Đọc truyện Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi – Chương 501: Ai theo đuổi ai
Thương Sùng là người đã trải qua bao sóng gió nên trước cảnh tượng đông đúc như vậy cũng không có phản ứng gì, hắn chỉ khẽ nắm bàn tay Sở Niệm chặt hơn, từ đầu tới cuối cũng chỉ dịu dàng với một mình cô mà thôi.
Dưới ánh đèn chói lòa, Thương Sùng mỉm cười vô cùng dịu dàng và yêu thương, đỡ Sở Niệm ngồi xuống. Dưới ánh mắt của mọi người, hắn chỉ liếc qua một cái, cả hội trường đã an tĩnh lại.
Giọng nói trầm thấp, hấp dẫn mọi người, Thương Sùng nhìn phóng viên các tòa báo lớn, mở miệng nói:
“Đầu tiên là cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đây tham dự buổi họp báo. Tôi là Thương Sùng, là tổng tài chân chính của Empire.”
“Tôi biết mọi người đều đầy hiếu kỳ với cá nhân tôi, nhưng hôm nay tôi chỉ muốn tuyên bố một vấn đề.”
“Là về cô gái bên cạnh ngài chăng?” Một phóng viên với ánh mắt sắc bén đừng dậy hỏi.
Thương Sùng cười nhẹ nhàng gật đầu, ôm lấy bả vai đã cứng đờ của Sở Niệm, nhìn về phía mọi người.
“Giới thiệu với mọi người một chút, đây là hôn thê của tôi, Sở Niệm. Ngày mười tám tháng sau, chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ tại khách sạn Vạn Long – Mộ Thành. Nếu các vị không chê, đến lúc đó tôi sẽ sai trợ lý gửi thiệp mời đến công ty các vị.”
Tin tức đơn giản nhưng lại có uy lực không thua gì một quả bom. Phóng viên kinh ngạc sôi nổi nghị luận, không thể tưởng tượng được mà đem toàn bộ chú ý và thời gian hỏi chuyển hết về phía Sở Niệm vốn trước nay chưa từng xuất hiện.
Tiếng máy ảnh, đèn flash liên tục chớp lên.
Sở Niệm ngồi trên ghế có chút không quen mà chớp mắt, cố ép mình không được luống cuống.
Váy ngắn màu trắng ôm sát người khiến cô trong giờ phút này vừa thuần khiết lại vừa xinh đẹp. Xương quai xanh tinh tế, được tô điểm bằng sợi dây chuyền ngọc bích lóng lánh phát ra ánh sáng khiến lòng người mê muội… cô thật mê người… cũng thật may mắn.
Vì có chút khẩn trương nên lòng bàn tay cô đổ mồ hôi. Sở Niệm nhìn Thương Sùng, sau đó cúi người chào phóng viên trước mặt.
“Xin chào mọi người, tôi là hôn thê của Thương Sùng. Hôm nay làm phiền mọi người vất vả rồi.”
Chào hỏi khiêm tốn, thái độ ôn nhuận trong chốc lát làm các phóng viên đều sinh hảo cảm với cô gái này. Mọi người đều lễ phép và tôn trọng cười với cô, rồi bắt đầu buổi phỏng vấn.
“Xin chào Sở Tiểu Thư. Cô có thể cho chúng tôi biết hai vị quen nhau như thế nào không?”
“Cũng không có gì đặc biệt.” Sở Niệm cùng Thương Sùng thâm tình liếc nhau, nói tiếp: “Chỉ có thể nói là mệnh trung chú định đi, anh ấy chỉ biết yêu tôi, tôi cũng chỉ sẽ thuộc về anh ấy.”
“Wow!”
Câu trả lời của Sở Niệm không chỉ khiến cho các phóng viên không hẹn mà cùng phát ra âm thanh cảm thán hâm mộ, kinh ngạc, mà còn khiến cho Thương Sùng ngồi bên cạnh cười đến cong khóe môi.
Cô thật giống trước đây. Dù cho hắn muốn làm điều gì thì cô cũng phối hợp cùng hắn vô điều kiện.
Trời đất tạo nên — đây là bốn chữ mà Thương Sùng cảm thấy ông trời chính vì bọn họ mà viết nên.
Các phóng viên tỏ vẻ hâm mộ, ghen tị lại giơ tay rào rào, nhìn về phía đôi tình lữ, hỏi ra vấn đề thứ hai mà mọi người đều muốn biết.
“Cho dù đây là lần đầu thấy các vị, nhưng nhìn hai vị hạnh phúc như vậy, tôi tin rằng chúng ta tất cả đều cảm nhận thấy. Nhưng coi như tôi giúp cho phần lớn độc thân nam nữ hỏi một chút, Sở tiểu thư cùng Thương tổng, trong tình yêu của hai vị… rốt cuộc là ai theo đuổi ai trước?”
Sở Niệm bị truy hỏi như vậy khiến cho bật cười khẽ, cô chớp chớp mắt khiến khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng lên.
“… Cái này rất quan trọng sao?”