Đọc truyện Truyền Thuyết Yêu Nghiệt – Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!
Có một đêm đến tận canh hai, Nhiếp chính điện hạ ở một mình buồn chán nên ngồi trong điện uống rượu giải sầu. Tư Pháp Thiên Ma Tất Phương vì
nói lời không hợp ý với vợ là Lan Y nên bị cấm bước chân vào phòng ngủ
đành phải đi lang thang. Anh chậm rãi đi tới, cười sảng khoái: “Nhiếp
chính một mình ngồi rất chán. Ừ, hay là bổn tọa chơi với Nhiếp chính một ván cờ.”
Thế là lôi cờ nhảy lấy từ nhân gian đến, hai người cùng chơi. =
Không lâu trước đó, bởi vì tọa kỵ Giảo Khôi bỏ trốn cùng với một con
chó đen nên Thất Dạ Thiên Quân cực kỳ khó chịu. Cô lại thị tẩm, song cái người Mi Sênh kia lại đòi hỏi vô độ, bị Thất Dạ Thiên Quân đạp xuống
giường. Anh chắp tay mỉm cười bước đi thong thả rồi cười khan: “Nhiếp
chính cùng Tư Pháp Thiên Ma đánh cờ không thú vị Hmm, không bằng chúng
ta chơi Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ) đi?”
Cho nên lấy ra một bộ bài mới mang từ nhân gian, ba người cùng nhau Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ).
Hừng sáng, Nhiếp chính Lệ Vô Quyết day day đôi mắt gấu mèo lẩm bẩm
nói: “Nếu như Mạc Hồ cũng thành hôn, thì có thể chơi mạt chược nhỉ?”
Vào một ngày, có một người lúc đi qua một con đường không người trên
ngọn núi có phong cảnh cực kì xinh đẹp, vì mãi nhìn sắc núi mà bị con hổ tha đi. Sau khi tỉnh lại thì đã ở trong một cái đình nhỏ. Ngoài đình có cây mai, hoa mai nở trong tuyết, tầng tầng lớp lớp.
Dưới tàng cây trên ghế dựa có một cô gái mặc áo màu vàng nhạt đang
nằm. Một người đàn ông áo trắng nghiêng người hơi cúi ở trên người cô.
Gió núi thổi qua, hoa mai đỏ bay loạn trong tuyết, tóc đen xen lẫn với
tóc bạc quấn vào nhau. Không gian tĩnh lặng, hai người nhìn nhau không
nói.
Bầu trời xanh như biển, người và hoa cùng tôn nhau lên. Cho nên những người đứng xem đều ngây ngất.
Dù là núi sâu, hay một mảnh đất nhỏ, cùng nhau gắn bó thì chính là đào nguyên.
Đột nhiên, cô gái cúi đầu hỏi một câu: “Viên Tụ nguyên đan cứu sống Lệ Vô Quyết là chàng lấy từ đâu?”
Người đàn ông tuyệt mĩ kia có vẻ chột dạ, nói giọng yếu ớt: “Nói ra nàng lại tức giận.”
Cô gái không thuận theo: “Nói.”
“Cái kia. . . . . . Không phải là. . . . . . Lần trước luyện hóa nàng không phải là vừa may có một viên sao. . . . . .”
Người đi đường vội vã xuống núi, dưới núi gặp một người đàn ông cao
lớn nổi giận đùng đùng, vừa thấy có người đã hét lên: “Có thấy một ông
già và một cô gái không?”
Người đi đường nghĩ hẳn là hai người kia, vội vã nói: “Có thấy, hai người đó ở bên kia đỉnh núi.”
Lời nói vừa dứt, vị này liền bất mãn nói: “Quả nhiên, đem một đống
chuyện lớn đẩy cho ta, rồi chạy đến đây nói chuyện yêu đương!”
Người đi đường cười khổ: “Công tử à, tôi đang chạy để báo quan đấy.
Người nữ kia dùng một cước đạp người đàn ông xuống vách núi rồi . . . . . . Vẻ ngoài xinh đẹp như vậy mà lòng dạ thật độc ác. Ôi, cao đến thế, sợ là thịt nát xương tan mất, không biết có thể tìm thấy thi thể không . . . . . .”
Nam tử cao lớn trố mắt.