Bạn đang đọc Truyền Nhân Thiên Y – Chương 266: Đánh Nhau Với Chung Kình
Nhìn thấy Lương Siêu lên đài, tiếng la ó vang lên khắp bốn phía.
“Thằng nhãi này đúng là không biết tự lượng sức mình, lại dám tranh cơm cùng với Chung Kình sư huynh? Hắn ta cho rằng lần trước may mắn thắng được Thẩm Động thì trở thành vô địch thiên hạ hay sao?”
“Hừ, mặc dù thứ hạng trên bảng của Chung Kình sư huynh và Thẩm Động sư huynh chỉ chênh lệch một chút nhưng thực lực của bọn họ hoàn toàn không cùng đẳng cấp.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chi bằng chúng ta đánh cược với nhau một ván đi? Đánh cược xem thằng nhãi họ Lương kia có thể chống cự bao nhiêu chiêu của Chung Kình sư huynh.”
“Ha ha, tôi cá là ba chiêu!”
“Ba chiêu? Có vẻ cậu đánh giá tên kia cao quá nhỉ? Tôi cá là hai chiêu!”
“Một chiêu!”
“Tôi cảm thấy một chiêu là quá nhiều rồi.
Tôi cá lúc Chung Kình sư huynh lên đài, còn chưa kịp ra tay thì tên kia đã bị áp đảo đến mức quỳ xuống nhận thua trước khí thế của huynh ấy rồi!”
“Ha ha ha!”
“…”
Tại khu vực nơi các thành viên Long đường đứng, có một người phụ nữ mặc váy dài bằng lụa liếc nhìn các thành viên Hổ đường đang hò hét thì lắc đầu không nói nên lời.
Sau đó cô ta quay đầu lại nhìn một thanh niên đầu trọc đang cười toe toét ở bên cạnh.
“Từ trước tới nay, ánh mắt của anh luôn rất chuẩn xác.
Anh thử nói xem Lương Siêu có thể chống lại bao nhiêu chiêu của tên biến thái kia?”
“Chống được bao nhiêu chiêu sao?”
Thanh niên đầu trọc cười cười, xoa đỉnh đầu nói: “Cô Dư, cô đừng nghe mấy người thiểu năng của Hổ đường kia nói linh tinh.
Theo tôi, tên Lương Siêu kia rất thú vị.”
“Tôi không dám khẳng định cuối cùng hắn ta có thắng hay không nhưng vẫn có thể tạo ra phiền toái khiến cho tên biến thái Chung Kình kia phải hộc máu.”
Nghe vậy, Dư Thu Nguyệt cười khẽ.
Cô ta hoàn toàn không ngờ người đàn ông đầu trọc bên cạnh lại đánh giá cao Lương Siêu đến thế.
Ngay sau đó, Thẩm Động ngồi cách đó không xa cũng mở miệng nói: “Sư phụ tôi nói rằng Lương Siêu đánh nhau với tên biến thái Chung Kình kia có 60% cơ hội thắng.”
Mọi người: “…’
Nửa tiếng trôi qua.
Thời gian ước định đã trôi qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Chung Kình đâu.
Mà ngay khi hiện trường đang xôn xao, một trận gió thổi qua.
Ngay sau đó, có một thanh niên chậm rãi tiến vào.
Đúng là Chung Kình.
Lúc này, Chung Kình vác theo một cây ngân thương, trên đầu cây ngân thương vẫn còn treo một cái đầu quái thú cực lớn.
Chỉ thấy con mãnh thú đó chết không nhắm mắt, hai mắt nó vẫn mở to thể hiện vẻ kinh hoàng như thể trước khi chết nó đã gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp lắm.
Rất nhanh đã có người nhận ra và kêu lên.
“Đó chính là con mãnh thú thường xuất hiện ở sa mạc Hắc Phong, Huyết Mãng Hung Hổ!”
“Mẹ kiếp? Không thể nào? Theo như tôi biết, thực lực của con Huyết Mãng Hung Hổ đó có thể sánh ngang với huyền vũ giả kỳ Kim Đan.
Chẳng lẽ Chung Kình sư huynh đến muộn là vì giết nó sao?”
“Không thể nào? Tôi chưa từng nghe nói Chung Kình sư huynh nhân nhiệm vụ này mà?”
“…”
Đúng lúc này, Chung Kình lắc vai và ném thẳng cái đầu khổng lồ kia xuống trước mặt hai vị trưởng lão Vũ Minh đang đi về phía hắn ta.
“Trước khi đi tu luyện ở sa mạc Hắc Phong, tôi tình cờ gặp con súc sinh này nên tiện tay giải quyết luôn.”
“Tuy rằng trước đó tôi không nhận nhiệm vụ nhưng cũng có thể đổi lấy điểm cống hiến đúng không?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều không nói gì.
Một con mãnh thú có thực lực sánh ngang với huyền vũ giả kỳ Kim Đan cứ thế mà giải quyết?
Lại còn tiện tay?
Anh Chung của tôi là vậy, mọi người không cần nói nhiều!
Nghe vậy, hai vị trưởng lão cười khổ rồi gật đầu liên tục.
Sau khi lấy đầu con thú, họ thì thầm vài câu gì đó với CHung Kình rồi mới rời đi.
Trên đài của trung tâm luyện võ.
“Chậc chậc…”
Lương Siêu nhếch môi cười và giơ ngón tay cái với Chung Kình ở dưới đài.
“Tôi phải thừa nhận cách xuất hiện trên sân khấu của anh đúng là rất ngầu, đủ đê mê hoặc hàng ngàn cô gái.
Tôi đoán ngày thường anh rất giỏi tỏ vẻ đẹp trai phải không?”
“Nhưng e rằng hôm nay anh không còn tỏ vẻ đẹp trai được nữa đâu.”
Nghe được lời nói càn rỡ của Lương Siêu, vẻ mặt của Chung Kình không thay đổi.
Hắn ta chỉ liếc một cái, sau đó nhẹ nhàng dậm chân bay lên võ đài.
“Thật không ngờ Khuynh Thành lại coi trọng một người khoa trương như anh.
Điều này khiến tôi khá thất vọng.”
“À đúng rồi, hôm qua Khuynh Thành gọi điện cho tôi muốn tôi đánh với anh một trận.
Anh đoán xem tôi trả lời thế nào?”
“Ặc, chắc anh đoán không ra đâu nhỉ?”
Lương Siêu nói: “Ý của Khuynh Thành là muốn tôi cho anh một bậc thang giữ mặt mũi cho anh để lỡ như anh có thua trận này thì còn có thể nói là do anh cố ý thả nước.
Có như vậy sau này, anh vẫn có thể tiếp tục ra vẻ đẹp trai.”
“Nhìn cái đức hạnh của anh, anh không phải…Thực sự cho rằng Khuynh Thành muốn tôi thả anh đi đấy chứ?”
“Không thể không nói, anh đúng là khờ khạo.”
Ở một nơi nào đó gần võ đài, Diệp Khuynh Thành nghe thấy những lời đó thì sững sờ.
Nhìn thấy Lương Siêu đắc ý ở trên võ đài, cô ta cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng Diệp Tiêu ở bên cạnh lại mắng: “Miệng của thằng nhãi này đúng là thối! Để xem lát nữa anh Chung Kình thu thập hắn ta như thế nào!”
Sau khi nghe những lời đó, khóe miệng CHung Kình hơi co rút.
Không thể không thừa nhận, hắn ta không phải là đối thủ của Lương Siêu về khoản cãi nhau…
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Trọng tài còn chưa kịp mở miệng nói thì Chung Kình đã ra tay trước, giậm chân xuống đất nhảy lên!
Sau khi vọt lên trên đỉnh đầu Lương Siêu, toàn thân hắn ta lóe lên ánh sáng màu bạc cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc, một quyền giáng xuống!
Tư thế đó giống như thần tiên hạ phàm!
Một chiêu tràn ngập khí phách!
Sau khi cảm nhận khí thế mạnh mẽ của đối phương, Lương Siêu lập tức thu hồi sự vui đùa lúc này lại và bắt đầu kết ấn.
“Bất động minh vương chung, ngưng!”
Một tấm màn sáng màu vàng nhạt lập tức ngưng tụ lại, sau đó là tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên.
Một quyền của Chung Kình từ trên trời giáng xuống vào tấm màn ánh sáng.
Mặc dù khiến cho tấm màn chấn động mãnh liệt nhưng lại không hề bị vỡ nát.
Sau khi cảm nhận được năng lực phòng ngự cường đại của tấm màn kia, ánh mắt của Chung Kình trở nên sắc bén và hắn ta hét lên một tiếng!
Một khuỷu tay giống như rồng ngẩng đầu đập thẳng vào tấm màn ánh sáng đang chấn động mãnh liệt!
“Răng rắc…”.