Đọc truyện Truyền Thuyết Yêu Nghiệt – Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
Chuyện Thất Diệp trở lại xà tộc, không một ai dám nói ra, bây giờ
Huyền Tự Cảnh đang dốc sức truy tìm cô, không ai có thể chứng minh cô
trong sạch.
Thanh Dương Tử nói mắt cô chỉ bị khói hung, từ từ điều dưỡng sẽ khá
hơn. Cũng vì cô đột nhiên trở nên ham học, thế nên trời vừa tối lại rất
khó ngủ.
Sau vườn, Xà Quân như thường lệ ngồi cạnh cô, tay cầm chén rượu, mỉm
cười ôn nhã. Đôi khi kể cho cô nghe những tin tức thú vị của yêu giới,
có đôi khi nói chuyện thượng tiên trên tiên giới, có đôi khi nói chuyện
Huyết Ma và Tâm Ma làm hại nhân gian.
Thời sự của yêu giới liên tục rung chuyển, từ lần trước Tâm Ma đột
nhiên xông vào, một mình Yêu vương chống trả bị thương nặng, sau đó càng nội loạn không ngừng. Thất Diệp thật tò mò, thị lực của cô ngày càng
tốt hơn, dần dần có thể thấy được những ly chén nhỏ trướt mắt: “Nghe nói Yêu vương thích ăn thịt người sống nhất. Có phải thật vậy không?”
Xà Quân để cô nằm nghiêng trong ngực mình, mỉm cười vỗ đầu cô.
(Một lúc lâu sau, Xà Quân vô tội ngẩng đầu: đại ca, em không muốn
nghị luận về người chấp chính, sẽ bị làm khó. Mọi người xắn tay áo xông
vào đánh: vai của ngươi không đến mức bị làm khó dễ mà sợ. . . . .)
(Kẻ điên đoạt lấy bản thảo của Mỗ Quân rồi tự mãn: nếu Xà Quân của
chúng ta không muốn nghị luận về người chấp chính, vậy thì kể điên ta
nói về Yêu vương cho mọi người. Yêu vương, danh tính không rõ, chiều cao không rõ, cân nặng không rõ, giới tính không rõ, thích ăn thịt người,
ăn sống. . . .
Kẻ điên mồ hôi lạnh vò đầu: giới thiệu xong. . . . Khụ, sao vậy, mọi người tiếp tục tiếp tục. . . .
Mọi người: = =)
Tạm thời Xà Quân vẫn không dám dẫn Thất Diệp ra ngoài, nhưng cô lại
không chịu ngồi yên, cho nên đến Di Hồng viện phụ Nhất Nương. Nói là
phụ, nhưng cũng không dám để cô xuất đầu lộ diện, cũng chỉ biến thành
cây cỏ ở vườn sau, thích làm gì thì làm, thích chơi gì thì chơi.
Tiểu Nghiêm vốn tưởng rằng lần này cô sẽ đến náo loạn Di Hồng viện,
không ngờ lại vô cùng an tĩnh. Cô rất vui vẻ một mình ngồi ở bàn đá đọc
sách, có đôi khi cả đêm không ngủ. Tiểu Nghiêm từng hoài nghi cuốn sách
đó là đồ chơi, cuối cùng phát hiện ra đó là sách phép thuật.
Phiên ngoại nhỏ: Tiệc thọ của Yêu vương
Vào ngày sinh nhật của Yêu vương. Xà Quân thân là phụ tá đắc lực của
Yêu vương, đương nhiên hắn phải an bài thọ yến. Lại thêm Yêu Vương bị
trọng thương, hỉ nộ vô thường, nên chúng yêu cứ như hổ rình mồi, việc
này càng không thể làm qua loa.
Xà Quân bận rộn, dĩ nhiên Nhất Nương cũng không có rảnh, căn bản là tất cả hạng mục tiêu khiển đều do nàng chịu trách nhiệm.
Một hôm, Thất Diệp ở vườn sau đọc sách phơi nắng, đột nhiên có một A
Tam Ấn Độ [1] không biết nói lảm nhảm cái gì, rồi kéo cô khỏi xích đu,
sau đó A Tam ăn mặc hở hang kia ngồi lên.
[1] Chỉ người Ấn Độ đầu vấn khăn hồng, xuất phát từ cụm “A Tam đầu hồng”.
=.=
Mỗ Thảo ở trên địa bàn Xà Quân đâu phải dễ chọc. Cô kéo Tiểu A Tam ăn mặc đồi phong bại tục xuống, sau đó hai tay đánh tới tấp.
Tất nhiên, mặc dù công phu của A Tam Ấn Độ không tệ, nhưng làm sao
vượt qua được một Thất Diệp Linh Chi mấy trăm năm đạo hạnh chứ.
Cô đánh đối phương thành mấy cái đầu heo, kéo đầu giật tóc A Tam.
Trong lòng cô nói thầm: sao tóc của người này lại có thể phát ra tiếng. . . .
Một lúc lâu sau, Nhất Nương và Tiểu Nghiêm từ ngoài đi vào, Tiểu Nghiêm lau lỗ mũi, tựa như trên mũi có dính bụi vậy.
Vẻ mặt Nhất Nương u buồn nhìn đám người đang tập vũ đạo, Mỗ Thảo giật mình: “Có chuyện gì làm khó được ma ma ư?”
Nhất Nương tiếp tục u buồn, Tiểu Nghiêm giữ vẻ mặt không biểu cảm: “Cô vừa mới đuổi đi mấy cô nương Ấn Độ”
Mộ Thảo chậm hiểu: “Chính là mấy A Tam Ấn Độ kia?”
Vẻ mặt Nhất Nương đau khổ, mặt Tiểu Nghiêm vẫn không có biểu cảm:
“Mấy A, Tam, Ấn, Độ là ma ma khó khăn lắm mới mời đến múa được tại thọ
yến của Yêu vương.”
Mỗ Thảo dè dặt nói: “Vậy. . . thay người à?”
“Ngày mai là sinh nhật Yêu vương, tiết mục đã báo xong cả rồi. Tiết mục khiêu vũ Ấn Độ là tiết mục chính.”
“Ặc. . . .”
“Cô nói đi, phải làm sao đây?”
“Tôi. . . .”
“Cô không làm hỏng chuyện sẽ chết hả?”
“Mẹ kiếp, không phải chỉ là mấy A Tam thôi sao, cùng lắm thì tôi lên.”
“Cô biết múa Ấn Độ?”
“Yêu vương đã từng xem múa Ấn Độ?”
“Ặc. . . . Cho dù Yêu Vương chưa xem qua, cô cho rằng cô giống người Ấn Độ sao?”
Mỗ Thảo nắm tay xoa lỗ mũi, lẩm nhẩm: “Có gì đặc biệt hơn người đâu, cũng chỉ đen hơn chút thôi mà. . . .”
Tại thọ yến của Yêu vương, Xà Quân và Nhất Nương đều loay hoay tiếp
khách, đương nhiên là vô cùng long trọng. Nhân giới, đạo cảnh, tiên giới đều có người đến chúc tụng.
Yêu vương thích ăn thịt người sống trong lời kể đang nằm nghiêng trên giường ngọc, vóc người hắn cực kỳ cao lớn, mặc một hắc bào thêu khổng
tước vàng, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ vàng, trên đó có vẽ những
hoa văn kỳ quái, duy chỉ chừa lại đôi mắt làm người khác cảm thấy lạnh
băng.
Bình thường, đương nhiên cũng có vô số yêu quái dòm ngó vị trí Yêu
Vương này, nhưng bởi vì người này vô cùng tàn nhẫn, nên thật sự có rất
ít người dám chĩa mũi vào. Vì lần trước hắn đối phó với Tâm Ma nên bị
thương nặng, kéo theo nội loạn không ngừng ở yêu giới, nhưng cho đến tận hôm nay, vẫn chưa có kẻ nào dám chính thức khiêu chiến với hắn.
Xà Quân ngồi phía bên phải hắn, thong thả ôn hòa nói chuyện nhân
gian, nhìn thấy khách đến đông đủ, hắn mới đứng dậy thay Yêu vương nói
lời hoan nghênh với người đến tham dự. . . . Sau khi hắn cùng mọi người
nâng ly chúc thọ Yêu vương, mới vỗ tay ý bảo Nhất Nương có thể bắt đầu.
Dây đàn sáo, áo quần hoa lệ, tất cả đều vô cùng thuận lợi. Ngón nghề
của Sở Nhất Nương, quả thật không phải phàm nhân có thể so sánh. Tất cả
mọi người đều say mê trong ca vũ, Xà Quân nhấp một ngụm rượu, nhìn Yêu
vương ngồi bên cạnh, hắn ta bị thương thật sao. . . . Hay là đang dụ rắn xuất động?
Yêu vương vẫn nghiêng người nằm trên giường ngọc, xoay xoay bình rượu và chén rượu, ánh mắt của hắn vẫn rét lạnh như cũ, nhìn xuyên qua đám
người đang chè chén say sưa, dường như nhìn thấy tất cả, nhưng lại dường như không nhìn thấy gì cả.
Đến giữa tiệc thì trời đổ mưa, Xà Quân nhìn Yêu vương, hắn ta không
có chỉ thị nên cũng không có hành động gì. Chỉ là sắc trời càng ngày
càng tối, mưa rơi càng ngày càng lớn, dần dần trở thành gió bão.
Chúng yêu vẫn ngồi nghiêm túc, vũ cơ trên đài vẫn còn nhảy múa. Một
lúc lâu, Yêu vương vươn tay, ngón tay của hắn thô to, gân xanh nổi lên,
dường như ẩn chứa một sức mạnh lớn vô cùng. Cũng may không có động tác
khác, hắn chỉ nhẹ nhàng vỗ tay một cái, lập tức mưa tạnh gió ngừng. Mặt
trời từ từ ló dạng trong mây đen, lòng Xà Quân kinh sợ, chúng yêu cũng
nghi ngờ không dám chắc. . . . Đây là có phải là kế không thành [2]. . . . Hay sự thật là hắn không bị thương?
[2] Kế không thành của Khổng Minh, tìm hiểu trên google.
Lúc mọi người còn đang do dự, lại nghe vang lên một tiếng rất lớn,
người hầu đang bưng mâm đựng trái cây mở to mắt, cả người run loạn lên,
kinh hãi chỉ vào sân khấu. . . .
Trong nháy mắt, mọi người nhìn qua, sau đó cũng run run chỉ vào trên
đài, không hẹn mà cùng há to mồm, nhưng lại không phát ra một âm thanh
nào. Màn múa kia, dường như còn kinh khủng hơn địa ngục Tu La gấp trăm
gấp ngàn lần. Ngay cả Yêu vương không có biểu tình gì cũng đột nhiên
ngồi dậy.
Vũ cơ trên đài vẫn như mê như say múa, dòng nước đen trên người nàng
chảy xuống, áo váy lụa mỏng đủ màu trên người nàng đều nhuộm thành màu
đen, mỗi bước chân của nàng đều để lại một vũng nước đen trên đất.
Nàng, nàng, nàng. . . Nàng đang. . . . rụng. . . màu! ! ! !
Khóe miệng Xà Quân co giật.
Khóe miệng Sở Nhất Nương co giật. . . .
Tiểu Nghiêm tay chống trán. . . . Thuận tiện che mắt mình lại. . . .