Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm

Chương 61


Bạn đang đọc Truyền Kỳ Chiến Thần – Tần Trạm – Chương 61


Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tần Trạm, cụ Tô trầm ngâm nói: “Cậu biết là ai làm?”
“Vâng.

” Tần Trạm đáp, “Tôi sẽ cho ông một câu trả lời, cũng sẽ cho chính tôi một câu trả lời.


Nói xong, Tần Trạm liền trực tiếp cúp điện thoại.

Tựa lên ghế ngồi trong xe, sắc mặt Tần Trạm càng thêm lạnh lùng.

“Lái nhanh một chút.

” Tần Trạm lạnh lùng nói.

“Vâng…” Kiếm Hổ không dám nhiều lời, liền vội vàng gật đầu.

“Anh Tần, nơi này cách tỉnh thành còn một đoạn đường, nếu không anh cứ ngủ trước một lát?” Kiếm Hổ cẩn thận nhắc nhở.

Tần Trạm khoát tay, bây giờ anh đã sớm bị sự tức giận làm choáng váng đầu óc, sao có thể ngủ được.

Kiếm Hổ thấy thế, cũng không cần phải nhiều lời nữa, tự giác tăng nhanh tốc độ xe.

Trên tỉnh, nhà họ Địch.

Bây giờ vốn nên là lúc trời tối người yên, lúc này lại đèn đuốc sáng trưng, mấy người ngồi trong phòng khác, không biết đang đợi cái gì.


“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hơn nửa đêm không ngủ được, ngày mai không phải già thêm mấy tuổi à?” Vợ của Địch Thân Kình là Chung Thiến vừa bôi mặt nạ, không nhịn được hỏi.

Địch Thân Kình cầm lấy chén trà trên bàn, hung dữ ném vào trên mặt Chung Thiến, tức miệng mắng to: “Mỗi ngày chỉ biết ra ngoài lêu lổng, ra ngoài dạo phố với một đám đàn bà, chuyện trong nhà hoàn toàn không biết gì cả! Còn dám nói nữa, ông đây xé nát miệng bà ra!”
Chung Thiến bị nước trà hắt đầy mặt, bà ta khóc lóc om sòm nói ra: “Địch Thân Kình! Mẹ nó ông bị bệnh tâm thần đúng không! Hơn nửa đêm nổi điên làm gì! Bà đây không chơi với ông!”
Sau khi nói vậy, bà ta liền quay đầu đi lên tầng.

Địch Thân Kình tức đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lại không thể làm gì.

“Mọi chuyện giải quyết thế nào rồi?” Địch Thân Kình lạnh mặt nhìn về phía Địch Sáng.

Địch Sáng vội vàng nói: “Không liên lạc được với tên sát thủ kia, nhưng con đã tìm người khác để hỏi thăm, nghe nói bây giờ nhà họ Dương có đầy xe cứu thương vây quanh, hình như Dương Nghị đã chết rồi.


Địch Thân Kình lạnh mặt nói: “Ba muốn biết tin tức chinh xác! Đi hỏi cho ba!”
“Vâng, vâng…” Địch Sáng vội vàng %3D cầm điện thoại di động lên, bấm điện thoại.

Một lát sau, Địch Sáng hưng phấn nói ra: “Ba, Dương Nghị kia đúng là đã chết! Nghe nói người của nhà họ Dương đang ầm ĩ lên kìa!”
Địch Thân Kình nhẹ nhàng thở ra, ông ta vỗ vỗ ngực mình, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Lát nữa nhìn thấy cụ Tô, tuyệt đối đừng nói lỡ miệng! Cho dù ông ta có nói cái gì, con đều phải thề thốt phủ nhận, hiểu chưa?”
“Con hiểu rồi, ba, ba cứ yên tâm đi!” Địch Sáng vội vàng đáp lại.

Đang nói, một chiếc xe thương vụ liền dừng ở cổng nhà họ Địch.

Địch Thân Kình và Địch Sáng vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón, hai người giả vờ lo lắng nói ra: “Cụ Tô, ông phải để ý đến sức khỏe của mình, đừng quá lo lắng.


Cụ Tô lạnh lùng nhìn hai người, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì cả, mà nhanh chân đi vào phòng khách.

Hai cha con nhà họ Địch liếc nhau một cái, lập tức bước nhanh theo.

“Ông Tô, tên Tần Trạm này cũng quá vô dụng, ông giao Tô Uyên cho anh ta, lại để xảy ra chuyện như vậy!” Địch Sáng tức giận bất bình nói, “Nhưng mà ông yên tâm, cháu đã phái tất cả bạn bè của cháu đi tìm cô Tô rồi, chắc hẳn rất nhanh sẽ có manh mối.


Cụ Tô phất tay ngắt lời Địch Sáng, lạnh lùng nói: “Không cần, Tô Uyên đã được Tần Trạm cứu ra rồi.


Nghe thấy lời này, sắc mặt Địch Sáng lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Thế mà Tần Trạm đã cứu người ra rồi? Anh ta tìm được như thế nào?
“May mà cha đã kịp thời xử lý.

” Địch Sáng cảm giác vô cùng sợ hãi, nếu như không tìm người giải quyết Dương Nghị, chỉ sợ bây giờ đã bại lộ!
“Cứu ra thì tốt, cứu ra thì tốt.

” Địch Thân Kình nhanh chóng phản ứng lại, ông ta tự mình rót cho cụ Tô một chén trà, cười nói: “Nếu cô ấy đã được cứu ra rồi, ông cũng không cần phải lo lắng nữa.


Cụ Tô vuốt ve cái chén, lạnh lùng nhìn Địch Thân Kình một chút, chậm rãi nói: “Tôi đã lớn tuổi, đã sớm không quan tâm đến chuyện đời nữa, cũng có suy nghĩ thoái ẩn, nhưng Uyên Nhi là thịt trong lòng tôi, nếu ai đụng vào một cọng tóc gáy của con bé, cho dù tôi có phải liều mạng già, cũng phải đánh nhau đến chết sống.


” %3D
Một câu nói lạnh nhạt lại khiến Địch Sáng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Sắc mặt Địch Thân Kình cũng khó coi, lần này chỉ sợ cụ Tô đến đây là không có ý tốt rồi.

Bên cạnh cụ Tô đã rất lâu chưa từng xuất hiện cao thủ gì, hôm nay đến nhà họ Địch lại dẫn theo hai vị cao thủ đại sư!
“Địch Sáng, chuyện này không có liên quan đến cậu chứ?” Đúng lúc này, cụ Tô bỗng nhiên mở miệng.

Đôi mắt ông giống như giếng cổ, nhìn chằm chằm vào Địch Sáng, chỉ một ánh mắt này đã khiến sau lưng Địch Sáng lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng.

“Ông.

.

ông Tô, ông đang nói gì đấy.

.

” Địch Sáng vội vàng phất tay, “Ông cũng biết, cháu vẫn luôn thích Tô Uyên, sao có thể làm ra chuyện gây tổn thương đến cô ấy chứ…”
Cụ Tô híp mắt nói: “Thật sao? Tôi không thích người khác lừa tôi.


Sắc mặt Địch Sáng lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trên trán ứa ra từng tầng từng tầng mồ hôi.

Mà Địch Thân Kình ở một bên lại thấy thót cả tim, một khi Địch Sáng nói lỡ miệng, sợ rằng hôm nay chính là ngày nhà họ Địch bị hủy diệt!
“Ông Tô, sao ông có thể nghi ngờ cháu chứ!” Cuối cùng Địch Sáng vẫn chịu đựng được, anh ta giả vờ tức giận nói ra: “Ông Tô, ông thật sự khiến cháu quá đau lòng, sao Địch Sáng cháu có thể làm ra loại chuyện này không bằng cầm thú này được? Cháu biết ông yêu thương Tô Uyên, nhưng cháu cũng yêu Tô Uyên không kém ông là bao! Cháu thà rằng tổn thương chính mình, cũng không nỡ để Tô Uyên chịu một chút tổn thương nào cả!”
Dáng vẻ kích động này, gần như không tìm ra được sơ hở.

Cụ Tô đặt chén nước xuống, lạnh nhạt nói ra: “Cậu không cần kích động, tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng ta nói cho các ngươi biết, chuyện này nhất định tôi sẽ tra tra ra manh mối.


“Ông Tô, ông cứ việc đi điều tra, thằng Sáng nhà tôi không có khả năng làm ra chuyện như vậy!” Địch Thân Kình cười ha hả nói.


Cụ Tô khẽ gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.

Ông chậm rãi đứng lên, nói ra: “Được, nếu đã như vậy, tôi cũng không cần ở đây thêm nữa, nếu như hai người có tin tức gì, nhớ phải nói cho tôi.


Địch Thân Kình nhẹ nhàng thở ra, ông ta vội vàng gật đầu nói: “Vâng, cụ Tô cứ yên tâm, chuyện này nhất định tôi sẽ dốc hết sức để tìm ra hung thủ!”
Cụ Tô ừ một tiếng, chuẩn bị rời đi.

“Phù, lão già này quá đáng sợ.

” Địch Sáng không nhịn được mắng thầm ở trong lòng, ngay sau đó, khóe miệng của anh ta lộ ra một nụ cười.

Đúng lúc này, một chiếc xe con đột nhiên dừng trước cổng.

Tiếng thắng xe vang dội cực kì chói tai, mang theo cả bụi đất, cũng chặn ánh mắt của người khác.

Bụi đất rơi xuống, liền nhìn thấy một thanh niên mặt lạnh từ trên xe đi xuống.

“Tần Trạm? Sao cậu lại đến đây?” Sau khi thấy rõ người tới, cụ Tô không khỏi giật mình.

Tần Trạm không nói cái gì cả, anh bước từng bước một đến phòng khách của nhà họ Địch.

Địch Sáng nhảy “vụt” một cái từ trên ghế salon lên, anh ta chỉ vào mũi Tần Trạm mắng: “Mẹ nó sao cậu lại tới đây? Tôi đang muốn tìm cậu tính sổ đây, tên khốn nhà cậu, thế mà lại để Tô Uyên phải chịu tổn thương như vậy, cậu xem tôi…”
“Rầm!” Địch Sáng còn chưa nói hết, Tần Trạm bỗng nhiên đá một cú vào trên bụng anh ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.