Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 205: Nổi Danh


Đọc truyện Truyền Kỳ Phu Nhân – Chương 205: Nổi Danh


Mai Truyền Kỳ nghi hoặc đi tới trước mặt bọn họ: “Các ngươi bị sao thế?”
Cậu nhìn La Khôn cùng Thạch Đại Hùng, rồi nhìn sang Ô Lãng, bộ dạng ba người thoạt nhìn khá uất ức.


Ô Lãng, La Khôn cùng Thạch Đại Hùng nhìn Mai Truyền Kỳ trước mắt quét từ đầu đến đuôi, cả người liền buồn bực.


Thạch Đại Hùng buồn bực nói: “Mai Truyền Kỳ, tại sao ngươi lại không có chuyện gì a?”
Mai Truyền Kỳ càng nghi ngờ hơn: “Ta phải có chuyện gì ư?”
Thạch Đại Hùng nhìn cậu chằm chằm: “Ngươi không bị đánh sao?”
“Bị ai đánh? Có thể nói rõ cả câu được không?”
“Chính là bạn cùng phòng a!”
Mai Truyền Kỳ nhìn ba người uất ức tức giận, cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, cười hì hì: “Chỗ các ngươi che lại, không phải là bị bạn cùng phòng đánh đi?”
Thạch Đại Hùng tức giận thả tay xuống, lộ ra con mắt bên trái bị đánh bầm đen, căm giận nói: “Tiên sư nó, chỗ ta ở vẫn bốn người một phòng như trước, vừa đi vào liền bị ba tên lão binh trong phòng không nói hai lời liền ra tay đánh người, sau khi bị chỉnh, bọn họ nói với ta đây là quy củ, người mới đến, đều phải bị đánh một trận.”
La Khôn cũng thả tay xuống, lộ ra mắt phải bị đánh đen: “Ta cũng vậy.

Đám tân binh chúng ta sau khi bị tách ra, liền bị đánh.”
Ô Lãng cũng buông tay xuống, lộ ra khóe môi bầm đen: “Mai Truyền Kỳ, ngươi không bị đánh sao?”
Mai Truyền Kỳ nhướng nhướng mày: “Ngươi nói xem?”
La Khôn nói: “Ngươi ở một mình một phòng, không có bạn cùng phòng, sẽ không phát sinh giống như tình huống chúng ta.”
Thạch Đại Hùng nói thầm một tiếng: “Thật may mắn.”
Mai Truyền Kỳ liếc một cái: “Ta vừa ra khỏi thang máy liền gặp phải công kích, hơn nữa còn là bảy người, tất cả đều là người đứng đầu thông qua khảo hạch tân binh.”
“Vậy sao ngươi không có chuyện gì?”
Mai Truyền Kỳ tà mị cười: “Đều bị ta đánh bại, về sau bọn họ phải dọn vệ sinh phòng ta một tháng.”
“Mợ nó.”
Thạch Đại Hùng mắng một tiếng, rồi liền im lặng.

Nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ không tin những lời Mai Truyền Kỳ nói, nhưng trải qua nửa năm ở chung, rõ ràng với thân thủ của Mai Truyền Kỳ quả thật có thể đánh ngã cả bảy người.


Mai Truyền Kỳ nhìn vết thương của bọn họ, nghi ngờ nói: “Các ngươi không phải có mang theo thuốc sao? Sao lại không bôi đi?”
“Ngươi nghĩ chúng ta không muốn bôi thuốc sao?” Thạch Đại Hùng tức giận nói: “Trong khu có quy định, ngày đầu tiên tân binh vào ở khu ký túc xá, sau khi bị lão binh đả thương, tuyệt đối không thể bôi thuốc, đây được xem như là lão binh hoan nghênh tân binh đến, nếu không, phải bị đánh nữa, đánh đến khi nào không bôi thuốc mới thôi.”
Mai Truyền Kỳ đồng tình vỗ vai hắn.


Ô Lãng nói: “Chúng ta vừa đi vừa trò chuyện đi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Bốn người đi đến nhà ăn, trên đường đi, nhìn thấy rất nhiều tân binh trên mặt cũng bị đánh bầm tím.


“Mai Truyền Kỳ, chỗ ngươi ở thế nào? Một mình một phòng, rất tuyệt đúng không?” La Khôn hỏi.


Mai Truyền Kỳ nhếch miệng: “Ta mà nói thì đừng bảo ta kích thích các ngươi đấy.”
“Ngươi nói đi.”
Ngay cả Ô Lãng cũng bị gợi lên hứng thú, tò mò nhìn Mai Truyền Kỳ.


“Các ngươi từng ở phòng VIP của khách sạn cao cấp chưa? Chỗ ta ở cũng không khác gì mấy.”
Thạch Đại Hùng trợn mắt lên: “Mọe, thiệt hay giả?”
La Khôn có chút không tin: “Đợi lát nữa chúng ta với ngươi đi lên xem một chút, có hoan nghênh không?”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Đương nhiên hoan nghênh.”
Ô Lãng nhíu mày: “Trong quân khu còn có phòng VIP sao?”
“Ta thấy hẳn là muốn khích lệ tân binh nên mới trang trí thành như vậy.” Mai Truyền Kỳ suy nghĩ về quyển sổ tay kia: “Lúc trước ta có thấy một quyển sổ tay, có liên quan đến quy định của tầng lầu kia, trong đó có ghi một điều, mỗi ngày phải tiếp nhận ít nhất một khiêu chiến của người khác, nếu thua, phải chuyển ra khỏi nơi đó, đổi phòng với người đến khiêu chiến, còn nếu muốn giành lại căn phòng đó, phải chờ một tháng sau mới được khiêu chiến.”
“Xem ra người đứng đầu vẫn rất có áp lực.”

“Xác thực.” Bốn người vừa nói vừa cười đi đến nhà ăn.


Vừa vào cửa nhà ăn, liền thấy mấy trên tân binh ngồi gần cửa nhìn ra.


Lúc thấy Mai Truyền Kỳ bọn họ tiến vào, ánh mắt quét một lượt lên Mai Truyền Kỳ, sau đó quay đầu thầm thì với người bên cạnh: “Nhìn kìa, bạn lữ Phong thượng tá Mai Truyền Kỳ đến, không ngờ hắn thật sự vào quân khu chúng ta, hơn nữa còn thông qua kỳ sát hạch tân binh.”
Những người xung quanh nghe được, vội xoay người nhìn về cửa, không đến nửa phút, hầu hết người trong nhà ăn đều nhìn về phía Mai Truyền Kỳ.


Mọi người khẽ bàn luận: “Ta nghe nói Mai Truyền Kỳ đạt hạng nhất trong kỳ sát hạch tân binh.”
“Không phải chứ? Tên đào binh như hắn mà đạt được hạng nhất sao?”
“Là thật! Hiện tại hắn ở phòng 1 tầng 100 toà C đấy.”
“Vậy sao hắn không bị thương giống như những tân binh khác, lẽ nào các lão binh ở tầng 100 toà C không ở sao? Không phải hôm nay là ngày hỗn chiến kia ư? Không thể nào vắng mặt mới đúng!
Có tên nhỏ giọng nói: “Đám lão binh tầng 100 toà C đều có, lúc đó bọn họ đã mai phục trước cửa thang máy, mà họ cũng không ngờ thân thủ Mai Truyền Kỳ lợi hại như vậy, lấy một địch bảy, chỉ vẻn vẹn hai phút liền thu phục được cả bảy người bọn họ.”
Mọi người không tin nổi trợn mắt: “Thiệt không đó? Ngươi nghe được từ đâu thế? Tin tức có đúng không? Mai Truyền Kỳ thật sự lấy một địch bảy sao?”
“Là lão binh phụ trách theo dõi tận mắt nhìn thấy, sau đó kể lại cho chúng ta, ngươi nói tin này có đúng hay không? Các ngươi ngẫm lại xem, nếu hắn không có một chút bản lãnh, hắn có thể giành được hạng nhất thông qua sát hạch ư? Hơn nữa, nếu hắn không có thực lực, đám tân binh kia sao có thể phục hắn được?”
Những người trong nhà ăn sau khi nghe xong, ánh mắt nhìn Mai Truyền Kỳ dần trở nên bất đồng, nhưng dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy, vẫn cứ có chút không tin thân thủ Mai Truyền Kỳ lợi hại như vậy.


Bốn người chú ý tới ánh mắt của mọi người, hơi thả chậm bước chân, đi về phía dòng người đang xếp hàng lấy cơm.

(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Mai Truyền Kỳ, tất cả mọi người đang nhìn ngươi kìa.” Thạch Đại Hùng nhỏ giọng nói.


La Khôn cười nói: “Mai Truyền Kỳ, ngươi nổi danh.”

Ô Lãng nhàn nhạt bồi thêm một câu: “Hắn vốn đã nổi danh mà.”
Mai Truyền Kỳ cười cười, xếp hàng nhận cơm, tìm góc nào đó cạnh cửa sổ ngồi xuống.


Thạch Đại Hùng đem khay đặt xuống bàn, lập tức hít sâu một cái: “Thật sự thơm quá! Hơn nửa năm nay ta chưa được ăn cơm mà, sắp không biết mùi vị cơm nước là như thế nào rồi.”
Nói đến cái này liền cảm thấy lòng chua xót.


La Khôn, Ô Lãng, Mai Truyền Kỳ đều lười đáp lại, từng ngụm từng ngụm trực tiếp nhét thức ăn vào miệng.


Đối với mấy tên hơn nửa năm chưa được đụng vào cơm, cho dù đây có là thức ăn cho heo bọn họ đều cảm thấy là mỹ vị nhân gian.


Thạch Đại Hùng cũng nhanh chóng cầm đũa, gắp thức ăn mình thích bắt đầu ăn.


Chờ cả bốn người quét sạch cơm nước trong khay, hắn mới chịu thả đũa xuống, bưng chén canh một hơi uống hết, cảm thán nói: “Chỗ này tốt đây.”
Thạch Đại Hùng lấy kính viễn vọng màu đen trong túi ra.


La Khôn nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi lúc nào có vật này thế?”
“Lão binh chỗ ta cho mượn đó, hắn nói ở nhà ăn có thể nhìn thấy nam, tây, bắc ba đại ký túc xá.

Nghe đâu trong tây đại túc xá đều là nữ sĩ binh, cho nên ta liền mượn tới xem một chút, có thể nhìn thấy mỹ nữ.”
La Khôn cười hỏi: “Ngươi thích nữ nhân?”
Thạch Đại Hùng thành thật thừa nhận: “Ta không hứng thú với thân hình cường tráng của nam nhân.”
“Vậy ngươi thảm rồi, với điều kiện của ngươi, muốn cưới nữ nhân về nhà có chút khó đấy.”
La Khôn cũng không muốn đả kích Thạch Đại Hùng, hắn chỉ nói thật mà thôi.


Ở tinh cầu nữ ít hơn nam này, nếu nam nhân có điều kiện không tốt, những nữ nhân kia căn bản không vừa mắt bọn họ.

Thạch Đại Hùng cũng tự mình biết mình: “Ta biết, ta chỉ là nhìn, nhìn thì không phạm pháp, nhìn đỡ thèm mà thôi.”
La Khôn cười cười không lên tiếng nữa.


Ô Lãng buồn cười lắc đầu, cảm thấy bộ dạng này của Thạch Đại Hùng như đã một trăm năm rồi chưa được gặp nữ nhân.


Mai Truyền Kỳ cũng cười một tiếng, lấy khăn giấy lau miệng.


“Woaaa, nữ sĩ binh của tây đại túc xá thật xinh đẹp, nếu có thể lấy về nhà thì thật tốt.”
Thạch Đại Hùng kích động xoay người, đem kính viễn vọng đưa cho La Khôn: “La Khôn ngươi xem đi, các nàng nhìn không tồi, vóc người cao gầy không nói, hơn nữa lồi lõm có đủ, quả thực có thể tham gia thi hoa hậu nha.”
“Đẹp như vậy sao?”
La Khôn đưa tay nhận lấy kính viễn vọng, nhất thời không phân rõ phương hướng, tìm một hồi lâu mới thấy tây đại ký túc xá, nhìn những nữ sĩ binh đi tới nhà ăn, một thân quân phục, quang minh lẫm liệt, thanh tú nhưng mang theo anh khí, quả thật không tệ.


“Có vài nữ nhân quả thật đẹp, bất quá không phải ai cũng đều như vậy, có vài người khá phổ thông, nhưng cũng đủ cao.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Thạch Đại Hùng vội nói: “Ô Lãng, ngươi cũng mau nhìn xem.”
Ô Lãng lắc đầu: “Ta đối với nữ nhân không có hứng thú.”
Thạch Đại Hùng sững sờ: “Lẽ nào ngươi thích nam nhân?”
Ô Lãng không phủ nhận cười cười: “Nữ nhân quá mảnh mai, cũng thích làm nũng, tính khí cũng lớn, còn dễ phát cáu, ta cũng không thích dỗ những người như vậy, còn nam nhân thì tốt hơn, cũng dễ dàng hiểu ta yêu cầu cái gì.”
“Lời này tuy không sai, thế nhưng thân thể nữ nhân mềm mại hơn a.”
Ô Lãng hỏi ngược lại: “Lẽ nào cái ngươi thích chỉ là thân thể các nàng?”
Mai Truyền Kỳ nghe bọn họ trò chuyện cảm thấy buồn cười, không muốn quét sạch hưng phấn của Thạch Đại Hùng, cầm kính viễn vọng trong tay La Khôn nói: “Ta tới xem một chút, rốt cuộc những nữ binh kia có bao nhiêu xinh đẹp.”
Từ kính viễn vọng cậu nhìn ra phía xa xa.

Sau đó không biết nhìn được cảnh gì, nụ cười bỗng ngưng lại, biểu tình trở nên nghiêm túc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.