Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Chương 31


Đọc truyện Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch – Chương 31

Đúng vậy. Tôi với Dã Miêu là một cô bé ngây thơ trước khi đi làm cũng chưa từng chính thức yêu ai. Trên thực tế giờ này tôi còn chưa biết đến sự tồn tại của ông xã chứ nói gì cô nàng?

Khó trách ánh mắt nó trợn trừng trừng, nhưng vẫn chưa nói gì.

Dù lý trí nói với tôi hành vi ôm ấp thân mật này là… cấm kị của thiếu niên, nhưng tay vẫn nắm chặt ống tay áo ông xã theo bản năng, cả người gần như dính vào anh.

Hơn nữa không hiểu sao tim lại đập thình thịch.

Nếu nói ông xã năm lớp sáu như một trái cây tươi ngon hấp dẫn thì bây giờ anh là một thiếu niên sắp trưởng thành, giống như chồi của lá trà Long Tĩnh trồng quanh bờ Tây Hồ thơm mát dễ chịu, sau khi được chế biến lại tỏa hương bốn phía.

Hệt như anh, nhìn thì như vô vị, nhưng nếm là biết có, hơn nữa vị còn đậm đà.

Ông xã nhìn Dã Miêu, có vẻ là nhận ra, gật đầu ra hiệu theo phản xạ, sau đó cũng không để ý nữa. Ôm tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận được ngực anh phập phồng, rồi nghe được anh nói: “Tốt quá…”

Có lẽ là tâm ý tương thông, tôi cũng cảm động lây. Cảm xúc dâng lên, nước mắt lại ầng ậc, tôi nép vào lòng anh, không thể tách rời.

Tốt quá, anh cũng đến.

Tốt quá, tìm được anh rồi.

Tốt quá, anh nhận ra em.

Tốt quá…

A? Nguyên nhân anh đến là gì? Tôi thở dài, đồng cảm, “Em cũng bị gậy đập vào một cái…” Sau đó vứt bỏ cái vẻ dũng cảm không sợ đau đi, chỉ vào trán cho anh xem, than vãn: “Đau quá!”

Anh nhẹ nhàng chạm vào một cái, thấy quả thật sưng lên bèn đau lòng, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, “Ai đánh đây?”


Tôi lắc đầu, ai quan tâm chứ… Mà này… Nhìn ông xã version niên thiếu này, khuôn mặt phơi phới trẻ trung này làm tôi không thể dời mắt, tim đập cứ bình bịch bình bịch…

Không hiểu sao lại căng thẳng, thậm chí không dám thở mạnh.

Shit, người đàn ông này là của tôi! Ai dám cướp tôi đánh chết người đó!

Anh nói tiếp, “Tan học là anh chạy đến ngay…” Sau đó cẩn thận nhìn tôi, “Anh đi hỏi người ta hôm nay là ngày mấy, lúc này hẳn em vẫn để cái đầu PUNK trong truyền thuyết ấy. Với tính cách của em, nếu cũng trở về thì em nhất định sẽ tới tiệm cắt tóc.” Vẻ mặt anh lộ cảm động, lặp đi lặp lại, “Tốt thật.”

“À.” Tôi méo miệng, không nghi ngờ gì. Ngày xưa tôi thật sự từng nói với anh chuyện trước kia, chỉ là… Trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, sao anh lại biết tôi đi đâu cắt tóc?

Nhíu mày, vừa định hỏi thì ông xã đã nhìn tôi, nói, “Cha vợ mẹ vợ vẫn chưa ly hôn, giờ em tính sao?”

“Ah?” Tôi lâm vào trạng thái không biết gì, ban nãy tôi còn chưa biết cha mẹ đã chia tay hay chưa cơ mà.

“Chúng ta phải nghĩ cách trở về. Nhưng trước mặt,” Anh nhíu mày, dừng một chút, “Với thân phận này chúng ta phải tiếp tục sống như bình thường, từ từ nói sau. Lát nữa anh sẽ về nhà lấy tiền, mua hai cái máy nhắn tin với hai thẻ điện thoại luôn.”

“Ừ… Hả?” Khụ, máy nhắn tin? Tôi… không nghe nhầm đấy chứ? Là cái máy BP ngày xưa luôn phải đeo bên hông, lúc nào cũng kêu bíp bíp ấy á?

“Điện thoại di động giờ vẫn còn đắt, mang trên người thì quá rêu rao.”

“… Giờ là?”

“Năm 96.”

“…”

Tôi há mồm mấy lần, là cái thời mà… chỉ cần người nào “tay cầm điện thoại cầm tay, hông đeo máy BP” cũng được coi là có tiền? Hong Kong còn chưa trở về?

Tay đột nhiên bị người ta kéo lại. Tôi quay người, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Dã Miêu. Liếc mắt ra hiệu cho ông xã bình tĩnh, liền đi theo cô nàng sang một chỗ.

“Chuyện gì đây? Người đó là ai?”

A… Tôi cười làm hòa, hình như sự xuất hiện này quá đột ngột… “Anh ấy là Hàn Lượng.”

“Cậu biết anh ta từ bao giờ?” Mặt Dã Miêu nhăn lại, “Sao tớ không biết gì? Mẹ nó, còn mặc đồng phục của trường Chí Tường nữa chứ!”

Trường trung học Chí Tường là trường cấp 3 tốt nhất ở thành phố chúng tôi, là nơi học sinh nào cũng muốn vào.

Tôi cố gắng nhớ lại thân phận lúc này của mình, quả thật…

Là hai đường thẳng song song = =~

Tờ sờ đầu, “Không lâu lắm.”

“Sao cậu lại ôm anh ta? Nếu cha cậu biết không đánh chết cậu mới là lạ đấy!”


“…”

Tôi có chút 囧. Cái thời đại này không chỉ là cái thời chưa có điện thoại, còn là cái thời cha tôi có quyền đánh tôi… = =

Tôi bất giác thở dài.

Cái thời đại này là cái thời mà ly hôn là chuyện lớn phải suy nghĩ rất lâu, là cái thời mà yêu sớm thì phải lén la lén lút, không được để lại dấu vết nào có thể bị người ta phát hiện…

Không biết nếu giờ tôi nói với cha mẹ rằng tôi muốn cưới Hàn Lượng thì họ có hoảng đến mức không dám ly hôn nữa hay không?

Nhưng mà giờ tôi đã chín chắn nhiều rồi, sẽ không thử làm những chuyện để giữ họ ở chung rồi để họ hành hạ lẫn nhau nữa. Quả thật cuộc sống của họ sau khi ly hôn cũng không tệ lắm.

“Nói gì đi chứ!”

Tôi há mồm ra, “Tớ cũng không biết phải nói gì…”

Cũng không thể nói với con bé rằng nó tương lai sẽ là đứa lấy chồng sớm rồi sinh con sớm chứ không phải người chưa chồng mà chửa…

Tôi nghĩ đến đây bèn tự dặn mình không được nói với cô nàng kẻo làm thay đổi lịch sử. Dù sao chồng con bé trước mặt nó thì như hổ không răng, nhưng những lúc muốn ăn thịt người thì móng vuốt cũng trở nên rất sắc bén!

Cô nàng lập tức nghiêm mặt lại, “Còn nữa, không phải cậu thích Sở Diệc Nhiên à?”

“A? A… ha ha…” Tôi cười cười, không cách nào phủ nhận, chuyện thời trẻ con ngây thơ ấy mà…

“Cậu làm sao đó?” Dã Miêu lại nhíu mày, “Còn nữa, cậu vừa gọi người kia là gì?”

“Chuyện này…”

“Xin chào, tôi là Hàn Lượng.” Ông xã đột nhiên bước tối, sau đó vươn vuốt ra với Dã Miêu – lúc này đang cứng người.

Anh lúc này hẳn đã thoát khỏi cái thời “không cao” trong lời của Trình Hạo Đông. Có lẽ là vì đứng thẳng người nên dáng người nhìn rất chín chắn, cánh tay duỗi ra kia nhìn rất mạnh mẽ, hơn nữa linh hồn trong anh cũng đã chín mọng, cộng với đôi mắt trưởng thành sâu xa…

Chỉ cần là sinh vật sống đều sẽ ngừng thở.


Dã Miêu chần chừ một lúc, mãi mới thấy con bé giơ tay ra. Vừa chạm vào đã rụt lại ngay, sau đó vô duyên vô cớ trừng tôi, cũng không biết đang tức cái gì, nhìn tôi nói, “Dù sao tớ cũng không đồng ý!”

Phụ nữ đúng là dễ thay đổi. Lúc tôi kết hôn cô nàng còn vừa ôm con vừa khinh bỉ tôi, nói, cậu đúng là cái cái con trúng vận cứt chó mà.

Tiếp theo cô nàng hét lên với ông xã, “Anh đứng im đó, cấm di chuyển!” rồi kéo tôi qua một bên, “Cậu nói đi, cậu muốn vứt Sở Diệc Nhiên đi đâu? Cái đồ thay đổi thất thường này, còn dám hồng hạnh xuất tường!” Tiếp theo lại liếc trộm ông xã, hừ một tiếng mũi, “Tuy tên này tốt nhưng cậu cũng không thể đứng núi này trông núi nọ chứ!”

Tôi nghi hôm nay Dã Miêu đã dùng hết thành ngữ cô nàng biết rồi… = =

Tôi hết cách, nhất thời không nghĩ ra cách nào để trấn an cái cô nàng thích đi bênh vực kẻ yếu là Sở Diệc Nhiên này, “Tớ với anh ta cũng có gì đâu.”

“Cậu ngu à? Ngu đến đâu cũng nhìn được anh ấy có ý với cậu, ảnh lo cho cậu như vậy cơ mà, hai người còn chưa phải một đôi công khai à?!”

“…”

Tôi liếc ông xã để cầu cứu viện, anh đã lẳng lặng tới cầm tay tôi rồi kéo tôi ra phía sau, mặt vô cảm, tuyên bố bằng giọng điềm tĩnh, “Cô ấy với tôi mới là một đôi.”

Ừ, tôi tỏ ra đồng ý.

Tôi đoán trong lòng ông xã cũng rất bất đắc dĩ, lại phải đi giải thích những chuyện với một cô nhóc.

Sau một tích tắc, A Khiêu không biết ở đâu nhảy ra, nóng nảy mà ồn ào, “Lại đánh nhau rồi, đánh nhau rồi! Dã Miêu cậu mau đi!”

Sau đó nhìn cánh tay đang cầm tay tôi của ông xã…

Cũng ngây người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.