Đọc truyện Truyền Thuyết Yêu Nghiệt – Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
Thật ra thì Thất Diệp cũng biết lời giảng giải của Tâm Ma không phải
đúng hoàn toàn. Thế lực trong tay của đạo chủ Diệt Tự Cảnh gần như bằng
nửa Tiên giới. Nếu như bọn họ không cách thức hóa theo định kỳ, nhiều
nghi vấn như vậy thì làm sao Ngọc Đế lại có thể yên tâm giao quyền lực
lớn như thế cho một người đến mấy ngàn năm?
Mặc dù là hai việc khác nhau, nhưng cũng chỉ chung một vấn đề. Bên
này, Thanh Dương Tử dẫn Thất Diệp đi kết tinh ánh trăng. Bên kia của
Vương Mẫu vẫn còn rất ầm ĩ. Chưa bao giờ bà bị mất mặt trước bao nhiêu
người như vậy, dưới cơn tức giận, bà đập hết tất cả đồ đạc. Chúng tiên
cúi đầu, không dám lên tiếng.
Một hồi lâu, vang lên tiếng cười ôn hòa, chúng tiên hoảng sợ ngẩng
lên, lại thấy Xà Quân cầm một bình rượu và một chiếc chung đi đến bên
cạnh Vương Mẫu, rót nửa chung rượu đưa đến, tiếng nói của anh ta vẫn
khiêm tốn “Vương Mẫu nương nương, bản thân Bích Lạc Thượng Tiên cũng chỉ có mấy trăm năm đạo hạnh, hơn nữa cũng chỉ mới được thụ phong. Thân
phận Vương Mẫu nương nương tôn quý như thế, sao có thể so đo với một đứa trẻ mới mấy trăm đạo hạnh chứ.”
Vương Mẫu nương nương vốn cũng không có thang để bước xuống đài, lại
gặp Yêu Vương tao nhã lịch sự mỗi khi lên tiếng đều khiến người bên cạnh như được tắm trong gió xuân. Vì vậy bà hừ lạnh khinh bỉ, cũng không nói gì nữa. Xà Quân vẫn nở nụ cười, ngón tay trắng thon dài vẫn cố chấp đưa chung rượu đến “Cũng không nên vì chút chuyện này mà phá hỏng buổi thọ
yến của nương nương, Xà Quân xin chúc cho Nương Nương thiên thu tao nhã, hồng nhan mãi không già.”
Vương Mẫu thấy trong lòng khá hơn chút, cũng miễn cưỡng uống cạn chén rượu. Tô Yên ngẩng đầu nhìn Xà Quân, đúng là cái danh quân tử dịu dàng như ngọc mọi người khen ngợi quả không phải là dối trá. Cho nên, lúc đó ả thẹn thùng đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ngồi bên cạnh Vương Mẫu, tha
thiết khuyên nhủ. Cuối cùng sắc mặt Vương Mẫu mới hòa hoãn chút ít,
trang trọng ngồi xuống. Thái Thượng Lão Quân vội vàng kêu người rót rượu cho Vương Mẫu.
Âm thanh huyên náo của tiệc chúc thọ lại ầm ĩ, tất cả thần tiên cũng làm bộ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhất Nương đứng bên cạnh Xà Quân, khi Xà Quân ngồi xuống, cô nhanh
chóng trêu ghẹo “Vương, tôi thấy, Tô Yên kia đối với anh không hề đơn
giản đấy.”
Xà Quân vẫn mỉm cười “Nhất Nương, cho dù tôi có ra sao, có đôi khi cũng thích loại sạch sẽ.”
Nhất Nương bỉu môi “Nhưng mà tôi thấy anh cười với cô ta chứa chan tình cảm lắm.”
Xà Quân nhấp miếng rượu “Cho dù đối với kẻ địch, cũng phải có lễ phép cơ bản, đây chính là phong độ.”
Một hồi lâu sau, Tiểu Nghiêm trở về, đứng bên phải Xà Quân, mặt không thay đổi, nói “Đạo trưởng Thanh Dương Tử dẫn cô ấy đi đến hồ tuyết”
Xà Quân nói như lơ đãng “Không mất hứng sao?”
Mặt Tiểu Nghiêm vẫn không hề thay đổi “Thật giống như rất vui.”
Xà Quân mỉm cười than thở “Trước kia, mỗi lần bị uất ức cũng khó chịu nửa canh giờ.”
Khi một người đã học được lúc uất ức cũng không biểu hiện ra, thì người đó đã dần dần bắt đầu chính chắn rồi.
Xà Quân lại nhớ đến trên đỉnh Nguyệt Lãng, một con trùng đậu trên cây cỏ của cô, lúc ấy cô vẫn chưa biết hóa hình, cây cỏ khóc lớn trên đỉnh
Nguyệt Lãng, vừa khóc vừa kêu “Xà Quân, Xà Quân cứu mạng đi…”
Xà Quân vẫn nhớ lúc đó nó sẽ nhanh chóng bò tới đỉnh núi để không để con trùng kia làm tổn hại hình dáng của cọng cỏ.
Sau đó, lại an ủi dỗ dành cô nửa canh giờ, cắn cắn gặm gặm con trùng
kia rất nhiều lần. Sau đó lại không biết phải làm sao, giả vờ làm khuôn
mặt tươi cười (ọc, khuôn mặt tươi cười này xin tham khảo với mặt tươi
cười của con mèo nhé), mới dỗ được cô nín khóc mỉm cười.
Đang trong lúc trầm tư, không biết Tô Yên đã tha thướt đi tới lúc
nào, áo voan phiêu diêu như chim sa cá lặn “Cám ơn Yêu Vương bệ hạ đã
giải vây cho cô cô.” Bàn trắng nõn của ả bưng chung rượu, lúc nói lời
này hơi cúi đầu, cố ý ưỡn bộ ngực ra. Xà Quân đứng dậy đón lấy chung
rượu trong tay ả, lại không cẩn thận, mu bàn tay cọ sát qua bộ ngực mềm
mại dưới lớp áo lụa trắng.
Tô Yên lại càng làm ra vẻ hoảng hốt bước lui về sau một bước, trên
mặt cũng ửng đỏ như đám mây, nắm chặt mép váy, mím môi xoay người bỏ
chạy.
Xà Quân từ từ ngồi xuống, vẫn nhặt lấy nửa chung rượu khi nãy của
mình, yên lặng một hồi lâu mới nói “Được rồi, các người muốn cười thì
cười đi”
Vừa dứt câu, Nhất Nương lập tức cười ngất nga ngất ngưỡng, ngay cả Tiểu Nghiêm lúc nào cũng mặt như đưa đám cũng cong khóe môi.
Yêu Vương của bọn họ… Yêu Vương tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn… có
thể một mình đánh bại Lệ Vô Quyết, Xà Quân có lai lịch ba ngàn năm bình
ổn chính quyền yêu giới… Vậy mà ở trong hội bàn đào, bị một phụ nữ có
chồng trêu ghẹo…
Tiểu yêu của Bích Lạc Hải ngày càng nhiều, từ từ cũng rất có quy mô,
muốn phát triển Bích Lạc Hải đương nhiên cần phải có tài chính. Thất
Diệp cũng không am hiểu việc này, chính xác là cô cũng lười quan tâm đến việc này. Cho nên giao tất cả cho Mạc Hồ và Lan Y.
Mạc Hồ là một người có năng lực mạnh mẽ phi thường, hơi trực tánh.
Dùng câu nói đầu tiên của Tâm Ma đó là — Đầu óc ngu si, tứ chi phát
triền. Cho nên, những chuyện cần vận động đầu óc, ví như tính sổ, kiếm
tiền gì đó, chẳng đến phiên anh ta đụng vào. Nếu như các bạn hỏi Lan Y
anh ta có thể làm được gì, vậy Lan Y sẽ trả lời rằng — Anh ta thích hợp
với việc chẻ củi…
Lại nói đến hôm đó, đạo trưởng Thanh Dương Tử ngồi trong đình đánh cờ với Thất Diệp trên đỉnh Nguyệt Lãng. Lan Y tìm đến “Tiểu Thất, gần đây
Bích Lạc Hải khuếch trương nhiều phòng, cứ bán linh thảo cũng không phải biện pháp. Tôi nghĩ chúng ta phải làm gì đó để kiếm thêm tiền mới
được.”
Khi đó, Thất Diệp đang mò mẫm con cờ trong tay dò thử nước đi của
Thanh Dương Tử, xem xét thời thế. Thanh Dương Tử đang cầm chén trà trên
bàn đá, gạt lá trà trên mặt, nhẹ nhàng thưởng thức một hớp, lúc này mới
nói thản nhiên “Vậy chẳng phải Huyền Tự Cảnh và Yêu Giới thờ giáo mẫu là tượng Bích Lạc Thượng Tiên sao? Vừa có tôn hiệu, sao lại không cống
nạp? Tôi nói này bạn hữu, cô cứ sai người đến báo thẳng cho Yêu Vương và Mộc Phi Huyền là được rồi.”
Nói xong, hai mắt Lan Y sáng lên: quả nhiên là chủ ý tống tiền rất tốt.
Thất Diệp đẩy con tốt lên, vây mã của Thanh Dương Tử, miệng cũng nói “Đạo chủ nói hay đấy, Lan Y —”
“Vâng”
“Lập tức phái người đến Huyền Tự Cảnh và yêu giới, tìm Mộc Phi Huyền và… Yêu Vương, yêu cầu dâng lễ định kỳ hằng năm.”
“Vâng”
“Đúng rồi, phái người đến báo cho Quyết Minh Tử của Diệt Tự Cảnh, kêu hắn đưa trước phí sinh hoạt ba bốn năm của đạo chủ bọn họ đến Bích Lạc
Hải”
“Sặc—” Thanh Dương Tử phun một ngụm trà “Bạn hữu, giữa tôi và cô, đâu cần phải như thế, thật sự đối xử với tình cảm của bần đạo thế sao.”
Anh ta nói xong cũng làm ra vẻ vô cùng đau đớn, lén lút nhảy quân
ngựa đi. Thật Diệp hơi cau chân mày, dùng quân pháo vây quân mã kia,
giọng cũng lạnh nhạt “Ồ, thanh danh cả đời của Diệt Tự Cảnh, làm sao
Thất Diệp có thể gánh lấy tội danh để đạo chủ đi xin ăn chứ?”
“Bạn hữu nói đúng” Đạo chủ không hổ là đạo chủ, bắt đầu bất lợi, vẫn
bình tĩnh trầm ổn, dùng quân xe áp chế đại pháo của đối phương “Nhưng mà bạn hữu nghĩ thế vì bần đạo, làm sao bần đạo có thể để bạn hữu rơi vào
miệng lưỡi thế nhân, nói bạn hữu là kẻ keo kiệt hẹp hòi chứ? Cho nên, cứ để Thanh Dương Tử tự mình gánh lấy tội danh xin ăn này là được rồi.”
Lời vừa nói ra, làm cho Thất Diệp cũng bất đắc dĩ “Anh ăn chùa ở chùa của Bích Lạc Hải tôi đã hơn một tháng, chắc là tôi phải cám ơn anh chịu gánh lấy bêu rếu của người đời ư?”
Gương mặt của Thanh Dương Tử nghiêm chỉnh, vung phất trần trong tay,
miệng đọc đạo hiệu “Vô Lượng Thọ Phật, cám ơn bạn hữu, đây là chuyện
riêng của bần đạo, bạn hữu không cần quan tâm”
Thất Diệp “….”
Người của Lan Y phái đi cũng nhanh chóng quay về, Xà Quân của yêu
giới và Mộc Phi Huyền của Huyền Tự Cảnh cũng đồng ý việc dâng lễ, hơn
nữa còn nhanh chóng sai người mang đến sổ ngạch ước định thờ cúng đến
đây. Cho nên, chi phí sinh sống hằng ngày của Thất Diệp và Bích Lạc Hải
đều được cố định phân phát.
Giáo mẫu ở hai giới như vậy, củng làm cho danh tiếng của Bích Lạc Hải từ từ nổi lên. Thậm chí, có ít thiện nam tín nữ đến đây cúng bái, từ
chuyện ma quái trên núi Nguyệt Lãng đến chuyện Thượng tiên Bích Lạc ở
nhân gian, đều giống như một giấc mộng. Thỉnh thoảng Thất Diệp nghe thấy tiếng người huyên náo dưới chân núi, lúc mùi vị nhan đèn và tiếng chúc
tụng truyền đến, cô lạnh lùng nói với Lan Y “Xuống đó đuổi bọn họ đi đi”
Không phải vị thần nào cũng thích được quỳ lạy tôn kính. Cô cũng
không hiểu tại sao những người phàm tục lại mê tín tôn sùng thần tiên
như thế? Chỉ là vì sợ sao? Bởi vì sợ nên mới quỳ lạy ư?
Phật thường nói chúng sanh bình đẳng, vậy tiên, làm sao lại cần chúng sanh kính sợ chứ?
Thanh Dương Tử cũng không có ở Bích Lạc Hải lâu, trên thực tế, chức
đạo chủ Diệt Tự Cảnh này cũng không dễ dàng. Trong cuộc sống có quá
nhiều khổ nạn và bất công, làm sao anh ta có thể nhàn rỗi được.
Lúc anh xuống núi, Thất Diệp ở trong đình nhỏ tại đỉnh Nguyệt Lãng.
Lan Y nhìn theo bóng dáng anh từ từ biến mất sau những rặn cây tùng thúy bách, trà trên bàn đã hết, chiếc chén nhỏ vẫn còn những làn khói nóng
nhỏ bé lượn lờ.