Tú Ái

Chương 76: Chị của tôi, Sở An


Đọc truyện Tú Ái – Chương 76: Chị của tôi, Sở An

Sau khi trèo đèo lội suối, bốn cô gái suốt năm chỉ đi xe thay cho đi bộ đã sớm không còn sức lực, vì vậy dù ở trong lều trại không được thoải mái, dù ở nhà Lý Nhị Cẩu, trong lòng bốn người bị tác động tâm lý rất lớn, nhưng cơ thể mệt mỏi làm cho bốn người chìm vào giấc ngủ say rất nhanh.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lý Nhị Cẩu đã đến nhà hàng xóm mượn chút trứng gà, cả đêm hưng phấn không thể ngủ được, mới sáng sớm đã vội vàng rời giường đi nấu trứng gà làm điểm tâm cho mọi người.

Bốn cô gái vừa phải chịu cảm giác đau lưng đau chân, vừa phải cố gắng dùng sức mở đôi mắt rời giường, mơ mơ màng màng ăn sáng, liền lập tức cáo biệt nhà Lý Nhị Cẩu, còn một nhà phải đến nữa.

May mắn là nhà kế tiếp không phải rất xa, mấy món quà mua cho Hoa Hoa và Tiểu Lan cũng đã lấy ra, cho nên túi xách cũng nhẹ hơn, huống chi Hoa Hoa kiên quyết phải giúp mang túi xách dùm cho mấy vị khách, vì vậy đoạn đường này cũng không còn vất vả như ngày đầu.

Sau đó cứ đi mãi, rốt cuộc cũng có người đến đón, nên túi xách cũng nhẹ lại, đến lúc chiều tối, đã hầu như đi hết các gia đình của những đứa nhỏ mà Dương Hi và Giang Bình muốn giúp đỡ, túi du lịch cơ hồ đã gần như trống không, chỉ còn lại đồ dùng cá nhân.

Lão Khai đề nghị đi đến một trường tiểu học ở thôn kế bên, hiệu trưởng ở đó và Lão Khai là bạn.

Trường học được xây dựng ở giữa sườn núi, sân chơi rất nhỏ, bên cạnh sân chơi chính là sườn dốc cheo leo, thời tiết đầu mùa đông, cỏ dại héo rũ, mấy cây cao chút thì đã bị nông dân chặt mang về nhà làm củi, vì vậy triền núi có vẻ trọc.

Phòng học được lót bằng gạch đỏ, gạch xám đã không còn nguyên vẹn, một số mái ngói trên nhóc nhà đã có chút xiên vẹo, nghiêng lệch, hẳn là đã được tu sửa nhiều lần. Bởi vì là cuối tuần nên trường học rất yên tĩnh.

Lão Khai dẫn mấy người đến trong sân, nhìn thấy được bầu trời trong xanh phía trước, núi cao trùng trùng điệp điệp che đi tầm mắt, trên núi vào đầu mùa đông có một vẻ yên lặng tiêu điều, những mảng tuyết vẫn chưa tan phản xạ ánh hoàng hôn, chói mắt mà xinh đẹp, nhưng cơn gió đầu mùa đông thổi qua, làm cho mấy con người không có chỗ trốn này lạnh đến phát run.


Phương Bồi ôm chặt tay trước ngực cảm khái:”Non xanh nước biếc, trời xanh tuyết trắng, thật đẹp quá!”

Trương Tử Thanh nói:”Thật lạnh!”

Lời này là lời nói thật, cũng giống như nói đùa.

Dương Hi sáng sớm đã bị Giang Bình dặn dò phải mặc thật dày, lại còn đội mũ quàng khăn choàng cổ, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đương nhiên không lạnh, lúc này giống như cuộn len quấn lấy Giang Bình:”Cục cưng, có lạnh không?”

Giang Bình chỉnh lại mũ cho Dương Hi, che thật kín lỗ tai của nàng lại:”Em ấm thì tôi sẽ không lạnh.”

“Hoa ngôn xảo ngữ!” Lời tuy nói như vậy, nhưng nàng vẫn cười tươi như hoa.

“Cái này sao là hoa ngôn xảo ngữ, chỉ cần em có thể ăn no, sẽ không làm tôi bị đói, chỉ cần em ấm áp sẽ không làm tôi thấy lạnh. Không phải sao? Lúc tôi chăm sóc em, em chẳng phải cũng đang chăm sóc tôi sao, Hi nhi bảo bối vậy mà đã mau quên mới sáng đã mặc áo thêm cho tôi rồi à. ” Giang Bình giỏi nhất là đem lời hoa ngôn xảo ngữ giải thích thành hợp tình hợp lý. Làm cho người ta thoải mái lại làm cho người ta cảm động.

Lão hiệu trưởng sống ở bên cạnh trường học giữa sườn núi, chân ông mang đôi giày dính đầy bùn, cổ tay áo mặc trên người lộ ra chút hoa văn của quân đội. Ông mỉm cười chào đón mấy bạn trẻ này:”Các người sao lại đến đây. Trời lạnh lắm. Mau vào trong ngồi.”


Mấy cô gái này sớm đã không chịu nổi cái lạnh lập tức theo lão hiệu trưởng trốn vào trong phòng, nhưng trong phòng cũng lạnh như băng. Lão hiệu trưởng xoa xoa tay có chút xấu hổ cười:”Điều kiện ở ngọn núi này gian khổ, làm mấy vị chịu khổ rồi.”

Ý xin lỗi trong lời nói này làm cho trong lòng nhóm người Giang Bình có chút áy náy. Dù sao mình chỉ đến đây nhìn xem một lát, mà vị lão hiệu trưởng này lại phải sống ở một nơi thế này, đương nhiên, còn có rất nhiều đứa trẻ phải đi bộ rất xa mới tới được nơi này để đi học.

“Nơi này không có lò sưởi sao ạ?” Dương Hi nhìn quanh bốn phía, vách tường đơn bạc, bố trí đơn giản, không có lò lửa.

“Đương nhiên không có. Trường học có tiền thì sưởi ấm bằng than, nhưng trường học trong thôn núi nhỏ này của chúng tôi, sao có thể chịu được mấy chi phí này. Vì vậy có một chỗ có thể che mưa che gió dạy học cho bọn trẻ là đã rất tốt rồi.” Trên mặt lão hiệu trưởng tràn đầy u buồn, nhưng trong lời nói có một loại thản nhiên làm người ta tín phục, loại cảm giác này giống như một ngọn núi lớn.

“Trời lạnh như thế, bọn trẻ làm sao mà viết chữ được đây!” Phương Bồi cảm khái. Chính tay của mình đang để trong túi áo vẫn còn lạnh đến cứng, huống chi bọn trẻ còn phải viết chữ.

“Đến mùa đông quả thật không tốt lắm, tuyết rơi kết băng làm đường không dễ đi, trên đường đến trường thường xuyên bị té ngã, đến khi vào trong phòng viết chữ thì cũng không được, rất nhanh sẽ lạnh đến chịu không nổi, tay chân của bọn trẻ đều bị nứt nẻ.” Lão hiệu trưởng thở dài một tiếng, sau đó lại cười:”Nhưng mà mấy đứa nó cũng không than khổ, đều nghe lời, dù sao ở chỗ này của chúng tôi, học hành cũng không phải là chuyện dễ. Bị té ngã, thân thể bọn trẻ vẫn tốt, ăn đói mặc rách, bọn trẻ vẫn có thể chịu khổ. Nếu có thể học thêm chút này nọ, chúng nó sẽ không bị thua kém so với mấy học sinh trong thành phố.”

“Hiện tại trong trường học thiếu nhất là cái gì?” Dương Hi nhìn xung quanh nổi lên xung động muốn giúp đỡ trường học này.


Lão hiệu trưởng cười khổ:”Cô hỏi tôi thiếu cái gì, tôi thật không biết trả lời thế nào. Các hương thân không có tiền, không muốn đưa bọn trẻ đến trường, vì vậy, trường học thiếu học sinh. Điều kiện nơi này gian khổ, không có giáo viên muốn đến, vì vậy, thiếu giáo viên. Về phần sách vở trường học……cô đều thấy được, cứ như vậy. Chúng tôi thiếu cái gì? Có lẽ chúng tôi thiếu là nhận thức, kỳ thật, một khó khăn khác, chỉ cần bọn trẻ có thể đi học, thế hệ tiếp theo sẽ tốt hơn!”

Lão Khai biết Dương Hi là người có tiền, thấy nàng tựa hồ có tâm, vội vàng nói với lão hiệu trưởng:”Vị Dương tiểu thư này lần này đặc biệt đến đây là muốn xem tình hình nơi này, cô ấy là người rất nhiệt tình. Ở thôn kế bên đã giúp đỡ năm đứa trẻ. Trường học cần cái gì, có lẽ cô ấy có thể giúp đỡ.”

Ánh mắt lão hiệu trưởng sáng rực lên. Nếu có người nguyện ý giúp cải thiện điều kiện ở trường học, có lẽ có thể có giáo viên đồng ý đến dạy, có lẽ học sinh sẽ đến, có lẽ có thể tu sửa mấy ổ gà trên mặt đất để cái bàn cái ghế không còn nghiêng ngả nữa, có lẽ có thể sửa lại những chỗ đã bị hư hỏng…

Đề tài được mở ra, đương nhiên chuyện cần nói thật sự rất nhiều. Dương Hi hỏi sự tình cẩn thận, lại đi trưng cầu ý kiến của A Sam, dù sao A Sam cũng là giáo viên ở Đức Khâm, cô đối với tình hình địa phương cũng hiểu biết hơn. Lão Khai cũng cho không ít ý kiến, anh ta là chủ lực trong nhóm tình nguyện viên giúp người nghèo, đối với bọn trẻ hiểu biết rất nhiều, đương nhiên cũng có chút ý tưởng.

Trương Tử Thanh tự nguyện hàng năm dành thời gian đến phụ đạo tâm lý cho bọn trẻ, làm cho bọn trẻ hiểu rõ hơn về thế giới bên ngoài, làm một số kế hoạch cuộc sống cho bọn trẻ. Đối với bọn trẻ vẫn còn lạc hậu về tri thức mà nói, việc này sẽ có lợi để chúng hiểu thêm về tương lai, cũng có lợi để cho chúng hiểu được tầm quan trọng của việc được đi học.

Mà Phương Bồi cũng nguyện ý hàng năm đến đây kiểm tra sức khỏe cho bọn trẻ, truyền dạy kiến thức vệ sinh thông thường. Ở trong núi, từ người lớn đến trẻ em đều thiếu kiến thức về mặt vệ sinh. Việc này sẽ tạo cho bọn trẻ thói quen không tốt, cũng làm phát sinh rất nhiều bệnh tật, bị bệnh dưới tình huống điều kiện cứu chữa kém cỏi thì càng khó trị, hơn nữa dễ dẫn đến tình trạng nguy hiểm không thể cứu.

Dương Hi và Giang Bình thì nguyện ý hỗ trợ vật chất nhiều hơn nữa cho bọn trẻ và trường học. Tranh thủ làm cho càng nhiều đứa trẻ có thể đến trường, làm cho trường học có điều kiện tốt một chút.

Bàn chuyện xong, đã trời tối, lão hiệu trưởng đốt lửa, nấu một nồi ngũ cốc trong núi, trong mảnh đất ở phía sau lưng trường học có một ít rau củ của lão hiệu trưởng, ông đi hái một ít về nấu. Chờ đến khi bữa ăn nấu xong, tuy rằng có chút không ngon lắm, nhưng vẫn còn giữ lại hương vị nguyên thủy của thực phẩm vốn không hề bị ô nhiễm như ở thành phố.

Buổi tối thì cất lều trại ngay trong phòng học. Gió thổi vù vù trong núi như đang réo rắt, làm cho người ta cảm thấy day dứt. Dương Hi nép trong lòng Giang Bình, mở to mắt không yên lòng.

“Em chưa từng nghĩ qua, sẽ có cuộc sống gian nan như vậy.” Dương Hi tựa vào ngực Giang Bình, những việc nhìn thấy nghe thấy trong hai ngày này, giống như một thế giới khác.


“Đúng vậy, tận mắt nhìn thấy, mới hiểu được có một loại cực khổ gọi là trầm trọng. Trước kia tôi vẫn hay nói với người khác, chỉ cần cố gắng sẽ có cuộc sống tốt, vật chất là dễ bị thay đổi nhất. Nhưng mà sau khi đến nơi này, mới biết được, cơ bản vật chất chính là lực cản lớn nhất đối với việc tiến bộ tri thức của con người.”

“Uhm, em nghĩ sau này quay về Phổ Dương, đề nghị ba thành lập một hội quỹ giáo dục, em nghĩ rồi, chỉ có tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh của họ, cho họ con cá không bằng cho họ cần câu.” Dương Hi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một lát sau nhẹ giọng nói:”Sở An từng nói, Thượng Đế rất công bằng, để cho hai người phụ nữ có một sự ấm áp tinh tế, đến chết cũng không thay đổi tình yêu, cho nên tước đoạt đi quyền lợi có con của hai người. Vì thế, nếu có một ngày, chúng ta muốn có con, phải đi nhận nuôi một đứa, nếu như lo lắng gia đình của hai người phụ nữ không dễ dàng nuôi dưỡng một đứa con tốt, vậy thì chúng ta càng phải giúp đỡ nhiều đứa trẻ khác, tình yêu của chúng ta vẫn sẽ kéo dài, chúng ta yêu nhau là đột phá về mặt giới tính, tình yêu của chúng ta đối với những đứa trẻ, cũng là đột phá về mặt huyết thống. Cục cưng, Bình sẽ không trách em vẫn còn nhớ đến chị ấy chứ?”

Nhịp tim của Giang Bình lúc nghe đến tên của chị thì tựa hồ như bỏ lỡ một nhịp, cô thản nhiên cười, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Dương Hi:”Đương nhiên sẽ không trách em, chỉ có người chung tình, mới có thể khó quên đi chuyện tình đã qua, tôi có thể tìm được một cô gái chung tình như vậy cùng tôi cả đời, là may mắn của tôi.”

“Chị ấy là người tốt.” Tay Dương Hi đặt trên vai Giang Bình, ngẩng đầu nhìn Giang Bình.

“Đúng vậy, chị ấy là người tốt.” Giang Bình cảm khái, đem cằm cọ cọ ở vành tai Dương Hi:”Bảo bối, nhớ về chị ấy không chỉ có em, còn có tôi.”

“Bình?” Dương Hi có chút mông lung.

“Đúng vậy.” Giang Bình gắt gao ôm Dương Hi vào trong lòng:”Hi nhi em xem, ngọn núi tuyết xinh đẹp thần bí cỡ nào, nơi hội tụ của ba con sông ngoạn mục cỡ nào, núi non trùng điệp cao ngất tráng lệ, còn có thảo nguyên, còn có khói bếp nông trại, đương nhiên, còn có bầu trời trong xanh tìm không thấy một chút tạp chất……Tất cả những thứ này đều là thứ chị ấy yêu nhất. Rất nhiều năm trước, chị ấy từng nói, lý tưởng của chị ấy là làm một nhà nhiếp ảnh, đeo máy ảnh trên người đi dưới trời xanh mây trắng, đi giữa ruộng nước sông núi……”

“Bình đang nói chị ấy là ai?” Dương Hi có chút choáng váng, trong lòng lại sinh ra một sự hỗn loạn khó có thể ức chế.

“Chị của tôi, Sở An.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.