Đọc truyện Truyện Ngắn – Lan Rùa – Chương 7: Một ngày đặc biệt
Những dòng tớ viết tặng sinh nhật cậu, nhưng hôm đó tụi mình cãi nhau to quá, tớ ức.
Sinh nhật cậu qua lâu rồi, tớ cũng hết giận cậu rồi, vì vậy hôm nay tớ tặng lại cậu món quà này.
…
…
…
…
…
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Cực kỳ cực kỳ đặc biệt.
Tớ chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.
Chỉ biết, tớ của mười mấy năm trước, và tớ của ngày hôm nay, vẫn yêu cậu như vậy.
Ngày cậu đỗ khoa học tự nhiên, ngày hôm đó, tớ khóc nhiều lắm cậu biết không?
Nước mắt chảy như mưa luôn ấy.
Bốn năm học cùng, cậu hết viết thư cho cô nọ đến gửi quà cô kia, thế giới của cậu, sôi động, náo nhiệt, nhưng không có tớ.
Thậm chí có thời gian cậu còn gọi tớ là bà, cái lúc mà cậu theo đuổi cháu gái kết nghĩa của tớ ấy. Rồi ngoảnh đi ngoảnh lại, thế quái nào cậu đã quay sang tỏ tình với bạn thân của tớ rồi.
Ngày chúng mình lên thủ đô để thi cấp ba, tớ với cậu ở chỗ ba cậu. Cậu nhớ không? Bởi vì cậu còn thi cả ams nữa lên tớ về trước, tớ còn là người trung chuyển thư tình cho cậu và người yêu đấy. Cậu có nhớ cậu viết gì trong đó không? Tớ cá cậu nhớ nhưng hỏi thì cậu lờ đi thôi.
Cậu đỗ tất cả những trường cậu thi, còn tớ thì không được giỏi giang như vậy.
Chúng ta chia cách từ đó.
Ba năm xa nhau, thế giới của cậu vẫn sôi động náo nhiệt, và vẫn không có tớ.
Ba năm trôi qua, thỉnh thoảng cậu lại thả thính tớ bằng một hai lá thư mùi mẫn đầy tình cảm.
Tớ cũng biết thư đó có thể là sản phẩm cậu paste cho nhiều người rồi, nhưng tớ vẫn cứ ngu dại mà hi vọng. Tớ cố gắng, tớ nỗ lực, bằng tất cả khả năng của mình, tớ mong sao có thể đứng ở vị trí nổi bật hơn, để khó bị thay thế hơn.
Bảy năm,
Mất bảy năm để đủ trưởng thành, để đủ can đảm từ bỏ mối tình đơn phương ấy.
Mất bảy năm để trở nên rực rỡ hơn, tự tin về chính mình hơn, để đủ mạnh mẽ mà gạt đi rằng, nếu không là cậu, thì cũng sẽ là một ai khác.
Là một người, trân trọng tớ, trân trọng sự chờ đợi của tớ.
Một người, yêu tớ bằng cả trái tim.
Chỉ là, thời gian trôi qua, không ngờ, người đó, lại là cậu.
Mỗi lần nhớ tới quãng thời gian ấy, quãng thời gian mà cậu đeo đuổi tớ lại từ đầu, tớ lại khẽ mỉm cười. Tớ đánh giá cao nhiệt huyết và sự bền bỉ của cậu khi đó, cũng thấy hả dạ vì bảy năm của mình được đền đáp xứng đáng.
Cái thời điểm khó khăn nhất, một lạng thịt nướng giả cày là mười tám ngàn. Những lúc cuối tháng kinh tế eo hẹp tớ hay mua dưa mua cà về muối sống qua ngày thôi, có một hôm cậu bất chấp sự cấm đoán của tớ, cậu mua thịt nướng, nhưng cậu chẳng ăn miếng nào cả. Viết tới đây tự dưng sống mũi tớ cay cay, nếu có thể xuyên không thì tốt, ngay bây giờ tớ sẽ cầm một xấp tiền về đập thẳng vào mặt hai đứa mình khi đó.
Nhưng không thể nhỉ, mà cũng chẳng sao, ngẫm lại thấy cứ ngọt ngào sao sao ấy. Bây giờ tớ đang thèm ăn cà muối chết đi được đây này. Không phải cái cà ngâm ớt đóng hộp giòn tan đâu, tự dưng cứ thèm cái cà muối truyền thống chua mặn rồi chấm nước mắm ý, với húp bát canh cua.
Luyên tha luyên thuyên linh tinh cả lên, thực ra cái note này tớ thích private riêng cho cậu cơ, nhưng cậu lại muốn công khai. Thôi thì tớ public cho cậu sướng.
Tớ chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé.
Và tớ, tớ hứa, tình yêu của tớ, sẽ mãi nồng thắm như thế, cho tới một ngày cậu bỏ tớ chạy theo con cờ hó khác.