Đọc truyện Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân – Chương 5: Đan đường bái sư
Sau khi trở lại phòng, mặt trời cũng đã xuống núi. Du Tiểu Mặc nhìn sang gian phòng cách vách, nghe nói đó là phòng của thiếu niên ban ngày đến thăm hắn, người gọi là Giang Lưu.
Tuy nhiên giờ phút này căn phòng đó vẫn tối tăm một màu, có lẽ người nọ đã dọn đi rồi.
May mắn như vậy, người như mình có muốn hâm mộ cũng chẳng nổi.
Dù sao, Du Tiểu Mặc chân chính đã giám định xong tư chất, là một linh hồn màu xanh lá thứ thiệt, có điều đó là kết quả trước khi hắn xuyên qua, hiện tại linh hồn đã thay đổi, nhất định kết quả sẽ khác nhau.
Nhưng Du Tiểu Mặc cũng không có ý định đi giám định lại.
Nếu bị người ta phát hiện ra hai lần giám định lại có linh hồn khác nhau, rất nhiều người sẽ nghi ngờ, hắn cũng không muốn vừa mới đến vài ngày lại chết thêm lần nữa.
Dù hắn rất tò mò tư chất linh hồn của mình, nhưng cũng không có tò mò tới mức có ý định đi giám định.
Vào trong phòng, Du Tiểu Mặc đặt bốn quyển sách lên bàn.
Lúc ở Đông Các hắn đã nhìn thoáng qua, không thể không nói, nội dung bên trong rất thâm ảo. Người khác có lẽ có thể đọc hiểu, nhưng hắn là người ngoài tới, hoàn toàn không có khái niệm về đan sư, bắt hắn đột nhiên hiểu hết, thật đúng là khó khăn.
Mà dù có khó khăn thế nào đi nữa hắn cũng phải nuốt trôi hết bốn quyển sách này, hơn nữa nhất định phải trong ngày hôm nay. Bởi vì ngày mai sẽ phải tới Đan Đường, nghe nói việc này liên quan tới chuyện bọn hắn có thể tìm được một sự phụ tốt hay không.
Muốn trở thành một vị đan sư, ngoài việc tự mình cố gắng, việc có một người sư phụ giỏi cũng rất quan trọng.
Du Tiểu Mặc không biết liệu mình có được chọn hay không, nhưng mà cũng không thể mang cái đầu rỗng đến đấy chứ hả, nếu như lúc chọn người cần kiểm tra hay gì đó, ai hỏi gì hắn cũng không biết, Du Tiểu Mặc có thể tưởng tượng, không ai lại muốn nhận một người như hắn.
Cho nên Du Tiểu Mặc đành phải bổ sung một chút kiến thức, chỉ là xem hết bốn quyển sách trong vòng một đêm, thật sự quá khó.
Hít một hơi thật sâu, Du Tiểu Mặc quyết định chong đèn đọc đêm.
Kết quả có thể nói, một đôi mắt gấu trúc đã oanh liệt xuất hiện trên mặt hắn.
Cũng may là hắn không lo lắng thừa, vừa mới rạng sáng ngày hôm sau, Đan Đường liền phái người tới đón bọn họ.
Người đón họ là một thanh niên có vẻ ngoài khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt không cảm xúc, chỉ nói rằng họ có một phút để chuẩn bị, ngoài ra thì hoàn toàn im lặng, giống như không có chút nào quan tâm tới mấy người bọn họ.
Du Tiểu Mặc để ý thấy có vài người cười khổ, bởi vì bọn hắn đều là ‘đồ thừa’ đây mà.
Trên thực tế, những người có tiềm lực tốt, ví dụ như linh hồn có màu lam và màu tím, đều đã được người chọn hết từ trước rồi, còn dư lại, đều là một số người có tư chất kém.
Ví dụ như bản thân Du Tiểu Mặc, có thể nói hắn là người tư chất kém nhất trong năm người, những người còn lại đều là xanh dương.
Chẳng qua Du Tiểu Mặc cũng không cảm thấy tự ti, Edison đã nói rồi, cái gọi là thiên tài chỉ là 1% cảm hứng và 99% mồ hôi tạo ra mà thôi.
Một phút sau, bọn hắn rốt cục đi đến Đan Đường.
Sự rộng lớn và khí phái của Đan Đường so với Tàng Thư Các chỉ có hơn chứ không kém, không biết họ có phải là những người đến cuối cùng hay không, bởi vì ở trong đã tụ tập rất nhiều nhóm người.
Đa số những người ở đây đều không khác gì họ, tất cả đều mặc một bộ đạo bào màu xanh đơn giản, trên đầu cài một cây trâm thông thường, chắc là vào phái Thiên Tâm cùng thời điểm với hắn.
Du Tiểu Mặc vốn tưởng rằng chỉ có mấy người mà thôi, không nghĩ tới vẫn còn nhiều như vậy.
Khó trách phái Thiên Tâm có thể phát triển tới môn phái lớn nhất của đại lục Long Tường, xem ra bọn họ rất coi trọng chất lượng đệ tử.
Bởi vì các trưởng lão còn chưa tới, cho nên những người đang đứng chờ bắt đầu trao đổi, chủ đề đều xoay quanh những việc như kiểu ‘Linh hồn của ngươi là màu gì thế’ ‘Không biết ta sẽ được ai chọn’ ‘Nếu như được trưởng lão nào vừa ý thì tốt quá’ đủ các loại lời nói nhảm.
Du Tiểu Mặc ngáp một cái, thức trắng cả đêm hôm qua, hắn thật sự có chút khó chịu nổi.
Ngay lúc hắn muốn tìm chỗ hẻo lánh để chợp mắt một lúc, có ai đó quát lớn làm hắn giật mình.
“Tất cả yên lặng cho ta!”