Đọc truyện Truyền Thuyết Không Sánh Bằng – Chương 15: Tiến triển
Biểu tượng nút stop đã chuyển thành play.
Hình ảnh bắt đầu trong màn hình máy tính là bình hoa trạng nguyên đỏ được đặt trên bàn học, phía sau là dãy sách xếp ngăn nắp thành hàng trên kệ, lắp ló dụng cụ học tập và chiếc đèn bàn. Rồi camera quay một lượt nhanh ra đến cạnh cửa sổ bằng kính lớn được che phủ bởi tấm màn trắng lụa trắng, ánh sáng le lói trãi dài một đường nhỏ, hiện rồi tắt, hiện rồi tắt. Bóng đen phía sau lưng kính nắm chặt tấm màn rồi bung ra từ từ theo hiệu ứng làm chậm, khuôn mặt cô gái xinh đẹp hiện rõ, đem theo nụ cười e ấp.
Thắng Nam trong bộ đồ lót-mà-không-phải-đồ-lót như bước ra từ vùng thần tiên nào đó, trên người còn đeo một đôi cánh nhỏ thiên thần nhìn rất đáng yêu. Bộ đồ lót kính đáo màu trắng, áo phủ xuống đến chiếc xương sường thứ ba, camera bỗng quay cận cảnh chiếc áo trắng đó còn viền đăng ten hoa xuyến chi mấy lượt, mới quay xuống eo, đến hông cô bỗng lắc lư theo điệu nhạc bằng chuông gió, rồi đến chiếc quần lót trắng dài qua mông một chút cũng viền đăng ten. Camera lại quay vòng mấy lượt mới từ từ lùi ra xa, hiện rõ Thắng Nam đang chớp chớp mắt ngại ngùng, ngón tay bỗng đưa lên đôi môi anh đào hồng nộm dùng răng day day, đôi mắt mở to vô tội, đôi má phiếm hồng. Tiếp tục là tiếng flash máy ảnh liên tục, Thắng Nam đã không còn cười mà bắt đầu tạo dáng, lúc thì co ro ôm chân, lúc thì trường dài trên ghế, lúc thì nằm úp một bên mặt lên, lúc lại chống hai tay vào eo cau mày phồng má, lúc lại đứng im đưa đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào máy, cô đã có nét thuần khiết sẵng có từ trong cơ thể bức ra lại thêm bộ tóc đen ngố nhìn cô lại càng ngây thơ khó mà không động lòng.
Chớp mắt một cái, cô đã chạy thẳng ra phía ngoài căn phòng, là bầu trời rực rỡ ánh nắng, cô cười rạng rỡ trong bộ đồng phục nữ sinh trường trung học nào đó, trên vai đôi cánh trắng đã thay thế bằng chiếc cặp màu nâu đen. Cô lùi về sau, đôi tay ngoắc ngoắc với ống kính, nụ cười càng tươi rói, đôi mắt híp lại vòng cung, mái tóc ngố ngố cũng nhẹ nhàng tung theo gió, dưới trời nắng đôi má cô càng ửng hồng rõ.
Kết thúc video là hình ảnh Thắng Nam cùng bốn cô gái khác tung tăng đi bộ đến trường, họ cười thật tươi nhưng vẫn quay Thắng Nam chính, Thắng Nam nháy mắt đáng yêu rồi hình ảnh công ty SSweets xuất hiện cùng dòng chữ: Nhẹ nhàng – thoải mái – tự tin, vì bạn luôn cần tôi bên mình.
Công ty CP Ssweets – vì bạn chúng tôi đến.
Đoạn video kết thúc. Hàn Mặc Niên thẫn thờ.
Thắng Nam rất đẹp, anh công nhận điều đó vào phút này. Bộ đồ lót dành cho nữ sinh không ngờ lại hợp với cô như thế, tôn lên nước da trắng ngần của cô, tôn lên đôi má luôn ửng hồng trong trí nhớ của anh, tôn lên nét đẹp thanh thuần lẫn ngọt ngào của cô. Anh đặt tay lên ngực trái mình, thật điên rồ khi tim anh đập nhanh như đồng tình ý nghĩ của anh. Chết tiệt!
Anh tua lại lúc Thắng Nam cười một lần nữa, anh dường như nhận ra điều gì đó, nhưng vẫn chưa ra, lại tua lại tiếp, không ra, tua nữa… tua lại cho đến lần thứ sáu mươi, anh cũng nhận ra lý do.
Nụ cười dưới ánh nắng của Thắng Nam rất giống nụ cười của người con gái trong mơ của anh. Dù không có gì để phán đoán rằng anh đã đúng, mà lòng anh cứ đinh ninh là thế. Ngón tay nhấn phím lùi quá lâu trên bàn phím laptop, không ngờ tua đến lúc đoạn trong phòng của Thắng Nam, anh mới giật mình buông ngón tay ra, thế là trên màng hình laptop chạy lại đoạn đó, anh cũng không rời mắt nổi nên tiếp tục coi.
Đôi mắt đen láy vô hại đó đầy rẫy tội lỗi, như hút lấy linh hồn anh. Cả thở thôi anh cũng thấy khó chịu, ừ, đúng rồi khó chịu! Anh khó chịu khi hơn bốn trăm ngàn người đã nhìn thấy video này, thấy cô ngọt ngào như thế nào, toả ra sức quyến rũ cở nào, anh bỗng dưng nghiến răng, hai tay bỗng đan vào nhau đặt lên đùi. Dù không biết lí do.
Hàn Mặc Niên ơi là Hàn Mặc Niên, mày bị cái gì thế này? Tại sao cô gái này lại chiếm lấy tâm tư mày như thế?
Đau đầu quá!
Anh gục đầu trong khi bài nhạc của mục quảng cáo đó vẫn chạy, nghe như sóng biển dạt dào, nghe như cả một buổi nắng trưa được nước mưa đổ xuống, mát rượi.
Mà khoan!
Bỗng có tiếng hét thất thanh trong văn phòng Tổng giám đốc, Thâm Sâm đang cầm cốc cà phê uống mà bị giật mình sặc sụa, lật đật chạy vào.
Cậu chàng hốt hoảng lớn tiếng khi vừa bật cánh cửa phòng ra: “Tổng giám đốc! Anh sao vậy?”
“Đi ra!” Hàn Mặc Niên xoay ghế về sau, đưa lưng về phía Thâm Sâm, anh nói lớn.
“Tổng…” Thâm Sâm chưa nói hết câu Hàn Mặc Niên lặp lại lần nữa, mà lần này là hét lên: “Tôi bảo cậu đi ra!”
Thâm Sâm cụp đuôi, đóng cửa văn phòng lại, chạy trốn. Á! Tổng giám đốc tức giận lên cũng thật là… ừm, làm người ta không khỏi kinh sợ.
Đợi văn phòng im lặng trở lại, Hàn Mặc Niên thở hắt, một tay bóp trán, một tay mò vào túi quần lấy điện thoại.
Hai tay Hàn Mặc Niên run run cầm lấy điện thoại, ấn số, gọi cho Hàn Kiềm.
Hàn Kiềm đang ngồi trên xe dựa lưng xuống ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh đang trên đường ra sân bay đến Bắc Kinh để ký hợp đồng, hai ngày nay anh đã ngủ không ổn giấc nào. Vừa thiu thỉu tiếng chuông dành riêng cho Hàn Mặc Niên reo in ỏi, anh tỉnh giấc, cầm lấy điện thoại nhấn nút nghe. Giọng còn khàn: “Anh nghe.”
Bên kia, anh nghe Hàn Mặc Niên thở dài, giọng còn rầu rĩ: “Làm sao đây, chuyện này quá sức tưởng tượng…”
Hàn Kiềm cau mày, “Chuyện này là chuyện gì? Công ty làm sao?” Đừng nói lại có gián điệp trong công ty nữa nhé?
“Không… không phải.”
“Chứ là chuyện gì?”
“…”
“Cái…” Hàn Mặc Niên hít hơi sâu, lấy lại sự điềm tĩnh, nuốt khan nước miếng, cuối cùng nói thẳng trọng điểm: “Em cương lên khi xem video của Thắng Nam, dù cô ấy bận đồ-lót-chẳng-khác-gì-quần-áo-ngủ-nhà.” Anh nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ.
Rồi Hàn Mặc Niên nghe một tiếng bịch từ trong điện thoại phát ra, sau đó mọi thứ im lặng.
*
Trong một studio lớn ở thành phố S, Thắng Nam mắt nhắm mắt mở cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ, đứng phía sau cô là cô chuyên viên tạo mẫu tóc đang say sưa chỉnh mái tóc kiểu cổ trang cho cô.
Lý An đứng phía sau cô đang cùng một người nhiếp ảnh tên Vu Bình bàn bạc việc chụp concept hôm nay, họ nói rất hào hứng.
Tầm năm phút sau, đầu tóc của Thắng Nam đã xong, cô liếc nhìn Lý An đã đi đâu mất, bèn lấy điện thoại ra, điện cho mẹ mình một cuộc gọi video.
Không bao lâu mẹ cô đã bắt máy. Mẹ cô xuất hiện trên màng hình điện thoại của cô, nỗi mệt nhọc mấy hôm nay bỗng dưng tan biến hết.
“Tiểu Nam hả?” Bà hơi ngạc nhiên.
Kiềm chế xúc động, Thắng Nam nở nụ cười: “Vâng con đây mà. Hôm nay con chụp ảnh cổ trang nên phải trang điểm lạ một xíu.”
“Đẹp lắm đẹp lắm!” Lắc đầu, bà cười khen.
Thắng Nam ngại ngùng, nụ cười luôn trực trên môi, hỏi bà có ăn uống đầy đủ và uống thuốc theo lời dặn bác sĩ chưa.
Bà gật đầu, “Có, mẹ đâu phải lãng trí đâu mà…”
Thắng Nam mỉm cười, cô tám với mẹ rất lâu, cho đến khi Lý An bảo muốn bắt đầu chụp thì cô mới tạm biệt mẹ mình.
“Concept này về game online, em không cần lo lắng, em là Y Sư, chỉ cần cầm dù và tạo những động tác đáng yêu thôi, nhớ là phải thoải mái nhé, còn lại để anh lo.” Vu Bình nhìn Thắng Nam cười, còn nháy mắt duyên chọc cô.
Câu nói của Vu Bình làm Thắng Nam bật cười, cô cũng thả lỏng cơ thể, hít một hơi dài, rồi sau đó nói với Vu Bình: “Được rồi, bắt đầu thôi.”
Gần đây, Project IT và H.Sword hợp tác với nhau tạo ra một game tên Truyền Thế, đang vẫn còn chế độ Beta nhưng rất đông con dân gamer đã bắt đầu tạo acc và đăng nhập chơi thử. Lập tức trở thành cơn sóng trên các diễn đàn game. Vẫn theo lối game cũ, nhưng game Truyền Thế được đón nhận bởi đồ hoạ 3D, hình ảnh trau chuốt, nhân vật lại có thể tự cho người chơi tạo ra cho riêng mình thêm cả các chế độ săn boss khó nhằn làm những người yêu thích game online càng muốn khám phá. Truyền Thế được chia ra nhiều môn phái, trong đó có Y Sư, một pháp sư chuyên đứng phía sau buff máu và bảo vệ cho đồng đội, là một nhân vật nhiều người lại thấy không cần thiết nhưng nhiều người lại bảo vô cùng cần thiết khi đánh tổ đội.
Lúc đầu bên đại diện H.Sword muốn lấy Kiếm Khách hoặc Ngũ Độc làm hình ảnh đại diện game, không ngờ bên Project IT một mực muốn Y Sư, cuối cùng bàn bạc kỹ lưỡng đã chọn Y Sư. Còn Thắng Nam được chọn nhờ Lý An quen người trong nhóm kỹ thuật của Truyền Thế, họ thấy cô qua hai video quảng cáo Lý An đưa đến và nói hết lời hết vốn, như thế Thắng Nam mới được chọn.
Giọng Vu Bình bắt đầu vang lên trong phòng chụp.
“Được rồi, tốt lắm.”
“Nào, đứng nghiên nào, good!”
“Tiểu Nam, em đưa thẳng tay ra, bật dù ra… đúng rồi, tốt lắm!”
“Đừng hé môi, đúng rồi, đừng mở to đôi mắt quá…”
…
Lý An chăm chú nhìn vào màng hình, từng hình ảnh được Vu Bình chụp Thắng Nam từ từ lưu vào máy, cô nhìn loạt hình dần dần đang chuyển động.
Tốt quá! Thắng Nam rất hợp tác. Chuyến này lại làm nên cơm nên cháo rồi! Lòng Lý An dạt dào hứng khởi. Cô đúng đã tìm thấy viên ngọc quý trong ngàn đá thô.
Tiếng chuông điện thoại cô bắt đầu reo lên. Nhìn thấy số điện thoại lạ, cô đành bước ra sau chỗ cửa thoát hiểm, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Lý An nghe.”
“Xin chào cô Lý, tôi là Thâm Sâm đến từ công ty Hưng Thịnh.”
Hưng Thịnh? Cô nghe nhầm chắc????
Tập đoàn Hưng Thịnh, một trong năm tập đoàn xuất sắc và lớn mạnh nhất khu vực trong nước hiện tại ư? Cô không thể tin nổi.
“Tôi… tôi có thể giúp được gì cho anh?” Lý An mấp máy, giọng còn run run.
Bên kia khẽ cười: “Ô, cô Lý đừng sợ, chẳng qua là bên công ty chúng tôi chuẩn bị ra mắt một sản phẩm và cần tìm người làm hình ảnh đại diện. Chúng tôi đã xem hai mẫu quảng cáo của cô Thắng Nam và cảm thấy cô ấy rất hợp với mẫu sản phẩm sắp ra mắt của chúng tôi, nên hôm nay tôi gọi điện đến mong có thể hợp tác làm ăn, cô có thể phiền không nếu chúng tôi muốn hẹn một cuộc hẹn để bàn bạc?”
“Các anh chọn Thắng Nam ư? Có lầm không?” Lý An trợn mắt, trời đất ơi, không tin được mà!
“Không, chúng tôi đã tìm đúng người, thưa cô Lý.” Thâm Sâm rất kiên nhẫn.
“Thật kỳ lạ. Với công ty lớn các anh phải chọn siêu mẫu hạng A hoặc tầm cỡ đó cơ chứ…” Nói xong, Lý An bỗng thấy quá lời. Cô khẽ tát miệng mình, cái miệng thúi này, lại nói tào lao nữa.
“Chúng tôi tìm người phù hợp để tôn lên sản phẩm mình chứ không cần đánh bóng tên tuổi nhờ những siêu mẫu hạng A hay gì đó, thưa cô Lý.” Giọng Thâm Sâm rất từ tốn, chừng mực nhưng mà lời rất ư là mỉa mai.
Lý An thấy mình thật là hồ đồ mà… “Tôi xin lỗi, cái tính có sao nói vậy, anh đừng buồn.”
“Không sao, thưa cô Lý.”
Hở một câu “thưa cô Lý”, hai câu lại “thưa cô Lý” làm cô già lắm không bằng. Lý An bắt đầu khó chịu với ba chữ đó rồi. “Được, nhưng tôi vẫn tôn trọng ý kiến của Thắng Nam, nên phiền anh nói với công ty anh, tôi sẽ gọi lại sau khi có câu trả lời từ người các anh cần, vậy được chứ?”
“Rất tốt, thưa cô Lý.” Thâm Sâm trả lời.
“Mà khoan! Anh có thể cho tôi biết ai đã chọn Thắng Nam không?” Máu tò mò của Lý An lại nổi lên, cô không biết ai trong Hưng Thịnh nhắm trúng Thắng Nam nhỉ? Mà công ty lớn vậy chắc có phòng quảng cáo đúng chứ? Có khi cô quen người đó thì sao, dù sao trong showbiz này cô quen những người máu mặt không ít, chỉ là không muốn bị bảo là đu bám người ta muốn có cơ hội nổi tiếng.
Lý An cô đầu đội trời, chân đạp đất. Kiếm tiền bằng sức lao động mình, hừ hừ.
Bên đầu dây im lặng khoảng mười giây, sau đó vẫn là giọng Thâm Sâm từ từ nhẹ nhàng: “Là tổng giám đốc công ty chúng tôi đích thân chọn, cô yên tâm chứ?”
“Ồ, vâng. Cám ơn anh. Không phiền, tôi còn công việc. Chào anh!”
Lý An cúp máy tay còn run rẩy. Mẹ nó, hẳn là Tổng giám đốc công ty Hưng Thịnh! Cô gấp lại cơn chấn động vừa rồi, ghi nhớ cái tên Thâm Sâm và lưu vào điện thoại.
Đến chiều mới xong concept cổ trang.
Thắng Nam mệt nhoài dựa vào ghế uống nước, mặc cho chuyên viên làm tóc tháo từng cây trâm, bông hoa trên đầu cô xuống. Đầu cô nhức nhói nãy giờ đã được giải thoát. Đến lúc một vài lọn tóc kẹp giả tháo ra, Thắng Nam nhẹ bẫng cả người. Cùng lúc, Lý An bước vào phòng.
Chân Lý An đi rất gấp gáp, đến khi cách Thắng Nam 15cm thì khụm người xuống, hai tay cô nắm lấy hai vai Thắng Nam, khuôn mặt đầy nghiêm túc: “Nói cho chị nghe, em có quen ai bên công ty Hưng Thịnh không?”
“Ơ, không ạ.” Thắng Nam ngơ ngác.
Lý An liếc nhìn cô chuyên viên làm tóc dùng ánh mắt xoẹt điện muốn cô ta ra ngoài. Đợi cô ta ra hẳn, đóng sầm cửa lại thì Lý An tiếp tục cuộc tra hỏi.
“Chắc không?”
“Chắc ạ.” Thắng Nam gật gù.
Lý An phải sài chiêu cuối. Cô đưa chiếc điện thoại mình lên, trong điện thoại là hình ảnh người đàn ông bảnh trai trong bộ comple xanh dương đậm, khuôn mặt nghiên, dường như bị chụp lén từ các tay săn ảnh.
Có hoá ra tro, Thắng Nam cũng biết đó là ai, cô thốt lên: “Hàn Mặc Niên?”
“Đúng!” Nuốt nước bọt, Lý An tiếp tục: “Anh ta là Tổng giám đốc công ty Hưng Thịnh, một trong năm công ty đang đứng đầu trong nước, em biết không?” Này là cô cũng vừa lên Baidu tra được ra thôi. Không ngờ người đàn ông này vỏn vẹn vài tháng đã nhảy lên chức Tổng giám đốc tập đoàn Hưng Thịnh, thêm vẻ ngoài anh tuấn làm khối cô điêu đứng không chừng.
Thắng Nam nghi hoặc: “Biết ạ.”
“Vậy, Tiểu Nam! Em nói chị nghe xem, làm sao một công ty lớn như Hưng Thịnh lại chủ động tìm em làm người mẫu đại diện sản phẩm bên họ?”
Lần này là Thắng Nam thất kinh, chai nước cầm trên tay rớt thẳng xuống đất. “Chị không đùa chứ?”
“Đùa em làm gì?! Hàn Mặc Niên chị nhớ rất rõ, người đàn ông lạnh nhạt khó chịu nhất trong bàn tiệc của Boss Đế Đài trước kia, em ngồi bên cạnh anh ta, đến cái liếc anh ta còn khó chịu với em, bỗng dưng giờ lại chọn em, có phải có chuyện gì đó giữa em và anh ta không hả?” Lý An đưa đôi mắt gian manh nhìn Thắng Nam.
“Không, thật sự không có! Em chỉ gặp được anh ấy thêm hai lần rất tình cờ, không nói chuyện quá năm câu, anh ấy đúng là chẳng để mắt đến em đâu.” Thắng Nam thống khổ, mặt nhăn nhó biện minh.
“Hai lần gặp đó bao lâu rồi?”
“Trong khoảng thời gian tháng 8 năm trước.” Thắng Nam thành thật trả lời.
Lý An nhìn Thắng Nam mấy lượt nữa, rồi buông tha cho cô.
Thắng Nam không nói dối, nếu nói dối thường thì sẽ cắn môi dưới và hay liếc mắt chổ khác, kiểu này ai nhìn vào lâu cũng có thể biết rõ cô nói dối hay không. Lý An ngẫm nghĩ trong đầu. Rồi lại xoa xoa cằm đi lòng vòng Thắng Nam: “Kỳ lạ, hay thật sự anh ta chọn em vì thích hợp với sản phẩm công ty thật?”
Thắng Nam: “Chắc chắn là vậy.”
Đúng vậy, Thắng Nam ngốc nghếch chưa từng nghĩ Hàn Mặc Niên muốn cô lần này là có mưu đồ. Cô chỉ nhìn trước mắt rằng, Hàn Mặc Niên không thích cô, lúc xa lúc gần, lúc xem như bạn lúc lại không.
Rồi bỗng dưng nhớ ra, đừng nói… anh đáp quà lại cho cô bằng một hợp đồng lớn này vì cái bùa bình an nhỏ xíu lúc tết cô đi thỉnh về đấy nhé? Mà chắc không nhỉ? Dù sao cũng qua hơn một tháng trời rồi còn đâu?
Tuyết vẫn còn rơi, hoa đào đã bắt đầu héo, lời hứa năm xưa cũng chẳng sẽ có người thực hiện. Ngắm hoa đào? Năm nào cô chẳng làm, chỉ là lúc nào cũng cô đơn thôi.
Thôi, qua rồi…