Đọc truyện Tử Ảnh Đan Tâm – Chương 22
Trình Lập Dân tuy võ công tuyệt đỉnh, cá tính cao ngạo, nhưng dưới giọng điệu sắc bén của đối phương cũng chẳng thể không cúi đầu.
Nữ nhân áo tím giận dữ quát:
– Ngươi còn biết mình là vãn bối sao? Ngưng chốc lát, cười khảy nói tiếp:
– Đã không có lòng khinh miệt, tại sao dám hoài nghi lời nói của lão thân? Trình Lập Dân ngượng ngùng đáp:
– Vãn bốn không dám! Nữ nhân áo tím đanh giọng:
– Không dám ư? Vừa rồi ngươi đã nói vì với Hạ Uyển Nhi? Trình Lập Dân giật mình, thầm nhủ:
– Thì ra bà ấy đã luyện thành Tiệt Âm Thần Lực, nghe được cả chân khí truyền âm của mình.
Nhưng chỉ trong chốc lát chàng đã lấy lại được sự trầm tĩnh vốn có, nghiêm mặt cao giọng nói:
– Vãn bối từ khi xuất đạo đến nay không chỉ một lần bị dối gạt và ám
toán, tiền bối tuy thân phận đặc thù, nhưng hiện đang là lúc hai phe đối địch nhau, vãn bối chẳng thể không đề phòng thuộc hạ của tiền bối ngấm
ngầm giở trò gian trá.
Nữ nhân áo tím khẽ thở dài:
– Thôi
được, lão thân lượng thứ cho ngươi thêm một lần nữa, nhưng hôm nay là
trao đổi tù binh trước trận, lần sau gặp lại ngươi phải có quyết định
sớm mới được! Trình Lập Dân vòng tay thi lễ:
– Đa tạ lòng đại lượng của tiền bối!
– Thôi thì hôm nay lão thân hào phóng một chút, ngươi hãy đón lấy sáu người này trước
– Tiền bối tiễn phật nên tiễn đến tây thiên, có thể giải huyệt và cởi trói cho họ trước không? Nữ nhân áo tím cười nhạt:
– Thiết Thủ Thư Sinh công lực thông huyền, việc ấy còn cần đến lão thân
bêu xấu hay sao? Trình Lập Dân nhướng mày, đôi mắt thần quang lấp lánh,
khẽ thở dài nói:
– Thôi được, kính xin tuân mệnh tiền bối! Lúc
này, Tứ Hải Ngư Phu Quản Văn Nguyên với Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu và Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi ba người đã tụ tập trên chiếc thuyền
mui của Trình Lập Dân.
Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi trầm giọng nói:
– Tiểu tử, bà ta là ai vậy? Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi xưa nay rất thù
ghét đàn ông, Trình Lập Dân sớm đã nghe biết, nên sự xưng hô của bà tuy
chói tai, chàng không hề tức giận, cung kính đáp:
– Thái thượng giáo chủ của Thái Cực Giáo! Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi thoáng chau mày:
– Sao ngươi lại cung kính và ngoan ngoãn với bà ta như vậy? Trình Lập Dân cười ngượng ngùng:
– Bà ấy là sư mẫu của vãn bối! Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi thoáng bĩu môi:
– Tiểu tử, xem ra món nợ hồ đồ giữa hai ngươi thật chẳng dễ thanh toán! Đoạn quay sang Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu nói:
– Cùng toan, còn chưa mau phái thuyền đón họ qua đây! Phiêu Bình Tú Sĩ
Trang Nhược Ngu vừa mới ra hiệu cho lão nhân tóc bạc sang thuyền lầu đón người, Trình Lập Dân đã dương thanh nói:
– Vị lão nhân gia kia, xin hãy đưa những người của Thái Cực Giáo bị bắt qua bên đó luôn thể.
Nữ nhân áo tím cười:
– Hay cho tiểu tử, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng chẳng chịu thiệt thòi! Tứ Hải Ngư Phu Quản Văn Nguyên bỗng hỏi:
– Lão đệ, bà ta là sư mẫu của lão đệ, không lầm đấy chứ? Trình Lập Dân thoáng ngạc nhiên:
– Tiền bối… chả lẽ từng gặp…
Tứ Hải Ngư Phu Quản Văn Nguyên ngắt lời:
– Gặp thì chưa, nhưng nếu người này đúng là Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố
Quyên, phu nhân của Từ đại hiệp, ít ra cũng đã trên trăm tuổi, nhưng
hiện trông bề ngoài dường như chỉ mới ngoài ba mươi.
Trình Lập Dân cười nhạt:
– Nếu tiền bối từng gặp gia sư thì hẳn không lấy làm lạ như vậy! Tứ Hải Ngư Phu Quản Văn Nguyên ngẩn người:
– Chả lẽ Từ đại hiệp phong thái vẫn như xưa ư? Trình Lập Dân mỉm cười:
– Phong thái như xưa hay không, vãn bối không biết, nhưng khi vãn bối mới gặp lão nhân gia ấy, ước tính tuổi tác tối đa chỉ ngoài bốn mươi thôi!
Tứ Hải Ngư Phu Quản Văn Nguyên sững sờ:
– Ồ! Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu cười xen lời:
– Trình lão đệ, lão đệ xưng hô tiền bối vãn bối như vậy là không đúng,
phải sửa lại mới được! Trình Lập Dân nghe vậy hết sức khó xử, nếu đổi
lại xưng hô bối phận bằng nhau, nhưng thực tế lại có ơn truyền thụ võ
công, còn như xưng hô trưởng bối thì lại không đúng với bối phận của ân
sư, nên chàng ấp úng nói:
– Chuyện ấy…
Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu nghiêm mặt nói:
– Đừng chuyện ấy với chuyện kia, nếu luận theo bối phận thật sự, dù là
ngang nhau, mấy lão phế vật này cũng là vượt bậc rồi, nếu lão đệ niệm
tình mấy lão phế vật này tuổi đã già, gọi bọn này là lão ca ca cũng
được, chứ đừng có tiền bối với vãn bối gì nữa! Trình Lập Dân cười ngượng ngùng:
– Trang lão đã dạy bảo vậy, tiểu đệ cũng đành cung kính
không bằng tòng mệnh! Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi lừ mắt với Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu, bĩu môi nói:
– Cái thứ cùng toan xưa nay
vốn bỡn cợt cuộc đời, chẳng bao giờ câu nệ tiểu tiết, sao bỗng dưng hôm
nay lại nghiêm túc thế này? Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu làm mặt
xấu:
– Hạ đại tỷ, thật thất lễ, cùng toan này đã không nghĩ đến đại tỷ là sư phụ của vị hôn thê của Trình lão đệ…
Đoạn quay sang Trình Lập Dân cười nói:
– Trình lão đệ, thỏa thuận vừa rồi giữa chúng ta không kể Hạ đại tỷ, lão đệ muốn xưng hô thế nào tùy lão đệ.
Trình Lập Dân mỉm cười:
– Tiểu đệ nhớ rồi! Lúc này, lão nhân tóc bạc đã chở sáu người được trao
trả trên chiếc thuyền nhẹ từ từ tiến đến gần thuyền mui, chiếc thuyền
lầu cũng đã tiến đến gần khoảng mười trượng, khoảng cách hai bên chỉ còn chừng mười trượng.
Lão nhân tóc bạc dương thanh nói:
–
Quản tiền bối, tiểu lão nhi đã hoàn thành nhiệm vụ! Tứ Hải Ngư Phu Quản
Văn Nguyên vừa nhẹ gật đầu, Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên trên thuyền
lầu đã dương thanh nói:
– Trình Lập Dân, trong lòng ngươi còn có
vị trưởng bối lão thân đây hay không? Trình Lập Dân chẳng ngờ đối phương lúc này lại thẳng thừng hỏi về điều ấy, nghe vậy bất giác ngẩn người.
Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên với ánh mắt sáng quắc nhìn Trình Lập Dân, giọng lạnh như băng nói tiếp:
– Đừng phí tinh thần lựa lời nữa, chỉ cần trả lời “có” hay “không” là đủ! Trình Lập Dân trong tiềm thức cứ nghĩ đối phương là sư mẫu của mình,
cho dù hiện tại đôi bên đang đứng ở cương vị đối địch, song chàng vẫn có một ý nghĩ ngây thơ là nếu có thể tìm cách làmcho hai người từ bỏ oán
hờn, gương vỡ lại lành, chẳng những có thể khiến ân sư vui lòng, mà còn
có thể giải trừ một trận hào kiếp võ lâm…
Do đó, chàng lập tức đáp:
– Có! Vãn bối chẳng những nghĩ lão nhân gia là trưởng bối, mà còn nghĩ
lão nhân gia vẫn là sư mẫu của vãn bối, đồng thời còn hy vọng…
Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên trầm giọng ngắt lời:
– Im mồm! Lão thân ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, còn cần ngươi dạy bảo hay sao? Trình Lập Dân nghiêm túc đáp:
– Vãn bối không dám! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên cười khảy:
– Nếu trong lòng ngươi còn có vị trưởng bối này, vậy ngươi có biết đứng
trước mặt trưởng bối là phải nói đúng sự thật hay không? Trình Lập Dân
cao giọng đáp:
– Tiền bối có gì xin cứ hỏi, trừ phi là những điều không thể trả lời, chỉ cần vãn bối trả lời được, dĩ nhiên sẽ nói đúng
sự thật! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên trầm giọng:
– Vậy lão thân hỏi ngươi, về chuyện trở mặt giữa lão thân với Từ Nguyên, Từ Nguyên đã
cho ngươi biết cả rồi phải không? Trình Lập Dân nhẹ lắc đầu:
– Không, ân sư lão nhân gia chỉ nói có tám chữ thôi! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên gằn giọng:
– Tám chữ gì? Trình Lập Dân nhấn mạnh từng tiếng:
– Biển tình nổi sóng, trở mặt thành thù! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên cười khảy:
– Ông ta không nói rõ nguyên nhân sao? Trình Lập Dân lắc đầu:
– Không! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên lạnh lùng:
– Ông ta bảo ngươi chống lại lão thân phải không? Trình Lập Dân ngập ngừng:
– Chuyện ấy…
Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên đanh giọng:
– Hãy nói thật!
– Vãn bối không tiện nói!
– Hiện ông ta lẩn trốn ở đâu?
– Chuyện ấy… vãn bối không muốn nói ra! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên cười khảy:
– Hay cho tiểu tử, trông ngươi ngoại mạo trung hậu, nhưng lại điêu ngoa
giống hệt như sư phụ ngươi. Nào là “không tiện nói” với “không muốn
nói”, ngươi đun đẩy hết sạch. Ngươi hãy liệu lường, bằng vào chút đạo
hạnh của ngươi, có đủ tư cách chống lại lão thân hay không? Trình Lập
Dân mắt rực thần quang, đôi môi mấp máy…
Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên không chờ chàng mở miệng, nói tiếp:
– Thôi được, lão thân không ép buộc ngươi. Giờ lão thân hỏi về chuyện của ngươi, tại sao ngươi lại dụ dỗ Bạch Mẫn phản rời bổn giáo? Trình Lập
Dân nghiêm giọng:
– Hai từ “dụ dỗ” của tiền bối đã sai sự thật rồi! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên xẵng giọng:
– Ngươi không dụ dỗ y, chả lẽ y lại chủ động tìm đến ngươi hay sao?
– Bất luận là vãn bối “dụ dỗ” Bạch Mẫn cô nương hay Bạch Mẫn cô nương chủ động tìm đến vãn bối, mai kia sẽ có ngày rõ trắng đen. Giờ nếu tiền bối không còn gì dạy bảo, vãn bối xin phép cáo từ! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố
Quyên cười khảy:
– Ngươi vội gì chứ? Lão thân chưa hỏi hết kia mà! Ngưng chốc lát, trầm giọng hỏi:
– Bạch Mẫn hiện giờ ở đâu? Trình Lập Dân thành thật đáp:
– Vãn bối không biết! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên gằn giọng:
– Ngươi tưởng lão thân không trị nổi ngươi hay sao? Trình Lập Dân thản nhiên:
– Có thể tiền bối có khả năng ấy, nhưng vãn bối không hề đắc tội với tiền bối!
– Bạch Mẫn rõ ràng đã đi chung với ngươi, tại sao ngươi lại không biết? Trình Lập Dân cao giọng đáp:
– Vãn bối không biết là nói không biết, nếu biết mà không muốn nói, câu trả lời tất nhiên là “không muốn nói”, không bao giờ.
Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên ngẫm nghĩ chốc lát, ngắt lời:
– Hai người đã chia tay từ lúc nào?
– Trên quan đạo Thường Hành vào đầu tháng này!
– Lúc hai người chia tay, Bạch Mẫn phải chăng tất cả đều bình thường?
– Tất cả đều rất bình thường!
– Y không nói rõ nơi đến ư?
– Về nơi đến của Bạch Mẫn cô nương, tiền bối hãy về hỏi Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát, có lẽ sẽ có được chút manh mối.
Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên khăn che mặt nhẹ lay động, hồi lâu sau mới hỏi tiếp:
– Ngươi muốn nói là Bạch Mẫn đã bị Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát bắt về rồi phải không? Trình Lập Dân nhướng mày:
– Bằng võ công của Hãng Nguyên Cát, chưa thể bắt đi người ở bên vãn bối đâu! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên thoáng tức giận:
– Ngươi còn trẻ, nói năng sao không rõ ràng thế này? Trình Lập Dân mỉm cười:
– Lời nói của vãn bối đã đủ rõ ràng lắm rồi, nếu tiền bối không chê lôi
thôi dông dài, vãn bối nói thêm vài câu cũng được. Tuy nhiên, vãn bối
phải nói trước, việc này nói ra cũng kể như là không.
– Ngươi nói vậy nghĩa là sao?
– Ý vãn bối là dù có nói ra, tiền bối vẫn không biết nơi đến của Bạch Mẫn cô nương! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên khẽ cười khảy:
– Ngươi nói nghe thử xem!
– Bạch Mẫn cô nương đã bị một vị dị nhân cưỡi hạc mang đi, theo sự suy
đoán của vãn bối, có lẽ Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát biết lai lịch
của vị dị nhân ấy, còn như lão ta biết thật hay không, vãn bối không dám quả quyết, nên vãn bối mới nói là tiền bối hãy về hỏi lão ta…
Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên trầm giọng ngắt lời:
– Dị nhân cưỡi hạc đó tướng mạo ra sao? Trình Lập Dân thành thật đáp:
– Vãn bối không nhìn thấy!
– Có nói chuyện với ngươi hay không?
– Có! Lúc sắp bỏ đi vị dị nhân ấy còn nhờ vãn bối gửi lời cho gia sư, đó
là câu “Bạn cũ Thiên Trì kính chờ khởi cư”! Khăn che mặt của Tán Hoa
Tiên Tử Trầm Tố Quyên lại lay động một hồi, tuy không nhìn thấy vẻ mặt
của bà, nhưng đủ chứng tỏ lòng bà đã bị chấn động, lát sau bà mới lạnh
lùng nói:
– Lão thân cũng gửi lời cho lệnh sư, hy vọng ông ta
chui rúc cả đời, đừng bao giờ gặp phải lão thân nữa! Đoạn quay sang chữ
Võ số Bốn, chìa tay trầm giọng nói:
– Đưa kiếm đây! Chữ Võ số Bốn hai tay cung kính trao Tử Anh Kiếm cho Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên.
Hành động bất ngờ này của Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên khiến cho các cao
thủ hiện diện thảy đều căng thẳng, bà đón lấy Tử Anh Kiếm ngắm nghía hồi lâu vẫn chưa tỏ vẻ gì, nhưng càng như vậy làm càng khiến cho bầu không
khí ngột ngạt và căng thẳng hơn.
Một hồi thật lâu, Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên mới khẽ thở dài nói:
– Trả cho ngươi! Rồi thì một vệt sáng tím nhanh như tia chớp bay thẳng về phía Trình Lập Dân.
Trình Lập Dân đưa tay đón lấy Tử Anh Kiếm, Thanh Minh Kiếm trong tay chàng cơ hồ cùng lúc bay đi và nó:
– Xin tiền bối đón lấy! Tán Hoa Tiên Tử Trầm Tố Quyên đón lấy Thanh Minh Kiếm, trầm giọng hô:
– Khởi hành! Thế là, một cơn dông bão đã qua đi! Quần hào chính phái dưới mệnh lệnh của Tứ Hải Ngư Phu Quản Văn Nguyên và Phiêu Bình Tú Sĩ Trang
Nhược Ngu cùng tiến về phía thủy trại Quân Sơn.
Khi đến Quân Sơn, trời đã hừng sáng.
Sau một hồi bận rộn, ngoại trừ Thiết Tý Kim Long Trình Trấn Nam và Ngọc
Diện Ôn Hầu Lãnh Diên Bình vẫn thần chí chưa hồi phục, phải chăm sóc
riêng, còn Ngũ Nhạc Tiều Tử Đồng Bách Xuyên, Nam Dương Lão Nông Chư Cát
Nghĩa với hai vị quyền chưởng môn nhân Thiếu Lâm và Võ Đang chỉ là huyệt đạo bị khống chế, sau khi được giải khai đã trở lại bình thường.
Lúc này, trong Tụ Nghĩa Sảnh bàn đến mấy mươi bàn tiệc, trong tiếng cười
nói ồn ào, Trình Lập Dân với các vị lão nhân gia sau khi kể lại mọi sự
đã qua, mọi người cùng nhau nghiên cứu kỹ lưỡng đối sách sắp tới, cùng
với nhiệm vụ là hành trình của mỗ người…
Thì ra chuyến đi Nhạc
Dương Lâu ngày hai mươi tháng ba của Trình Lập Dân chẳng may đã bị người của Thái Cực Giáo thám thính được, thế là bọn giáo đồ Thái Cực Giáo do
Bạch Văn cầm đầu đã ngấm ngầm triển khai âm mưu ám toán Trình Lập Dân.
Nhưng âm mưu ấy lại bị Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu, Tứ Hải Ngư Phu Quản
Văn Nguyên và Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi ngẫu nhiên khám phá…
Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu với Tứ Hải Ngư Phu Quản Văn Nguyên đã ngấm
ngầm chuẩn bị, còn Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi với đồ đệ Lãnh Văn Anh
thì ngẫu nhiên đến nơi, nên mới xảy ra chuyện náo nhiệt trên Nhạc Dương
Lâu.
Lúc ấy Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu mượn rượu giả điên,
ngầm với chân khí truyền âm báo với Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi, rồi
lập tức rời khỏi Nhạc Dương Lâu, cùng bàn kế sách đối phó.
Qua cuộc bàn bạc, ba người cùng nói ra những tin tức dò được, sau đó liên kết đã biết rõ toàn bộ âm mưu của đối phương.
Theo ý kiến của Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu và Tứ Hải Ngư Phu Quản Văn
Nguyên thì lập tức báo với Trình Lập Dân để chàng cảnh giác, khỏi bị mắc lừa kẻ địch.
Nhưng Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi rất thương yêu
đồ nhi Lãnh Văn Anh, từ khi nghe Lãnh Văn Anh kể về chuyện nghịch duyên
giữa Trình Lập Dân với Bạch Mẫn, thành kiến vốn thù ghét đàn ông lại
càng khiến bà quyết định nhân cơ hội này phải khiến Trình Lập Dân nếm
chút mùi đau khổ, đồng thời cũng để cho Lãnh Văn Anh nhân cơ hội này lập một đại công với Trình Lập Dân.
Quyết định ấy tuy hết sức mạo
hiểm, nhưng Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu với Tứ Hải Ngư Phu Quản Văn Nguyên không sao cãi lại tính khó bướng bỉnh của bà, đành miễn cưỡng
chấp nhận.
Thế là, Tứ Hải Ngư Phu Quản Văn Nguyên tức khắc báo
với Xuất Thủ Giao Kim Thế Ngọc (lão nhân tóc bạc), trại chủ Quân Sơn
Thủy Trại, xuất động toàn bộ thuộc hạ ở thành Lăng Ki, và nhân lúc Hồ
Phục trên thuyền mui đi khỏi, đã với ái tôn của Kim Thế Ngọc là Kim
Thuần đổi tiểu thuyền phu trên thuyền mui.
Đó thật là một hành
động vô cùng mạo hiểm, nếu không nhờ trong lúc hỗn chiến đã bắt được Chu Lương, nghĩa huynh của Trình Lập Dân, với tình thế lúc bấy giờ, chẳng
những Trình Lập Dân không sao thoát hiểm, mà ngay cả cậu bé Kim Thuần
cũng khó thể toàn mạng.
Lúc bấy giờ Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi
cũng nhận thấy sự thể nghiêm trọng, nên sau khi bắt được Chu Lương, lập
tức bảo Lãnh Văn Anh giả trang Chu Lương mạo hiểm lẻn lên trên thuyền
mui.
Cũng may nhờ trời phò hộ, ngay khi Kim Thuần ở trong khoang
thuyền không sao giải được huyệt đạo cho Trình Lập Dân, cậu bé lo đến
toàn thân toát mồ hôi lạnh thì Lãnh Văn Anh giả trang Chu Lương đã lẻn
vào trong khoang thuyền, giải cứu cho Trình Lập Dân.
Lúc này,
Trình Lập Dân với Phiêu Bình Tú Sĩ Trang Nhược Ngu, Tứ Hải Ngư Phu Quản
Văn Nguyên và Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi sau khi nghiên cứu kỹ, nhận
thấy trừ phi Trình Lập Dân sớm luyện thành Tâm Huyễn Thiền Công, tuyệt
kỹ cao nhất của sư môn, thì mới có thể đánh bại sư đồ Tán Hoa Tiên Tử
Trầm Tố Quyên với các ma đầu Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát và chữ Võ
số Bốn, rồi mới có thể giải trừ sự khống chế tâm thần của Thiết Tý Kim
Long Trình Trấn Nam và Ngọc Diện Ôn Hầu Lãnh Diên Bình, bằng không, cứu
được một người tâm thần bị khống chế là tăng thêm một phần gánh nặng,
chi bằng tạm thời khoan cứu thì hơn.
Nhưng sau khi Hoàng Xam Thần Tẩu Cốc Tiêu Vân và Nhạc Tố Trân mất tích, bí kíp sư môn của Trình Lập
Dân cũng bị biến mất, nên hiện có muốn luyện Tâm Huyễn Thiền Công cũng
chẳng thể được.
Nến bí kíp sư môn của Trình Lập Dân quả thật đã lọt vào tay chữ Võ số Bốn, hậu quả thật là tệ hại.
Hiện giờ niềm hy vọng duy nhất chỉ trông cậy vào bức Tàng Chân Đồ do Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên tặng cho mà thôi.
Thế là họ quyết định:
1. Chính Nghĩa Chi Tộc lập tức âm thầm phát triển, chỉnh đốn lực lượng,
tổng đà đặt tại Quân Sơn Thủy Trại, trước khi công bố với bên ngoài,
ngoại trừ thủ lĩnh Xích Phát Linh Quan Từ Thái Thanh, Hải Thiên Tứ Hữu
với Bảo Tướng Yêu Cơ Hạ Uyển Nhi năm người tạm thời giữ chức hộ pháp,
còn nguyên trại chủ Quân Sơn Thủy Trại Xuất Thủy Giao Kim Thế Ngọc tạm
giữ chức tổng quản tổng đà.
2. Bãi bỏ chuyến đến tổng đàn Thái
Cực Giáo ở Nhạc Lộc Sơn vào năm ngày sau, chuyến đi này vốn là để giải
cứu những người chính phái bị mất bản tính và tiếp ứng cho người thần bí giả trang Trình Lập Dân đang tiến đến gần tổng đàn Thái Cực Giáo, bởi
hôm trước Trình Lập Dân đã phán đoán người thần bí ấy có thể là Lãnh Văn Anh, giờ thì sự phán đoán ấy đã sai lầm, nên không cần phải đi nữa.
3. Sau khi Trình Lập Dân lên đường đến địa điểm do Tàng Chân Đồ chỉ dẫn,
mọi sự vụ đều do tổng giám quân với năm vị hộ pháp bàn bạc toàn quyền xử lý.
Đêm hôm ấy lúc lên đèn, một chiếc du thuyền sang trọng, đèn
đuốc sáng choang từ trong tổng đà Chính Nghĩa Chi Tộc tiến ra, dưới ánh
nến leo lét trong khoang thuyền, Trình Lập Dân với Lãnh Văn Anh nép vào
nhau đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm hồ Động Đình.
Đây là lần đầu tiên đôi tình nhân thanh mai trúc mã này được ở riêng bên nhau từ
khi trùng phùng sau bao kiếp nạn, lẽ đương nhiên đó cũng là sự sắp đặt
của các vị lão nhân gia, viện lý do đưa tiễn Trình Lập Dân để cho đôi
trẻ được hàn huyên tâm sự.
Chẳng rõ là do có quá nhiều tâm sự
khiến hai người có ngàn vạn lời mà không biết phải bắt đầu từ đâu, hay
bị cảm nhiễm bởi cảnh đêm tĩnh mịch thê lạnh của Động Đình Hồ, hai người đều lặng thinh, mắt nhìn ra mặt hồ xa.
Một hồi thật lâu, Lãnh Văn Anh mới khẽ buông tiếng thở dài, thấp giọng ngâm:
– Từ khi giã biệt! Mong ước tương phùng! Biết bao giờ mới được bên nhau?
Hôm nay ngẫu nhiên gặp lại. Chỉ sợ đó là trong mơ! Trình Lập Dân giọng
run run, dịu dàng nói:
– Anh muội… đây đâu phải là trong mơ! Lãnh Văn Anh cười héo hắt:
– Dân ca, muội lo một ngày nào đó sẽ mất Dân ca…
Trình Lập Dân nghiêm mặt:
– Không bao giờ! Anh muội, cho dù biển cạn đá mòn, hai ta mãi mãi không rời xa nhau! Lãnh Văn Anh cười liến thoắng:
– Nếu đúng như Dân ca đã nói thì biết đặt Mẫn tỷ với Tố Trân tỷ vào đâu? Trình Lập Dân cười ngượng ngùng:
– Anh muội còn hận Mẫn tỷ ư?
– Ghen là tính bẩm sinh của phụ nữ, lẽ đương nhiên là muội hận, nhưng vì Dân ca, muội có thể lượng thứ cho tỷ ấy!
– Anh muội tốt quá, nhưng ngu ca đâu xứng đáng để cho Anh muội đối xử như vậy!
– Chính vì vậy muội mới lo một ngày nào đó sẽ mất Dân ca…
– Anh muội…
Lãnh Văn Anh khẽ thở dài:
– Đừng xen lời, để muội nói hết đã! Ngưng chốc lát, nói tiếp:
– Phận làm gái luôn ước mong có được người chồng anh tuấn và đa tình, tài giỏi và thành đạt, muội là một người con gái bình thường, đương nhiên
cũng không ngoại lệ. Hiện nay Dân ca đã là một nhân vật lừng danh trong
võ lâm, dĩ nhiên muội hết sức lấy làm an ủi và tự hào có được một vị hôn phu như Dân ca. Nhưng Dân ca hiên nay chẳng những thân mang trọng trách đối với sự an nguy của võ lâm, mà cũng là đối tượng theo đuổi của bọn
dâm nữ…
Lãnh Văn Anh cười nhạt, nói tiếp:
– Dân ca, xin hãy tin muội, muội nói vậy không hề có ý xuyên tạc Mẫn tỷ và Trân tỷ.
Trình Lập Dân gật đầu:
– Ngu ca tin muội!
– Vậy Dân ca có thể nói sự lo lắng của muội là dư thừa không? Trình Lập Dân nghiêm mặt:
– Anh muội, đứng ở lập trường của Anh muội, sự lo lắng của muội là đúng,
nhưng hai ta bên nhau từ thuở bé đến khi trưởng thành, Anh muội lại nghĩ ngu ca là một người bội bạc, thích mới chán cũ hay sao? Lãnh Văn Anh
nhếch môi cười:
– Tục ngữ có câu: Nam là đất, nữ là nước, bất
luận Dân ca cứng rắn đến mấy, đất gặp nước cũng phải nhũn ra thôi! Trình Lập Dân thừa thế vươn tay, ôm chặt Lãnh Văn Anh vào lòng, kề tai nàng
khẽ nói:
– Anh muội nói rất đúng, giờ ngu ca chính như đang nhũn ra đây! Lãnh Văn Anh cố vùng vẫy:
– Đừng vậy mà, muội đâu phải là Mẫn tỷ của Dân ca…
Trình Lập Dân giọng nghiêm túc:
– Anh muội, chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa. Đối với Anh muội và Mẫn tỷ, lòng ngu ca đều cảm thấy ray rức. Nhưng nào trách Mẫn tỷ, và cũng không thể trách ngu ca, lỗi là ở trời cao không nên an bài như vậy, nhưng nay ván đã đóng thuyền, mong Anh muội có thể từ từ dẹp bỏ thành kiến đối
với Mẫn…
Lãnh Văn Anh khẽ thở dài ngắt lời:
– Dân ca nghĩ là muội ghen hay sao? Trình Lập Dân mỉm cười:
– Theo ngu ca nghĩ, nhiều thì không dám nói, nhưng ít ra cũng có chút ít…
Lãnh Văn Anh vùng khỏi vòng tay Trình Lập Dân, nghiêm giọng nói:
– Thời gian và sự thật sẽ chứng minh tất cả, hiện trong lòng muội còn có
một sự sắp đặt có thể chứng minh là muội không ghen và Dân ca rất là
không ngờ đến. Tuy nhiên, lúc này và tại đây, muội chưa muốn nói cho Dân ca biết.
Trình Lập Dân ngạc nhiên:
– Vì sao vậy?
– Vì muốn cho Dân ca một nỗi vui mừng bất ngờ trong tương lai. Thôi, giờ
muội cần hỏi Dân ca một chuyện đứng đắn, Dân ca phải thành thật trả lời
đấy nhé! Trình Lập Dân vươn tay, lại ôm Lãnh Văn Anh vào lòng, cười nói:
– Anh muội hỏi đi, cam đoan câu trả lời hoàn toàn đúng sự thật! Lãnh Văn Anh ngoan ngoãn nép vào ngực Trình Lập Dân, khẽ nói:
– Dân ca quả thật có mắc chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch ư? Trình Lập Dân gật đầu:
– Không sai!
– Hiện bệnh chứng đã hoàn toàn tiêu tan rồi phải không?
– Phải!
– Dân ca có nghĩ đến nguyên nhân làm tiêu tan chứng bệnh không? Trình Lập Dân ngạc nhiên:
– Lúc đầu ngu ca chỉ lấy làm lạ là tại sao đã đến kỳ hạn một trăm ngày mà ngu ca chưa chết, nhưng kể từ tối qua giao thủ với chữ Võ số Bốn, trong lúc nguy cấp đã thi triển Thông Tý Thần Công do Thông Tý Song Hùng
truyền cho, ngu ca mới nhớ đến Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn do Thông Tý Song
Hùng tặng cho có công hiệu trì hoãn chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch từ một đến
năm năm, có điều là trong những ngày qua liên tiếp xảy ra sự cố, cơ hồ
khiến ngu ca quên mất điều hệ trọng này.
– Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn ngoại trừ có công dụng trì hoãn chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, phải chăng
trong thời gian trì hoãn còn có tác dụng làm tiêu tan bệnh chứng?
– Điều ấy… ngu ca không rõ!
– Dân ca từng nói, Mẫn tỷ từng lặp đi lặp lại là không còn sống được bao lâu nữa, đúng không?
– Đúng!
– Dân ca có hỏi tỷ ấy đã mắc chứng bệnh gì không?
– Không!
– Dân ca còn nhớ phương pháp duy nhất điều trị chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch mà Trang tiền bối trong Hải Thiên Tứ Hữu đã nói không? Trình Lập Dân động
tâm:
– Anh muội nghĩ là Mẫn tỷ cũng bị mắc phải chứng…
Lãnh Văn Anh thoáng đỏ mặt:
– Phải! Chính vì Mẫn tỷ cũng mắc phải chứng bệnh giống Dân ca, nên khi
Dân ca với tỷ tỷ ấy… Thôi, muội không nói nữa, Dân ca còn giả vờ nữa
hả? Trình Lập Dân thầm nhủ:
– Sao mình lại hồ đồ thế này, Trang
tiền bối chẳng phải đã nói rất rõ ràng là gì? Người bị mắc chứng Ngũ Âm
Tuyệt Mạch chỉ sau khi giao hợp với phụ nữ cùng chứng bệnh thì mới có
thể giải trừ, hiện bệnh chứng của mình đã tiêu tan, ngoại trừ vì Mẫn tỷ
cũng có chứng bệnh giống nhau, không còn lời giải thích nào đúng hơn
nữa! Trong cơn vui mừng tột độ, chàng cúi xuống hôn lên má Lãnh Văn Anh
và nói:
– Thật đấy, ngu ca quá là ngu ngốc! Anh muội, ngu ca phải cảm tạ muội đã nhắc nhở mới được! Lãnh Văn Anh buồn bả nói:
– Không cần cảm tạ muội, muội chẳng qua chỉ nhắc nhở Dân ca mà thôi. Nếu
Dân ca thật sự muốn cảm tạ, trước tiên hãy cảm tạ trời cao đã an bài…
Bỗng nghe tiếng quát của Xuất Thủy Giao Kim Thế Ngọc từ trên sàn thuyền vang lên:
– Thuyền của ai? Tránh ra mau! Liên tiếp ba lần quát hỏi, không có tiếng
trả lời, chiếc du thuyền đã khẩn cấp chuyển hướng chín mươi độ, cùng lúc một luồng sáng mạnh từ mũi thuyền chiếu ra…
Trình Lập Dân với Lãnh Văn Anh cùng sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía ánh đèn chiếu.
Chỉ thấy một chiếc thuyền nhẹ hình tHồi, trên có hai lão nhân nằm đối chân
nhau, chẳng rõ sống chết, thuyền do không có người chèo lái, vẫn đang
chao đảo trôi đi theo sóng nước.
Trình Lập Dân bất giác rúng động tâm thần, không kịp nói gì với Lãnh Văn Anh, trong tiếng kêu sửng sốt
đã phóng qua cửa sổ ra ngoài, nhanh như chớp lướt đi về phía chiếc
thuyền nhẹ hình tHồi ấy.
Trình Lập Dân vừa hạ chân xuống thuyền, Lãnh Văn Anh cũng theo sau đến nơi, ngạc nhiên hỏi:
– Dân ca, hai người này là ai vậy? Trình Lập Dân vẻ mặt nặng nề, cúi
người đưa ngón tay thăm do hơi thở của hai lão nhân, hồi sau mới thở
phào một hơi dài nói:
– Cũng còn may! Tiện tay vén mở khăn che
mặt của một lão nhân, chỉ thấy mặt ông ta vết sẹo chẳng chịt, hết sức
xấu xí, bất giác kinh ngạc kêu lên:
– Ồ! Quả nhiên là ông ta! Lãnh Văn Anh thoáng giận hỏi:
– Dân ca sao vậy? Hai người này thật ra là ai? Trình Lập Dân cười biết lỗi:
– Anh muội, chúng ta trở về thuyền cứu tỉnh họ rồi hẵng tính! Chàng mỗi
tay cắp lấy một lão nhân hôm mê bất tỉnh, tung mình về phía du thuyền.
Lãnh Văn Anh cũng liền theo sau.
Trình Lập Dân vào trong khoang, đặt hai lão nhân nằm xuống sàn thuyền, tay
phải nhẹ đặt lên huyệt Mệnh Môn của lão nhân xấu xí, vừa truyền chân khí sang vừa quay sang Lãnh Văn Anh nói:
– Anh muội, còn lão nhân
kia giao cho muội đấy! Lãnh Văn Anh chau mày, cũng đành cố nén bao nghi
vấn trong lòng, vâng lời Trình Lập Dân truyền chân khí cho lão nhân còn
lại.
Chừng thời gian nửa tuần trà sau, hai lão nhân dần dần hồi
tỉnh. Lão nhân xấu xí trước tiên ngồi bật dậy, mắt đờ đẫn nhìn Trình Lập Dân một hồi, đột nhiên tay phải vung lên, bổ vào ngực Trình Lập Dân và
quát:
– Lão tặc, lão phu quyết một mất một còn với ngươi! Trình
Lập Dân quá bất ngờ không kịp trở tay, bị đánh trúng một chưởng, tuy lão nhân vừa mới hồi tỉnh, nguyên khí chưa hồi phục, chưởng lực còn yếu và
Trình Lập Dân tuy trên mình có mặc Thiên Tôn Chức Cẩm Bảo Y, cũng bị một chưởng đánh ngả ngửa ra sau.
Trình Lập Dân công lực thâm hậu,
lâm nguy bất loạn, ứng biến thần tốc, thừa thế tung mình, xuất chỉ nhanh như chớp, điểm trúng Hôn huyệt của lão nhân xấu xí.
Lãnh Văn Anh thấy vậy, bất giác kêu lên một tiếng kinh hoàng, nàng sợ lão nhân trước mặt mình cũng xuất thủ đột kích, vội điểm vào huyệt Kiên Tỉnh đối
phương, đồng thời hơ hãi hỏi:
– Dân ca, chuyện gì vậy? Trình Lập Dân khẽ buông tiếng thở dài, đưa tay chỉ lão nhân xấu xí nói:
– Người này chính là vị lão nhân thần bí Phong Sát Thần mà ngu ca đã từng kể!
– Vật còn vị này là ai?
– Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát, cao thủ tuyệt đỉnh trong Thái Cực Giáo!