Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm

Chương 40


Bạn đang đọc Truyền Kỳ Chiến Thần – Tần Trạm – Chương 40


Sau khi hái hết thảo dược bỏ vào bao, Tần Trạm chuẩn bị trở về.
Hơn tám giờ tối, Tần Trạm đang định luyện chế đống thảo dược này thì Xa Nhân bỗng gọi điện thoại tới, nhiệt tình nói: “Người anh em, đêm nay tôi dẫn cậu đi ngắm cảnh đêm ở Ninh Thành nhé.”
Tần Trạm từ chối: “Tôi không đi đâu, các anh chơi đi.”
“Ôi chao, thế sao được! Cậu vất vả lắm mới đến đây một chuyển, kiểu gì chúng tôi cũng phải chiêu đãi nhiệt tình chứ.” Nói tới đây, Xa Nhân dừng lại một chút mới nhỏ giọng nói: “Đây cũng là ý của Cung Tiếu.”
Tần Trạm cười khổ, đành phải đồng ý.

Sau khi báo địa chỉ cho Xa Nhân, khoảng hơn nửa tiếng sau, một chiếc xe chạy đến trước cửa khách sạn tư nhân.
“Cậu sống ở chỗ này hả?” Vừa xuống xe, Cung Tiếu đã cau mày.
Tần Trạm giải thích: “Chỗ này phong cảnh đẹp, gần gũi với thiên nhiên”
“Không có tiền thì bảo là không có tiền, còn mượn cớ này nọ, tôi khinh thường loại người thích sống ảo như các cậu nhất.” Cung Tiểu hừ lạnh.
Tần Trạm cũng không tức giận, vẫy tay nói: “Lên xe đi.”
Mọi người chạy vào thành phố.

Trên đường đi, Xa Nhân nói: “Cậu biết Ninh Thành chúng tôi nổi tiếng nhất là gì không?”
Tần Trạm suy nghĩ rồi đáp: “Chẳng lẽ là phong cảnh?”
“Ha ha.” Xa Nhân lắc đầu: “Phong cảnh có thể coi là một đặc sắc của Ninh Thành, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là võ đài.

Cậu còn chưa biết đúng không? Ninh Thành chính là cái nôi cũng võ thuật đấy nhé.”
Nói tới đây, Xa Nhân tự hào vung nắm đấm: “Ví dụ như tôi, trông bình thường lắm đúng không? Nhưng ba năm người thường không thể lại gần tôi được đâu.”
“Vậy à?” Tần Trạm cười, không vạch trần anh ta.

“Lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi mở mang tầm mắt.

Chỗ này có một đấu trường boxing dưới lòng đất, rất nhiều con cháu nhà giàu đều cá cược ở đó.” Xa Nhân nói: “Đương nhiên, cũng có rất nhiều cao thủ đến đây giao đấu hữu nghị”
Tần Trạm khá hứng thú với trò này, bèn đồng ý.
Chiếc xe chạy đến đấu trường dưới lòng đất.

Nơi này cũng như trung tâm đấu giá, phải nhận số thứ tư.

Mọi người nhận một số thứ tự rồi tìm một nơi ngồi xuống.

Xa Nhân có vẻ muốn thể hiện, chỉ vào tay đấm trên võ đài nói: “Tôi nói cho cậu nghe này, ở chỗ này tôi chưa từng thua cá cược bao giờ, nhìn phát là biết ai sẽ thắng! Lát nữa các cậu đặt cược theo tôi đi, bảo đảm sẽ lời to!”
Tần Trạm và mặt thẹo đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.

Cung Tiểu và Cung Duyên đều không hứng thú cho lắm, hai người bèn đến khu bán đồ uống.
Trên sân khấu, hai tay đấm đang chiến đấu với nhau.

Võ công của họ đều rất hỗn loạn, nào là võ cổ truyền, nào là đấu vật hiện đại, nhưng mục đích của họ chỉ có một, đó chính là đánh bại đối thủ, bất kể thủ đoạn.
Sau mấy trận đấu, Tân Trạm không khỏi cảm thán: “Xem ra Ninh Thành không phải là có tiếng không có miếng.

Chỉ một đấu trường dưới lòng đất nho nhỏ mà cũng có cao thủ bậc này.”
Mặt thẹo khẽ gật đầu: “Sau mấy hiệp, tôi đã thấy rất nhiều loại võ thuật, Vịnh Xuân Quyền, Hoàng Quyền, Vũ Long Quyền, thậm chí là Nam Hổ Quyền.”
“Người anh em này cũng biết võ à?” Xa Nhân kinh ngạc nhìn mặt thẹo.
Mặt thẹo không giỏi ăn nói, chỉ gật đầu.

Xa Nhân nhất thời bật máy hát, liên tục líu ríu không ngừng.

Tần Trạm lại không nghe lọt một chữ, chỉ nhìn chằm chằm võ đài, không ngừng so sánh thực lực của mình.
“Nếu mình bước lên thì chắc là có thể giữ thành tích toàn thắng.” Tần Trạm thầm nghĩ.
“Đây chẳng phải là Xa Nhân sao?”
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy ngắn ôm mông, tóc xoăn gợn sống bước tới.

Thấy cô ta, Xa Nhân khẽ cau mày, quay sang hướng khác.
Người phụ nữ kia cười nhạo: “Cậu tới đây làm gì? Đã quên bài học lần trước rồi à?”
Xa Nhân đỏ bừng mặt, vẫn không nói một lời.

Người phụ nữ dứt khoát đẩy vai Xa Nhân, quát lên: “Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu điếc hả?”

Xa Nhân kiên trì nói: “Tôi thích đi đâu là quyền của tôi, liên quan gì tới cô.”
Nghe vậy, cô ta nhất thời giận tím mặt, chỉ vào Xa Nhân mắng: “To gan đúng không? Được lắm, cậu chờ đấy cho tôi.” Nói xong, cô ta quay đầu bỏ đi.
“Anh quen cô ta hả?” Tần Trạm thản nhiên hỏi.
Xa Nhân xấu hổ nói: “Bạn gái cũ, sau này ngoại tình với một tay boxing nên bị tôi cho một cái tát.”
“Rồi sao nữa?” Tần Trạm hứng thú hỏi.
“Sau này… Sau này đụng độ ở đây chứ sao.” Xa Nhân càng nói càng nhỏ.
“Sau đó bị tên bạn trai là tay boxing đánh một trận?” Tần Trạm nói như đùa.
Mặt Xa Nhân đỏ bừng, nhưng không giải thích gì, rõ ràng là cam chịu.
“Chúng ta nên đi mau.” Xa Nhân rối rắm thật lâu, bỗng đứng dậy nói.
“Đi đâu? Tôi còn chưa xem đủ đâu.” Tần Trạm nói.
“Bữa sau lại đến, được không?” Xa Nhân có vẻ sợ hãi, dùng sức kéo Tần Trạm về phía khu bán đồ uống.
Tần Trạm và mặt thẹo đành phải đi theo anh ta đến khu bán đồ uống.

Lúc này Cung Tiểu và Cung Duyên đang ngồi ở đó tán gẫu.

Thấy Xa Nhân đến đây, thúc giục: “Chúng ta đi thôi, đi dạo ở nơi khác đi.”
“Sao nhanh vậy?” Cung Tiếu kinh ngạc
“Ừ.” Xa Nhân xấu hổ không dám giải thích, ánh mắt vẫn nhìn chung quanh.
Đúng lúc này, người phụ nữ mặc váy ôm mông cùng một người đàn ông cao to lực lưỡng bước tới.

Sắc mặt Xa Nhân nhất thời thay đổi, trong lòng hoảng sợ.
“Chồng ơi, dạy cho cậu ta một bài học giúp em” Người phụ nữ hung tợn nói.
Tay boxing cao to nhưng một ngọn núi, cầm vai Xa Nhân cười như không cười: “Thằng này to gan nhỉ, còn dám trêu vào bạn gái tao à? Lần trước mày đã quên tao từng đánh mày như thế nào rồi sao?”
Mặc dù Xa Nhân rất sợ hãi, nhưng trước mặt bao người, anh ta vẫn kiên trì nói: “Anh… Anh có gì mà ra vẻ! Lên lôi đài chưa chắc tôi đã thua.”
Tay boxing ngây người, sau đó cười phá lên: “Mày nghiêm túc đấy hả? Được! Vậy thì hai ta lên lôi đài, chơi hiệp đấu sống còn, dám không?”

Chương 40: Đã biết, thưa cậu Tram
Sắc mặt Xa Nhân nhất thời càng thêm khó coi.

Hình thể của hai người chênh lệch quá lớn, sao anh có thể đánh thắng.
“Tôi… Hôm nay tôi không khỏe, không muốn đánh nhau” Xa Nhân đỏ mặt nói.
Tay boxing cười lạnh: “Mẹ mày, còn khó chịu nữa chứ, đừng nói nhảm, một là mày quỳ xuống nói xin lỗi bạn gái tao, hai là lên lôi đài.

Chọn đi.”
“Anh là tay boxing, làm thế này khác nào ức hiếp người khác!” Cung Duyên tức giận nói.
“Liên quan gì tới cô? Sao cô lắm mồm thế hả? Tin tôi ném cô vào hậu trường chơi chết cô không?” Người phụ nữ ngang ngược nói.
Cung Duyên còn muốn nói gì, Xa Nhân lại phất tay ra hiệu cho cô im lặng.
“Sao nào? Cậu Nhân? Muốn quỳ xuống nói xin lỗi hay là chúng ta lên lôi đài so đấu?” Tay boxing liên tục nhéo vai Xa Nhân hỏi.
Xa Nhân há miệng, không biết nên nói gì cho phải.
“Bạn tôi cũng là tay boxing đây, chi bằng để anh ta thay cậu ấy đánh với anh nhé?” Đúng lúc này, Tần Trạm bỗng lên tiếng.
Tay boxing liếc nhìn Tần Trạm, hừ lạnh: “Được.

Nếu có kẻ đã muốn chết thì tôi sẽ thỏa mãn.”
Tần Trạm gật đầu, quay sang nhìn mặt thẹo: “Anh ta bảo đây là hiệp đấu sống còn.”
Mặt thẹo khom lưng nói: “Đã biết, thưa cậu Trạm”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.