Đọc truyện Truyền Thuyết Không Sánh Bằng – Chương 45: Khoảng cách nào là xa nhất?
“Ánh trăng dìu nhẹ soi sáng gương mặt chàng, như bức tranh thuỷ mạt lưu truyền tuyệt thế cho nhân gian…
Giấy Tuyên Thành trắng muốt nay ngã màu vì nước mắt, khiến lòng ai xót xa không nguôi.
Lời ly biệt nỡ nói ra làm sao không ngăn được nghẹn nơi tim, thế thôi, chúc người luôn yên bình nơi đó.
Chẳng qua là mọi khúc mắc đã hiểu ra thì không còn quyến luyến chi…”
Tiếng nhạc nền ngân vang cho đoạn cuối sắp kết thúc đoạn video quảng cáo.
Tiếng ngọc bội xanh rớt xuống đất, bể tan tành từng mảnh vỡ nhỏ dưới đôi giày thêu hoa màu đen ánh vàng làm cảm xúc người xem đến bờ tuyệt vọng.
Máy quay chuyển đến khuôn mặt đẫm nước mắt của nữ chính. Hai hàng lệ tuông rơi trên khuôn mặt trắng hồng của nàng, mái tóc được búi kiểu tóc của những người phụ nữ đã có chồng khiến nàng trưởng thành hơn, những đường nét ngây thơ đã được sự thăng trầm của cuộc sống che bớt, vừa yêu kiều lại quá chịu đựng.
Máy quay lại di chuyển đến nam chính, chàng bước ra khỏi cánh cổng có biển đề Tư phủ, phía sau lưng chàng là nữ chính đã được làm hình ảnh mờ đi, một bóng cô đơn đến đau lòng. Khuôn mặt điển trai ngước nhìn ánh mặt trời phía trước rồi kéo thấp mũ xuống nhắm mắt lại, hai tay chấp sau lưng cúi thấp đầu cứ thế bước đi.
Màng hình bỗng chốc đen lại.
Lý An ngồi bên cạnh nước mắt ngấn dài như lúc mấy hôm trước được xem trước đoạn video bên Hưng Thịnh gửi đến qua hộp mail, lần này là do một phần từ lượng người xem bình luận khen ngợi, nên Lý An lại lục ra xem, vẫn buồn như lần đầu được xem.
Ngồi bên cạnh là Thắng Nam, đôi mắt cô chẳng đem theo xúc cảm nào.
Sáng nay, Thắng Nam mới chịu bật video của mình được tung ra từ tối hôm qua, lí do vì tối hôm qua khóc một trận đã mệt mỏi ngủ quên đến tận bây giờ.
Bên Hưng Thịnh trong sáng nay cũng đưa bộ sưu tập Tư Thố Như lên kệ mục sản phẩm độc quyền của công ty và bắt đầu mở bán. Thắng Nam nghe từ Lý An báo tin lại là chỉ trong một sáng lượng người truy cập vào website của Hưng Thịnh rất nhiều khiến cho website trong phút chốc “sập” nguồn.
Nhưng cũng rất nhanh bình thường trở lại và số lượng người đặt mua vẫn tăng lên từng phút.
Thắng Nam chỉ cười cho qua. Ăn sáng xong là nhảy ào vào phòng, khoá cửa, nằm trên giường không cự động, cứ như kẻ chết.
Cô đang suy nghĩ, gặp Hàn Mặc Niên nói gì để không phải đau lòng.
Nhanh thật, ở cạnh anh chưa được bao lâu cả, giờ phải rời bỏ, quả thật có chút không cam lòng.
Anh lợi dụng cô như lời Bạch Thu Nguyệt nói cũng được, vì ngay từ lúc đầu chính cô đã chấp nhận sự lợi dụng này. Chỉ là… chìm đắm rồi, giờ nói tỉnh giấc cô cảm thấy tiếc nuối.
Nhắm nghiền mắt, cô cố gắng ngủ một giấc dài.
…
Khi cô tỉnh giấc, trời ngoài ban công đã vàng cam, ánh tà chiều buông xuống một vùng trời yên ắng.
Cô nhớ… nhớ đã cùng anh trên cánh đồng cẩm tú cầu… trao nhau nụ hôn đầu tiên ở kiếp này. Mùi đồng cỏ, mùi gió trời, mùi hạnh phúc.
Nhớ những ngày gục đầu vào lòng anh, lồng ngực vững chắc lại ấm áp vô cùng. Nhưng cái chạm tay, đem theo sự được chở che, hay là những nụ hôn vờ thoáng qua cho đến nồng nhiệt.
Ghen, cô sẽ ghen với ai có được anh cả đời này.
Nhưng cũng thà có được anh một khoảng thời gian không dài cũng chẳng ngắn, còn hơn cả đời này vẫn không được chạm đến anh. Như thế này… cô làm tốt hơn Tống Tử rồi!
Tới đây, cô bỗng bật cười.
Tiếng cửa phòng mở, Lý An khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, đưa đầu vào nhìn Thắng Nam.
“Chị đi đây! Hôm nay tủ lạnh không còn đồ ăn gì đâu, em ráng ăn cho no rồi hãy về nhé!” Lý An cười hì hì, đưa tay vào chào tạm biệt.
Thắng Nam vẫy tay lại, gật đầu: “Vâng, chị đi cẩn thận.”
Lý An biết chuyện tối nay Hàn Mặc Niên đến tìm Thắng Nam, nên đã nhận một job ở một công ty tên TAK, nơi chuyên dành cho các mỹ nam mỹ nữ dùng tài ăn nói và ca hát mình mở trực tuyến trên mạng kéo fans. Đáng lẽ ra, Lý An không túng thiếu tiền bạc để đi làm, chỉ là cô không thích ở nhà như Thắng Nam thôi, cô thích bận rộn, cũng thích ca hát, một công đôi việc.
Lý An cũng chỉ nhận một show vào tuần tiếp theo cho Thắng Nam, là ra mắt và giới thiệu bộ sưu tập Thâm Tình ở Hưng Thịnh, cái này quả thật làm Lý An mệt mỏi vì sáng ngày hôm nay, cô đã không biết phải từ chối bao nhiêu công ty, nhà tài trợ muốn hợp tác với Thắng Nam vì đơn giản thôi, Hàn Mặc Niên đã gọi điện cấm cô không nhận thêm công việc cho Thắng Nam từ tối hôm qua. Cô cũng phải nói dối rằng những hợp đồng cô xem qua không thấy hợp đồng nào hợp với Thắng Nam.
Tất cả lịch trình và thời gian Lý An đã sắp xếp xong mấy ngày hôm nay rồi, còn bây giờ là cô làm công việc cho riêng mình.
*
Lý An đi rồi thì Thắng Nam cũng rời giường bước vào phòng tắm.
Cô lựa cho mình một bộ váy hai dây dài qua gối màu ngọc, hoạ tiết những bông hoa xuyến chi xen kẽ, phía trên ôm vòng một và eo, phía dưới xoè ra như bông hoa đang nở rộ. Cô trang điểm cho đôi mắt sưng húp của mình bớt dễ nhận ra qua ánh mắt sắt bén của Hàn Mặc Niên, tô son cho đôi môi nhìn bớt nứt nẻ, đánh một chút má hồng cho khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống.
Thời gian chỉ mới hơn 6 giờ tối, cô giết thời gian bằng việc lên Youku mở lại video bộ sưu tập mới của Hưng Thịnh do mình và Lục Thiều đảm nhận vai chính.
Từ hôm qua đến giờ, cư dân mạng tỏ ra rất hoang nghênh và ấn tượng với cách Hưng Thịnh quảng bá sản phẩm mới với thể loại mới mẻ là làm một video tình cảm lấy bối cảnh Thượng Hải cũ, nên hình ảnh nữ chính luôn mặc những bộ váy tuyệt đẹp có phá cách một chút vẫn làm nên cốt cách các mỹ nhân xưa.
Đa số họ luôn ấn tượng với trang phục áo sẩm trắng lụa kết hoa đào và váy xếp li hồng ba lớp mỏng tung bay theo gió, ngọt ngào và đem theo cái thuần khiết của nữ chính hới hai búi tóc đen tròn, đôi mắt to lay láy đen nhánh và đôi má luôn ửng hồng. Nàng đứng dưới rừng hoa đào, hai tay nâng niu áp vào ngực bức thư của người thương từ phương xa chiến tuyến gửi về.
Thắng Nam đôi mắt đầy sương mù nhìn về màng hình laptop.
Bắt đầu là hình ảnh nàng chạm mắt cùng chàng trên cây cầu đá, phía xa xa màu trời trong vắt như biểu hiện cuộc gặp gỡ bất ngờ lẫn quá oan nghiệt. Chàng là một học sinh từ nơi khác chuyển đến, nàng là tiểu thư của Trần gia danh giá, cứ thế ánh mắt chạm nhau hai giây rồi lơ đi.
Lần thứ hai là ngày mưa, ánh mắt chạm nhau nơi phố vắng thưa người, những hạt mưa rơi tí tách nay như ngừng động, chỉ còn lại hai con người bước chậm dần dưới mưa, nhìn đối phương với tình cảm le lói.
Tình cảm rồi cũng dần nảy nở, hạnh phúc cũng bắt đầu đong đầy, những lần chạm mặt xa lạ rồi thành thân quen, những lần nắm tay nhau sao ngại ngùng, e thẹn đến thế, những lần nhìn nhau với đôi mắt đong đầy ý cười, thật tự nhiên cũng thật trong sáng.
Tình cảm cũng có lúc phải bốc đồng quan điểm, tranh cãi một vấn đề để tìm điểm đúng về phía mình, nhưng khi im lặng nhìn nhau, mới thấu hiểu việc gì cũng nên nhịn một chút, hạnh phúc vẫn đứng im đợi mình vung đấp.
Vào tối ngày giao thừa, họ cùng nhau đứng trên cầu đợi pháo hoa. Chàng trao cho nàng cây bút quý giá nhất của ba mẹ dành dụm tiền mua cho chàng, nàng thẹn thùng trao miếng ngọc bội của mẹ tặng mình luôn đeo trên cổ dành tặng chàng, với ước thề ngày đất nước được hoà bình, chiến tranh chấm dứt, họ sẽ cùng nhau nên duyên vợ chồng.
Hình ảnh pháo hoa nổ rợp trời đêm như minh chứng cho tình yêu của họ. Một nụ hôn đặt lên vầng trán xinh kia đã mở ra lời hẹn ước.
Cứ thế, họ bị chia cắt bởi chiến tranh. Chàng nơi chiến trường anh dũng chiến đấu với giặc, những thời gian ngắn ngủi đêm tối khi rút quân không quên viết thư về gửi nàng, những dòng thư mang niềm nhớ không nguôi.
Những bức thư được chuyển nơi hai đầu chiến tuyến không làm vơi nổi nhớ nhung, nhưng tình cảm nồng nàn một ngày vẫn không xoay chuyển.
Cho đến khi…
Tiếng ly trà vỡ tan xuống mặt đất, nàng run run nghe tin việc hôn lễ của mình đã được định đoạt sẵng.
Nàng cự tuyệt, giãy giụa, bỏ trốn nhưng bất thành. Ngày nàng xuất giá là ngày chàng tiếp tục cuộc chiến nơi phương xa.
Đến một ngày dẹp tan giặc ngoại, đất nước hò reo phấn khởi, chàng bỏ mặc tất chạy về gặp nàng, nhưng từ xa đã trong thấy người chàng yêu đã thành vợ người khác từ lúc nào, một bàn tay còn nắm lấy một bàn tay nhỏ nhắn khác, một cô nhóc xinh đẹp mặc sườn gấm thêu hoa li ti đáng yêu. Chàng nắm trong tay miếng ngọc bội chàng trân quý còn hơn mạng sống, nay đã chẳng hề sáng trong lòng chung thuỷ, chỉ còn nổi đau đớn hiện hình trong tim.
Cảnh cuối cùng là lúc chàng ngẩn cao đầu đến tìm nàng, khuôn mặt điềm nhiên, khôi ngô anh tuấn trong bộ quần áo Tôn Trung Sơn. Nàng lại tiều tuỵ, khuôn mặt xinh đẹp năm nào đã chẳng còn nét ngây ngô nhìn chàng, nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt trắng nhợt, nắm lấy miếng ngọc bội của mình được chàng trao trả lại với câu nói: “Ta trả lại nàng, xem như chẳng còn nợ gì nhau.”
Tiếng cuối cùng là ngọc bội vỡ nát tan tành dưới đất, chàng lạnh nhạt gục đầu kéo thấp mũ bước đi.
…
Thắng Nam xem lại trên ba lần, Lục Thiều diễn vẫn xuất sắc như vậy, nhưng cô cảm giác mình thực sự không nhập tâm. Lúc ấy, vẫn còn niềm hứng khởi khi được ở cạnh Hàn Mặc Niên.
Đổi lại bây giờ, có khi cô diễn được hơn video này.
Trong video, Lục Thiều chỉ luôn mặc quần áo Tôn Trung Sơn, có vài cảnh quay ở khu quân đội mới mặc quần áo quân lính thôi, nhưng vẫn luôn tỏ ra chân thật vô cùng. Còn cô thì ngược lại, phải thay liên tiếp các bộ váy áo khác nhau, nên nhìn cảnh màu video không quá u uất.
Quả nhiên nhắc Tào Tháo, là Tào Tháo đến rất lẹ.
Tiếng chuông điện thoại Thắng Nam tạo riêng cho Lục Thiều ngân vang. Cô không ngăn được mà thở dài ngao ngán.
Ấn nút nhận nghe, chưa mở miệng, bên kia đã nói trước.
“Tiểu Nam hả? Hôm qua đến giờ anh bận quá, chưa gọi điện chúc mừng em. Khà khà, nay lên Youku xem chưa? Lên một triệu lượt view rồi, khủng chưa?” Câu cuối, Lục Thiều còn kéo dài ra.
Thắng Nam bật cười, “Em đang mở Youku. Anh bị fans “cuống” à?”
“Haizz, qua nay anh phải gặp mặt fans với các event đã lên lịch trước. Em thì sao?”
“Em không có công việc gì ở tuần này, nên tương đối tốt.”
“Tốt á? Cô nương, lao động là vinh quang! Chủ tịch Mao không thích nhân dân lười biếng đâu.” Lục Thiều chòng ghẹo.
“Haizzz em đâu có được nổi tiếng như ai kia, nghe anh Triều nói tuần nào cũng kính lịch trình.” Thắng Nam đốp chát lại.
“Ha ha, dạo này khôn ngoan hơn rồi, trêu ghẹo em không được nữa rồi.”
Thắng Nam lè lưỡi, tâm trạng bỗng phấn chấn hơn, “Nhờ anh. Hôm nay còn lịch trình nào nữa không?”
Bên đầu dây, Lục Thiều bỗng dưng thở dài: “Mười phút nữa anh phải đến Diamond Center gặp đối tác, tối đến phải chụp ảnh ở ảnh ngoài trời ở Yên Đỗ.”
“Vậy anh nghỉ ngơi một chút đi, em có công việc sắp cũng phải đi rồi.” Thắng Nam bỗng thấy xót xót cho Lục Thiều.
Hai người cùng đi lên, nhưng hiện tại ở thị trường trong nước, diễn viên nam có lẽ khan hiếm hơn diễn viên nữ như cô nhiều, nên Lục Thiều được ưu ái là điều hiển nhiên, cô cũng chưa từng ganh tị về vấn đề này. Gia cảnh của Lục Thiều cũng là dân tỉnh lẻ đến với Thành phố S mau chóng đổi đời, tính tình phóng khoáng lại được mã đẹp trai, nên Lục Thiều rất dễ gây cảm tình với người đối diện, duy chỉ có cô, nên Lục Thiều đã nhiều lần nói thích cô ở điểm này. Thích của Lục Thiều là thích ở gần, trêu ghẹo nói chuyện chứ không phải tình cảm kia.
Vả lại, hai người rất ăn ý với nhau trong khoảng diễn xuất.
“Được! Hôm nào anh với em hẹn nhau nói chuyện.” Lục Thiều cười cười, giọng cười anh nghe rất dễ chịu, không gây chói tai.
Thắng Nam mỉm cười, cúp máy.
Chưa đầy năm giây sau, chuông điện thoại dành riêng cho Hàn Mặc Niên vang lên.
Cô vội bắt máy, cũng phủi lại đường nhăn trên váy, mở lời trước. “A lô.”
“Máy em bận? Em đang nói chuyện với ai à?” Giọng Hàn Mặc Niên vẫn pha một chút trầm khàn, dễ làm người nghe điêu đứng.
“Vâng, Lục Thiều. Anh ấy gọi đến chúc mừng em về video quảng cáo thành công ngoài mong đợi.” Thắng Nam nhỏ nhẹ trả lời.
Thắng Nam nghe loáng thoáng có tiếng cười khẩy, sau đó giọng của Hàn Mặc Niên càng chói hơn: “Cậu ta cũng là diễn viên chính trong video mà? Chúc mừng em, nghe thật chẳng ra làm sao.”
Cô không để tâm đến câu nói móc của anh, chỉ khẽ nói: “Dù sao em và Lục Thiều cũng là cùng nhau bật lên, câu chúc xã giao thôi.”
…
Lại có tiếng hít thở sâu, Hàn Mặc Niên dường như đã bình tĩnh hơn, giọng bỗng nhiên thiết tha hơn: “Thắng Nam, tôi nhớ… hơi ấm của em rồi.”
Những rầu rĩ của Thắng Nam bỗng chốc tan biến hết vào không khí, trái tim lại mềm nhũn ra, quả thật, Hàn Mặc Niên biết cách dụ dỗ cô mà…
Cô bật cười, “Mặc Niên, chúng ta sắp gặp nhau rồi.”
“Tôi xin lỗi.” Anh thì thào, nghe thật nhiều nỗi buồn chất chứa.
Nụ cười cô cứng ngắt.
“Tôi xin lỗi…”
“Hôm nay tôi không đến gặp em được, tôi có công việc gấp.”