếm ra, hay tay cung kính trao cho lão bà áo
xanh.

Lão bà áo xanh cũng hai tay run run đón lấy kiếm, mắt nhìn
chằm chặp, nhè nhẹ vuốt ve, rồi nhắm mắt lại, như nói trong mơ, lẩm bẩm:

– Bảo kiếm vẫn như xưa, nhưng con người và cuộc đời đã đổi khác… Kiếm
hỡi… Kiếm hỡi… mi… còn nhận ra ta không? Trình Lập Dân trong đầu
chợt linh quang lóe lên nghĩ:

– Vị tiền bối này chả lẽ chính là…

Chàng chưa nghĩ dứt, lão bà áo xanh đã lẩm bẩm tiếp:

– Ôi! Cuộc đời trăm năm vốn là một giấc mơ, chỉ có điều là… giấc mơ của ta quá khủng khiếp… và cũng quá dài… Trời hỡi! Sao trời lại dành
cho lão thân sự trừng phạt quá cay nghiệt thế này? Lão bà áo xanh lúc
này mặt đã ràn rụa nước mắt, gương mặt nhăn nheo trông càng đau khổ hơn.

Trình Lập Dân càng thêm hồ đồ, chàng vốn đã nghĩ đến một người, nhưng đối
chiếu với tình huống trước mắt thì lại không giống, vậy bà này thật ra
là ai? Lão bà áo xanh bỗng mở bừng mắt, thần quang rừng rực nhìn Trình
Lập Dân nói:

– Trình Lập Dân, ngươi đã đoán ra lão thân là ai rồi phải không? Trình Lập Dân rúng động tâm thần, ấp úng nói:

– Vãn… vãn bối đoán… đoán không ra…

Lão bà áo xanh nhướng mày:

– Quá khứ của lệnh sư không nói cho ngươi biết sao? Trình Lập Dân lắc đầu:

– Vâng! Gia sư chưa từng đề cập đến! Lão bà áo xanh gật gật đầu:

– Thôi được, lát nữa ngươi sẽ biết! Ngưng chốc lát, nghiêm mặt nói tiếp:

– Bây giờ ngươi hãy thu gom tâm thần, lão thân truyền cho ngươi ba chiêu
kiếm pháp, đó chính là Thần Long Kiếm Pháp mà lão thân đã phải tốn mấy
mươi năm tâm huyết nghiên cứu mới sáng chế ra, nhắm đối phó với lệnh
sư…

Trình Lập Dân không dằn được xen lời:

– Đã là Thần Long Kiếm Pháp nhằm đối phó với gia sư mà nghiên cứu sáng chế, vậy sao tiền bối lại truyền cho vãn bối?

– Bí kíp sư môn của ngươi bị người đánh cắp đã lâu, Thần Long Kiếm Pháp
lẽ đương nhiên cũng bị người luyện thành, nếu người đó công lực tương
đương với ngươi, ngươi tự tin có thể chế phục y được sao? Trình Lập Dân
cúi đầu đáp:

– Hiện vãn bối không dám chắc!

– Sau khi
ngươi luyện thành ba chiêu kiếm pháp này của lão thân, cho dù công lực
của người đó thâm hậu hơn ngươi, ngươi cũng có thể chế phục y…

Ngưng chốc lát, lão bà áo xanh lại nói tiếp:

– Thần Long Kiếm Pháp tuy được giới võ lâm tôn là một môn kiếm pháp vô
địch, nhưng trên thực tế thì bất kỳ môn kiếm pháp nào cũng không thể nào đạt đến mức toàn thiện toàn mỹ, bất khả đánh bại, ba chiêu kiếm pháp
này của lão thân chính là nhằm ứng đối nhược điểm của Thần Long Kiếm
Pháp. Khi học xong, nếu ngươi có thể phối hợp vận dụng, chẳng những có
thể chế phục người sử dụng Thần Long Kiếm Pháp, đồng thời còn có thể gia tăng uy lực khi sử dụng Thần Long Kiếm Pháp, ít nhất là gấp đôi.

Trình Lập Dân hết sức kinh ngạc:

– Thịnh tình của tiền bối, vãn bối vô vàn cảm kích. Tuy nhiên, vãn bối
vẫn chưa hiểu vì sao tiền bối lại truyền thụ tuyệt kỹ này…

Lão bà áo xanh ngắt lời:

– Điều ấy ngươi không cần biết vội, thời gian cấp bách, ngươi hãy ghi nhớ cho kỹ đây! Đoạn giơ kiếm chầm chậm vung động, đồng thời nói:

– Chiêu thứ nhất, “Thần long thư trảo”…

Trình Lập Dân mắt chăm chú xem sự biến hóa của đường kiếm, nhưng lòng hết sức thắc mắc.

– Sao chiêu này lại có tên giống với Thần Long Kiếm Pháp của mình thế nhỉ? Bỗng nghe lão bà áo xanh nói:

– Đừng ngờ thần nghi quỷ nữa, khi xem xong ba chiêu kiếm này ngươi sẽ
biết vì sao chiêu thức lại có tên gọi giống với Thần Long Kiếm Pháp của
ngươi… Chiêu thứ hai “Thần long đẩu giáp”… Chiêu thứ ba “Thần long
bố vũ”…

Đêm càng khuya, gió càng lạnh! Lão nhân áo đen và thiếu nữ áo xanh phụng mệnh phụ trách việc cảnh giới lẳng lặng ngồi trong
đình mát, ngưng thần đảo mắt nhìn quanh.

Đêm khuya, vườn hoang,
đình nát… cộng thêm đôi nam nữ như thể u linh, cảnh tượng ấy lẽ ra là
một đôi tình lữ hẹn hò tâm sự mới đúng. Nhưng hai người này lại chia
nhau mỗi người một phía, ngồi quay lưng nhau, mắt chòng chọc nhìn về
hướng phụ trách của mình, lặng thinh không nói một lời.

“Bong… bong… bong… bong…”.

Bốn tiếng trống canh từ trong thành vọng đến, trời đã canh ba rồi.

Lão nhân áo đen như hết sức không yên tâm bởi Trình Lập Dân xuống hang động đã hơn một canh giờ mà không có chút động tĩnh, và như không chịu nổi
sự buồn tẻ trước mặt, sau cùng khẽ buông tiếng đằng hắng, thấp giọng
nói:

– Cô… cô nương!

– Ườm! Thiếu nữ áo xanh chỉ “Ườm” một tiếng, như thể nói thêm tiếng nào là bị thiệt thòi vậy.

Lão nhân áo đen dè dặt nói:

– Lão hủ còn chưa thỉnh giáo cô nương tôn tánh phương danh? Thiếu nữ áo xanh đáp gọn lỏn:

– Hồ Băng Ngọc! Lão nhân áo đen thầm nhủ:

– Thật quý hóa, lại nói ra đến ba chữ! Nhưng miệng lại nói:

– À! Ra là Hồ cô nương! Ngưng một chốc, lão lại hỏi tiếp:

– Hồ cô nương có biết lệnh sư xuống dưới để làm gì không vậy?

– Không!

– Đây là nơi tu chân của lệnh sư phải không?

– Ườm!

– Hồ cô nương luôn kề cận bên lệnh sư phải không?

– Ườm! Lão nhân áo đen thầm cười khảy:

– Lão phu chẳng tin không thể bức ra được trên ba tiếng từ miệng ngươi.

Nhưng miệng lại nói tiếp:

– Hồ cô nương đã theo lệnh sư được bao lâu rồi?

– Mười lăm năm! Hồ Băng Ngọc trả lời vẫn là ba tiếng và giọng nói mỗi lúc càng lạnh hơn.

Lão nhân áo đen thầm làu bàu:


– Tên của ngươi không nên giải thích là “Băng thanh ngọc khiết”, mà phải giải thích là “Băng lạnh ngọc cứng” mới đúng…

Hồ Băng Ngọc khẽ buông tiếng thở dài não nuột.

Lão nhân áo đen nói tiếp:

– Hồ cô nương, từ khi lệnh sư với Trình thiếu hiệp xuống dưới đến giờ
không hề có chút động tĩnh gì, lão hủ hết sức không yên tâm.

– Vậy ư? Lời lẽ vắn tắt và lạnh nhạt, thật không sao hiểu nổi hàm nghĩa thật sự của nàng ta.

Lão nhân áo đen càng không yên tâm hơn, bất giác trầm giọng nói:

– Hồ cô nương, có thể xin cô nương xuống dưới xem thử không? Hồ Băng Ngọc giọng thoáng giận:

– Tôn giá không nhận thấy mình đã nói quá nhiều sao? Lão nhân áo đen
không lấy vậy làm giận, trái lại cơ hồ quên mất nỗi bất an trong lòng,
thầm nhủ:

– A ha! Ngươi đã liên tiếp nói đến mười một tiếng, phen này ngươi đã thiệt thòi rồi! Nhưng bề ngoài lại cười gượng nói:

– Ngược lại, lão hủ nhận thấy cô nương nói quá ít! Hồ Băng Ngọc buông tiếng cười mũi lạnh như băng sương…

Ngay khi ấy, dưới hang động vang lên tiếng lạc reo hối hả, Hồ Băng Ngọc lập tức biến sắc mặt, vội nói:

– Gia sư đang gọi, tôn giá hãy cẩn thận canh phòng, bổn cô nương xuống dưới xem thử.

Không chờ lão nhân áo đen trả lời, nàng đã mở cửa hang, tung mình phóng xuống dưới.

Hồ Băng Ngọc vội vã đi vào gian địa thất, lập tức gào lên một tiếng thống thiết, lao về phía lão bà áo xanh.

Thì ra lão bà áo xanh lúc này đã mặt mày trắng bệch, hơi thở yếu ớt, nhũn
người nằm trong lòng Trình Lập Dân, còn Trình Lập Dân thì nước mắt ràn
rụa, ra chiều hết sức kinh hoàng và bối rối.

Hồ Băng Ngọc gào to:

– Sư phụ… lão nhân gia…

Đồng thời vung tay, tát vào mặt Trình Lập Dân, gắt giọng quát:

– Tiểu tặc, ngươi đã làm gì sư phụ hả? Trình Lập Dân lòng đang tột cùng
hoang mang, chẳng chút đề phòng, lãnh trọn một cái tát nẩy lửa, trên mặt lập tức hiện ra năm dấu ngón tay, ấp úng nói:

– Cô nương… tại hạ…

“Choang” một tiếng, Hồ Băng Ngọc đã rút lấy trường kiếm trên vai, mũi kiếm chĩa vào yết hầu Trình Lập Dân, nghiến răng quát:

– Tiểu tặc, sư phụ ta nếu có bề gì, ta quyết băm vằm ngươi ra làm muôn mảnh! Lão bà áo xanh bỗng mở choàng mắt quát:

– Nha đầu, dừng tay! Hồ Băng Ngọc thu kiếm về, run giọng nói:

– Sư phụ… lão nhân gia đã khỏe rồi ư? Lão bà áo xanh gắng gượng từ trong lòng Trình Lập Dân ngồi dậy, với giọng hiền từ nói:

– Ngọc nhi, hãy ngồi xuống đây! Hồ Băng Ngọc thờ thẫn ngồi xuống cạnh lão bà áo xanh, nũng nịu nói:

– Sư phụ, vừa rồi lão nhân gia thật làm cho Ngọc nhi hoảng hồn…

Lão bà áo xanh giơ một cánh tay run rẩy lên, nắm lấy tay trái Hồ Băng Ngọc, đặt vào tay phải Trình Lập Dân, với giọng như ra lệnh nói:

– Nắm chặt lấy! Trình Lập Dân thờ thẫn co năm ngón tay lại, nhẹ nắm lấy bàn
tay mềm mại của Hồ Băng Ngọc, gương mặt lạnh lùng của Hồ Băng Ngọc không hề có chút vẻ thẹn thùng.

Lão bà áo xanh quét mắt nhìn hai người, với giọng trang nghiêm nói:

– Trình Lập Dân, hãy nghe cho rõ, đây là đồ nhi Hồ Băng Ngọc của lão
thân, và cũng là sư tỷ của ngươi, kể từ bây giờ, lão thân giao Ngọc nhi
cho ngươi, từ nay hai người họa phúc cùng hưởng, sống chết có nhau! Lời
nói đã quá rõ ràng, cho dù Hồ Băng Ngọc lạnh ngạo đến mấy, nhưng dẫu sao cũng là con gái, nghe vậy cũng không khỏi hai má đỏ bừng, theo bản năng nhẹ vùng tay, nhưng bị bàn tay của lão bà áo xanh giữ chặt.

Trình Lập Dân thì tim đập dữ dội, cơ hồ buột miệng nói:

– Tiền bối…

Lão bà áo xanh lạnh lùng ngắt lời:

– Đừng xen lời! Trình Lập Dân, bất kể quyết định này của lão thân đúng
hay sai và cũng bất kể ngươi trước đây đã có bao nhiêu nữ nhân, đây là
mệnh lệnh. Từ đây, ngươi tuyệt đối không được bạc đãi Ngọc nhi! Trình
Lập Dân thờ thẫn gật đầu;

– Dạ, vãn bối đã nhớ rồi! Lão bà áo xanh mỉm cười:

– Tốt lắm, giờ hãy gọi tỷ tỷ đi! Trình Lập Dân lắp bắp:

– Tỷ… tỷ tỷ…

Hồ Băng Ngọc hai má càng đỏ hơn, với giọng thật khẽ nói:

– Ườm! Lão bà áo xanh cười héo hắt, từ từ rút tay khỏi hai người, với giọng yếu ớt nói:

– Dân nhi, dưới gối lão thân có ba bức thư, một bức dành cho hai ngươi,
còn hai bức kia là của lệnh sư với Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du…

Tiếng nói mỗi lúc càng khẽ hơn, cơ hồ không sao nghe được.

Hiển nhiên, vừa rồi bà đã cố đề tụ một hơi chân khí còn lại, giờ đây đã cạn kiệt, sắp chết đến nơi.

Trình Lập Dân hai mắt ngập lệ, Hồ Băng Ngọc khóc sướt mướt nói:

– Sư phụ… lão nhân gia nhẫn tâm… bỏ lại Ngọc nhi hay sao? Lão bà áo xanh hé mở đôi mắt thất thần, giọng đứt đoạn nói:

– Ngọc nhi… sư phụ… ác mộng… đã tỉnh… ngươi phải vui… vui
mừng… cho sư phụ… mới đúng… Ngươi hãy mau… lên trên… Dân nhi
của ngươi… đã tiếp nhận… toàn bộ chân lực… của sư phụ… cần
phải…

Trình Lập Dân một tay đặt lên huyệt Mệnh Môn của lão bà áo xanh, chân khí từ lòng bàn tay xô ra.

Lão bà áo xanh lập tức tinh thần phấn chấn, nhưng tức giận quát:

– Tiểu tử, ngươi dám không vâng lời! Trình Lập Dân ngượng ngùng rụt tay về, run giọng nói:

– Tiền bối…

Lão bà áo xanh cố chấn tỉnh tinh thần nói:

– Ngọc nhi, mau lên trên, cảnh giới cho Lập Dân… Lập Dân cần phải hành
công một giờ… để tiếp thu chân lực của… sư phụ đã truyền cho… Hãy
nhớ… làm theo lời dặn… của sư phụ trong thư… đừng để… sư phụ…
chết… không… nhắm…

Tiếng “mắt” chưa thốt ra khỏi miệng, người đã ngoẽo sang bên và ngã xuống đất.

Hồ Băng Ngọc ôm lấy thi thể sư phụ khóc thảm thiết, Trình Lập Dân cố nén nước mắt an ủi:

– Tỷ tỷ… người chết không thể nào sống lại, hiện nguy cơ bức bách, tỷ tỷ hãy nén bi thương để ứng phó…

Hồ Băng Ngọc vụt ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

– Sư phụ với ta đã nương tựa sống bên nhau suốt mười lăm năm dài, tình
như mẹ con, nay đột nhiên vĩnh biệt, nếu ngươi là ta, ngươi cảm nghĩ thế nào? Trình Lập Dân không biết Hồ Băng Ngọc tính tình cũng giống như
tên, hết sức lạnh lùng cao ngạo, nghe nàng ta nói chuyện với mình gay
gắt như vậy, tuy biết rõ nàng ta đang lúc đau lòng bởi cái chết của sư
phụ, cũng bất giác nghe lòng trĩu xuống, thầm nhủ:

– Xem ra nàng ta rất là ghét mình, tương lai dài dằng dặc, mình phỉa chịu đựng dường nào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.