Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Chương 47: Việc nên giải quyết


Đọc truyện Truyền Thuyết Không Sánh Bằng – Chương 47: Việc nên giải quyết

Khi Thắng Nam được Lý An đưa đến sân bay thì đã mười một giờ đêm, chuyến bay đến Campuchia đã cất cánh trên đường băng từ bao giờ.

Thắng Nam ỉu xìu nhìn Lý An.

Lý An thấy có lỗi vì đã bắt kéo Thắng Nam phải đợi mình lấy xe đưa đi, lúc đi còn va quẹt với một xe khác, phải dừng lại tầm mười phút giải quyết, mà từ chung cư đến sân bay mất hết bốn mươi lăm phút, thế là trễ.

Để lấy công chuộc tội, cô bước đến các tấm bảng hiện chuyến bay, nhìn một lượt cuối cùng dừng lại ở bảng từ 11PM đến 5AM, đôi mắt chợt sáng rực.

Lý An cuống quýt lấy điện thoại gọi một cuộc gọi, Thắng Nam ngồi trên ghế chờ nhìn cô không hiểu gì, cô ngơ ngác nhìn ra đường băng cất cánh im lìm kia.

Khoảng ba phút sau, Lý An trở lại bên cạnh Thắng Nam, cười tươi rói, “Hồ Nam được không?”

“Hồ Nam?” Thắng Nam đang chống cằm, bỗng dưng mở to mắt ngạc nhiên.

“Chuyến bay đến Hồ Nam sẽ cất cánh trong một tiếng rưỡi đồng hồ nữa. Chị vừa điện thoại bên Triệu Phong, họ bảo có trụ sở ở Hồ Nam, mà từ thành phố S bay đến đảo Hồ Nam chỉ mất bốn tiếng đồng hồ thôi.”

“Nhưng… khi nãy em đã báo với họ là đặt vé đến Campuchia.” Thắng Nam còn hối tiếc với chuyến bay đến Campuchia dù chẳng hiểu lý do vì sao.

“Ôi xời, em đặt vé giá rẻ đúng không? Triệu Phong bảo em là khách quý của họ, mà em lại đặt vé giá rẻ để đi đến Campuchia làm họ rất phiền lòng. Bây giờ, Campuchia cũng không đi được thì đến đảo Hồ Nam đi, nơi đó rất tốt cho em phục hồi tâm trạng. Có núi non hùng vĩ, xanh biếc. Phượng Hoàng Cổ Trấn nổi danh, non sông như tranh, cảnh vật thì đẹp tựa tiên cảnh, tại sao cứ phải đi du lịch nước ngoài, trong nước vẫn còn nhiều điểm du lịch hấp dẫn mà!” Lý An nói như đúng rồi.

Thắng Nam bối rối: “…”

“Em còn khờ khạo lắm, đi nước ngoài du lịch một mình, lỡ bị lừa bán đi hay bị móc bóp rồi tiếng Anh còn bặp bẹ nói không rõ, tiếng địa phương họ còn không được một chữ lặn lưng quần như em thì đi du lịch nước ngoài như đi thám hiểm vùng nội chiến Iran vậy!” Lý An càng nói càng độc miệng.

Thắng Nam bị đánh vào điểm yếu, khuôn mặt méo xệ, muốn khóc. Cô nào muốn chứ, chỉ tiện tay nhất thời hồ đồ đặc vé thôi, nghĩ lại du lịch nước ngoài đâu thể nào rắc rối như thế, còn có thông dịch viên làm chi, bên Triệu Phong nữa làm gì?

“Hồ Nam chị đến vài lần rồi, rất rõ trong lòng bàn tay chị. Có thể chị sẽ chỉ em những nơi du lịch oke để em đi xã stress! Dù sao người mình nói chuyện với người mình tốt hơn. Lỡ bị móc bóp thì còn có người cùng quê mà giúp đỡ.” Miệng Lý An nói thế thôi, chứ cũng vì tốt cho Thắng Nam, địa điểm du lịch nổi tiếng, tất nhiên sẽ bớt phần lo lắng hơn.

Thắng Nam: “…”


Thế là Thắng Nam chỉ cần làm đầy đủ thủ tục để lên máy bay, còn bên Triệu Phong đã lo việc vé máy bay và các phục vụ đi kèm, Thắng Nam chỉ còn việc đến Hồ Nam và xả hơi.

Lý An cũng tiếc khi không thể đi chung với Thắng Nam, cô phải ở lại lo dọn dẹp chiến trường Thắng Nam để lại và công việc bận rộn của mình. Vả lại, cô nghĩ Thắng Nam cũng cần trải nghiệm nhiều thứ nữa, cứ để em ấy một mình trải nghiệm cũng không tệ, dù sao em ấy đang trưởng thành từng ngày.

Dặn dò Thắng Nam một hơi, cuối cùng Lý An mới để Thắng Nam bước lên máy bay, vừa ngồi vào ghế hành khách là cô lăn ra ngủ vì mệt mỏi.

Lúc đó đã là 1AM.

Chiếc xe taxi dừng lại ở khách sạn Triệu Phong đã đặc trước ở Vũ Lăng Nguyên, đầy đủ tiện nghi cho một người. Cô chỉ đến đưa chứng minh thư là đã được nhận chìa khoá phòng ngay lập tức.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ phòng, báo hiệu cho một ngày mới ở một nơi xa lạ làm Thắng Nam phấn khích.

Cô tắm rửa và ăn sáng của nhà hàng đem đến. Sau đó tính nhẩm số tiền trong thẻ ATM của mình mới biết rằng mình đủ dư dả cho chuyến đi này.

Lý An gửi cho cô những danh lam thắng cảnh ở Hồ Nam và dặn dò một số thứ khi cô đi du lịch một mình, luôn nhắc lại câu “Có chuyện gì không biết thì phải alo hỏi chị!” hơn năm lần trong cuộc trò chuyện này.

Cô phì cười mở chiếc di động lấy sim ra, bẻ gãy sim ra làm hai.

Cô khoác chiếc áo khoác măng tô rồi bước ra khỏi phòng.

*

Hàn Kiềm cảm giác cứ bức rức mãi trong người sau khi hình ảnh Thắng Nam nở nụ cười có đẹp nhưng quá u uất, làm anh chấn động, còn lí do thì anh không rõ.

Từ khi Hàn Mặc Niên vẫn một mực muốn huỷ bỏ hôn ước hai bên gia đình, đỉnh điểm là khi gặp bà nội của Thu Nguyệt, em trai anh không thẹn mà mở lời nói thẳng với trưởng bối vừa bình phục bệnh kia, khiến bà choáng váng ngất xỉu, còn Thu Nguyệt thì quay về phòng mình và nhốt mình trong đó.

Tối hôm đó Bạch gia được phen rối rắm cả đêm, bà nội thì lên cơn khó thở, Thu Nguyệt thì tự nhốt mình trong phòng. Ngày hôm sau, khi đã quá trưa Thu Nguyệt vẫn chưa chịu rời phòng, Bạch Lý mới gấp gáp phá cửa phòng thì thấy cô đã cắt cổ tay tự tử, ngất xỉu dưới sàn.


Đến tối thì tin tức đến tai anh và Hàn Mặc Niên.

Lúc anh gặp Thắng Nam bên ngoài khung cửa sổ phòng bệnh là lúc đó anh mới vừa tiếp khách xong, đã lật đật đến bệnh viện và Bạch Lý là người ra đón.

Anh có thể hiểu được cảm giác của Thắng Nam khi ấy, đau lòng và bất lực.

Tối ngày hôm sau, anh có quay lại phòng bệnh Thu Nguyệt, anh rõ Hàn Mặc Niên không có ở đó và anh cũng chỉ là tiện đường qua thăm.

Anh nghe tiếng sột soạt, tiếng cười của Thu Nguyệt khi nói chuyện. Anh cũng bắt chước Thắng Nam, khẽ liếc mắt nhìn qua cửa sổ khép hờ.

Trong phút giây đó, anh không tin nổi là Thu Nguyệt đang mạnh bạo rút kim đang tiêm trên tay mình ra dùng tay bóp mạnh cổ tay mình, máu bỗng trào ra ướt một mảng tay, sau đó cô dừng cuộc trò chuyện với người bên kia máy.

Cô nhìn bàn tay chảy máu của mình mà cười mãn nguyện.

Hàn Kiềm bỗng rùng mình một phát, trán cũng đổ mồi hôi.

Sau đó, Thu Nguyệt ấn chuông gọi điều dưỡng đến, rồi cô giả vờ nằm xuống giường, nhắm nghiền mắt, trong thật đáng thương.

Trái tim Hàn Kiềm như tuột sâu xuống tận đáy vực. Anh có thể biết được tiếp theo sẽ xảy ra sự việc gì.

Nhưng trong phút giây Thu Nguyệt mãn nguyện nằm xuống giường, Hàn Kiềm nhận ra, mình quả thật đã không thể hiểu rõ Thu Nguyệt. Mười năm qua, chưa từng rõ.

Ba giây sau, điều dưỡng hớt hãi chạy vào không để ý đến Hàn Kiềm ngay cửa sổ, cô ta hốt hoảng khi thấy tay máu của Thu Nguyệt, liền gấp gáp gọi bác sĩ đến.

Còn Hàn Kiềm? Anh chẳng phí hay dư thừa thời gian xem phim nữa, anh quay đầu đi tiếp, qua một hành lang dài, xuống cầu thang và xuống tầng trệt.

Hàn Kiềm không rời đi, vì anh điện thoại mãi cho Hàn Mặc Niên không được, chỉ đành đứng ngoài cổng bệnh viện.


Y như anh dự đoán, hai mươi phút sau, anh nhận ra chiếc Mercedes đen có biển số quen thuộc đang rẻ ngã vào bãi giữ xe.

Anh thở dài rồi chạy về phía bãi giữ xe.

“Tối hôm qua, Thắng Nam có đến bệnh viện.” Hàn Kiềm ngồi trong xe Hàn Mặc Niên, hai người đang trên đường trở về Hàn gia.

Hàn Mặc Niên đang lái xe, nghe lời Hàn Kiềm nói thì hàng mài cau lại, chỉ im lặng, lắng nghe tiếp lời anh mình nói.

“Thắng Nam đã thấy Thu Nguyệt ôm em, còn em thì bất động. Rồi sau đó là anh và Bạch Lý đi tới, Bạch Lý vì ngạc nhiên có gọi tên Thắng Nam…” Hàn Kiềm thở hắt, nói tiếp: “Cô ấy chỉ khẽ bảo Bạch Lý đừng nói gì, cười tươi rồi quay lưng bước đi.”

“Cô ấy cũng nhận ra em bình phục chứng bệnh tâm lí rồi.”

Đầu óc Hàn Mặc Niên bỗng nhiên nhức nhói, anh dùng một tay xoa thái dương. Điều anh sợ hãi cuối cùng cũng tới.

Anh đã hết chứng bệnh có lẽ từ lúc cái hất tay Lý An ra khỏi người Thắng Nam hôm ở Đế Đài. Sau khi kinh ngạc là bình tĩnh đến tìm Doãn Thiếu Thư tìm hiểu lý do.

Doãn Thiếu Thư cũng bất ngờ với kết quả rất nhanh chóng của Hàn Mặc Niên, cuối cùng còn hy sinh vợ mình chạm vào tay Hàn Mặc Niên hơn một phút, rõ ràng Hàn Mặc Niên cũng không có triệu chứng gì thường thấy xảy ra.

Sau một hồi đúc kết, Doãn Thiếu Thư đã rút ra được kết quả: “Tâm lý cậu đã chuyển hướng thoải mái hơn, không khắc khe với bản thân mình nữa đó chính là kết quả của việc vướng vào tình yêu. Mặc Niên, chúc mừng cậu, cậu sa vào lưới tình rồi!”

“Chính vì sự chạm vào Thắng Nam đưa cậu đến dục vọng nguyên thuỷ nhất của một người đàn ông trỗi dậy, đó là muốn được thương yêu, bao bọc và chiều chuộng người mình yêu. Dù thế, những cái chạm da thịt chớp nhoáng hay lâu của người cậu chẳng có dục vọng thì cũng xem như chạm phải một vật vô tri vô giác mà thôi. Giữ tâm lí luôn thoải mái, đừng quá nhìn về chiều hướng xấu, rồi một ngày đẹp trời, mọi ký ức về quá khứ của cậu sẽ xoá nhoà.

Thắng Nam đã đưa cậu đến một sự có thể gọi kinh hoàng hơn là cả lúc cậu nhìn thấy những ký ức không vui về mẹ mình.

Đó chính là sự thúc đẩy cậu đến tâm lý cưỡng chế bị thay đổi. Là một điều tuyệt diệu!”

Hàn Mặc Niên nghe xong lúc ấy lỗ tai cứ lùng bùng mãi.

Khi trở về hiện thực bởi tiếng chuông điện thoại réo rắc mãi, Hàn Mặc Niên bật chế độ rung khi nhìn tên người gọi đến, thở dài.

“Chuyện Bạch gia, có lẽ em không nên chần chừ nữa…”

Hàn Kiềm chỉ nhếch mép, nhìn Hàn Mặc Niên đánh tay lái về ngược lại.


Sau khi Hàn Kiềm anh ngồi trên chiếc xe của Hàn Mặc Niên, anh không chần chừ một giây bảo em trai mình không cần vào bệnh viện xem kịch nữa. Sau đó kể toàn bộ sự việc anh nhìn thấy về Thu Nguyệt, sắc mặt Hàn Mặc Niên u ám trong thấy.

Hàn Mặc Niên lái xe về hướng Bạch gia, Hàn Kiềm thả lỏng thân thể, nguyện cùng em trai giải quyết việc phía trước.

Hàn Kiềm và Hàn Mặc Niên ở Bạch gia một giờ đồng hồ mới ra về, trạng thái rất điềm đạm bước ra khỏi huyền quan.

Ba Bạch thở dài, chấp tay sau lưng nhìn hai bóng dáng cao lớn khuất sau cánh cổng Bạch gia. Bạch Lý thì ngồi vỗ dành mẹ mình, anh cũng đã nghĩ đến chuyện này một ngày sẽ diễn ra, chỉ là sợ Thu Nguyệt sẽ không chịu nổi.

Dù sao việc xấu tất nhiên không giấu diếm được lâu. Anh và Thu Nguyệt sai rồi!

Anh biết Thu Nguyệt giả vờ ngất xỉu khi anh bước vào phòng em ấy, nhưng… chính anh có ý đồ riêng nên đã dùng em mình như con cờ để đạt mục đích, rõ ràng, anh cũng là người xấu.

Sau này gặp lại ở bệnh viện, anh cũng bắt đầu nghĩ rằng đến lúc theo đuổi Thắng Nam nhưng điện thoại cho cô thì không bắt máy, anh biết đến quản lý của Thắng Nam, có hỏi cũng chỉ nhận được tin Thắng Nam đã đi du lịch.

Đang thất thiểu, anh nghe tiếng ba mình nói vang: “Mẹ, sao mẹ lại xuống đây?”

Bạch Lý quay ngoắc lên cầu thang theo hướng vọng tiếng của ba, bà nội rất điềm tĩnh đi từng bật thang xuống lầu, anh và ba nhanh chóng đế đỡ bà xuống ghế sô pha.

Cả ba và mẹ điều muốn lên tiếng, bà đã đưa tay ra dấu im lặng, rồi cất lời: “Tiểu Lý không phải hôm nay trực đêm sao? Cũng tối rồi đi sớm đi, có gì chăm sóc em cháu luôn.”

Bây giờ chỉ hơn 7 giờ tối, ca anh trực là 10 giờ đêm, nhưng vì lời chỉ thị của bà nội có ý trong đó nên anh cũng gật đầu, lên lầu lấy áo khoác và túi xách, xong mới chào tạm biệt bà và ba mẹ rồi đi lấy xe.

Bà nội nhìn Bạch Lý đi mất, mới nghiêm nghị lên tiếng: “Ta nghe hết rồi, việc A Kiềm và Tiểu Niên đến đây xin huỷ hôn ước lần thứ hai. Nhìn qua, Tiểu Niên quả thật không có tình cảm gì với Tiểu Nguyệt nhà ta rồi. Thằng bé rất quả quyết muốn huỷ hôn, xem ra thằng bé đã có người trong mộng.”

“Chậc! Không thể cưỡng ép được nữa, hai đứa thấy sao?” Nói xong, bà nhìn con trai và con dâu của mình.

Ba Bạch cúi đầu, cũng thở dài thườn thượt, “Tụi con nghe theo lời mẹ.”

“Được! Vậy công việc bây giờ chỉ còn là an ủi Tiểu Nguyệt thôi, hai đứa phải gánh lấy công việc này, vì lỗi là do hai đứa.” Nói xong bà điềm nhiên rót trà, uống một ngụm trà nóng vào cổ họng, đánh giá trà: “Trà hôm nay đắng quá nhỉ?”

Ba mẹ Bạch: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.