Đọc truyện Truyền Thuyết Yêu Nghiệt – Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
Thời đại này không có siêu sao, không biết Lưu Đức Hoa hay Châu Kiệt
Luân cũng không bị ai chê cười. Nhưng mà nếu như bạn sinh ra ở cái thời
đại này mà không biết Thanh Dương Tử và Mộc Phi Huyền thì. . . . . . sẽ
bị toàn thể dân chúng coi thường đến chết.
Nói đến Thanh Dương Tử và Mộc Phi Huyền, không thể không nhắc tới
Huyền Tự Cảnh và Diệt Tự Cảnh. Người người đều biết, hai cơ cấu tổ chức
này có quan hệ anh em. Huyền Tự Cảnh phụ trách điều tra tất cả tội
nghiệt trên thế gian, từ yêu ma tới người ác, đương nhiên kẻ có thể làm
loạn thì bình thường cũng phải có chút bản lĩnh, cho nên nếu như có yêu
nghiệt mà Huyền Tự Cảnh không giải quyết được thì sẽ giao lại cho Diệt
Tự Cảnh. Công việc của Diệt Tự Cảnh tương đối đơn giản, thường thì khi
Huyền Tự Cảnh bàn giao tư liệu sẽ chú thích xem yêu nghiệt đã phạm tội
gì, phạm tội lúc nào, chỉ cần trực tiếp tiêu diệt là đủ.
( Phong Tử tiện tay cầm lấy một quyển văn kiện đã bàn giao, thấy ghi như sau:
Tên họ: Trương Tam
Giới tính: nam
Chủng tộc: quả nho
Phạm tội:
1. Biến thành loại quả nho cực lớn làm người nghẹn chết, rồi hút máu người;
2. Biến thành loại quả nho lớn nằm trên cây làm người ta tò mò, leo lên hay rồi ngã chết, sau đó cũng hút máu người;
3. Biến thành loại quả nho lớn nằm trên mặt đất mặc cho người ta dẫm lên rồi chân ngã chết, sau đó cũng hút máu người;
Tính toán đạo hạnh: 4000 năm đạo hạnh + pháp bảo thần hành ngàn dặm + phương pháp hấp thu tu vi phi pháp ≈ yêu ma cấp hai sao.
Nguyên nhân không thể tiêu diệt: chân có pháp bảo thần hành ngàn dặm, không đuổi kịp.)
Nếu bàn về kỳ nhân Thanh Dương Tử, đó chính là uy vọng cực kỳ cao ở
nhân giân. Mặc kệ là nơi nào có nạn lụt, hay bệnh dịch, hay loạn lạc
binh đao, thì mọi người cũng rất bình tĩnh, vì đã có Thanh Dương Tử.
Dĩ nhiên cùng hắn kề vai chiến đấu mấy ngàn năm, đồng chí Mộc Phi
Huyền đã không nghĩ như vậy. Gì? Các người hỏi tại sao ư? Cứ xem lại lần trước lúc đánh tan Huyết Ma, anh ta bị thương nặng như thế mà áo đạo
của Thanh Dương Tử vẫn còn bay phất phơ là sẽ hiểu thôi. Vì vậy, mỗi
lần cùng Thanh Dương Tử giao đấu, thấy phất trần của anh vung lên là
trái tim nhỏ của Mộc Tông Chủ của chúng ta lại rung động mãnh liệt,
không có biện pháp, có loại bạn bè như thế, không thể không đề phòng….
Ặc, mặc dù nhiều khi phòng cũng chẳng được. . . . . .
Huyền Tự Cảnh và Diệt Tự Cảnh thuộc về cơ cấu hạ tầng của Tiên giới,
tục truyền rằng ở hai nơi này, chỉ cần không trúng tà hay vi phạm cảnh
quy, cuối cùng đều có thể lên trời, đắc đạo thành tiên. Mà Tông chủ của
hai nơi này, một khi công đức viên mãn đều có thể trực tiếp thăng nhập
vào hàng ngủ thượng tiên của Thiên giới. Cho nên hai vị trí này luôn làm cho người ta thèm thuồng. Mà bởi vì Tô Yên vốn xuất thân là tiên nữ,
dáng dấp mê hoặc lòng người, cho nên mặc dù Mộc Phi Huyền kế nhiệm chức
Tông chủ của Huyền Tự Cảnh không được minh bạch, nhưng Tiên giới lại
không ngăn cản. . . . . Dù sao cũng là người của tiên giới cả.
Cũng chính bởi vì thuộc về cơ cấu hạ tầng, nên nếu như cần mượn lực
lượng của cấp trên thì cũng cực kì thuận tiện. Cũng may là mặc dù hằng
năm Thanh Dương Tử đều đi du lịch, nhưng việc quản lý Diệt Tự Cảnh thì
vẫn không có vấn đề gì lớn.
Cho nên lần này, hắn đột nhiên trở lại Diệt Tự Cảnh, lại mang theo
một bộ mặt nghiêm túc ngàn năm khó gặp, khiến cho tất cả mọi người đều
có chút lo sợ.
Sau vài lần thương lượng với Mộc Phi Huyền, chuyện này cuối cùng vẫn
kinh động đến Thiên Đình, vừa đánh một trận với Phong Ma xong lại có một thánh ma Nguyên Thai. Cuộc giao tranh tiên ma trước kia, những người
tham chiến đến giờ vẫn còn tim đập chân run.
Cả Tiên giới nhiều lần thảo luận mà không có kết quả, Thanh Dương Tử mới nêu ra phương án điều hòa —— gọi là chiêu an. Tô Yên phản đối mãnh
liệt, vốn dĩ với thực lực của Tiên giới hiện nay, nếu không phục hồi
nguyên khí thì rất khó chiến đấu lần nữa, mặc dù lần này thánh ma Nguyên Thai không thể so với Phong Ma, nhưng mà có thể chỉ bằng ba chiêu đã đả thương đến tu vi của Thanh Dương Tử thì vẫn làm cho người ta phải khiếp sợ.
Khi sứ giả do Tiên giới phái tới lên đến ngọn núi thì Thất Diệp đang
trêu chọc mấy cái cây đã thành tinh. Lúc này ở trên ngọn núi có linh lực của cô bao trùm, nên rất nhiều tiểu yêu đã trưởng thành. Trong rừng cây đôi khi lại có tiềng nói thì thầm không còn yên tĩnh vắng vẻ như ngày
trước nữa.
Lúc kẻ đó tuyên đọc ngự chỉ của Tiên giới, Thất Diệp nghiêng người
vuốt vuốt vài cọng cỏ, khi nghe được mấy câu cuối cùng —— phong làm
thượng tiên Bích Lạc, cô liền hỏi Tâm ma: “Anh rõ ràng là một con ma,
làm saocó thể phong anh thành tiên đây?”
Tâm ma cười lạnh, sau đó lại nói: “Vết thương cũ của thân thể này vẫn còn chưa hồi phục, tạm thời đồng ý đi.”
Thất Diệp vẫn không hiểu: “Chẳng lẽ phong anh thành tiên thì anh chính là tiên rồi hả?”
Nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý mặc dù chưa hiểu rõ, nếu ma cũng có thể phong tiên, yêu cũng có thể phong tiên, thì rốt cuộc cái gì mới là tiên đây?
Mạc Hồ và Lan Y vẫn xử lý mọi việc của ngọn núi. Lan Y cũng xuất thân là tiên nữ, chỉ có điều mẫu thân cô ta sau khi qua đời giao cô ta cho
Cừu Nguyệt tiên tử nuôi dưỡng. Chỉ sợ rằng đến giờ không còn mấy người ở thiên giới nhớ đến cô nữa rồi. Tất nhiên cũng không thể quay về Huyền
Tự Cảnh, cho nên cô cứ tiếp tục sống ở ngọn núi này thôi.
Bởi vì số lượng tiểu yêu dần dần tăng lên, tháng này ở trong ngọn núi cũng đã xuất hiện một vài ngôi nhà, đình viện, Thất Diệp chẳng thèm để ý mấy cái này, cô vốn là cây cỏ, sống màn trời chiếu đất ngược lại càng
tự do tự tại, nhưng tâm ma lại chủ trương phải xây một ngôi nhà, sức
mạnh của yêu cũng thật lớn, xây nhà thế này cũng chẳng mất bao nhiêu
thời gian.
Người người đều nói trong nhà có thượng tiên Bích Lạc, vì vậy nhanh
chóng đem ngọn núi không tên này gọi là núi Bích Lạc. Tâm ma nói trước
giờ chỉ nghe biển Bích Lạc thôi. Thất Diệp cười, nói rằng rõ ràng là tên ngọn núi, nếu người thích thì cứ gọi nó là biển đi. Tâm ma không nói gì nữa.
Danh hiệu thượng tiên Bích Lạc được công bố ra ngoài, mà vì trên
người cô lại có máu của Đế Vương Yêu Giới, có tâm pháp Mộc Xuân Phong
của Huyền Tự Cảnh, cho nên hai giới đều tôn cô là giáo mẫu. Ngọc Đế nhìn những thứ phong vị này, nghĩ thầm không biết lần này có thể trấn an
được cái ma vật này bao lâu đây?
Thất Diệp rất ít khi đi ra ngoài, ở trong núi mới một ngày, trên đời
đã ngàn năm, chờ cho độc thương của cơ thể này dần dần hồi phục thì cô
lại nhớ tới nguyện vọng của Cừu Nguyệt. Lúc cô đi đến Huyền Tự Cảnh liền ngẩng đầu hỏi Lan Ý: “Người đàn ông gọi là Lăng Sương đó, chắc là đẹp
trai lắm đúng không?”
Lan Y mỉm cười: “Lăng tông chủ. . . . . . Rất dịu dàng, cực kì dịu dàng.”
Thất Diệp cũng cười, cười xong sau tự nói thầm: “Cũng dịu dàng giống như Xà Quân sao?”
Việc thượng tiên Bích Lạc đi đến Huyền Tự Cảnh, hiển nhiên phía Huyền Tự Cảnh đã nhận được tin tức từ sớm. Chôn cùng một mộ với Tông chủ đời
trước là một chuyện vô cùng phức tạp, không phải là việc mở quan tài tốn nhiều thời gian, mà là quá trình tế tự dù đã được hạn chế vẫn còn phiền phức. Thất Diệp nhìn mọi người tắm rửa thắp hương, nghiêm trang nghe
tụng kinh, cô không nhẫn nại nỗi. Một trưởng lão của Huyền Tự Cảnh đứng
bên cạnh cung kính nói rằng đây là sự tôn kính đối với người chết, tâm
ma cười lạnh: “Các ngươi giả mù sa mưa đọc qua mấy cái câu rách này là
thể hiện tôn kính hắn sao?”
Không có ai đáp lại hắn.
Tô Yên rất tự giác tránh về nhà mẹ mình ở Tiên giới, Mộc Phi Huyền
nhìn người trước mặt kia, tóc đen như mực, áo bào tung bay, dù thế nào
cũng chẳng có chút liên quan với tiểu yêu suốt ngày vâng vâng dạ dạ lúc
mới gặp. Thất Diệp cũng không gây sự, khi hai người ngồi trong hậu hoa
viên của Huyền Tự Cảnh một lần nữa, mặc dù đã lâu, nhưng cũng chỉ như
lúc mới gặp mà thôi.
Những phong trần sống chết đã trải qua kia, đừng nói là hận, đất cả cũng chỉ là lời nói thoáng qua.
Hiện nay, cô chỉ còn lại sự hờ hững.
Cô vừa mới tới Huyền Tự Cảnh thì Thanh Dương Tử cũng tới. Vẫn là phất trần khẽ vung, cả người toát ra khí chất của thế ngoại cao nhân, đi sau lưng cô, trong lúc chuyện trò vui vẻ lại có một chút lạnh lùng.
Hai bong dáng một đen một trắng sóng vai đi về phía trước, thi thoảng Mộc Tông Chủ có thể nghe được chút đối thoại thế này.
“Này, bằng hữu, không phải là cô chỉ có một bộ mặt này hả.”
“Không cần anh lo.”
“Này, bằng hữu, cái này cô nói không đúng rồi, bần đạo quan tâm đến
cô mà, cứ nghiêm mặt thế này thời gian dài, sẽ dễ bị già đi.”
“Thanh Dương Tử.”
“Hả?”
“Có ai nói với anh là anh rất lắm lời không?”
“Ha ha, thượng tiên Bích Lạc cô là người đầu tiên đấy.”
Thất diệp ở Huyền Tự Cảnh hai ngày, Huyền Tự Cảnh vì cô mà đặc biệt
xây lầu Phổ Quang, nhưng mà cô chọn ở Khảm Thủy Các, lúc ấy sắc mặt của
Mộc Phi Huyền nhìn hơi xấu, nhưng cũng không nói thêm gì.
Ngày thứ ba ở Huyền Tự Cảnh, cuối cùng mất một canh giờ mới mở được
mộ Lăng Sương ra, trong mộ chỉ còn lại một bộ xương khô, chẳng còn phân
biệt được đâu là yêu đâu là tiên, càng không nói đến đạo sĩ Tông chủ.
Khi Thất Diệp đem bình gốm nhỏ chứa tro cốt của Cừu Nguyệt đi, Lan Y có
hỏi là có muốn đem mộ dời về biển Bích Lạc hay không?
Thất diệp chỉ lắc đầu, nhìn đám xương khô bên trong cái bình: “Chỉ là một tấc đất mà thôi, quan trọng là gắn bó mãi mãi.”