Đọc truyện Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần – Chương 21
Cảm ơn đề nghị của lầu trên, tôi cũng thử lắng nghe chính bản thân mình rồi, thế nhưng… Căn bản là vô dụng. E rằng rời đi thực sự là biện pháp duy nhất. (SS: Ở bên Trung chủ post gọi là lâu chủ, cmt trong bài viết được gọi là các lầu, lầu trên là nói về cmt ở bên trên)
Các bạn đừng thấy tôi đứng ngoài bày mưu tính kế cho Tiểu Yêu rõ ràng như chuyên gia tình cảm thế, thực ra căn bản tôi cũng chẳng hiểu yêu là thế nào.
Tôi đọc cũng không ít tiểu thuyết, cảm thấy kì diệu, sao nhiều người nói rơi vào lưới tình liền rơi vào lưới tình vậy, mấy cậu thẳng nam còn nói cong là cong luôn?
Đối với tôi mà nói… Cong hay không cong để sau đi, nhưng yêu một người là cảm giác gì? Tôi còn chưa hiểu được.
Kỳ thực đây mới là lý do tại sao trong tiểu thuyết tôi viết vai chính không có chuyện yêu đương, thì… Gượng ép viết một chuyện tình yêu sẽ rất lúng túng, khụ khụ.
Tôi và Tiểu Yêu từng tưởng tượng ra “cảm giác khi yêu”, nói đơn giản thì là khi nhìn thấy người ấy trái tim nhỏ của bạn bắt đầu loạn nhịp, lúc không gặp được người ấy thì nơi đâu cũng nhìn ra bóng dáng người ấy.
Tôi nhớ lại cẩn thận xem, có thể khiến cho tôi có cảm giác thế này, đại khái chỉ có Nhân Dân Tệ thôi.
Hơn nữa kỳ thực cũng không phải kiểu mãnh liệt như vậy.
Tôi từng vẽ nên tương lai hạnh phúc của mình, nhưng cảnh tượng hiện lên trong đầu vĩnh viễn chỉ có mình tôi, không có những người khác diễn cảnh: Một buổi trưa nắng hè chói chang, tôi tỉnh lại từ giấc ngủ ngắn ngủi, ngồi trên cửa sổ rộng rãi của căn nhà đẹp đẽ, máy điều hòa đang chạy, lười biếng nhàm chán mà đọc sách, trong tay là một bình nước lạnh là vui rồi – thực ra tôi đặc biệt thích uống Coca, chỉ là cứ tiết kiệm nên mới nhịn mà thôi.
Từ sau lần đầu tiên Mì Sợi Ca mang Coca cho tôi mà bị cự tuyệt thì sau đó không hề mang tới nữa… Ai, không nói thì sao anh ấy biết đúng không? Lại nói sao tôi lại hi vọng người khác cho đồ uống chứ? Cùng lắm thì bỏ ra ba đồng, tự mình mua không phải được rồi sao, phải có tiền đồ lên.
Tôi đã quyết định, làm xong tháng này sẽ nghỉ việc ở chỗ Mì Sợi Ca.
Chờ tới ngày cuối cùng của tháng, tôi muốn mời Mì Sợi Ca uống Coca, coi như là rượu chia tay… Ha, ngốc quá.
Có phải các bạn cảm thấy lạ không, chẳng phải tôi nghèo lắm sao, không làm việc ở đó thì kiếm đâu ra tiền?
Sự thật là, vào lúc tôi cảm thấy con đường phía trước trắc trở không cách nào bước tiếp, thì Thần Mì đã mở cho tôi một cánh cửa, Ramen!
Nói thật ra thì, chẳng qua là, tôi thăng chức.
Bà chủ tiệm bánh bao vẻ ngoài tươi cười như hoa mang nội tâm độc ác hung tàn của chúng ta, à không, ý tôi nói là phó tổng cửa hàng chúng tôi cuối cùng thành công trong việc đá tổng giám đốc đi, khiến tập đoàn điều anh ta đến cửa hàng mới ở thành phố bên cạnh.
Mà cô ấy, thăng chức thành công, biến thành tổng giám đốc.
Vì vậy vị trí phó tổng bị trống phải có người lấp vào, một cái hồ lấp một cái hố, một tầng lại một tầng, mà sư phụ của tôi, vốn là tổ trưởng tổ bảo trì cứ như vậy thăng thành quản đốc phân xưởng. Ông ấy có ý đề bạt tôi làm tổ trưởng tổ bảo trì, thay vào chỗ trống của ông ấy.
Ban lãnh đạo đã thông qua quyết định, bắt đầu từ tháng sau tôi có thể tăng lương, mặc dù mới chỉ tăng thêm một trăm tệ, nhưng ít nhất tiền thuê nhà cũng có thể trả rồi phải không?
Lúc ban đầu có không ít người phải đối, nói tôi đây một câu nói chẳng nên lời, làm sao có thể làm quản lý?
Cuối cũng đương nhiên là phó tổng, à không đúng, là tổng giám đốc, cô ấy dẹp tan nghị luận của mọi người, nói Tiểu Vệ chăm chỉ lại đáng tin, sao không làm tổ trưởng được, làm bảo trì, lòng trách nhiệm và năng lực chuyên nghiệp quan trọng, những cái khác đều là đồ thừa.
Nói thật là tôi hơi cảm động rồi. Hơn nữa tôi thấy được, cô ấy đúng kiểu: Uy Vũ Bạo Ngược.
Tôi quyết định trong tiểu thuyết của mình sẽ viết một cái kết cục tốt đẹp cho bà chủ tiệm bánh bao – cuối cùng nàng sẽ có được thứ nàng muốn, quyền khuynh một phương, tứ hải thần phục.
Về phần ông chủ mặt than, tôi bây giờ không có sức viết tiếp… Tôi không có cách nào nghĩ đến anh ấy được, chỉ cần nghĩ tới đã không yên lòng, chỉ cần nghĩ tới đã thấy đau đầu, vậy cứ để anh làm một nhân vật có chuyện xưa trong truyện thôi, cũng không phải tất cả mọi nhân vật trong truyện đều có kết cục, đúng không.
Dừng tay đúng chỗ, để câu chuyện xưa này dừng lại ở đoạn đẹp nhất đi.
Nam chính sẽ có bằng hữu mới, có thể mua một con ngựa nữa, không thì lừa cũng được