Đọc truyện Truyền Thuyết Không Sánh Bằng – Chương 17: Ấn tượng tốt, ấn tượng xấu
Hàn Mặc Niên ngồi ở bộ sô pha dưới tầng trệt nhà hàng, thong dong bắt chéo chân, hai tay đang vào nhau, ngón tay khẽ gõ từng nhịp vào đốt ngón tay đối diện. Khuôn mặt bừng bừng nét vui sướng nhưng phải kiềm nén.
Anh không biết rằng, người đàn ông vận comple xám, mái tóc được chải chuốt, nét đẹp tuấn tú trời ban đang khẽ nhếch miệng thành đường cong chết người, điều được nhiều người ở sảnh thấy cũng muốn xiu lòng là anh. Vì anh đang chú tâm!
Chú tâm đến cánh cửa thang máy.
Người đó đâu rồi nhỉ? Nói gì lâu thế? Hẳn đã hơn mười phút rồi! Trong thời gian đó anh cũng đã dư sức liên lạc với Tư Thố Như về việc dẫn cô đến Cầm Cổ Trấn rồi.
Anh chuyển sang hồi hộp, lo lắng. Lo lắng sợ Lý An dùng lý do lý trấu gì đó để Thắng Nam từ chối thì anh điên mất!
Thâm Sâm đứng bên cạnh nhìn Boss mình càng lúc càng kỳ lạ. Nhất là từ khi đến nhà hàng này. Anh nói nhiều hơn, cười mỉm nhiều hơn. Sáng sớm cậu còn thấy anh đứng ngắm nghía mình trước gương soi đặt ở bàn làm việc của thư ký Ngọc hồi lâu, làm cô ấy vừa bước đến bàn giật cả mình.
Còn Thâm Sâm cậu thì bị sốc! Vị Boss với cái đầu lạnh nay lại thẫn thờ ký giấy tờ mà ký nhầm vào đống tài liệu cậu đưa xem xét, trên tờ giấy còn chi chích chữ “cố lên”. Còn ở phòng họp thì thôi rồi, đôi khi lơ đãng, dù lời nói Boss vẫn sắc bén như ngày nào, nhưng Thâm Sâm cậu bao lâu nay theo Boss, tất nhiên nhận ra.
Tiếng “ting” thang máy lần thứ n, cuối cùng người Hàn Mặc Niên ngóng đợi cũng xuất hiện.
Thắng Nam bước xuống với khẩu trang và mắt kính che khuất hết mặt.
Bốn người ngồi vào chiếc Mercedes đen, Thâm Sâm nghe địa chỉ từ Lý An rồi chở cô đến căn hộ chung cư của mình, lại đợi Thắng Nam chào tạm biệt cô, ba người quay trở lại công ty Hưng Thịnh.
Trên đường Thâm Sâm trò chuyện cùng Thắng Nam với tâm trạng cực kỳ hưng phấn, như hề chẳng có điểm dừng. Nhưng đa số là Thâm Sâm nói, còn lại Thắng Nam đáp cho có lệ, cô trả lời rất chậm và nhỏ, tuy thế không làm Thâm Sâm nản chí, cậu chàng mở ra không khí ngột ngạt khi nãy đã trở nên dễ thở hơn.
Hàn Mặc Niên rất ít mở lời, trừ khi Thâm Sâm hỏi anh, còn Thắng Nam cứ nhìn thấy cái nhìn xoay đầu của Hàn Mặc Niên đối với cô, là cô cứng miệng không nói nên lời.
Không có Lý An ở đây, Thắng Nam cô dùng ánh yêu sâu đậm và e dè với Hàn Mặc Niên chắc không sao đâu nhỉ? Dù sao… cô ngồi một mình ở ghế sau, Hàn Mặc Niên ở ghế phụ lái, anh sẽ không nhìn thấy đâu chứ nhỉ?
Vừa nói xong, ánh mắt cô bỗng chạm ánh mắt anh từ kính trong xe.
Hàn Mặc Niên nhìn khuôn mặt Thắng Nam bỗng ửng một mảng hồng, mắt anh chạm mắt cô, thời gian lúc này có thể ngừng đọng lại…
Anh cũng đã từng chạm mắt với một ánh mắt trong veo vào ngày mưa thu… đôi mắt cô gái đó… cũng giống như bây giờ.
Trái tim anh tự dưng nhói lên, anh khó chịu chớp mắt, cùng lúc ánh mắt Thắng Nam lờ đi, cô không nhìn anh nữa.
Lòng anh hụt hẫng.
Thật kỳ lạ, Thắng Nam luôn tạo cho anh những thứ cảm xúc trong đời chưa từng xảy ra, anh không biết diễn tả nó ra sao, chỉ biết xuất phát từ trong lồng ngực anh, lúc dễ chịu, lúc thì khó chịu, lúc bực tức, lúc lại được lấp đầy.
Đến công ty, Thâm Sâm từ ghế lái bước xuống, Hàn Mặc Niên từ ghế phụ ngồi qua ghế lái trong sự ngạc nhiên của Thắng Nam.
Chưa kịp hiểu gì thì Hàn Mặc Niên đã quay đầu nhìn cô, “Cô lên ghế phụ đi.”
“Ơ…” Thắng Nam kinh ngạc hai giây, sau đó là rối bời, khẽ đáp: “Vâng.”
Một loạt động tác, mở cửa sau của xe, bước xuống, đóng lại. Rồi lại mở cửa ghế phụ, ngồi lên, đóng sầm cửa lại, thắt đai an toàn, ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên đùi mình.
Hàn Mặc Niên lại phì cười. Quả nhiên, Thắng Nam rất thú vị.
“Xong chứ?” Hàn Mặc Niên nhướng mày hỏi.
“À, vâng. Xong rồi ạ.” Thắng Nam gật đầu. Cô không quên vẫy tay chào Thâm Sâm đứng bên ngoài.
Thâm Sâm cũng hí hửng chào lại, cười tươi rói.
Hàn Mặc Niên nhìn Thắng Nam thêm một giây, rồi hướng mắt về phía trước, khởi động xe và rời đi.
Thâm Sâm nhìn theo chiếc xe Mercedes mà cậu vừa cầm lái cách đây năm phút trước mất hút sau ngã rẽ phải. Vừa quay đầu vào đã gặp cô gái mái tóc màu hạt dẻ, khí chất điềm đạm, mong manh như sương mai trong gió.
Cô gái đó nhìn thấy cậu, bèn bước đến mở lời: “Anh là trợ lý của Mặc Niên đúng chứ?”
“Ồ, vâng. Cô cần tôi giúp gì?” Thâm Sâm nghi hoặc.
Cô gái đó suy nghĩ rất lâu, đôi mắt ánh lên chút đau thương, càng làm cô như cọng cỏ yếu ớt, cô vừa muốn mở miệng, từ xa Thâm Sâm đã nghe giọng chủ tịch.
“Thu Nguyệt?”
Hàn Kiềm từ xe mình bước xuống, anh vừa từ sân bay trở về không ngờ lại gặp Thu Nguyệt đứng trước cổng công ty, anh vội bước đến chỗ Thu Nguyệt vừa hỏi: “Em đến tìm Mặc Niên à?”
Thu Nguyệt gật đầu. “Nhưng không thấy anh ấy…” rồi cô lại nhìn Thâm Sâm.
Thâm Sâm gật đầu chào Hàn Kiềm xong mới nói: “Vâng, tổng giám đốc sáng giờ bàn việc hợp đồng với khách hàng, buổi trưa lại có hẹn, nên không có ở công ty.”
“Đi tiếp khách ư?” Hàn Kiềm há hốc mồm kinh ngạc.
Thâm Sâm: “Cũng có thể coi là vậy ạ.”
Hàn Kiềm: “Bao lâu rồi?”
“Dạ… mới vừa đi.” Thâm Sâm ấp úng.
“Chỉ một mình tổng giám đốc?” Hàn Kiềm dò xét tới tấp.
“V..vâng.” Thâm Sâm đổ mồ hôi trán. Nhìn sắc mặt của chủ tịch thôi cũng đã đủ lạnh sống lưng mà.
“Ồ.” Hàn Kiềm bỗng không tra hỏi nữa. Anh quay sang Thu Nguyệt đang không hiểu hai người nói mô tê gì: “Đi thôi, anh và em đi ăn trưa nhé?”
Thu Nguyệt cảm thấy khó từ chối Hàn Kiềm đành gật đầu đồng ý.
*
Đầu Thắng Nam ong ong vì nhớ lại lời nói của Lý An nói với cô với vẻ bất lực trong phòng vệ sinh nữ. “Giời ơi, cô ngố của tôi ơi, ngay phút quan trọng em lại lơ mơ như thế. Dù chúng ta mới ký kết xong hợp đồng cũng không thể gấp rút mà đồng ý với anh ta nhanh như thế. Chúng ta cần phải về xem kỹ hợp đồng một lần nữa để còn biết đường mà lần chứ. Dù Hàn Mặc Niên có đẹp trai, ga lăng, tiêu sái không thua kém gì Alan, em cũng phải đề phòng anh ta, huống chi anh ta lại có bệnh sạch sẽ quá mức thì làm sao lại có thời gian vô bổ dẫn chúng ta đi đến Cầm Cổ Trấn mà thăm quan làng nghề vải của cô Tư Thố Như chứ? Rõ ràng có ý đồ.”
Nghe đến đây, Thắng Nam tức nhiên gật đầu như gà mổ thóc. Việc đến thăm quan làng nghề vải của cô Tư Thố Như có thể để trợ lý anh đi thay được, dù gì cô cũng đâu có quan trọng với anh như thế? Cả việc hợp đồng cũng không cần anh ra tay, cấp dưới anh có thể hoàn thành tốt mà.
“Chị đã cố ý từ chối bằng lời nói dối về quê ba ngày có tiệc, không thể đi, mà em, không có quản lý bên cạnh cũng không thể đi. Không ngờ, anh ta hỏi em có thể đi cùng anh ta thăm quan được không em lại gật đầu nhanh chóng trong cơn lơ mơ của mình, chị nể em rồi!”
Nhớ lại, Thắng Nam thấy có lỗi với Lý An vô cùng. Dù sao chị ấy cũng đã muốn tốt cho cô nhiều như thế…
Trong chiếc xe ngột ngạt, cô không thể làm mình bớt căng thẳng được, dù sao người bên cạnh cũng là người cô thương. Cô không dám nhìn anh quá lâu, lần nào cũng liếc một hai giây rồi lơ đi, anh rất khó gần, rất ghét phụ nữ, anh không thích cô, mà vì sao anh lại chủ động chở cô đến Cầm Cổ Trấn…
“Chúng ta nói chuyện được chứ?” Hàn Mặc Niên phá tan sự ngột ngạt kỳ lạ này.
“Được chứ.” Thắng Nam rụt rè nhìn anh.
Đôi mắt đen thâm sâu ấy cũng đang nhìn cô, một cách thích thú và giảo hoạt. Trời sinh cô ra ba kiếp ngu ngốc, nên nhìn vào mắt anh chỉ thấy đôi mắt giá lạnh, càng nhìn càng đau lòng.
Anh rất thản nhiên hỏi: “Cô sợ tôi sao?”
“Không, không có.” Thắng Nam lắc đầu. Không đâu, cô chỉ cảnh giác, muốn mình không quá kích động như lần đầu gặp anh thôi. Cô sợ những lời thẳng thắn đau lòng của anh nữa. “Tôi chỉ muốn gây ấn tượng tốt với anh thôi.”
“Ấn tượng tốt của cô cực kỳ đáng ngạc nhiên.” Anh phì cười.
Hàn Mặc Niên anh có biết không, lúc anh bật cười, anh thật sự rất đẹp, cả ánh nắng ngoài trời kia cũng không bằng…
Thắng Nam cũng cười: “Lần đầu tiên tôi làm đã anh sợ rồi. Nên tôi không muốn điều đó xảy ra nữa.”
“Vì sao?” Hàn Mặc Niên lại xoay mặt nhìn cô, nhướng mày tò mò.
Vờ như suy nghĩ, Thắng Nam cắn môi: “Chẳng ai muốn mình lại gây ấn tượng xấu mãi với người đối diện cả.”
Thật ra là, em chẳng muốn… chúng ta mãi xa cách như thế này.
Hàn Mặc Niên nghe được câu trả lời xem cũng hợp lý, anh quay đầu tập trung lái xe qua cây cầu đá nhỏ hẹp, rồi mới lên tiếng: “Cô nói cũng đúng. Tôi cũng không muốn gây ấn tượng xấu cho cô lần thứ hai.”
“Là sao?” Mở to mắt, trống tim lại đập, Thăng Nam buột miệng hỏi.
Hàn Mặc Niên chỉ mỉm cười, anh lờ đi câu trả lời Thắng Nam mong mỏi: “Nghe nhạc nhé?”
“À, vâng.” Thắng Nam thấy hụt hẫng.
Hàn Mặc Niên ấn nút mở nhạc, chiếc usb của Thâm Sâm vẫn còn ghim trên máy phát, nhạc đệm của bài hát nhẹ nhàng nào đó bằng đành tranh và sáo trúc vang lên.
Trên chiếc xe hướng về quốc lộ A, tràn ngập âm nhạc.
Thắng Nam lắng nghe những bài nhạc mới lạ, đầu cô dựa hẳn vào kính xe. Đường nhựa trải dài, thắng tấp, êm ru.
Cô biết đàn tranh, nhưng cô chỉ đàn được hai bản: Trường tương tư và Giang Nam mộng hoa xuân, tất cả do ma ma Như Xuân dạy. Những giai điệu ai oán u buồn, day dứt người nghe.
Em đã từng đàn hát cho anh nghe rồi đó, Hàn Mặc Niên, anh có nhớ không?
Một lúc sau, bài hát yêu thích nhất của Thâm Sâm đến lượt. Mà Hàn Mặc Niên cũng bắt đầu yêu thích bài này giống cậu chàng. Tiếng đệm dương cầm êm dịu, đưa ai đó vào cõi mơ hồ.
“Dù đến kiếp sau sẽ lại cùng ước hẹn, nhưng chỉ cần kiếp này không oán không hận.”
Tâm trạng Thắng Nam bỗng dưng chùng xuống, đôi mắt có dấu hiệu cay cay.
“Đừng hỏi duyên phận kiếp trước ta là ai, chỉ cần kiếp này được ở bên nàng ngày ngày tháng tháng.
Ta nguyện cùng nàng làm lớp bùn trong tuyết, làm máu nhuộm đỏ hồng trần. Ấm lạnh có nhau, vui buồn cùng san sẻ. Sớm chiều nương tựa kế bên…”
Thắng Nam rơi nước mắt. Môi cô mím lại. Chỉ cầu Hàn Mặc Niên đừng chú ý, không thì xấu hổ chết mất. Cô càng cố gắng không đưa tay lau má, lau thì càng dễ làm anh ấy chú ý hơn.
Giọng người đàn ông cất lên cao, Thắng Nam càng nghe chỉ càng thấy xót xa. Trái tim cô như siết lại, đau đớn len lỏi khắp từng tế bào.
Cô khẽ khàng hít mũi. Động tác nhỏ này lại đưa vào tầm mắt của Hàn Mặc Niên mới đau ý chứ.
“Tại sao lại khóc?” Giọng Hàn Mặc Niên khàn khàn.
“Bài hát xúc động quá.” Cô lấp liếm cho qua. Giờ thì cô được quyền lau má rồi.
Hàn Mặc Niên ừ một tiếng, sau đó đôi mắt anh tối sẫm: “Tôi cũng thấy thế.”
“Giọng nam hay quá, nghe rất dịu dàng chứa đầy tình cảm.” Giọng nói của cô như bị nghẹt mũi.
“Sánh đôi của Hà Nhuận Đông.” Anh nói tên bài hát.
Thắng Nam gật đầu, cô suy nghĩ đến việc sẽ down nó về máy nghe nhạc của mình.
Hàn Mặc Niên nhìn cô lần nữa, bàn tay đặt trên vô lăng ngứa ngáy, muốn lau nước mắt cô gái bên cạnh… thật may, kiềm nén thành công.
*
Thắng Nam bước qua cổng Cầm Cổ Trấn.
Nó giống khu du lịch hơn là Tư gia.
Con đường cô cùng Hàn Mặc Niên bước vào không khác gì quan cảnh của thời Kinh quốc xưa, nơi có những căn nhà cổ với khung cảnh thơ mộng, còn có cầu đá bắt ngang con sông không to cũng chẳng nhỏ.
Đôi chân hai người bước đi, đi mãi. Phía trước dần xuất hiện rừng hoa đào nở muộn, màu hồng cả một khung cảnh, cô ngạc nhiên không thể nói nên lời. Nhưng cô không dừng chân, dù đôi mắt lia mãi hai bên đường bước vào Tư gia còn khá xa.
Hàn Mặc Niên liếc nhìn cô gái với đôi mắt to tròn xinh đẹp, miệng hé mở, đôi má ửng hồng, cô đang hưng phấn vì thấy cảnh đào nở ư? Nếu đổi lại là Giản Dao Dao thì sao? Chắc nàng ấy cũng có biểu hiện như cô bây giờ.
Lòng anh bỗng dưng được lấp đầy bởi cảm xúc không tên, anh ngắm nhìn Thắng Nam, cô rất xinh đẹp, nhất là vào lúc này.
Thắng Nam từ hưng phấn này chuyển sang ngạc nhiên nọ. Ôi, ở đây còn có mấy đoàn làm phim đang quay ngoại cảnh này, giống Hoành Điếm thu nhỏ thế nhỉ?
Đi hơn mười phút, cuối cùng cũng thấy Tư gia.
Là một ngôi nhà cổ một gian, dài và được thiết kế cong như lưỡi liềm. Ngôi nhà có khác gì những nhà của phú hộ, quan huyện xưa kia đâu, còn đẹp hơn nữa là đằng khác.
Trời xế chiều, làm Tư gia càng trở nên như ảo mộng trước mắt Thắng Nam, ngôi nhà được thắp đèn dầu, bàn ghế làm từ gỗ điêu khắc tinh tế, từ cổng sân nhìn vào, có thể thấy mười tám bài vị được đặt kế cạnh nhau, lúc nào cũng được thắp nhang khói thoang thoảng mùi trầm.
Thắng Nam còn thấy có cả các loại đàn được đặt trang trí bên trái gian nhà chính, có cả đàn tranh và tì bà, bàn tay cô trở nên ngứa ngáy, muốn cầm lấy, ngồi ở vườn hoa đào vừa bước qua, hát Trường tương tư.
“Cầm Cổ Trấn là tài sản của Tư Thố Như, ngoài giữ nghề làm vải vóc, Tư Thố Như còn dựng lên các phong cảnh cô bước ngang khi nãy chỉ để làm nên một thị trấn nhỏ cho riêng bà, không ngờ bây giờ lại đông đúc như thế, càng ngày càng mở rộng ra, và trở thành điểm các bộ phim cổ trang thường muốn quay.”
“Thật tuyệt.” Thắng Nam nhe răng cười cùng Hàn Mặc Niên.
Hàn Mặc Niên thấy vui vẻ trong lòng, “Vài cảnh quay của cô cũng sẽ ở đây.”
Khoảng cách giữa anh và cô dường như được rút gần lại một chút. Cô đưa đôi mắt ánh long lanh để đáp lại lời nói anh.
“Tôi rất mong đợi.”
Cảnh nơi đây, vừa giống huyện Tranh Châu, lại cũng vừa giống Giang Thành xưa kia…
Lòng Thắng Nam bồi hồi vô cùng.