Truyền Nhân Thiên Y

Chương 74: Ngược Đãi Con Mồi Chán Lắm Chi Bằng Chơi Đùa Cùng Tôi Nhé


Bạn đang đọc Truyền Nhân Thiên Y – Chương 74: Ngược Đãi Con Mồi Chán Lắm Chi Bằng Chơi Đùa Cùng Tôi Nhé


Sau khi Hạ Tử Yên quát lớn, cô đứng đầu hàng cùng với hơn chục thành viên khác cũng đã lấy lại tinh thần.

Bọn họ lập tức đứng ở phía sau cô và xếp thành trận pháp kỳ lạ rồi bắt đầu động tác kết ấn.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng với động tác kết ấn chưa được lưu loát, Lỗ Trì bật cười.

Giờ phút này, chắc chắn Hạ Tử Yên đang rất căng thẳng.

Nếu như trận pháp tấn công này có thể phát huy toàn lực thì sẽ rất lợi hại nhưng nó cũng có một nhược điểm chí mạng đó là dễ bị gián đoạn.

Hơn nữa, hiện tại cô vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn những người khác nên nếu như lúc này Lỗ Trì ra tay bất ngờ thì e rằng đội hình của bọn họ rất dễ bị phá hỏng.

Thế nhưng ngay khi cô còn đang vô cùng lo lắng thì đột nhiên có tiếng hét lớn từ phía sau.

“Vương Phi! Cô đang làm gì đấy!”
“Động tác kết ấn của cô sai rồi, không được phân tâm!”
Hạ Tử Yên: “…”
Không phải chứ!
Sống chết ngay trước mắt mà còn có người bị phân tâm ư?
Như vậy rõ ràng không phải là đang đưa đầu cho người khác hay sao!
Tuy nhiên khi Hạ Tử Yên đang có chút tuyệt vọng, cho rằng Lỗ Trì nhất định sẽ nhân cơ hội này phát động tấn công trí mạng nhưng đối phương lại chẳng hề có ý định ra tay, ngược lại còn cười rất to.

“Ha ha ha!”
“Này, mọi người đừng căng thẳng, không phải gấp.

Đêm nay, tôi rất có kiên nhẫn ở cùng mấy người nên cứ bình tĩnh.

Sai một lần thì tiếp tục làm lần hai, sai lần hai thì tiếp tục làm lần ba.”
Nghe xong, trong lòng Hạ Tử Yên tràn ngập sự xấu hổ.


Cô âm thầm nghiến răng và tiếp tục chuẩn bị.

5 phút sau.

Sau khi 10 người kia hoàn thành tất cả công việc chuẩn bị và rót toàn bộ sức mạnh của bản thân vào cơ thể của Hạ Tử Yên một cách hoàn hảo, Hạ Tử Yên lập tức hét lên!
Chỉ trong nháy mắt, một nguồn năng lượng mạnh mẽ chưa từng có lập tức dâng tràn trong cơ thể khiến cho sự tự tin của cô tăng lên nhiều!
“Lão tặc, ông sẽ nhanh chóng phải trả giá cho khinh thường và kiêu ngạo của bản thân thôi! Mau chết đi!”
“Huyền Quang chưởng!”
Sau khi hét lớn một tiếng, Hạ Tử Yên đánh ra 1 chưởng.

Một chưởng của cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trông cực kỳ lợi hại.

Trâu Lâm đứng ở phía sau thấy vậy, trong lòng cô ta cũng có chút mong chờ.

Có lẽ nếu như vị Hạ tiểu thư này có thể giết được cao thủ Long gia này thì những ngày sau cô ta không cần phải lo lắng nữa.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng không hiểu sau cô ta vẫn có cảm giác gì đó không được ổn lắm.

Ngay sau đó.

“Ha ha!”
Chợt Lỗ Trì cười với vẻ quái dị, sau đó dường như ông ta tùy ý phất tay một cái và màn sương đen ở phía sau bắt đầu quay cuồng kịch liệt như thể được thêm vào một loại chất xúc tác nào đó!
Sau đó, nó biến thành một cơn lốc xoáy sương mù nhỏ màu đen.

Ngay khi ông ta chỉ tay vào nó, nó lập tức quét về phía Hạ Tử Yên!
Một chưởng của Hạ Tử Yên va phải cơn lốc xoáy kia nhưng nó chỉ dừng lại một chút rồi hoàn toàn bao phủ lấy thân thể mỏng manh của cô.

“A!”

“Đây, đây rốt cuộc là thứ gì vậy!”
“Mau, mau phá nó cho tôi!”
Tiếng hét của Hạ Tử Yên không ngừng vang lên bên trong cơn lốc xoáy khiến mọi người khiếp sợ.

Theo Trâu Lâm, cảnh này rất giống với trận chiến giữa Lương Siêu cùng với vị đại sư Hứa Tiến của Dương gia.

Sự khác biệt chính là Lương Siêu đã phá vỡ thế tấn công của Hứa Tiến, thế nhưng hiện tại…
Hiện tại, tình trạng của Hạ Tử Yên có chút gian nan.

Qua vài giây sau.

“A!”
Chỉ thấy một tiếng hét chói tai vang lên, ngay sau đó mọi người trông thấy Hạ Tử Yên bị bắn ra khỏi màn sương đen!
Cô té ngã trên mặt đất và phun một ngụm máu đen.

Trông cô vô cùng chật vật, quần áo rách tả tơi.

Phần ngực hoàn toàn bị xé rách để lộ ra chiếc áo ngực ren màu đen ôm sát người cùng với cặp đùi trắng như tuyết.

Sắc mặt của cô đen sạm, rõ ràng đã bị trúng độc.

Mới đối mặt một lần đã bị thương nặng!
Sắc mặt của Trâu Lâm cùng với 10 người khác đều tái nhợt, hoàn toàn không có tinh thần chiến đấu.

Cùng lúc đó, tại tầng 2 của trang viên.

“Anh, có phải người xấu đang đánh nhau với vị tiểu thư xinh đẹp ở dưới tầng không? Ồn ào quá…”
“Lương Siêu, anh đi xuống xem thử đi, có thể giúp đỡ bọn họ một chút.


Nếu không Nghiên Nghiên sẽ ngủ không ngon.”
“Anh rể, đợi một chút rồi hãy xuống.

Lúc trước, những người đó dám khinh thường anh, cứ để bọn họ chịu khổ một chút đã.”
“…”
Lương Siêu cầm di động lên, hắn há miệng ngáp một cái rồi thở dài một hơi.

“Được rồi, sau khi tỉnh ngủ thì tôi sẽ xuống một chút.”
Dưới đại sảnh tầng 1 của trang viên.

“Ha ha…”
“Cô nhóc, cô còn thủ đoạn gì muốn đối phó với tôi đây? Cứ dùng đi.”
Lỗ Trì vừa cười vừa đi về phía Hạ Tử Yên.

Hạ Tử Yên ôm ngực đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự tự giễu và buồn bã.

Đến bây giờ cô mới hiểu lời khuyên của ông nội là không được gặp Lỗ Trì chính xác tới mức nào…
Sau đó, cô vội vàng nhìn về phía mười mấy người đồng bạn, cố nén đau đớn run giọng nói: “Mọi người, mọi người mau dẫn Trâu tiểu thư đi đi! Tôi sẽ cố gắng giữ chân ông ta.”
“Mọi người, mọi người cứ đi đi…”
“Sau khi trở về, giúp tôi nói với ông nội rằng xin cho phép tôi được tự quyết định lần cuối cùng.

Sau này, tôi không thể, không thể chăm sóc ông đến cuối đời được nữa, cháu gái bất hiếu…”
“Hừ…”
Lỗ Trì lạnh lùng nói: “Đến bản thân còn lo chưa xong mà còn muốn lo cho người khác? Hôm nay, tất cả các người đều phải chết ở đây!”
“Còn về di ngôn này của cô, nếu như ngày nào đó có cơ hội thì tôi sẽ tự đi truyền đạt tới chỗ lão già Hạ Tam Hải kia.

Nói không chừng, tôi còn tiễn ông ta đi đoàn tụ với cô nữa đấy, ha ha…”
Sau trận cười quái dị, Lỗ Trì lập tức thực hiện động tác kết ấn kỳ quái nào đó khống chế mà sương đen kì dị chậm rãi tới gần Hạ Tử Yên.

Trong màn sương đen còn phát ra tiếng “vù vù” đầy kỳ dị.

“Cô bé, thật ra tôi đã để mắt tới cô từ lâu rồi.


Trong máu thịt của cô có một mùi rất đặc biệt, đáng tiếc trước đó cô cứ ở mãi Trấn Giang khiến cho tôi không có cơ hội ra tay.

Vất vả lắm tôi mới tìm được cơ hội tốt như hôm nay.”
Nói xong, Lỗ Trì nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ hưởng thụ.

“Nghe thấy không? Bảo bối của tôi vô cùng hưng phấn khi ngửi thấy mùi máu thịt của cô đấy.”
“Chỉ cần có thể cắn nuốt được máu thịt của cô, chắc hẳn tôi có thể tạo ra một Cổ Hoàng nhỉ? Đến lúc đó, thực lực của tôi…”
“Ha ha ha!”
Lỗ Trì đắc ý cười to khiến cho mọi người sởn cả tóc gáy, nhất thời ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có!
Lúc này, Hạ Tử Yên cũng vô cùng sợ hãi, không còn khí thế mạnh mẽ và dũng khí như trước nữa.

Cô vội vàng dịch chân kéo thân mình lùi về phía sau.

“Đừng, đừng tới đây!”
Sau khi hô lên hai tiếng, cô thấy bản thân mình ngày càng gần với màn sương đen hơn.

Hạ Tử Yên cắn răng rút con dao găm mang theo bên mình định cắt cổ.

Cô thà tự sát còn hơn chịu sự tra tấn như thế này!
Thế nhưng ngay khi cô vừa giơ con dao găm lên, Lỗ Trì hừ lạnh một tiếng.

Ngay sau đó, một con hắc trùng tách ra khỏi màn sương đen trực tiếp đoạt lấy con dao găm trong tay Hạ Tử Yên…
Cuối cùng, đến cả tự sát cũng trở thành việc xa vời.

Dưới tiếng cười đắc ý và quái dị của Lỗ Trì, Hạ Tử Yên hoàn toàn tuyệt vọng.

Tuy nhiên.

Ngay khi cô còn đang chuẩn bị cam chịu số phận, tiếng cười khẽ vang lên trong đại sảnh.

“Này, lão chó già.”
“Ngược đãi con mồi chán lắm, chi bằng chơi đùa cùng tôi một chút được chứ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.