Bạn đang đọc Truyền Kỳ Chiến Thần – Tần Trạm – Chương 38
Mặc dù không muốn tin, song hiện giờ thân thể của Địch Thân Kình vô cùng đau đớn, sống không bằng chết.
Trong tình huống này, ông ta không thể làm được gì khác, đau đớn phất tay: “Gọi điện thoại.
Cho thằng nhóc đó.”
“Vâng.” Người bên cạnh ông ta không dám chậm trễ, vội cầm điện thoại gọi cho Tần Trạm.
Nhưng tiếc rằng không gọi được, Tân Trạm thấy số điện thoại gọi tới là tỉnh thành thì đều từ chối nghe máy.
“Ông Kình, cậu… Cậu ta không bắt máy.”
Địch Thân Kình túm tóc mình, gần như nức nở kêu gào: “Đi tìm cụ Tô, đi tìm cụ Tô!”
Biệt thự nhà họ Tô, cụ Tô đang đánh Thái Cực quyền.
Kể từ khi uống viên thuốc mà Tần Trạm tặng, sức khỏe của ông càng ngày càng tốt, cứ như trẻ lại thêm mười tuổi.
Trên mặt cỏ rộng lớn này còn có một thiếu nữ xinh đẹp đang u sầu nâng má.
“Bé Uyên, con nghĩ gì vậy?” Cụ Tô lau mồ hôi, cười ngồi xuống bên cạnh Tô Uyên.
Tô Uyên lắc đầu: “Con có nghĩ gì đâu.”
“Có phải là đang nhớ Tần Trạm không?” Cụ Tô thành thạo hỏi.
Tô Uyên đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không có đâu… Con… Con chỉ hơi lo cho anh ấy.
Nghe nói tối qua họ nói chuyện không hòa thuận.”
“Lo à?” Cụ Tô uống ngụm nước trà: “Con cho rằng Tần Trạm không thể đối phó với Địch Thân Kình, đúng không?”
Tô Uyên thở dài: “Không phải là con không tin anh ấy, chẳng qua… Chẳng qua Tần Trạm quá trẻ tuổi, hơn nữa dù gì anh ấy cũng lẻ loi một mình.”
“Đôi khi một người có thể địch lại thiên quân vạn mã” Cụ Tô thản nhiên nói: “Năm xưa Đạm Thành từng xuất hiện một nhân vật có tuyệt kỹ, cuối cùng làm kinh động ban an ninh.
Lãnh đạo của ban an ninh đích thân đến mời ông ấy.
Ông ấy cũng chỉ có một thân một mình thôi.”
Tô Uyên kinh ngạc nhìn cụ Tô: “Ý ông là Diệp Thiên Vọng ấy ạ?”
“Đúng thế.” Cụ Tô cười khẽ.
Tô Uyên càng kinh ngạc hơn.
Diệp Thiên Vọng không chỉ là truyền thuyết ở Đạm Thành mà ngay cả ở thủ đô cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy! Không ngờ cụ Tô lại so sánh Tần Trạm với Diệp Thiên Vọng, có phải là đánh giá quá cao không?
“Con nhìn xem ai đến kìa.” Đúng lúc này, cụ Tô giơ tay lên.
Ngoài cửa, Địch Thân Kình đang bị mấy người khiêng vào.
“Cụ Tô.” Lúc này đầu tóc Địch Thân Kình rối bù, trông rất đáng sợ.
Chỉ chưa đầy một ngày ngắn ngủi, ông ta đã sụt hơn 10 kg, trông người không ra người quỷ không ra quỷ, vô cùng kinh khủng.
“Thân Kình, cậu bị sao vậy?” Mặc dù đã đoán trước, song cụ Tô vẫn rất bình tĩnh.
“Cụ Tô… Van cụ… Giúp tôi.” Địch Thân Hình túm tóc mình, đau đớn nói: “Gọi điện thoại cho Tần Trạm… Được không…”
Cụ Tô thong thả đặt ly trà xuống, cười khẽ: “Tôi đã bảo là sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa hai bên, cậu tự giải quyết đi.”
Nghe vậy, Địch Thân Kình quỳ xuống đất van xin: “Tôi van cụ… Nể tình bạn cũ của cụ với cha tôi, mong cụ giúp tôi với… Tôi thật sự đau đớn quá…”
Cụ Tô vẫn lắc đầu: “Làm người thì phải công bằng.
Lúc cậu muốn đối phó với Tần Trạm, tôi chưa từng can ngăn, bây giờ lại nói đỡ giúp cậu thì tôi phải giấu cái mặt già này vào đâu?”
Câu nói của cụ Tô khiến Hoàng Lĩnh đỏ mặt, rõ ràng là đang chỉ dâu mắng hòe.
“Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, không ai có thể thay đổi.” Cụ Tô nói thấm thía: “Nhưng tôi có thể nói với cậu, bây giờ Tần Trạm không có ở Đạm Thành.” Cụ Tô nhìn thoáng qua đồng hồ: “Có lẽ cậu ấy đã đến Ninh Thành rồi.”
“Ninh Thành.” Sắc mặt Địch Thân Kình thay đổi.
Ông ta không kịp nghĩ nhiều, vội nói với người chung quanh: “Đến Ninh Thành…”
Sau khi Địch Thân Kình rời đi, Tô Uyên kích động hỏi: “Ông ơi, ông đã sớm đoán được rồi ạ?”
Cụ Tô bật cười: “Mặc dù ông đã bảo là sẽ không nhúng tay vào vụ này, nhưng cũng không thể khiến người ta làm tổn thương cháu rể của ông, đúng không nào? Lỡ có chuyện gì thì cháu gái sẽ hận ông cả đời mấy”
Tô Uyên đỏ mặt, xấu hổ nói: “Con không quan ông nữa đâu!”
Cụ Tô vuốt râu cười phá lên, ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: “Sắp có bão táp rồi.”
Bến xe Ninh Thành, mặt theo cách theo mấy rương hành lý, còn Tần Trạm với Cung Duyên thì đi đằng trước trò chuyện vui vẻ.
“Xe của chú hai tôi đỗ ở đằng trước kìa.
Đi thôi, để tôi tiễn cậu một đoạn đường.” Cung Duyên nói.
“Không cần, tôi sẽ tự bắt taxi.” Tần Trạm lắc đầu.
“Ôi chao, cần gì khách sáo thể.
Đi thôi đi thôi.” Cung Duyên nhiệt tình nói.
Tần Trạm không thể từ chối, đành phải đồng ý.
Ngoài lối vào bãi đỗ xe, một chiếc xe hơi Mercedes-Benz S-Class đang chờ đợi.
Thấy Cung Duyên, cửa kính xe hạ xuống, sau đó thấy gương mặt của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Người phụ nữ này đeo kính đen, mái tóc xoăn, trông rất thời thượng.
“Chị họ.” Cung Duyên vội lại gần chào hỏi, sau đó giới thiệu: “Đây là bạn học của em, Tần Trạm.”
Chị họ của Cung Duyên quan sát Tần Trạm: áo thun 300 ngàn, giày mua vỉa hè, quần giặt bạc màu, chắc chắn là loser.
“Lên xe đi.” Chị họ nói: “Lát nữa chị chở em đi ăn cơm trước.”
Cung Duyên vội mở cửa xe, kêu Tần Trạm lên trước.
Lúc này, chị họ còn nói thêm: “Trên xe có bao nilon, tự bọc vào, đừng làm bẩn xe tôi.”
Tần Trạm nhất thời nhíu mày, nhìn Cung Duyên: “Hay là cậu đi trước đi, chúng tôi bắt taxi cũng được.”
“Trời ơi, bắt taxi làm gì, bất tiện lắm, mau lên xe đi.” Cung Duyên nhiệt tình mời.
Tần Trạm liếc nhìn chị họ của cô, cuối cùng cau mày lên xe.
Trên đường đi, chị họ của cô nói: “Cung Duyên, không phải là chị lắm miệng đâu, nhưng có một vài mối quan hệ vô dụng thì không cần giữ lại, bởi vì sau này nó sẽ trở thành trói buộc của em.”
Rõ ràng là đang nói đến Tần Trạm.
Cung Duyên cũng có thể nghe thấy.
Cô rất xấu hổ, không biết nên nói gì mới phải.
Tần Trạm im lặng không nói một lời, làm như chưa từng nghe thấy.
Xe chạy đến một nhà hàng.
Sau khi xuống xe, một nam sinh cao lớn tuấn tú đã chờ ở đây.
Sau đó chị họ của Cung Duyên giới thiệu: “Đây là em gái em, Cung Duyên, hai người này là bạn học của con bé, tên là… Là gì ấy nhỉ?”
Tần Trạm bình tĩnh nói: “Tần Trạm.”
Nam sinh kia rất kinh ngạc: “Tần Trạm? Tôi nghe nói gần đây ở Đạm Thành có một người trẻ tuổi rất nổi bật, cũng tên là Tần Trạm, là con rể tương lai của nhà họ Tô, chẳng lẽ chính là cậu?”
Tần Trạm còn chưa trả lời thì chị họ Cung Duyên đã cười nhạo: “Rõ ràng là trùng tên, con rể tương lai của nhà họ Tô mà lại mặc đồ hàng chợ sao?”