Bạn đang đọc Truyện Kinh Dị Ngắn – Chương 179: Cái Gương P.3
Từ bé, tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó ẩn giấu đằng sau những tấm gương. Tôi dán con mắt vào tấm gương một cách gần nhất, nhìn con ngươi đen sâu hoắm của mình chăm chú…
Nó động đậy. Và chỉ thế thôi.
Đến lúc trưởng thành, tôi hình thành một thói quen rất kì lạ. Tôi đứng im trước gương bất động và nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương. 30 phút cũng có, 1 tiếng cũng có. Ban đêm đang ngủ, tôi cũng bật dậy và nhìn vào chiếc gương đặt đối diện với giường ngủ. Tôi đặt như thế cũng chỉ để thỏa cái sở thích của mình, chỉ nhìn trân trân như thế vào cái hình ảnh của mình trong gương. Dường như trong tận sâu trong đáy lòng, tôi đang mong chờ điều gì đó sẽ xảy ra…
Và nó đã xảy ra trong một đêm, 3 giờ sáng. Đấy chính là cái giờ mà tôi hay thức dậy để nhìn vào gương nhất, có lẽ tôi biết tôi sẽ nhìn thấy được một thứ mà mình không nên thấy. Như mọi lần, tôi ngồi mở mắt trợn tròn vào chiếc gương trước mặt. Bỗng đầu tôi ngoẹo về một bên, rồi cái mồm từ ngoác ra cười thành từng tiếng trước hình ảnh của mình. Cùng con mắt thâm quầng đen, mái tóc đen lòa xòa che phủ đi hai con mắt đang mở to hết cỡ, và giọng cười khàn đặc ám ảnh. Tôi giật mình, lùi về phía sau mấy bước…
Tôi vừa làm gì thế này…? Hốt hoảng nhìn hình ảnh của mình trong gương, tôi bất động. Cái người hồi nãy…không phải là tôi. Tự sờ cơ thể của mình, tất cả mọi thứ vẫn bình thường. Vậy cái thứ đó là gì? Nó nhập vào người tôi…?
Thật…thật là khó thở! Tôi nắm lấy bàn tay vô hình đang bóp lấy cổ của tôi, hớp lấy từng miếng không khí một cách tuyệt vọng.
Vùng vẫy…vùng vẫy…vùng vẫy…
Nhìn vào trong tấm gương, căn phòng bị lộn ngược và một khoảng không trống rỗng. Có thứ gì đó trong gương, nó đang cố gắng bóp lấy cổ tôi. Nhưng tối quá, tôi không thấy được gì cả. Với tay về phía công tắt đèn đầu giường, tôi bật được đèn…
Cái thứ đang cố gắng bóp cổ tôi…là tôi sao? Nó những gì xấu nhất, tăm tối nhất, kinh dị nhất trong con người tôi…
Là chính mày đã luôn nói xấu tao trước cái gương cơ mà…Không muốn có một cuộc sống bình thường bên ngoài này đến thế sao? Vậy nhường chỗ sống của mày lại cho tao nhé? – nó nham nhở cười với cái miệng đen ngòm chảy ra một thứ nước tởm lợm.
Tôi muốn sống! Tôi không thể để cái tên này lộng hành hơn được nữa, nó đã ngoài tầm kiểm soát rồi…Tôi cố gắng dùng hết sức của mình gỡ cái bàn tay bằng khói đen của nó xung quanh cổ, rồi chạy đến gần cái gương.
KẾT THÚC RỒI! – tôi cầm cái ghế gỗ kế bên, nhìn chăm chăm vào nó bằng ánh mắt giận dữ.
*XOẢNG* Tôi dùng cái ghế đập nát cái gương quỷ quái, cái tên đó cũng tan biến theo những mảnh thủy tinh vụ vỡ trên sàn. Quỵ xuống, tôi đưa mắt nhìn vào những mảnh gương vương vãi khắp sàn nhà. Nhưng vô thức, tay tôi cầm lên một miếng thủy tinh nhỏ, lại nhìn chăm chú vào nó…
Tôi bất chợt chuyển ánh mắt về phía sau cùng của căn phòng trong chiếc gương…
MÀY…KHÔNG THOÁT ĐƯỢC TAO ĐÂU! – cái thứ đó hét gầm lên trong đầu tôi như một người đang bị tra tấn dã man.
Ngẩn người, cái khói đen đó bay lại vào trong người tôi. Người tôi run lên bần bật…
Căn phòng lại yên tĩnh, với cái một cái thân xác trống rỗng…vô hồn.
Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU