Bạn đang đọc Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn – Chương 127: Cái Hòm
Hắn ngồi xếp bằng trên cái hòm, tay vỗ bồm bộp, như mọi khi, sau khi nhét thuốc vào ống điếu, hắn lui cui rắc bột, thứ bột đen thùi, được lôi ra từ một cái hộp bằng gỗ sồi, sơn son thếp vàng. Hắn đã dùng quá nửa rồi. Ông tôi không quan tâm lắm.
Làn khói trắng bốc lên, câu chuyện bắt đầu ……
“…… Cái hòm này hay lắm ông ạ, cũng phải hơn chục năm rồi, từ tận Ấn Độ, qua tay không biết bao nhiêu người, giờ tới tôi, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng ông trả bao nhiêu tôi cũng không bán đâu. Tại sao ư ? Vì ……
Người chủ cuối cùng của chiếc hòm này là một nhà văn người Nga, hắn là nhà văn tự do, cuộc sống tạm bợ qua những căn phòng thuê.
Hắn mua cái hòm này, cốt chỉ để chứa quần áo.
Một ngày nọ, hắn mất tích, sau đó họ tìm thấy quyển nhật kí.
Ngày 1:
Hôm nay, ta tự do, một nhà văn thực thụ không câu nệ vật chất vì nó là thứ níu chân họ, ta có thể đi khắp nơi. Cảm hứng đến như những cơn gió, khẽ mát rồi chợt tan biến, ta phải lưu lại những cảm xúc ấy, ngay khi nó còn tuôn trào trong tim…..
Xe ngựa tới thị trấn rồi,cái rương, đó là tất cả ta cần.
Ngày 2:
Một chiếc rương Ấn Độ, tốt, Phương Đông huyền bí, tuy giá trị của món đồ không nói lên tài năng của nhà văn, nhưng ít nhất, nó khiến ta tự hào.
Phòng trọ đã sẵn sàng, cho nửa năm tới.
Ngày 3:
Bắt đầu viết một tác phẩm mới, hôm nay chỉ thế thôi …..
Ngày 4:
Quá tệ, đầu óc trống rỗng, ta cứ cứ bị hút vào cái rương, có gì đó khiến ta không thể dứt ra được. Cũng phải, nó là thứ tài sản duy nhất giá trị mà ta có.
Ngày 5:
Ta thích.
Chiếc rương ở đối diện giường, nơi ta có thể thấy nó ngay khi thức dậy, ta thích ngắm nhìn nó hàng giờ, ta muốn viết, nhưng không được. Mặc dù biết bên trong chỉ là quần áo và sách, ta vẫn muốn mở. Mở ra rồi, lại muốn đóng lại. Hai cảm xúc trái ngược, đóng lại thì tò mò muốn mở ra, mở ra thì lại sợ và muốn đóng lại.
Ta điên mất.
Ngày 6:
Ta thấy những ngón tay, xanh xao và gầy rộc.
Từ chiếc rương.
Cái rương không khoá, một bàn tay, khẽ nâng mép rương.
Ta sợ có gì đó bật ra.
Nhưng không, nó chỉ chìa năm ngón tay ra …. cào nhẹ lên lên nắp rương.
Tiếng móng tay rít trên gỗ.
Âm thanh tởm lợm.
Tối hôm qua, ta thậm chí đã tè trên giường.
Ngày 7:
Ta biết nó muốn gì …
“Tới đây” Đúng không ?
Ta kinh tởm nó, nhưng đôi chân ta thì không, nửa đêm thức dậy, ta nằm giữa nhà.
Ta tự cột mình vào chân giường.
Quá kinh hãi, thậm chí không dám lại gần.
Ngày 8:
Lại những ngón tay, tiếng rít, lần này nó cào mạnh hơn, những ngón tay, gồng lên, run bần bật, nó đang bực, móng tay sắp bật ra, rỉ cả máu. Tại sao mụ chủ nhà không nghe thấy ?
Ta viết những dòng này giữa đêm khuya, ta phải giữ mình luôn tỉnh táo.
Ngày 9,10: (Không ghi)
Ngày 11:
Đã 3 ngày không ngủ, chiếc rương, phải, sau những nỗ lực bất thành. “Nó” thậm chí vẫn không muốn bò ra hay không bò ra được ?.
Chỉ có bàn tay.
Và những ngón tay, lần này, thê thảm, móng rụng rời cả, máu đỏ tươi lấm lem trên làn da màu xanh bủng. Nó không cào nữa, chỉ khẩy, nó khẩy, bằng cả năm ngón, nó muốn ta đến với nó, muốn ta kéo nó ra ? Nó là thứ gì thế ?
Ngày 12:
Mụ chủ nhà ……
(sau đó là một loạt những nét vẽ lộn xộn trên giấy,những dòng này không rõ là ngày nào).
Ta sẽ nhờ người đến và vứt nó đi.
Vì ta bị xích nên mụ chủ nhà sẽ làm. Khoan đã, mụ cũng kinh sợ, và không thể, chiếc rương ngay cửa ra vào.
Có cách.
…………….Cuốn nhật kí chỉ viết tới đây………………
Một người hàng xóm báo tin là không thấy bà chủ nhà ra ngoài đã ba ngày. Người ta phá cửa vào, trên gác mái, một chiếc ra giường bị xoắn lại làm dây, được thắt thòng lọng, nhưng không
có ai ở đó. Các cánh cửa đóng chặt. Mọi thứ trong phòng đều bị phủ một lớp bụi dầy, nhưng không dấu hiệu xáo trộn. Cây đèn dầu leo lét, dầu gần cạn.
Và cuốn nhật kí, để ngay ngắn trên bàn, cùng 10 Rúp và một mẩu giấy ghi “Vứt dùm chiếc hòm” _ Chữ của bà chủ nhà.
Trong chiếc rương, quần áo và sách vở nổi lềnh pềnh cùng với thứ nước đen ngòm, tanh tưởi, thứ nước đặc quánh như nhựa thông.
Họ không biết cũng chả quan tâm, chỉ rửa sạch, và bán.
Tôi mua, và đang chờ.
“Thử không, ông bạn già ?” Hắn đứng dậy, mở nắp rương.Chẳng có gì ngoài mạng nhện, và cái đáy thì kịt một màu đen.
Nội tôi xám mặt, ông bặp bặp cái tẩu thuốc một cách run rẩy.
Nhất là khi ông nhận ra đôi mắt của hắn sâu hút, những quầng mắt đen kịt, như màu của chiếc hòm kia.
Thử cái gì nhỉ ?