Tử Ảnh Đan Tâm

Chương 12


Đọc truyện Tử Ảnh Đan Tâm – Chương 12

Trình Lập Dân nghe lòng nhẹ nhõm, thở phào một hơi dài, nghiêm mặt nói:

– Bạch cô nương đã tự tin về tài tướng số của mình như vậy, vậy sao lại
không tin là bản thân mình không phải yểu tướng? Bạch Mẫn cúi đầu:

– Vì tiểu nữ tin vào y lý của mình hơn!

– Đó thật là một điều mâu thuẫn! Bạch Mẫn khẽ thở dài ngắt lời:

– Sinh, lão, bệnh, tử là con đường bắt buộc phải đi qua của con người.
Tiểu nữ chẳng qua là đến điểm cuối của đời người sớm hơn mà thôi! Sách
có câu “Đời người trăm tuổi vốn là mộng, sông nước vạn dặm một ván cờ”,
khi đã nghĩ thông thì đâu còn gì đáng bận tâm nữa. Thiếu hiệp, chúng ta
hãy trở lại vấn đề chính nào! Trình Lập Dân ngơ ngẩn gật đầu.

Lúc này trời đã sáng tỏ, sương trắng trong cốc như càng dày đặc hơn.

Bạch Mẫn mắt nhìn sương mù ngoài thạch động, nói tiếp:

– Khi lần đầu gặp thiếu hiệp, lòng tiểu nữ thật xiết bao cảm tạ lòng nhân từ của trời cao, bởi ý nghĩ lạ lùng của tiểu nữ đã trở thành hiện thực, đã tìm được khắc tinh của gia sư.

Thế là, tiểu nữ lập tức hành động, thiếu hiệp còn nhớ chứ? Trình Lập Dân gật đầu:

– Đương nhiên, lúc bấy giờ cô nương đã cực lực khuyên ngăn lệnh tỷ…

Bạch Mẫn tiếp lời:

– Vâng! Sau đó tiểu nữ lại ngầm giúp thiếu hiệp lần thứ hai, và… và bây giờ là lần thứ ba.

Trình Lập Dân cười tinh nghịch:

– Bạch cô nương hết lần này đến lần khác ban ơn cho vị khắc tinh của lệnh sư, theo như cô nương nghĩ, đó kể như là báo đáp thâm ân của lệnh sư
sao? Trình Lập Dân vốn ngỡ những lời này sẽ đổi lại một trận trách mắng, vì về việc Bạch Mẫn có ý đồ với với chàng, tuy về tình lý đáng tội
nghiệp, nhưng lòng cũng không khỏi bất mãn, nên mới cố ý mỉa mai nàng.

Thật không ngờ Bạch Mẫn chẳng những không tức giận, lại còn nghiêm túc nói:

– Vâng! Mong là thiếu hiệp ghi nhớ tình nghĩa ba lần cứu giúp của tiểu nữ lúc sinh tiền, mai kia sẽ với lòng kiên nhẫn và nghị lực lớn nhất cứu
giúp gia sư và gia tỷ thoát khỏi vực sâu tội ác, tiểu nữ ở dưới suối
vàng cũng cảm thấy như chính bản thân mình được cứu giứp vậy! Dứt lời,
Bạch Mẫn đứng lên quỳ xuống vái lạy Trình Lập Dân.

Trình Lập Dân đã không muốn đón nhận, lại không tiện đỡ dậy, đành cũng quỳ xuống lạy trả và thành khẩn nói:

– Bạch cô nương hãy mau đứng lên, về điều dặn bảo của cô nương, nếu thật
sự có ngày ấy, tại hạ sẽ có thể ra sức đối với lệnh sư và lệnh tỷ, nhất
định sẽ tận tâm tận lực, quyết không phụ lòng cô nương.

Bạch Mẫn vẫn quỳ mọp trên đất nói:

– Xin thiếu hiệp đứng lên, một lạy này của tiểu nữ rất là phải lẽ, tiểu
nữ có ý đồ với thiếu hiệp, đó là chuyện bất đắc dĩ, cho dù tiểu nữ có ơn cứu giúp thiếu hiệp ba lần và thiếu hiệp cũng đồng tình với lòng ngu
trung của tiểu nữ đối với gia sư và gia tỷ, nhưng cũng chưa chắc có thể
thông cảm cho thủ đoạn của tiểu nữ, nên tiểu nữ chẳng thể không trịnh
trọng lạy một lạy để tạ tội với thiếu hiệp.

Những lời này của
Bạch Mẫn thật hợp tình hợp lý và kể như vạch trần nỗi lòng của Trình Lập Dân, khiến Trình Lập Dân thốt chẳng nên lời, đành ngượng ngùng vái đáp
lại ba lạy.

Thốt nhiên, trên đầu hai người vang lên tiếng cười rổn rảng và nói:

– Hay quá, một đôi tiểu tình nhân lại bái đường ở chốn cổ động hoang sơn thế này.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, hai người vội tung mình ra ngoài động, mặt đầy ngượng ngùng ngưng thần giới bị, chỉ thấy hai người cao chưa đầy bốn
thước từ trong thạch động chui ra. Một áo xám, một áo đen, hai tay buông thỏng, tóc bạc phủ vai, râu dài phủ ngực, mặt hồng hào như trẻ con, đôi mắt sáng rực thần quang.

Trình Lập Dân với Bạch Mẫn mặt vẫn còn đỏ bừng, chú mắt nhìn đối phương. Quái nhân áo xám toét miệng cười nói:

– Ôi chao! Lão Tra này, đây thật là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ hạ phàm…

Quái nhân áo đen lúc lắc chiếc đầu to tiếp lời:

– Không sai, đúng là tiên lộ minh châu, châu liên bích hợp! Hai quái nhân này nói cũng quả là sự thật, Trình Lập Dân tuy mới mười bảy tuổi, nhỏ
hơn Bạch Mẫn hai tuổi, song bề ngoài đã như là người trưởng thành ngoài
hai mươi.

Chàng với Bạch Mẫn đứng sóng vai nhau, nam thì anh tuấn uy nghi, nữ thì xinh đẹp duyên dáng, trên trần thế quả là chẳng dễ tìm
được một đôi lân phụng như vậy.

Bạch Mẫn hãy còn đỏ bừng mặt nghe vậy, bất giác lòng ngọt lịm, song vì sự tôn nghiêm của người con gái,
nàng thoáng lộ vẻ giận dỗi nói:

– Hai vị lão nhân gia là ai? Vì sao lại…

Quái nhân áo xám nhẹ phất chòm râu bạc trước ngực, mỉm cười nói:

– Hai vị lão nhân gia bọn ta chính là Nguyệt Hạ Lão Nhân, chuyên se tơ hồng cho những người hữu tình trong thiên hạ…

Từ lúc hai quái nhân này hiện thân, Trình Lập Dân luôn đưa mắt quan sát
họ, tuy nhận thấy thần thái và lời lẽ của đối phương có chút khôi hài
quá trớn, song mặt đầy chính khí, không phải là người tà ác.

Chàng vốn đang tìm lời thích hợp để cởi mở cục diện ngượng ngùng trước mặt,
giờ nghe đối phương càng nói càng quá đáng, sợ làm cho Bạch Mẫn thẹn quá hóa giận, vội vòng tay xá dài nói:

– Tiểu sinh táo gan, dám xin hai vị lão trượng cho biết danh hiệu.

Quái nhân áo đen quay sang quái nhân áo xám nhe răng cười nói:

– Lão Vu xem đó, dẫu sao vẫn là đàn ông chúng ta biết lễ phép hơn, đúng không nào? Quái nhân áo xám him híp mắt, gật đầu nói:

– Ườm! Không sai, vậy lão hãy cho họ biết lai lịch của chúng ta đi! Quái nhân áo đen tay vuốt râu, ra chiều rất đắc ý nói:

– Hai lão nhân gia bọn ta chính là Kim Tỏa Song Tàn ở Kim Tỏa Hạp này!
Tiểu tử, ngươi có từng nghe nói chưa? Trình Lập Dân chưa kịp đáp, quái
nhân áo xám đã tranh trước cười to nói:

– Lão Tra, lão quả là
càng già càng hồ đồ. Lão thử nghĩ xem, cái tên Kim Tỏa Hạp là do hai ta
tự đặt và Kim Tỏa Song Tàn cũng là ngoại hiệu do hai ta tự đặt, trên
giang hồ không hề biết, vậy mà lão lại hỏi tiểu tử này có từng nghe nói
chưa, thật là chuyện quá buồn cười.


Quái nhân áo đen giơ tay tự vỗ trán mình và nói:

– Không sai! Này! Lão Vu, theo ý lão thì phải làm sao? Quái nhân áo xám so vai:

– Rất đơn giản, lão cứ nêu ra đại danh trước kia của chúng ta là xong! Quái nhân áo đen nhẹ lắc đầu:

– Vậy sao được? Quái nhân áo xám vụt mở mắt, sáng rực thần quang nói:

– Có gì mà không được? Quái nhân áo đen như ngán sợ quái nhân áo xám, lắc đầu nói:

– Lão Vu, lão đã quên hiệp định khi xưa của chúng ta rồi sao? Quái nhân áo xám tức đến nỗi chòm râu dài bạt ra trước nói:

– Thật là ngu ngốc, hiệp định khi xưa lão còn nhớ, vậy mà hiệp định hiện giờ lão lại quên sạch.

Hai quái nhân này thật là quái hết mức, cũng chẳng rõ là thật hay giả, hai
người một xướng một họa đã khiến Trình Lập Dân và Bạch Mẫn bất giác bình tĩnh trở lại.

Quái nhân áo đen ngạc nhiên nói:

– Hiệp
định hiện giờ ư? Lão muốn nói là nhờ hai người trẻ tuổi này hoàn thành
tâm nguyện chưa tròn của chúng ta phải không? Quái nhân áo xám mỉm cười:

– Lão còn nhớ ra được, thật đáng khen! Quái nhân áo đen đưa tay gãi đầu, chau chặt mày nói:

– Nhưng… vậy sao không xung đột với hiệp định khi xưa của chúng ta chứ? Quái nhân áo xám cười mũi:

– Hứ! Rõ ngốc, hiệp định khi xưa của chúng ta chỉ là ràng buộc hai người
không được dùng ngoại hiệu khi xưa để khỏi khơi dậy niềm thương cảm
trong lòng, nhưng bây giờ nếu chúng ta mà không bày tỏ hết tất cả những
gì trong quá khứ thì sao có thể nhờ hai người trẻ tuổi này hoàn thành
tâm nguyện chưa tròn của chúng ta kia chứ? Quái nhân áo đen tự tát mình
một cái và nói:

– Đúng, ta thật là ngu ngốc! Này, lão một mình
nói thì hơn! Quái nhân áo xám mỉm cười gật đầu, quét mắt nhìn vào mặt
Trình Lập Dân và Bạch Mẫn, hắng giọng nói:

– Huynh đệ lão phu hồi sáu mươi năm trước hiệu xưng là Thông Tý Song Hùng…

Bạch Mẫn sửng sốt reo lên:

– Ồ! Hai vị chính là Vu Minh Quang và Tra Nguyên Cát lão tiền bối, bối
phận còn cao hơn Bát Hoang Bát Dị nửa bậc phải không? Quái nhân áo xám
khẽ thở dài:

– Không sai, lão phu là Vu Minh Quang, y là Tra
Nguyên Cát. Cô nương thật đáng khen, tuổi còn trẻ mà lại biết danh hiệu
của bọn lão phu.

Bạch Mẫn nói:

– Vãn bối vẫn thường nghe
gia sư nói về những việc làm hiệp nghĩa của hai vị lão tiền bối, tính ra đến nay hai vị lão tiền bối quy ẩn đã gần năm mươi năm rồi! Vu Minh
Quang hỏi:

– Có phải là trên giang hồ đã đồn đại về nguyên nhân quy ẩn của hai lão quái vật này không? Bạch Mẫn lắc đầu:

– Không, theo lời gia sư thì mọi người đều nghĩ là hai vị lão tiền bối an hưởng tuổi già thôi! Vu Minh Quang cười áo não:

– Đúng vậy, bọn lão phu an hưởng tuổi già trong Kim Tỏa Hạp này đã năm
mươi năm rồi! Ngưng chốc lát, lướt mắt nhìn vào mặt Trình Lập Dân và
Bạch Mẫn, đoạn nói tiếp:

– Hai người có muốn biết vì sao bọn lão
phu lại ra nông nổi này không? Dứt lời, ông đã tự động vén vạt áo lên,
để lộ đôi chân cơ hồ cụt đến khuỷu.

Bạch Mẫn bất giác nghe lòng xót xa, Trình Lập Dân đã cung kính nói:

– Nếu lão trượng chịu cho biết, chúng tiểu sinh thật hết sức hân hạnh.

Vu Minh Quang đưa mắt nhìn Trình Lập Dân, nghiêm mặt nói:

– Những gì hai người đã nói khi nãy, bọn lão phu đã nghe cả rồi, nhất là
ngươi, mình mặc áo tím tơ tằm vạn năm, lưng đeo Tử Anh thần kiếm, phục
sức giống hệt Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên tiền bối trong lời đồn đại,
ngươi có quan hệ gì với lão nhân gia ấy? Trình Lập Dân nghiêm trang
buông thỏng hai tay đáp:

– Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên chính là ân sư của tiểu sinh! Vu Minh Quang mừng rỡ, quay sang Tra Nguyên Cát nói:

– Thế nào, lão Vu này mắt còn chưa hoa chứ? Đoạn lại quay sang Trình Lập Dân nói tiếp:

– Ngươi đã là đệ tử nhập thất của Từ tiền bối, Vu mỗ cũng không dám kẻ cả gọi ngươi là tiểu tử, thôi thì gọi ngươi là lão đệ, và ngươi cũng đừng
gọi Vu mỗ là lão tiền bối, cứ gọi Vu mỗ là lão ca ca được rồi! Trình Lập Dân biết rõ tính khí quái dị của những nhân vật võ lâm này, chiều theo ý họ thì hơn, đồng thời kể từ khi chàng được Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên truyền cho y bát, trong đương kim võ lâm hiếm người có thể xưng tiền
bối với chàng nữa, nên tự nãy giờ chàng chỉ xưng hô “lão trượng” với
“tiểu sinh”, không hề xưng hô “tiền bối” với “vãn bối”, giờ nghe Vu Minh Quang nói vậy liền mau mắn đáp:

– Lão ca ca đã bảo vậy, tiểu đệ
cung kính không bằng tùng mệnh! Trong tiếng cười vui sướng của Vu Minh
Quang, bốn người nối tiếp nhau đi vào chỗ ẩn cư của Thông Tý Song Hùng.

Thì ra chỗ cư trú của Thông Tý Song Hùng chính là ở ngay trên thạch động mà Trình Lập Dân với Bạch Mẫn đã tạm náu thân khi nãy, đường thông được
ngăn cách bởi một phiến đá có thể chuyển động, người không biết đứng ở
phía dưới cũng không phát hiện ra được.

Động phủ này nghe đâu là
chỗ tu chân của một vị dị nhân tiền cổ, giờ tuy do hai vị dị nhân phong
trần cư trú, song cũng được dọn dẹp sạch sẽ, không hề có chút hơi hớm
khói lửa của nhân gian.

Trình Lập Dân với Bạch Mẫn lần lượt tự
báo ra danh tánh và lai lịch. Tra Nguyên Cát tự biết mình không khéo nói năng nên chỉ mỉm cười lặng thinh.

Vu Minh Quang khẽ thở dài nói:

– Bạch cô nương, lệnh sư Phí Nhã Quân khi xưa cũng từng có duyên gặp gỡ
một lần với hai lão quái vật này, chẳng ngờ bà ấy lại ngồi lên ngôi báu
giáo chủ.

Bạch Mẫn cười bẻn lẻn, Vu Minh Quang lại nói tiếp:

– Vừa rồi lão ca ca nghe trộm hai người nói chuyện với nhau, dường như

hai người hiệu đều có nỗi khó khăn riêng và cũng muốn gấp rút rời khỏi
đây…

Trình Lập Dân ngắt lời:

– Chuyện của tiểu đệ với
Bạch cô nương hãy tạm gác lại, hãy nói về chuyện của lão ca ca trước đi! Vu Minh Quang cười áo não lắc đầu, trầm ngâm một hồi mới chậm rãi nói:

– Hồi sáu mươi năm trước, Thông Tý Song Hùng Vu Minh Quang với Tra Nguyên Cát, bằng vào Thông Tý thần công với Hòa Hợp kiếm pháp đã từng tạo nên
một phen sự nghiệp oanh liệt trên chốn giang hồ, nhưng ngay khi công
nghiệp của hai người đang rạng rỡ, ma chướng trong vận mệnh của họ đã
đột nhiên xuất hiện.

Lúc bấy giờ, trong chốn võ lâm có một mỹ
nhân điên đảo chúng sinh tên là Loạn Thế Yêu Cơ Tân Tứ Nương và bà đã
ngẫu nhiên gặp gỡ với Thông Tý Song Hùng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân,
thật không ngờ sự gặp gỡ ngẫu nhiên ấy đã gây nên một hậu quả thảm thiết như ngày hôm nay.

Thông Tý Song Hùng vốn là đồng môn sư huynh
đệ, hai người võ công tương đương nhau, lại cùng nhau hành đạo giang hồ, tình cảm như thể huynh đệ thân sinh, luôn cận kề bên nhau như hình với
bóng, nhưng sau khi quen biết Tân Tứ Nương, hai người đã dần xa rời
nhau, và cũng dần dần nảy sinh lòng nghi kỵ và đề phòng nhau.

Hai người đều cho là Loạn Thế Yêu Cơ Tân Tứ Nương thật lòng yêu mình, ghét
đối phương không nên gần gũi quá mức với người mình yêu.

Lòng nghi kỵ ngày một tăng, lửa hờn ghen ngày một to lớn, sau cùng bi kịch không sao tránh khỏi đã xảy ra.

Trong một đêm trăng tối gió cao, Vu Minh Quang đã bị một người bịt mặt lén hạ sát thủ, chặt cụt hai chân và sau đó Tra Nguyên Cát với Loạn Thế Yêu Cơ cũng cùng nhau thất tung.

Nửa năm sau, Tra Nguyên Cát đã trở về một mình, ông ủ dột quỳ xuống trước mặt Vu Minh Quang, hết sức hổ thẹn kể lại tự sự.

Thì ra Loạn Thế Yêu Cơ Tân Tứ Nương có một tình nhân mà y thị yêu tha thiết đã chết dưới tay Thông Tý Song Hùng. Tân Tứ Nương vì báo thù cho tình
nhân và muốn học được Thông Tý thần công và Hòa Hợp kiếm pháp, tự biết
mình không phải địch thủ của Thông Tý Song Hùng, y thị đã chẳng tiếc hy
sinh nhan sắc để đạt được nguyện vọng.

Thông Tý Song Hùng đều
tưởng là Tân Tứ Nương thật lòng yêu mình, trong khi Tân Tứ Nương lại
nhắm vào Tra Nguyên Cát đầu óc đơn giản hơn ra tay trước, dưới đòn tấn
công bằng kích động, ly gián, xúi giục và mê hoặc… Tra Nguyên Cát đã
trở nên hồ đồ, thừa lúc Vu Minh Quang không đề phòng, đã chặt cụt đôi
chân sư huynh, tưởng rằng kể từ đó sẽ có thể cùng Loạn Thế Yêu Cơ Tân Tứ Nương vui sống bên nhau đến khi bạc đầu.

Nào ngờ năm hôm sau,
Tra Nguyên Cát cũng bị Tân Tứ Nương lén hạ độc thủ, phế hết toàn bộ công lực và bí kíp sư môn cũng bị Tân Tứ Nương lấy đi mất.

Tân Tứ Nương đã nghiến răng căm thù nói:

– Sở dĩ Tân Tứ Nương này không lấy mạng các ngươi, đó là muốn cho các ngươi đau khổ suốt đời trên trần thế…

Tra Nguyên Cát quỳ trước mặt Vu Minh Quang khóc kể rõ sự tình, sau đó đã tự chặt cụt hai chân, cùng chia sẽ đau khổ với Vu Minh Quang.

Năm
mươi năm đã trôi qua, trong những ngày tháng dài dằng dặc ấy, công lực
của Vu Minh Quang đã tinh tiến rất nhiều, và công lực bị phế của Tra
Nguyên Cát cũng hồi phục không ít.

Hai người đã quyết tâm suốt
đời sống trong Kim Tỏa Hạp, chỉ còn tâm nguyện duy nhất là thu hồi bí
kíp võ công của sư môn, còn về việc tìm Loạn Thế Yêu Cơ Tân Tứ Nương báo thù, đó là vấn đề thứ yếu.

Nghe đến đó, Trình Lập Dân hỏi:

– Việc mà lão ca ca muốn tiểu đệ với Bạch cô nương thực hiện chính là tìm lại bí kíp Thông Tý thần công với Hòa Hợp kiếm pháp và giết chết Loạn
Thế Yêu Cơ Tân Tứ Nương phải không? Vu Minh Quang gật đầu:


Không sai, nhưng lão ca ca còn một điều nữa, đó là nhờ lão đệ tìm chọn
cho một truyền nhân có tư chất cao, để tuyệt học của sư môn không bị
thất truyền.

Trình Lập Dân khẳng khái nói:

– Tiểu đệ nhất
định sẽ cố gắng hết sức mình, chỉ có điều là không biết Loạn Thế Yêu Cơ
Tân Tứ Nương hiện đang ở đâu? Vu Minh Quang đáp:

– Đó tuy là một
điều khó khăn, nhưng chỉ cần lão đệ tìm được người biết sử dụng Thông Tý thần công và Hòa Hợp kiếm pháp, nhắm vào họ mà tìm kiếm, hẳn là không
khó tìm ra.

Trình Lập Dân với bắt đầu cùng gật đầu. Vu Minh Quang bảo Tra Nguyên Cát lấy trường kiếm mang đến, hai người diễn luyện Hòa
Hợp kiếm pháp một lượt, rồi lại biểu diễn Thông Tý thần công, để cho
Trình Lập Dân với Bạch Mẫn có ấn tượng trong đầu hầu mai đây có thể tìm
gặp Tân Tứ Nương.

Thì ra Hòa Hợp kiếm pháp cần phải có hai người
liên hợp thi triển thì mới có thể phát huy hết uy lực, còn như một người thi triển uy lực sẽ kém xa. Thông Tý thần công thì có thể tự do co
duỗi, chẳng hạn rút ngắn một tay, tăng độ dài cho tay kia, trong lúc hai người giao thủ tiếp cận nhau, có thể thu được hiệu quả không ngờ.

Vu Minh Quang nói:

– Vốn ra hai lão quái vật này đã quyết định truyền Hòa Hợp kiếm pháp và
Thông Tý thần công cho hai vị để làm điều kiện nhờ hai vị ra sức, giờ đã biết hai vị đều là danh sư cao đồ, lão ca ca này đành phải giấu đi để
khỏi bêu xấu. Tuy nhiên, đang khi giao thủ với địch, Thông Tý thần công
thường là có thể thu được hiệu quả không ngờ. Nếu hai vị có hứng thú,
hãy cứ thử học luyện, với căn bản võ công hiện giờ của hai vị, tối đa
bảy ngày là có thể vận dụng như ý.

Bạch Mẫn liền nói:

– Vậy thì tốt quá, xin hãy cho tiểu nữ biết khẩu quyết.

Trong lúc phấn khởi, Bạch Mẫn đã quên mất chuyện mình không còn sống được bao lâu nữa.

Vu Minh Quang và Tra Nguyên Cát lập tức chia nhau đọc khẩu quyết Thông Tý
thần công truyền cho Trình Lập Dân với Bạch Mẫn. Hai người thông tuệ

tuyệt luân, ngộ tính rất cao, liên tiếp đọc ba lượt, hai người đã thuộc
làu.

Vu Minh Quang đưa mắt nhìn Tra Nguyên Cát, cười khan nói:

– Hai lão quái vật chúng ta khi xưa phải mất đến ba ngày trời mới học
thuộc được khẩu quyết này, vậy mà hai ngươi chỉ mới nghe ba lượt đã
thuộc, nếu không chứng kiến tận mắt thật khó thể tin được.

Dứt
lời, ông lại từ trong hộc đá lấy ra một chiếc ống tre, mở nắp trút ra
hai viên sáp tròn cỡ long nhãn, vẻ mặt trang trọng nói:

– Đây là
Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn do một vị thần y vô danh hồi ba trăm năm trước để lại, lão ca ca đã ngẫu nhiên phát hiện trong động phủ này. Theo trong
giấy ghi chú Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn này được tổng hợp luyện thành bởi
các linh dược hiếm thế như Nhục Chi, Hà Thủ Ô, Chu Quả, Tuyết Liên ngàn
năm, Băng Sâm và Thạch Nhủ Không Thanh… Uống một viên có thể gia tăng
hai mươi năm công lực, tuy không bằng Đại Hoàn Đơn của Thần Long kiếm
khách, Từ Vũ Quân, nhưng sau khi uống sẽ suốt đời bách độc bất xâm, còn
về trị bệnh điều thương, chỉ cần tim còn hơi ấm là có thể khởi tử hồi
sinh…

Bạch Mẫn không nén được, buột miệng nói:

– E rằng có một thứ bệnh ngay cả Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn cũng không sao chữa khỏi.

Vu Minh Quang gật đầu:

– Đúng vậy! Phần sau cùng của quyển sách ấy có nói: Trong khắp thiên hạ,
Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn chỉ có một thứ bệnh không thể chữa trị…

Trình Lập Dân buột miệng:

– Đó có phải là chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch không? Vu Minh Quang với Tra
Nguyên Cát cơ hồ cùng lúc giật mình sửng sốt, và cũng cùng lúc đưa mắt
nhìn Trình Lập Dân hỏi:

– Lão đệ sao biết vậy? Trình Lập Dân cơ
hồ muốn nói ra việc mình bị mắc chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, song chàng nghĩ đến có nói ra cũng chỉ thêm phần lo âu mà thôi, đành cúi đầu nói:

– Đó là tiểu đệ nghe ân sư nói, Ngũ Âm Tuyệt Mạch là một chứng bệnh không có thuốc chữa trị! Vu Minh Quang trầm ngâm:

– Nhưng trên mảnh giấy đó cũng có ghi là Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn tuy không thể chữa khỏi chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, nhưng có thể kéo dài thời gian
phát tác…

Trình Lập Dân với Bạch Mẫn cơ hồ cùng lúc vội vàng hỏi:

– Có thể kéo dài thời gian bao nhiêu lâu? Vu Minh Quang nghiêm túc đáp:

– Tối thiểu một năm, tối đa năm năm, lâu hay mau là tùy theo thể chất của người mắc bệnh.

– Ồ! Trình Lập Dân kêu lên một tiếng như vừa trút được gánh nặng, lòng thầm nhủ:

– Chả lẽ điều huyền diệu mà ân sư bảo mình đi về hướng tây nam ba ngàn
dặm chính là đây ư? Bạch Mẫn với ánh mắt kỳ lạ nhìn Trình Lập Dân, vừa
ngạc nhiên vừa thắc mắc, khẽ buông một tiếng thở dài.

Vu Minh Quang lại nói tiếp:

– Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn vốn dĩ có bốn viên, ngoại trừ hai lão quái vật
này mỗi người đã uống một viên, còn lại hai viên vốn định dành tặng cho
người giúp hai lão quái vật này hoàn thành tâm nguyện, giờ hai ngươi đã
nhận lời ủy thác của bọn ta, vậy hãy uống ngay hai viên linh dược này
đi! Đoạn liền mỗi tay một viên Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn chia ra đưa đến
trước mặt Trình Lập Dân và Bạch Mẫn.

Trình Lập Dân đành phải đón lấy, lí nhí nói:

– Đa tạ hậu ban của lão ca ca! Vu Minh Quang phá lên cười:

– Đây là điều kiện trao đổi, không cần tạ! Thật ra thì hai mươi năm công
lực này chẳng có gì đáng kể đối với hai vị, điểm trân quý là công hiệu
suốt đời không bị bách độc xâm hại…

Trình Lập Dân với Bạch Mẫn cùng mỉm cười gật đầu.

Tra Nguyên Cát tự nãy giờ lặng thinh, giờ bỗng lúc lắc đầu nói:

– Còn nữa, khi nãy Bạch cô nương luôn nói là mình không còn sống được bao lâu nữa, giờ đã có Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn, cho dù có mắc chứng Ngũ Âm
Tuyệt Mạch thì cũng có thể yên tâm mà sống thêm vài năm nữa.

Bạch Mẫn cười bẽn lẽn, Vu Minh Quang quay sang Tra Nguyên Cát lừ mắt nói:

– Lão Tra nên nói ít một chút thì hơn! Vào lúc canh tư, Trình Lập Dân với Bạch Mẫn theo đường lối do Vu Minh Quang và Tra Nguyên Cát chỉ dẫn đã
thuận lợi đột phá các tuyến phong tỏa của Thái Cực Giáo, đến một sơn cốc rộng.

Trình Lập Dân dừng lại nói:

– Bạch cô nương, chúng ta hãy ở đây nghỉ ngơi chốc lát, tại hạ còn có vài điều muốn thỉnh giáo.

Trình Lập Dân vốn có nhiều nghi vấn muốn hỏi Bạch Mẫn, song tối qua sự xuất
hiện đột ngột của Kim Tỏa Song Tàn đã cắt đứt cuộc nói chuyện của hai
người, nên những nghi vấn ấy vẫn còn ở trong lòng chàng cho đến giờ.

Để tránh bị bọn người mai phục của Thái Cực Giáo phát hiện, trên đường hai người đã giữ im lặng, giờ thì Trình Lập Dân không còn nén lòng được
nữa.

Bạch Mẫn ngồi xuống gốc một cây tùng trước, nàng vuốt sửa lại mái tóc rối, mỉm cười nói:

– Có phải những điều đã bỏ dở sáng hôm qua không? Trình Lập Dân gật đầu:

– Vâng, giờ điều tại hạ muốn hỏi là người đã dùng Tuệ Quang Tâm Ngữ chỉ
dẫn tại hạ lên trên đỉnh núi đó là ai vậy? Bạch Mẫn cười bí ẩn:

– Vì tuân theo lời dặn của nhân vật thần bí ấy, hiện giờ tiểu nữ chưa thể trả lời câu hỏi ấy của Trình thiếu hiệp. Tuy nhiên, khi nào thời cơ
chín muồi, Trình thiếu hiệp tự nhiên sẽ rõ.

Trình Lập Dân thắc mắt nhìn nàng, Bạch Mẫn nói tiếp:

– Có một điều có thể cho Trình thiếu hiệp biết, theo lời ông ấy thì danh
tánh và lai lịch của ông ấy dù có nói ra thiếu hiệp cũng không biết,
nhưng ông ấy thì lại có sức ảnh hưởng rất to lớn đối với thân thế của
Trình thiếu hiệp.

Trình Lập Dân càng thắc mắc hơn, nhưng Bạch Mẫn đã nghiêm mặt nói tiếp:

– Trình thiếu hiệp, những điều gì không cần lo lắng, hãy tạm gác sang bên, giờ trời đã sắp sáng, chúng ta cũng nên chia tay…

Một chút quyến luyến chợt dâng lên trong lòng Trình Lập Dân, chàng bất giác kinh hãi, chàng thật không ngờ mới chỉ ở bên Bạch Mẫn một thời gian
ngắn mà lòng mình đã nảy sinh một tình cảm lạ kỳ như vậy. Trong lúc hai
người bên nhau, không ai đề cập đến tình cảm nhi nữ, vậy mà lúc này nói
đến hai từ chia tay, tình cảm lạ kỳ ấy lại đột nhiên dâng lên, lẽ đương
nhiên, đó là chuyện của cá nhân chàng, trong lòng Bạch Mẫn có như chàng
hay không, chàng chẳng thể nào biết được.

Tiếng nói trong trẻo của Bạch Mẫn lại tiếp tục vang lên:

– Vì giúp cho võ lâm tránh khỏi một trận hào kiếp, vì sự an toàn cho tính mạng của lệnh tôn và lệnh nghĩa thúc, và cũng vì lòng chí thành của
Bạch Mẫn đối với gia sư và bào tỷ, trước khi từ biệt, Bạch Mẫn chẳng thể không bày tỏ ngu kiến của mình với Trình thiếu hiệp, hãy kề tai đây!
Trình Lập Dân chậm bước đi đến bên Bạch Mẫn, với ánh mắt vô vàng quyến
luyến nhìn Bạch Mẫn, nhẹ giọng nói:


– Bạch cô nương… chúng ta
bao giờ mới có thể gặp lại nhau? Trong tình huống này, Bạch Mẫn dù rắn
rỏi đến mấy cũng cảm thấy mủi lòng, suýt nữa nước mắt đã tuôn tràn.

Thế nhưng, một cảm giác ngọt ngào khác đã xoa dịu niềm thương cảm ly biệt
trong lòng nàng, nàng thật không ngờ Trình Lập Dân cũng nhiệt tình như
vậy…

Nàng cố nén niềm khích động trong lòng, khẽ thở dài nói:

– Trình thiếu hiệp, chỉ cần Bạch Mẫn có thể sống tiếp trên cõi đời, khi
nào cần thiết Bạch Mẫn sẽ chủ động tìm gặp thiếu hiệp bất kỳ lúc nào…

Ngưng chốc lát, nàng nghiêm mặt nói tiếp:

– Nào! Chúng ta hãy nói chuyện nghiêm túc trước! Bạch Mẫn kề tai Trình
Lập Dân thầm thì một hồi, vẻ mặt Trình Lập Dân thoạt kinh thoạt mừng,
chỉ biết gật đầu lia lịa.

Bạch Mẫn nói ra cẩm nang diệu kế xong,
bèn hỏi hành trình mai đây của Trình Lập Dân, lúc này trời đã hửng sáng, lại một ngày mới bắt đầu.

Trình Lập Dân với Bạch Mẫn cùng cố nỗi lòng, ra chiều rất bình thản từ biệt nhau, sau đó mỗi người một ngã thi triển khinh công phóng đi.

Trình Lập Dân sau khi chia tay với Bạch Mẫn, vì tuân theo lệnh dụ của ân sư, chàng vẫn tiếp tục đi về hướng tây nam.

Từ khi uống vào Hồi Thiên Tái Tạo Hoàn do Vu Minh Quang tặng cho, thu
hoạch lớn nhất của Trình Lập Dân về mặt tâm lý là đã có thể kéo dài thời gian phát tác của chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, giải trừ một sự đe dọa lớn
lao.

Trên đường, không một sự cố gì xảy ra. Khi đến Vân Vụ Sơn, vừa đúng ba mươi ngày rời khỏi ân sư Thiết Thủ Thư Sinh.

Chàng ngước mắt nhìn lên Vân Vụ Sơn núi non trùng điệp, sau khi cất lên một
tiếng huýt vô vàn phấn khởi, lập tức theo hướng chỉ dẫn của Bạch Mẫn thi triển khinh công tuyệt thế phóng đi về phía Độn Thế Cung.

Nửa
giờ sau, Trình Lập Dân đã đến trước một hạp cốc rộng hơn trượng, hai bên là vách núi cheo leo, đường cốc rất ngoằn ngoèo, không nhìn thấy được
chỗ tận cùng.

Trên vách núi hai bên có vô số lỗ nhỏ được phân bố
thành nhiều hàng ngay ngắn, nếu trong ấy có bố trí cung tên, ám khí hay
hỏa khí, dù võ công cao đến mấy cũng khó có thể vượt qua đường cốc này.

Ngay khi chàng đang ở cửa cốc quan sát, trong đường cốc bỗng vang lên một tiếng trong trẻo nói:

– Kẻ nào dám ở đây rình mò? Trình Lập Dân liền dương thanh nói:

– Tại hạ Trình Lập Dân, có việc cầu kiến cung chủ!

– Hãy báo ra tông phái và lai lịch trước!

– Tại hạ là thiếu trang chủ Tam Nghĩa Trang!

– Tam Nghĩa Trang đã tan rã hồi mười hai năm trước, ngươi dám mạo danh dối gạt bổn tọa ư?

– Tại hạ nói đây hoàn toàn là sự thật, xin tôn giá minh giám!

– Thôi được, bổn tọa tạm tin ngươi là thiếu trang chủ của Tam Nghĩa Trang, ngươi đến đây là muốn gia nhập bổn cung phải không?

– Không, tại hạ đến đây là để khẩn cầu cung chủ ban cho linh dược phục hồi dung mạo!

– Hừ! Cầu dược ư? Cầu dược cho ai?

– Cho một vị ân nhân cứu mạng của tại hạ!

– Ngươi có biết qui định ban dược của bổn cung hay không?

– Tại hạ không biết, xin tôn giá chỉ bảo.

– Không biết thì cút khỏi đây ngay! Trình Lập Dân tức giận:

– Tại hạ với lễ cầu kiến cung chủ, tôn giá bất quá chỉ là một người giữ
cốc, sao lại vô lễ với khách thế này? Tiếng nói trong trẻo cũng tức giận quát:

– Bổn tọa phụng mệnh canh giữ cốc đạo này, có quyền không cho ngươi vào cốc! Trình Lập Dân cười khảy:

– Vậy thì tại hạ đành phải tự ý xông vào thôi!

– Hứ! Không sợ chết thì cứ xông vào xem thử! Ngay tức khắc, một tiếng
huýt ghê rợn vang lên, trong mỗi cửa động trên hai bên vách núi đều xuất hiện một người tay cầm cung tên, hỏa khí và ám khí cùng nhắm vào giữa
cốc đạo.

Trình Lập Dân thấy vậy bất giác chau mày, thầm nhủ:

– Tình hình này nếu mình xông qua cốc đạo chẳng khác nào xem tính mạng
như trò đùa, hơn nữa đối phương lại ẩn thân trong thạch động, chẳng kể
mình có điều cầu khẩn không tiện sát thương đối phương, mà dù vì tự vệ
nhất thời cũng chẳng phải dễ dàng… À! Có rồi, sao mình không như thế
này…

Trình Lập Dân lòng vừa mới quyết định, tiếng nói trong trẻo kia lại cười khảy nói:

– Tiểu tử, ngươi tuổi còn trẻ, hà tất xông vào quỷ môn quan nộp mạng,
theo ý bổn tọa, ngươi hãy từ bỏ ý định ấy đi thôi! Trình Lập Dân lớn
tiếng:

– Trình Lập Dân ngàn dặm đến đây với mục đích cầu xin quý
cung chủ ban cho linh dược phục hồi dung mạo, đã đến đây rồi, làm sao có thể tay không trở về được! Người ấy ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi muốn cầu xin linh dược phục hồi dung mạo ư?

– Vâng!

– Người cần linh dược phục hồi dung mạo quan hệ thế nào với ngươi?

– Điều ấy tại hạ đã nói rồi, người ấy là ân nhân cứu mạng của tại hạ!

– Người ta đã cứu mạng ngươi, ngươi lại đem mạng đến đây nộp, vậy chẳng phải phụ lòng người đã cứu ngươi sao?

– Tại hạ chỉ mong lòng được yên ổn, ngoài ra bất chấp tất cả!

– Hay cho cái lòng được yên ổn…

Người ấy ngưng chốc lát, giọng trở nên ôn hòa nói tiếp:

– Trình Lập Dân, cũng may là hôm nay ngươi gặp bổn tọa trực ban và cũng
kể như là phúc đức của ngươi. Bổn tọa có thể cho ngươi biết rõ hơn, còn
như thế nào thì tùy ngươi liệu định.

– Tại hạ kính cẩn lắng nghe đây!

– Bổn cung đã có tên là Độn Thế Cung, nghĩa là lánh xa cõi đời, người
trong cung ngoại trừ thảy đề võ công siêu tuyệt và một dĩ vãng thương
tâm, phẩm cách của họ hết sức phức tạp. Linh dược phục hồi dung mạo là
dược vật quý nhất của bổn cung, cho dù ngươi may mắn vào được bổn cung
thì cũng khó có thể chấp nhận điều kiện của cung chủ…

Trình Lập Dân không nén được xen lời:

– Chỉ cần tôn giá có thể để cho tại hạ vào cung, chuyện về sau…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.