Tử Ảnh Đan Tâm

Chương 10


Đọc truyện Tử Ảnh Đan Tâm – Chương 10

Sau khi ba người đi khỏi, người áo vàng bịt mặt quay sang Trình Lập Dân thấp giọng nói:

– Hài tử, hãy đi theo lão phu! Đoạn liền dẫn trước phóng vào rừng. Trình
Lập Dân theo sau, người áo vàng bịt mặt dừng lại dưới một cây tùng, vung tay giải huyệt cho Nhạc Tố Trân, rồi cởi bỏ áo vàng và khăn che mặt,
thì ra chính là Kim Diện Nhân.

Trình Lập Dân mừng rỡ nói:

– Thì ra là tiền bối! Kim Diện Nhân mỉm cười:

– Vừa rồi qua truyền âm ngươi chưa nhận ra lão phu sao?

– Vâng! Nhưng lúc ấy vãn bối đã khẳng định tiền bối là bạn chứ không phải địch!

– Ngươi lại có kỳ ngộ nữa phải không?

– Vâng! Vãn bối đã được ân sư Thiết Thủ Thư Sinh nhận làm đồ đệ!

– Hay lắm, chúc mừng ngươi! Lão phu còn phải mang kim bài về ngay, đồng
thời phụ thân của nha đầu này e đã không xong rồi, việc này liên quan
đến thân thế của ngươi, hai người cũng nên đi ngay.

Vừa dứt lời đã phóng đi ra khỏi rừng, mất dạng trong bóng đêm mịt mùng.

Nhạc Tố Trân vừa nghe nói phụ thân mình e đã không xong, liền nóng lòng nói:

– Trình công tử, chúng ta đi mau! Trình Lập Dân vừa theo sau Nhạc Tố Trân phóng đi trong rừng rậm tối om, vừa thắc mắc hỏi:

– Nhạc cô nương, lệnh tôn là vị tiền bối nào vậy? Nhạc Tố Trân thê thiết đáp:

– Gia phụ là lão bộc của Tam Nghĩa Trang xưa kia, một tên là Thành! Trình Lập Dân sửng sốt:

– Ồ! Nhạc Thành ư?

– Vâng!

– Lệnh tôn chẳng phải ở Cửu Nghi Sơn sao?

– Cốc gia gia đã cho Trình công tử biết rồi ư?

– Cốc gia gia ư?

– Sao? Trình công tử không quen biết lão nhân gia ấy ư?

– Có phải là lão nhân gia râu rất dài và mặc áo vàng không?

– Phải!

– Đúng rồi, lão nhân gia ấy có bảo tại hạ sau khi luyện thành tuyệt kỹ
hãy đến Cửu Nghi Sơn tìm một người tên là Nhạc Thành, thật không ngờ lại là lệnh tôn… À! Nhạc cô nương còn chưa cho tại hạ biết nguyên nhân
lệnh tôn đã đến Phục Nghi Sơn.

Nhạc Tố Trân khẽ thở dài:

– Hồi hai tháng trước gia phụ đã mắc phải bệnh thổ huyết, mọi y dược đều
vô hiệu, về sau nghe nói trong Phục Nghi Sơn có một thứ linh dược chuyên trị thổ huyết, tên là Hồi Xuân Thảo gì đó, nên mới thuê xe chở gia phụ
đến đây. Thật không ngờ Hồi Xuân Thảo chưa tìm được, lại gặp phải rất
nhiều phiền phức ngoài ý muốn, bệnh trạng của gia phụ cũng ngày một
nghiêm trọng… Ôi! Trình Lập Dân cũng khẽ thở dài nói:

– Nhạc cô nương đừng lo lắng, người lành ắt có trời phò hộ, lệnh tôn hẳn không đến đỗi bị nguy hiểm…

– Ườm! Cũng chưa biết chừng!

– Nhạc cô nương khi nãy ra ngoài chính là để tìm Hồi Xuân Thảo phải
không? Trình Lập Dân vốn định an ủi đối phương vài lời, nhưng chàng rất
không khéo ăn nói trước mặt phụ nữ, đành vụng về lái xang chuyện khác,
nhưng Nhạc Tố Trân không trả lời câu hỏi của chàng, mà lại căm hận nói:

– Hừ! Nếu phụ thân của bổn cô nương có bề gì, bổn cô nương mà không nhổ hết râu của lão mới là lạ! Trình Lập Dân ngạc nhiên hỏi:

– Nhạc cô nương nói ai vậy?

– Tiểu nữ nói Cốc gia gia!

– Cốc gia gia cũng đã đến đây ư?

– Vâng! Tối nay chính là ông ấy bảo tiểu tử ra ngoài, nói là chắc chắn sẽ gặp được Trình công tử, thật không ngờ suýt nữa đã mất mạng.


Hay cho nha đầu miệng lưỡi kia, dám lén phê bình sau lưng bậc tôn
trưởng, đáng tội gì nào? Tiếng nói đột ngột ấy hệt như tiếng chuông
ngân, khiến hai người đinh tai nhức óc.

Đưa mắt nhìn, người ấy
chính là Hoàng Xam Thần Tẩu Cốc Tiêu Vân và cũng chính là “Cốc gia gia”
và “gia gia râu dài” mà họ đang đề cập đến.

Hoàng Xam Thần Tẩu
Cốc Tiêu Vân đang đứng trước cửa một thạch động thiên nhiên dưới chân
núi, Nhạc Tố Trân không trả lời ông, người chưa đến đã dương thanh hỏi:

– Cốc gia gia, gia phụ thế nào rồi? Trình Lập Dân cũng cùng lúc tung mình đến, nắm tay áo Hoàng Xam Thần Tẩu Cốc Tiêu Vân, vui mừng nói:

– Gia gia râu dài cũng đến đây rồi! Hoàng Xam Thần Tẩu vuốt vai Trình Lập Dân, quay sang Nhạc Tố Trân nghiêm mặt nói:

– Trân nhi, Cốc gia gia nhắc nhở ngươi trước, ngươi phải bình tĩnh, lệnh
tôn đã… chết rồi! Chuyện như vậy làm sao có thể bình tĩnh được, Nhạc
Tố Trân bàng hoàng như sét đánh ngang tai, bật khóc nức nở, chui qua
dưới nách Hoàng Xam Thần Tẩu, vào trong thạch động.

Thạch động
này chỉ rộng chừng một trượng vuông, dưới vách đá bên trong, trên một
đống cỏ khô có chăn gối đơn sơ, qua ánh trăng sáng có thể nhìn thấy thi
thể một lão nhân gầy guộc nằm thẳng đuột. Nhạc Tố Trân nằm mọp trên thi
thể ấy khóc thảm thiết.

Hoang sơn, cổ động…

Một thi thể lão nhân, một cô nhi khóc thảm thiết…


Cảnh tượng này thật khiến người lòng tan dạ nát! Trình Lập Dân bất giác cũng bị cảm nhiễm bởi bầu không khí ấy, mắt rướm lệ buông tiếng thở dài não
nuột.

Hoàng Xam Thần Tẩu ra hiệu bảo Trình Lập Dân ngồi xuống bên cạnh, cũng thở dài nói:

– Cứ để cho nha đầu ấy phát tiết hết niềm bi thương trong lòng, giờ ngươi hãy nghe lão phu nói rõ về quá trình đến đây và thân thế của ngươi.

Ngưng chốc lát, hạ thấp giọng nói tiếp:

– Hài tử, ngươi quả thật là đồ đệ của Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên tiền bối ư? Trình Lập Dân thoáng ngạc nhiên:

– Vâng! Lão nhân gia sao biết vậy? Hoàng Xam Thần Tẩu mỉm cười:

– Gia gia râu dài còn có chuyện gì mà không biết chứ! Thôi, bây giờ thì
lão phu có thể yên tâm nói rõ thân thế của ngươi rồi! Năm hôm trước lão
phu ngẫu nhiên đi ngang qua đây, đã phát hiện hai cha con Nhạc Thành.
Nhạc Thành đã mắc phải chứng bệnh lao phổi nghiêm trọng, thổ huyết không ngừng, đã đến mức độ như ngọn đèn cạn dầu. Hồi Xuân Thảo tuy có thể
chữa trị chứng bệnh này, nhưng có thể gặp mà khó có thể cầu, và hơn nữa, bệnh trạng như Nhạc Thành cho dù có được Hồi Xuân Thảo e cũng vô dụng.
Quả nhiên, cách đây chừng thời gian một tuần trà ông ta đã lìa khỏi nhân thế… Ôi! Chúng ta hãy nói về thân thế của ngươi thì hơn! Hồi mười mấy năm trước, Tam Nghĩa Trang và Bàn Thạch Bảo chia nhau xưng hùng trong
võ lâm sáu tỉnh nam bắc, ngươi chính là con của đại trang chủ Thiết Tý
Kim Long Trình Trấn Nam, còn Lãnh Văn Anh… À! Nha đầu ấy không đi cùng với ngươi sao? Trình Lập Dân liền sơ lược kể lại chuyện Tàng Chân Đồ
của mình với Lãnh Văn Anh đã cùng lúc bị Động Đình Nhị Xú cướp đi mất.

Hoàng Xam Thần Tẩu ngẫm nghĩ một hồi, nói tiếp:

– Nha đầu ấy không phải người yếu tướng, phen này rất có thể có kỳ ngộ khác, ngươi không cần lo lắng, hãy từ từ mà tìm…

Lãnh Văn Anh chính là ái nữ của tam trang chủ Ngọc Diện Ôn Hầu Lãnh Diên
Bình, còn nghĩa huynh Chu Lương trong Bàn Thạch Bảo của ngươi là con
trai của nhị trang chủ Bạch Y Nho HIệp Chu Hạo Nhiên…

Ba vị
trang chủ kết nghĩa kim lan, tuy là huynh đệ khác họ, nhưng tình như cốt nhục, võ công và nhân phẩm đều được nhân vật võ lâm cả hai giới hắc
bạch bảy tỉnh miền nam yêu mến…

Hồi mười một năm trước, tam
nghĩa thúc của ngươi Ngọc Diện Ôn Hầu Lãnh Diên Bình bỗng nhiên nảy sinh hứng thú du ngoạn, đã một mình đến quan ngoại viếng thăm bằng hữu,
nhưng mãi nửa năm sau mới nhờ người mang về một bức thư cho đại trang
chủ Thiết Tý Kim Long Trình Trấn Nam. Trong thư viết gì không ai biết,
nhưng đại trang chủ xem xong bức thư ấy, lập tức cùng nhị trang chủ Bạch Y Nho Hiệp Chu Hạo Nhiên đóng cửa mật đàm suốt một giờ, sau đó cũng một mình vội vã rời trang ra đi…

Đại trang chủ cũng suốt nửa năm
không có tin tức, nhị trang chủ Bạch Y Nho Hiệp Chu Hạo Nhiên tọa trấn
Tam Nghĩa Trang trong lúc tình cờ đã phát hiện ra có rất nhiều người
không rõ lai lịch mai phục quanh Tam Nghĩa Trang…

Nhị trang chủ hết sức kinh hoàng, phỏng đoán chuyện đại trang chủ và tam trang chủ sở dĩ ra đi biệt vô âm tín rất có thể là đã trúng phải kế điệu hổ ly sơn
của kẻ địch, lúc này e đã dữ nhiều lành ít rồi.

Nhị trang chủ một mặt hạ lệnh toàn trang giới bị, một mặt đích thân với thủ pháp chớp
nhoáng bắt sống một kẻ địch mai phục ngoài trang, định tra hỏi lai lịch
và ý đồ của đối phương, nhưng chẳng ngờ kẻ địch quá xảo quyệt, đã sắp
đặt sẵn độc dược cực mạnh, sau khi bị bắt lập tức tự dẫn phát độc dược
chết ngay tức khắc.

Nhị trang chủ nhận thấy kẻ địch đối với thủ hạ của mình mà còn tàn bạo như vậy, đối với bổn trang chắc chắn càng ghê gớm hơn.

Trong tình thế nguy cấp, nhị trang chủ vội vàng đưa ngươi với Lãnh Văn Anh
đến nhà lão bộc Nhạc Thành, nhờ ông ấy tìm cách giữ gìn dòng dõi hai nhà họ Trình và họ Lãnh, lúc bấy giờ ngươi chỉ mới năm tuổi, Lãnh Văn Anh
mới bốn tuổi.

Sau đó nhị trang chủ vội vả trở về nhà mình, định
đưa con trai Chu Lương tám tuổi của mình đến nhà một bộc nhân khác,
nhưng kẻ địch đã tấn công vào trang, ông ấy đành phải bỏ rơi con trai
mình, chỉ huy thuộc hạ chống lại kẻ địch.

Sau một cuộc hỗn chiến
đẫm máu, kẻ địch tuy tử thương rất nhiều, nhưng tất cả những người biết
võ công trong Tam Nghĩa Trang thảy đều tuẫn nạn.

Hoàng Xam Thần Tẩu nói đến đó ngưng lời, khẽ buông tiếng thở dài.

Trình Lập Dân mắt rướm lệ, nghiến răng căm hờn nói:

– Nghe đâu nhân vật đầu não hủy diệt Tam Nghĩa Trang chính là Bàn Thạch
Bảo bảo chủ Vũ Văn Ngao, lão nhân gia có nghe nói không? Hoàng Xam Thần
Tẩu gật đầu:

– Rất có thể, cho nên lão phu mới bảo ngươi với Lãnh Văn Anh đến tiềm phục trong Bàn Thạch Bảo.

– Lão tặc Vũ Văn Ngao thật đáng chết… xin lão nhân gia hãy nói tiếp.

– Nhạc Thành vì bảo toàn tính mạng cho ngươi với Lãnh Văn Anh, mới lấy y
phục của hai người mặc vào người hai đứa con của mình, có tuổi suýt soát với hai người, thật tội nghiệp cho hai đứa trẻ vô tội ấy, chúng còn
tưởng là phụ thân thương yêu chúng, cho chúng mặc y phục mới đẹp, chúng
hết sức vui mừng.

Hai giọt lệ long lanh từ khóe mắt Trình Lập Dân lăn xuống, chàng đi đến bên thi thể Nhạc Thành, lẳng lặng quỳ xuống,
một hồi mới với giọng bi thiết nói:

– Cốc gia gia, xin… xin hãy nói tiếp! Hoàng Xam Thần Tẩu buông tiếng thở dài não nuột, đoạn nói tiếp:

– Nhạc Thành thật nghĩa cao ngút trời, ông ấy đã trơ mắt nhìn hai đứa con thơ bị kẻ địch giết chết và bản thân còn bị một quyền đánh đến ngất
xỉu, khi hồi tỉnh lại, thấy người bạn già của mình chết treo trong phòng ngủ, đó chính là nguyên nhân đã khiến ông ấy mắc bệnh lao phổi mà
chết…

Sau khi kẻ địch đi khỏi, ông ấy lau khô nước mắt, cùng
với các bộc nhân còn sống sót chia nhau mai táng những người đã tuẫn nạn trong trang và theo lời dặn của nhị trang chủ, giả trang hai người
thành một đôi tiểu khiếu hóa, còn bản thân thì giả làm lão khiếu hóa,
trải qua ba tháng trời mới giao hai người cho lão phu. Ông ấy khắc khoải đếm từng ngày, hy vọng một ngày nào đó được nhìn thấy hai người luyện
thành tuyệt kỹ, báo thù tiết hận cho hơn trăm người tử nạn của Tam Nghĩa Trang…

Nói đến đó, Trình Lập Dân đã tột cùng đau xót nằm mọp lên di thể của Nhạc Thành, thê thiết nói:

– Nhạc tiền bối… không… nghĩa phụ… Dân nhi phải xưng hô lão nhân
gia như vậy mới đúng… Nghĩa phụ, ân đức như trời cao đất dày của lão
nhân gia, Dân nhi đã không thể nào báo đáp, cầu mong lão nhân gia dưới
chín suối phò hộ cho Dân nhi phùng hung hóa cát, chính tay moi tim kẻ
thù để cúng tế trước linh vị của lão nhân gia, hầu an ủi lão nhân gia…

Một nụ cười bí ẩn thoáng qua trên mặt Hoàng Xam Thần Tẩu, ông ta từ từ đưa

tay phải lên, đặt lên yếu huyệt Linh Đài sau lưng Trình Lập Dân.

Trình Lập Dân với Nhạc Tố Trân đều đang trong lúc bi thương tột cùng, nằm mọp trên di thể Nhạc Thành, chỉ cần Hoàng Xam Thần Tẩu nhả kình lực ra,
Trình Lập Dân dù công lực thâm hậu đến mấy cũng khó có thể thoát chết.
Nhưng bàn tay Hoàng Xam Thần Tẩu đã dừng lại cách yếu huyệt sau lưng
Trình Lập Dân chừng một tấc, hồi lâu không hạ xuống.

Sau cùng, Hoàng Xam Thần Tẩu rụt tay về, kéo Trình Lập Dân đứng lên, ôn tồn nói:

– Hài tử, hãy bình tĩnh, nghe lão phu kể hết đã! Đoạn đưa tay chỉ Nhạc Tố Trân, nói tiếp:

– Nha đầu này giờ đã là nghĩa tỷ của ngươi, y chính là người đã chết thay ngươi hồi mười năm trước, nhưng số mệnh chưa dứt, y bị chôn trong mộ
địa, khi hồi tỉnh đã bật khóc, được một vị tiêu sư quy ẩn cứu ra, và học được một thân võ công chẳng kém… Hồi một năm trước, nha đầu này mới
trở về bên phụ thân, y tuy may mắn sống sót, nhưng vết sẹo trên mặt
không sao xóa bỏ được, sắc đẹp đối với một người con gái còn quan trọng
hơn tính mệnh, điều ấy ngươi hiểu chứ? Trình Lập Dân gật đầu:

– Dân nhi hiểu, nhưng có cách có thể xóa bỏ vết sẹo trên mặt nghĩa tỷ phải không?

– Phải, nhưng rất là khó khăn! Trình Lập Dân khẳng khái nói:

– Dù núi đao rừng kiếm, khó khăn đến mấy Dân nhi cũng không quản ngại.

– Trong Vân Vụ Sơn ở Quý Châu có một Độn Thế Cung, cung chủ là một thái
giám võ công rất cao, ông ta có cách có thể xóa bỏ vết sẹo trên mặt
nghĩa tỷ ngươi, nhưng vị cung chủ này tính rất lạnh lùng quái đản, phàm
có kẻ cầu khẩn, ông ta đều đưa ra điều kiện hết sức hà khắc, chỉ sợ
ngươi đến đó cũng hoài công thôi! Trình Lập Dân kiên quyết:

– Bất kể điều kiện hà khắc đến mấy, chỉ cần làm được, Dân nhi quyết không từ
chối! Hoàng Xam Thần Tẩu nhẹ gật đầu, quay sang Nhạc Tố Trân hãy còn
khóc sướt mướt, lớn tiếng nói:

– Nha đầu, người chết chẳng thể
sống lại được, đừng khóc nữa. Nhạc Thành có một nữ tử như vậy cũng nên
ngậm cười nơi chín suối rồi! Về vết sẹo trên mặt ngươi, Dân đệ ngươi
cũng đã hứa là chẳng quản vạn nan tìm cách xóa bỏ, giờ Cốc gia gia thay
mặt vong phụ ngươi quyết định gã ngươi cho Dân nhi hầu gửi gắm chung
thân…

Trình Lập Dân hoảng kinh nói:

– Cốc gia gia, việc này…

Hoàng Xam Thần Tẩu nhíu mày:

– Sao? Ngươi không bằng lòng ư? Trình Lập Dân băn khoăn:

– Không phải, ý Dân nhi là về phía Anh muội…

Hoàng Xam Thần Tẩu ngắt lời:

– Lãnh Văn Anh cũng là Cốc gia gia quyết định, ngươi còn lo gì chứ?

– Nhưng còn…

– Còn vấn đề gì nữa? Trình Lập Dân bèn truyền âm nói về chuyện mình bị
mắc chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, chỉ còn sống được mấy mươi ngày nữa thôi.

Hoàng Xam Thần Tẩu trầm ngâm một hồi, bỗng hỏi:

– Lệnh sư có biết chuyện ấy không?

– Biết!

– Lão nhân gia ấy đã nói sao?

– Lão nhân gia ấy bảo Dân nhi không nên lo nghĩ! Hoàng Xam Thần Tẩu nghiêm mặt nói:

– Vậy là phải, lệnh sư công tham tạo hóa, học cứu thiên nhân, hồi trăm
năm trước đã được giới võ lâm công nhận là một cao thủ tuyệt đỉnh, lão
nhân gia ấy đã bảo ngươi không nên lo nghĩ, ngươi còn lo gì chứ? Bây giờ hãy nghe lão phu nói, tất cả mọi sự trong tương lai không cần bận tâm,
chỉ biết là có nên làm hay không…

– Dân nhi xin tuân theo lời giáo huấn của Cốc gia gia, Cốc gia gia tinh thông dịch lý, có thể bói toán vị lai của Dân nhi không?

– Bói toán là chuyện ngu xuẩn, nếu việc gì cũng cần bói toán thì người
tinh thông dịch lý như Chư Cát Võ Hầu khi xưa đâu có chuyện sáu lần rời
Kỳ Sơn và chín lần phạt Trung Nguyên.

– Dân nhi biết rồi!

– Đó không kể được là sai lầm, vốn dĩ sinh tử đại sự, ai không quan tâm,
nhưng chuyện vị lai, trời cao tự có sự an bài, không cần bận tâm. Hài
tử, ngươi còn vấn đề gì nữa không?

– Thân mẫu của Dân nhi đã tuẫn nạn hồi Tam Nghĩa Trang bị hủy rồi phải không?

– Theo lời nghĩa phụ Nhạc Thành của ngươi thì từ bé ngươi đã do nhũ mẫu
nuôi dưỡng, ông ta cũng chưa từng gặp thân mẫu của ngươi!

– À… Còn nghĩa huynh Chu Lương của Dân nhi thì sao?

– Đúng rồi! Vừa rồi lão phu đã chưa nói rõ điều này, Chu Lương đã được
Đông Phương Minh trong Thiên Ngoại Song Ma cứu thoát bên bờ tử vong, vì
lớn hơn ngươi mấy tuổi nên y nhớ rõ hết tình hình lúc bấy giờ, bởi căm
hận phụ thân mình đã tìm cách cứu ngươi với Lãnh Văn Anh trước, không
màng đến sự sống chết của y nên… nên y… Ôi!

– Dân nhi biết rồi, mai này Dân nhi nhất định sẽ bằng hết sức mình giải cứu lão nhân gia ấy…

– Thôi được rồi, chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc, ngươi đã phụng
sư mệnh có việc đến miền tây nam, nha đầu này võ công bình bình, dẫn
theo bên mình hết sức bất tiện, chi bằng ngươi hãy dạy cho y chút ít
khẩu quyết võ công, tạm theo lão phu về Hoàng Sơn, khi nào võ công có

thành tựu hẵng hạ sơn hành đạo, được chăng? Trình Lập Dân trầm ngâm
không đáp, Hoàng Xam Thần Tẩu thoáng tức giận nói:

– Sao? Võ công của sư môn không thể truyền ra ngoài phải không?

– Không phải, ân sư không hề hạn chế, chẳng qua Dân nhi nghĩ, võ công sư
môn uyên bác tinh thâm, chẳng thể truyền thụ trong thời gian cấp bách
thế này.

– Vậy thì ngươi hãy chọn một số đơn giản mà truyền.

Trình Lập Dân lấy ra một quyển sách lụa trao cho Hoàng Xam Thần Tẩu và nói:

– Võ công sư môn đều ở cả trong quyển bí kíp này, xin nhờ Cốc gia gia giữ hộ mà truyền cho nghĩa tỷ.

Hoàng Xam Thần Tẩu tốn bao tâm cơ chính là vì việc này, giờ mục đích đã đạt,
trong cơn vui mừng vẫn không giấu nổi thần thái hồi hộp, hai tay run run đón lấy bí kíp…

Họ an táng thi thể Nhạc Thành ngay tại chỗ,
lập bia khắc chữ, Trình Lập Dân quỳ trước mộ cung kính lạy bốn lạy, sau
đó quay sang Hoàng Xam Thần Tẩu và Nhạc Tố Trân, nói:

– Cốc gia gia! Trân tỷ tỷ! Lập Dân xin cáo biệt, ba tháng sau Lập Dân sẽ đến Hoàng Sơn đón Trân tỷ tỷ xuống núi.

Đoạn quay người, tung mình phóng đi vào rừng.

Sau khi Trình Lập Dân khuất dạng trong rừng, Hoàng Xam Thần Tẩu vung chỉ
điểm huyệt Nhạc Tố Trân, rồi nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo vàng và mặt nạ, buông một chuỗi cười đắc ý, thi triển khinh công phóng đi.

Hãy
nói về Trình Lập Dân phóng đi vào rừng, lòng hết sức rối rắm và trĩu
nặng, chàng tuy còn rất nhiều nghi vấn về thân thế của mình, nhưng dẫu
sao cũng đã biết được đại khái.

Khi chàng nghĩ đến mối huyết hải
thâm thù đối với Bàn Thạch Bảo, nghĩa bộc Nhạc Thành nghĩa cao ngút
trời, trách nhiệm của sư môn và lời hứa đối với Nhạc Tố Trân… biết bao sứ mệnh gian nan đang chờ, chàng bất giác thờ thẫn.

Bởi bản thân chàng mắc phải tuyệt chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, tính ra chỉ còn sống được một tháng nữa thôi, trong ba mươi ngày ngắn ngủi này, cho dù chàng võ
công thông huyền cũng chẳng thể nào hoàn thành được những nhiệm vụ ấy.

Độn Thế Cung… Vân Vụ Sơn… có thể chữa trị vết sẹo trên mặt Nhạc Tố
Trân… Cung chủ ấy tính tình lạnh lùng quái đản, điều kiện đưa ra hết
sức hà khắc…

Chàng nghĩ đến những lời nói của Hoàng Xam Thần Tẩu lúc sắp từ biệt, bất giác lẩm bẩm:

– Đúng, phải làm như vậy! Mình đến Vân Vụ Sơn trước, ân sư đã dặn mình
phải đi về hướng nam ba ngàn dặm trong vòng một tháng, không được làm
việc gì khác, lão nhân gia ấy hẳn là có thâm ý, cũng may là Vân Vụ Sơn
cũng ở trong hướng đi chỉ định của ân sư, không trái với lệnh dụ của lão nhân gia ấy, mặc dù chuyến đi này chẳng ích gì đối với việc kéo dài
mạng sống của mình, nhưng chỉ cần lấy được linh dược trong Độn Thế Cung, chữa khỏi vết sẹo trên mặt Nhạc tỷ tỷ là cũng kể như báo đáp ân đức của nghĩa phụ Nhạc Thành rồi…

Đột nhiên, một tiếng nói thô lỗ từ phía trước vang lên:

– Tiểu tử, ngươi lải nhải gì vậy hả? Thì ra chàng đã ra đến bìa rừng lúc
nào không hay, bởi lòng đang nghĩ ngợi, tai mắt không còn linh mẫn, nghe tiếng nói mới đưa mắt nhìn về phía trước.

Chỉ thấy ngoài năm
trượng có hai đại hán võ phục đen, tay cầm quỷ đầu đao đang chằm chặp
nhìn mình, trong bóng đêm hệt như hai u linh, hết sức ghê rợn.

Trình Lập Dân vốn đã buồn bực trong lòng, thấy vậy càng như lửa thêm dầu,
buông tiếng cười khảy, ngạo nghễ tiến tới và lạnh lùng hỏi:

– Các ngươi là ai? Vừa dứt lời, hai đại hán võ phục đen như gặp rắn rết hét lên một tiếng kinh hoàng tung mình thoái lui.

“Vút” một tiếng, hai hỏa tiễn màu đỏ bay thẳng lên không, rồi lập tức, tiếng
hỏa tiễn rít gió vang lên bốn phía, trong thoáng chốc, vô số đốm lửa màu sắc khác nhau đã giăng đầy trời đêm.

Khi Trình Lập Dân hiểu ra
đó là việc gì, bất giác nhếch môi cười, tiếng y phục phất gió vang lên,
xung quanh đã xuất hiện năm lão nhân áo xanh phục sức giống nhau cùng
với một hòa thượng và một đạo nhân.

Trình Lập Dân tuy không biết
năm lão nhân áo xanh, nhưng hòa thượng và đạo nhân thì chàng đã từng
gặp, đó chính là Thiếu Lâm chưởng môn Pháp Thông đại sư và Võ Đang
chưởng môn Thiên Phong chân nhân. Năm lão nhân áo xanh này đã đi chung
với hai vị chưởng môn Thiếu Lâm và Võ Đang đã mất bản tính, vậy hẳn cũng là người của Thái Cực Giáo và cũng rất có thể là nhân vật chính phái đã bị mất bản tính.

Trình Lập Dân nghĩ nhanh, những người này hiển
nhiên đều là cao thủ do Thái Cực Giáo phái đến chận đường mình, với võ
công của mình lúc này, tuy không sợ họ, nhưng song quyền nan địch tứ
thủ, hảo hớn không chống nổi đông người. Hơn nữa, những người này thảy
đều bị mất thần trí và võ công cao cường, nếu thật sự xảy ra xung đột,
mình không hạ sát thủ thật khó có thể thoát thân, còn như hạ sát thủ,
mình lại không đành lòng, huống hồ mình còn đang có việc khẩn cấp, thật
không nên xung đột với họ, ba mươi sáu cách, chạy là thượng sách…

Chàng nghĩ đến đó, ngoài vòng vây đã xuất hiện thêm mười mấy lão nhân phục
sức khác nhau cùng với một nữ lang áo trắng, nữ lang áo trắng này chẳng
phải ai khác, chính là Bạch Văn, một người con gái vừa lạnh lùng vừa có
phần lẳng lơ.

Trình Lập Dân thấy vậy, biết lúc này mà không đào
tẩu hẳn sẽ gặp rất nhiều rắc rối, vội với một thức “Tiềm long thăng
thiên” tung mình lên không, định với khinh công tuyệt thế vượt qua đầu
đối phương thoát khỏi vòng vây.

– Bắt lấy hắn! Trong tiếng quát
của Bạch Văn, bóng người nhấp nhoáng, năm lão nhân áo xanh với Thiên
Phong chân nhân và Pháp Thông đại sư đã cùng tung mình, chưởng chỉ nhất
tề thi triển, tấn công Trình Lập Dân đang lăng không lướt đến.

Bạch Văn lại cười khảy nói:

– Trình Lập Dân, hôm nay ngươi chắp cánh cũng khó thoát khỏi thiên la địa võng của bổn giáo, hãy ngoan ngoãn xuôi tay chịu trói đi thôi! Những
lời ấy thật không chút khoác lác, vì bảy lão nhân này thảy đều là cao
thủ bậc nhất trong võ lâm, với một chọi một, Trình Lập Dân còn có thể
miễn cưỡng ứng phó, còn như bảy người liên thủ thì…

Trình Lập
Dân lập tức đề tụ một hơi chân khí, ngưng kình đằng thân, chẳng đếm xỉa
đến lời nói của Bạch Văn, chỉ đáp lại bằng một tiếng cười khinh miệt.

Chỉ thấy một vệt sáng tím lóe lên như tia chớp, bay qua khỏi vòng vây của bảy người và ra xa đến hơn năm trượng.

Trình Lập Dân người chưa xuống đến đất, chưởng phong và bóng trảo của bốn lão nhân khác đã chia nhau công vào các yếu huyệt khắp người chàng.

Trong lúc cấp bách, chàng tay phải bổ xuống phía dưới, mượn sức phản chấn của chưởng lực bốn lão nhân, người lại vọt lên cao hơn ba trượng, rồi lướt
nhanh đi về phía trái.

Trình Lập Dân vừa quay người, bảy đại cao
thủ tấn công chàng trước tiên lại đã chuẩn bị xuất hiện ở chỗ chàng định hạ xuống, địa vị của bảy người còn là thế trận Thất Tinh hàm chứa sự
biến hóa khôn cùng.

Tình thế lúc này đã rất rõ ràng, Thái Cực

Giáo đã nhất quyết bắt cho bằng được Trình Lập Dân, chỉ cần chàng lọt
vào Thất Tinh Trận, chàng muốn không gây thương vong cho đối phương mà
bình yên thoát thân, đó thật là điều quá ư khó khăn.

Trình Lập
Dân một mặt lợi dụng sức phản chấn của chưởng lực đối phương liên tiếp
vọt người trở lên, không hạ xuống trong trận, một mặt tìm cơ hội thoát
khỏi sự khống chế của đối phương.

Nhưng Thất Tinh Trận của đối
phương biến hóa khôn cùng, và phần tử kết hợp lại đều có thân thủ phi
phàm, nên bất luận thân người Trình Lập Dân chuyển nhanh đến mấy, Thất
Tinh Trận chung quy cũng vẫn chờ ở ngay chỗ chàng định hạ xuống.

Thế là, thân người Trình Lập Dân trước sau vẫn bay lượn trên không, đối
phương tuy không sao bắt được chàng, nhưng chàng cũng không sao thoát
khỏi vòng vây của đối phương.

Trình Lập Dân bắt đầu lo lắng…

Không sai, công lực của Trình Lập Dân hiện nay đã có thể kể được là cao thủ
đệ nhất trong giới trẻ võ lâm, hơn nữa hai mạch Nhâm Đốc của chàng cũng
đã thông, chân lực liên miên tuôn ra, chẳng lo hậu lực gián đoạn, như
tình thế lúc này, cầm cự thêm một thời gian tuyệt đối không thành vấn
đề.

Tuy nhiên, Thiết Thủ Thư Sinh từng có nói với chàng, khi
chàng chưa chữa khỏi chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, không nên sử dụng chân lực quá mức, nếu không, chẳng những có thể thọ thương dưới tay kẻ địch, mà
còn khiến cho tuyệt chứng bộc phát sớm hơn, kết thúc tính mạng sớm hơn.

Khi Trình Lập Dân nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng ấy, bất giác rúng động cõi lòng, nghiến răng thầm nhủ:

– Lúc này mình tuyệt đối không thể chết sớm hơn, mà phải với thời gian ba mươi ngày, cố gắng hết sức mình để thắng mệnh trời… Thôi thì đành
phải sử dụng Lưỡng Nghi Chân Sát đả thương hai người trước, hầu có thể
thoát khỏi vòng vây.

Lúc này, Bạch Văn đứng ngoài đốc chiến cười đắc ý nói:

– Trình Lập Dân, giờ ngươi đã tin lời bổn cô nương rồi chứ? Trình Lập Dân vẫn với tiếng cười khảy đáp lại, mượn lực vọt lên cao ba trượng, lượn
một vòng, quét mắt nhìn xuống phía dưới.

Đó là chàng đang chọn đối tượng hạ thủ, để xem kẻ xấu số nào thưởng thức Lưỡng Nghi Chân Sát của mình trước.

Bạch Văn lại cười nói:

– Trình Lập Dân, ngươi xuống đi thì hơn, trò chơi này kéo dài thật là vô
vị… Bổn cô nương thành thật cho ngươi biết, bổn giáo tuyệt đối không
có ác ý đối với ngươi, chỉ cần ngươi hiến ra Tàng Chân Đồ và Tử Anh
kiếm, chẳng những tính mạng không phải lo, mà còn bảo đảm ngươi sẽ có
được ích lợi không ngờ.

Bạch Văn vừa dứt lời, Trình Lập Dân trên
không Thất Tinh Trận lại đã vọt lên cao lần nữa, rồi thi triển thế “Ngư
ưng nhập thủy”, đầu dưới chân trên lao xuống, khi sắp đến mặt đất, khắp
người phát ra hai luồng kình khí một trắng một xanh, lăng không lộn
ngược ra sau một vòng, hai chân chạm đất, song chưởng vung ra, công vào
một lão nhân áo xanh đứng ở phương vị Thiên Tuyền trong Thất Tinh Trận.

Bởi không định tâm đả thương đối phương, mà chỉ muốn đẩy lui đối phương hầu có thể thoát thân, nên Trình Lập Dân chỉ sử dụng sáu thành chân lực.

Thật không ngờ sau khi đối chưởng, lão nhân áo xanh không hề chao động, còn
Trình Lập Dân lại bị chấn lùi ba bước, và lồng ngực huyết khí sôi sục.

Trình Lập Dân đang lúc kinh hoàng, lão nhân áo xanh ở phương vị Thiên Tuyền
đã lao đến, đồng thời ba phía trái, phải và sau kình phong vang dậy, sáu bàn tay chia nhau bổ vào sáu yếu huyệt của chàng.

Trình Lập Dân nhất thời khinh địch đã để mất tiên cơ, tạo thành tình thế bốn bề thọ địch.

Chàng biết mình đã đánh giá thấp uy lực của Thất Tinh Trận này, vội thi triển Vô Ảnh Mê Tung bộ pháp do Thiết Thủ Thư Sinh truyền thụ, ra khỏi vòng
vây, hai tay phân ra, với tám thành chân lực thi triển chiêu “Bắc hải
điếu long” và “Nam sơn phách hổ” công vào hai lão nhân áo xanh ở phương
vị Đẩu Bính.

“Bùng bùng” hai tiếng, đối phương không hề chao động, chàng lại bị chấn lui ba bước.

Trình Lập Dân sau hai lần thua thiệt, giờ đã vỡ lẽ, thì ra diệu dụng của Thất Tinh Trận này là bất luận chàng tấn công một người nào, đối phương đều
tập hợp công lực của bốn người, hiện những người bố trí thành Thất Tinh
Trận này đều là cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm, thậm chí có cả hai vị
chưởng môn nhân Thiếu Lâm và Võ Đang được giới võ lâm tôn là Thái Sơn
Bắc Đẩu, công lực mỗi người đều trên một giáp tý, thử nghĩ tập hợp công
lực bốn người, Trình Lập Dân làm sao đương cự nổi.

Sau khi hiểu
rõ nguyên nhân, Trình Lập Dân không khinh xuất tấn công nữa, mà đổi sang thế thủ, thầm quan sát sự biến hóa của thế trận của đối phương.

Trong Thất Tinh Trận, bóng người thấp thoáng, kình phong vang dậy, kèm theo
loáng thoáng tiếng rồng gầm, tiếng hổ tru, tiếng thiền xướng và tiếng
đàn, đó chính là hiện tượng của Liên Hoàn Tứ Tuyệt Chiêu đã phát huy đến cực độ tạo nên.

Đây là lần ác đấu đầu tiên từ khi Trình Lập Dân
học thành tuyệt kỹ ở chỗ Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên và đây cũng là một cuộc chiến tập thể cao thủ tuyệt đỉnh trăm năm khó gặp trong võ lâm.

Sự thật rất hiển nhiên, nếu Thất Tinh Trận không nhờ sự biến hóa thần kỳ
và phần tử bố trí võ công cao thâm, tuyệt đối chẳng thể giam hãm Trình
Lập Dân. Ngược lại, nếu người bị giam hãm trong trận không phải là Trình Lập Dân võ công tuyệt thế, sớm đã không chết cũng thọ trọng thương rồi.

Tuy nhiên, cuộc chiến này cũng có một đặc điểm ngoại lệ, đó là đôi bên đều không sử dụng binh khí.

Tình hình này cũng rất hiển nhiên, phía Thái Cực Giáo muốn bắt sống Trình
Lập Dân, mà Trình Lập Dân lại vì đối phương đa số là cao thủ chính phái
bị mất bản tính, nếu Tử Anh Kiếm xuất thủ, hẳn khó tránh khỏi thương
vong, đó thật là điều trái với ý muốn của chàng.

Sau thời gian chừng một bữa ăn, Trình Lập Dân đã đại khái hiểu ra sự biến hóa của Thất Tinh Trận.

Một tiếng huýt lanh lảnh, chưởng pháp đột biến, chuyển sang tuyệt kỹ Thần
Long chưởng pháp của sư môn, tay trái thi triển chiêu “Thần long thư
trảo”, tay phải thi triển chiêu “Thần long đẩu giáp”, nhắm chuẩn trong
khoảng khắc Pháp Thông đại sư với một lão nhân áo xanh chuyển đổi phương vị, nhanh như chớp chia ra tấn công hai người. Đồng thời Vô Ảnh Mê Tung bộ pháp cũng liên tiếp biến động. Chỉ nghe “bùng bùng” hai tiếng rền
rĩ, Pháp Thông đại sư với lão nhân áo xanh dấy đã bị chấn lui năm bước,
cùng lúc ấy Trình Lập Dân đã thừa cơ lao ra khỏi Thất Tinh Trận, phóng
đi như tên bắn.

Đó còn là Trình Lập Dân vì biết đối phương là cao thủ chính phái bị mất thần trí, không muốn đả thương họ, sử dụng kình
lực có chừng mực, không thì Pháp Thông đại sư với lão nhân áo xanh ấy e
đã táng mạng rồi.

Trình Lập Dân thoát khỏi Thất Tinh Trận, người
không hề dừng lại, chỉ thấy một bóng tím lướt đi như tia chớp, loáng cái đã ra xa mười trượng.

Nhưng chàng người vừa hạ xuống, bỗng nghe một tiếng thét kinh tâm động phách từ phía sau vọng đến.

Trình Lập Dân trời sinh hiệp can nghĩa đảm, lúc này tuy nóng lòng thoát thân, song tiếng thét thảm khốc ấy vẫn khiến chàng bất giác chững bước quay
lại, đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng thét.

Lập tức, chàng giận đến toàn thân run rẩy, buông tiếng quát vang, tung mình lao tới.

– Đứng lại!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.