Đọc truyện Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch – Chương 19
Xin em nhất định phải tin tưởng rằng anh yêu em.
Nghe xong câu đó tôi càng không kiềm chế nổi, nước mắt rơi lã chã.
Thì ra… Tôi vẫn đang chờ những lời này.
Tôi vẫn luôn không tin vào tình yêu, không tin rằng sẽ có một người như thế, sẽ yên lặng canh giữ bên thân thể tôi, sẽ đối xử với tôi thật tốt. Nhưng mà khi anh nói, tôi tin.
Anh lại khe khẽ thở dài, nghiêng người đi đến đối mặt với tôi, sau đó duỗi bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh ra, dịu dàng lau nước mắt cho tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt non nớt mà nghiêm túc với biểu hiện thâm tình cùng ánh mắt yêu thương chân thành…
Khuôn mặt non nớt mà nghiêm túc cùng với biểu hiện thâm tình…
Ánh mắt yêu thương chân thành…
“Phụt…”
Tôi không nhịn được, phì cười. = =~
“…” Ông xã đờ ra mất ba giây. Sau ba giây, sắc mặt anh còn đen hơn sơn, có vài phần quẫn bách, “Em cười cái rắm!”
Tôi không kìm nổi, run rẩy, vừa khóc vừa cười. Nhìn nét trầm lắng của anh đã bị phá hư, còn có mấy phần thẹn quá hóa giận nên mất tự nhiên, tôi thò tay ra nhéo má anh, hít hít cái mũi, lại thấy bộ dạng chống cự đến cùng của anh, đột nhiên cắn răng, nảy ra ý nghĩ độc ác, hai tay ôm lấy mặt anh, nhắm mắt lại ~ cho dù tôi có bị bắt vì làm ảnh hưởng đến phong tục tập quán tôi cũng chịu!
Chết thì chết!
Sau đó hung hăng đem miệng mình dán vào môi anh, nặng nề hít một hơi, chụt ~
Sau đó nức nở hét lên, “Mẹ nó, Hàn Lượng, sau này anh là người của em rồi!”
Hình như là vì quá nhỏ nên rất khác lúc trước, khiến trái tim đập bình bịch loạn cả lên. Trước kia thân mật mãi thành quen, giờ thì giống như tội ác tày trời!
Choáng nha, kích thích dã man…
“Cạch!”
Tôi nghe xong cũng bị dọa, quay đầu lại thì nhìn thấy một bác gái quét dọn sân ga. Cái cằm bác ấy há hốc lên rất khoa trương, ánh mắt kinh ngạc, cả người như đã hóa thành đá, cái chổi nằm chỏng chơ trên đất…
A a a a…
Tôi giật mình, cuồng loạn đập nát vài chiếc lá xanh trong bồn cây, che mặt nhảy khỏi vườn hoa, chạy thẳng ra phía quảng trường ~
Mẹ ơi, tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa!
Ông xã đại khái còn sửng sốt đằng sau ba bốn giấy, rồi tôi cũng nghe được tiếng bước chân của anh, mau mau! Bắt đầu chạy bắt đầu chạy… Trong lòng cũng ít nhiều thở ra…
Hàn Lượng, anh sao có thể không biết điểm tốt của bản thân chứ?
.
Cũng không biết có phải do chạy như điên quá độ không mà dù là ngồi trong quán McDonald có điều hòa vào lúc giữa trưa, mặt vẫn đỏ bừng, nóng hổi.
Ông xã thường dùng thức ăn tự nấu giúp tôi thoát khỏi những đồ ăn rác rưởi đầy hấp dẫn, nhưng hôm nay anh ngồi đối diện tôi, nhìn tôi đang ăn với tốc độ cực nhanh, trên mặt cũng ửng hồng một cách quái dị.
Tô Đình lại gọi cho tôi, lo lắng muốn chết. Tôi chỉ giải thích qua loa rồi quang minh chính đại dẫn ông xã trốn học.
Buổi chiều đi với ông xã đến rất nhiều nơi. Lúc còn bé tôi sống ở bên đường Giang Bắc, giờ nơi đó đã thành một khu vực cũ kĩ rồi. Kế hoạch năm năm cũng giúp thành phố này phát triển, nơi lúc trước biết rất rõ giờ cũng đã đổi mới nhiều, dù là những người quen biết cũng đã lần lượt chuyển đi, người và vật đều không còn như trước.
Ông xã liền mang theo tôi đi dạo trong nội thành, dường như đang tìm kiếm cái gì. Tôi đoán anh chắc là muốn tìm một địa điểm cũ trong quá khứ, có lẽ là mùi một đồ ăn cổ xưa nào đó, cũng có thể là một người bán hàng rong xưa kia vẫn kéo xe đẩy đi rao bán gì đấy chăng? Những người đó thường chỉ sau khi đêm đến mới dám xuất hiện, đi ra bán vài món đồ lặt vặt vì kế sinh nhai.
Anh ngẩng đầu nhìn mấy cửa hàng san sát kia tìm gì đó, khi ngẫu nhiên nhìn thấy gì, sẽ hơi hơi cười. Anh lại đi đến chỗ chúng tôi mới quen, quay đầu lại nhìn quán bar vắng vẻ lúc ban ngày kia. “Vẫn còn.”, anh đột nhiên nói.
“Uhm, vẫn còn.” Rất kỳ quái. Sau khi quen anh, chúng tôi chưa từng đi đến chỗ này, cũng không biết có phải đều cố xử sự ra dáng hay không, đều tránh đi đến chỗ như thế này. Hôm nay chỉ sợ là cũng không vào được…
Cuối cùng anh lại đến chỗ anh cầu hôn tôi, sờ ngón áp út đã được tôi tháo nhẫn cưới ra, ngẩng đầu nhìn tôi, nói, “Được rồi Mạt Lị, dù không tốt, cũng xin mời em theo giúp anh lớn lên.”
Tôi gật đầu, “Được.”
.
Về đến nhà, từ xa đã nghe được tiếng huyên náo từ trong truyền đến.
Dùng chìa khóa mở cửa, Mạnh Xuyên mặc tạp dề đứng ngay ngắn trước bếp lò, Diệp Giai Bác bưng bát đánh trứng, Trình Hạo Đông đứng trước bàn cơm liều cái mạng già mà nhào mì, Tô Đình cầm điện thoại đang nói gì đó, Văn Văn và Mỹ Ngọc đang nói chuyện với tiểu John. Kéo cửa ra, tiểu John đang ra sức bò lên cái ghế cạnh bàn ăn, sau đó đứng chống eo chỉ thị Trình Hạo Đông phải làm những gì những gì.
Nghe được tiếng mở cửa, Tô Đình là người đầu tiên chạy tới, ôm tôi, đánh giá tôi từ đầu đến chân một phen, rồi trừng ông xã tôi, nói, “Trốn đi rồi còn về làm gì?”
Ông xã nhìn sang Diệp Giai Bác, “Quản vợ cậu đi.”
Tô Đình liền nặng nề hừ một tiếng, “Tiểu tử anh không tôn sư trọng đạo. Ông xã, lên đi!” Diệp Giai Bác buồn cười đặt bát xuống, Tô Đình đã chờ không được, chạy tới hôn một phát vào miệng chồng mình, sau đó cười khiêu khích nhìn anh từ trên xuống.
“Đồ con nít.”
Tôi ở bên cạnh cười, sau một khắc Trình Hạo Đông tay đầy bột mì đã chạy tới, sau đó dùng bàn tay to đùng ra sức bóp véo mặt ông xã một phen, khiến cả người anh bẩn rồi mới giả mù sa mưa mà ôm anh, khoe trương kêu lên, “Lượng Lượng, bác lo cho cháu chết đi được!”
Ông xã cứng ngắc nghiêm mặt, nhưng chỉ đẩy anh ta ra.
Sau bữa cơm tối, bốn nhà chúng tôi rảnh rỗi quyết định chơi mạt chược.
Cũng không chơi ăn tiền, chính là nhà nào thua sẽ phải thực hiện một nhiệm vụ vợ chồng gì đấy, Trình Hạo Đông hào hứng nhất, về phần trong bụng anh ta có chứa suy nghĩ xấu xa gì, cái này chỉ có trời biết, đất biết, anh ta biết, bà xã anh ta có biết hay không thì không biết.
Ngoại trừ Văn Văn, các nhà khác đều là nam giới chơi, tôi vốn là ngồi bên cạnh ông xã. Sau khi sờ bài xong, ông xã đột nhiên dừng lại, đại khái cảm thấy ngồi trên ghế không đủ cao, không đủ khí thế, dứt khoát bảo tôi ngồi xuống, sau đó ngồi trên đùi tôi.
Tôi cảm giác được Trình Hạo Đông thoáng mím môi run rẩy một chút, cũng không tập trung được tinh thần xây thành, đánh ra một con, “Tôi phỉ nhổ, Hàn Lượng cậu đúng là đồ không biết xấu hổ!”
“Pong.” Ông xã mặt vô cảm đặt lên hai con, sau đó nhàn nhạt liếc anh ta, “Không mượn cậu xen vào.”
Chơi vài lượt, tôi phát hiện ông xã cùng tôi đều chưa làm bài tập, lại nhìn thời gian, sắp mười giờ rồi…
Lo lắng a, làm học sinh thật không dễ dàng gì, Diệp Giai Bác đột nhiên đi khỏi bếp, lượn một vòng rồi nói, “Đúng rồi, Mạt Lị, cái thằng bé ngoại quốc của nhà hai người đâu?”
Tôi cũng cảm thấy không đúng, chạy đến phòng bếp, WC, phòng ngủ tìm một lượt… Không có người…
Rất tốt, người không thấy nữa rồi.