Bạn đang đọc Truyện Kinh Dị Ngắn – Chương 168: Oan Hồn Bên Bến Sông (end)
Tối hôm đó trăng sáng, Minh đứng thắp nhang xong thơ thẩn nhìn ra ngoài, con đường dẩn ra sông sáng rõ như ban ngày. Chợt Minh nghe như có tiếng ai gọi, tiếng gọi vừa gần vừa xa, văng vẳng bên tai. Như người mộng du, Minh bước theo tiếng gọi đó, ra ngoài, men theo con đường đi đến bến sông. Dưới gốc đa, phất phơ vạt áo trắng, bóng cô gái đứng đó tự bao giờ.
Lãm đứng nhìn xuống bến sông. Hôm nay gã không say. Cho nên gã thấy sợ. Nhìn Minh đi xuống bến sông, gã không dám đi theo. Từ lúc Minh về đây, khuôn mặt của anh khiến gã nhớ lại những chuyện xưa cũ mà gã không muốn nhớ. Tội ác của gã, tưởng chôn vùi mà nay hiện lên trước mắt, khiến gã lo sợ. Gã không sợ Minh, mà gã sợ một thứ đã ám ảnh gã bao nhiêu năm qua, ngay tại gốc đa này.
Có tiếng cú kêu đêm, đêm nay gã Lãm lại đi theo Minh, đêm nay hắn say, con đường dưới chân trở nên khó đi. Hắn chửi thầm trong bụng, thằng què này sao đi nhanh thế. Chợt hắn dụi mắt, hoảng hốt, gã đã đứng dưới gốc đa tự lúc nào, từ chùm rể đa lòa xòa còn vương vào mặt hắn. Ánh trăng soi rõ cả một nén hương cháy dở, tỏa hương ngan ngát. Lãm rùng mình, từng con gió lạnh buốt thấu xương khiến cơn say biến mất, gã vội vàng định rời khỏi nơi đáng sợ này, thì…, đám rể đa cứ lòa xòa xuống mặt, Lãm đưa tay vẹt ra thì chợt nhận ra thứ mình nắm trong tay không phải là rể đa mà là tóc, tóc người, có thứ gì ươn ướt, nhơm nhớm rơi xuống chảy dài trên mặt gã, Lãm trợn mắt nhìn lên. Lủng lẳng trên đầu gã, xác cô gái thắt cổ trên nhánh đa, đôi mắt mở to, nhìn gã. Lãm thét lên, ngã vật xuống đất. Hắn cố đứng dậy để chạy nhưng chân cứ ríu lại, thế là hắn bò, bò thoát khỏi nơi đây. Tiếng rên rỉ vang lên sau lưng hắn, ngày càng gần, càng gần…xoáy vào đầu Lãm. Hắn điên dại nhận ra, nãy giờ hắn cứ đứng mãi một chổ, không đi được khỏi cái bến sông này. Hắn đập đầu xuống đất:
– Cô Lụa, cô tha cho tôi, tha cho tôi. Tôi biết tội của tôi rồi. Lãm thở dốc. Vì ngày xưa tôi còn trẻ người non dạ. Vì tôi yêu cô, nên tôi mắc tội lớn.
Có tiếng rít như tiếng răng người nghiến chặt, gã ngẩn mặt, lơ lửng trên mặt đất là cô gái, khuôn mặt xám đen khuất sau mớ tóc dài. Lãm tuyệt vọng chắp tay lại lia lịa:
– Cô tha cho tôi,….tôi biết tội tôi rồi… tôi giết anh Út, xin cô…tôi sẽ nhang khói cho hai người đến chết.
Ánh trăng lạnh lẽo như tiếng gằn trong cổ họng cô gái, hắt vào mặt Lãm là ánh mắt đỏ ngầu, người hắn cứng lại, đôi tay gầy guộc xanh đen đưa ra chạm vào da hắn lạnh ngắt, hắn ngữi thấy mùi tanh của máu hắn chảy xuống.
Minh như đang mơ ngủ, sự sợ hãi trong lòng anh chợt biến mất khi nhìn thấy cô gái vuốt tóc nhìn anh mỉm cười dịu dàng, nụ cười đó sao anh thấy thân thuộc lạ thường. Dường như trong một lúc anh quên mất mình là ai, dòng sông êm ả đong đầy ánh trăng, ươm màu lên những đám hoa lục bình tím. Họ đi dạo thong thả trên những con đường nhỏ, Minh thấy chân mình không còn tật nguyền, anh khỏe mạnh bước cùng cô. Màu áo trắng lấp lánh tinh khôi quấn quýt bên anh. Chợt đến cuối con đường, cô dừng lại nhìn anh, vẩn đôi mắt buồn đó, Minh toan hỏi thì cô lắc đầu đưa tay nắm lấy tay anh, anh rùng mình vì tay cô lạnh ngắt, bất chợt cô quay người từ từ bỏ đi, Minh cố níu nhưng không được, anh kêu lên…
– Mày tỉnh rồi hả con? Giọng ông Dương đầy lo lắng, Minh nhìn xung quanh thì thấy mình đang nằm trên giường.
– Mày sốt mấy bữa nay làm tao lo quá!
Minh đưa tay lên trán, những cơn mộng mị hư thực còn làm anh bồi hồi. Có tiếng kèn trống náo động bên ngoài.
– Có ai mất hả bác?
– Ừ, là thằng Lãm đó, không biết say sỉn miết rồi nó nghĩ quẫn hay sao mà treo cổ chết ở cây đa dưới sông. Mà tao dặn lần cuối, mày đừng ra đó nữa. Cảnh buồn dể khiến con người ta quẩn trí…
Minh thẩn thờ nhìn ra bến, sông nước dìu hiu… và chợt thấp thoáng dưới tàn lá, bóng dáng mong manh của một nụ cười dịu dàng, cùng đôi mắt buồn nhìn anh.