Truyền Kiếm

Chương 36: Ngọc giảnn


Đọc truyện Truyền Kiếm – Chương 36: Ngọc giảnn

TRUYỀN KIẾM
Tác giả: Văn Mặc
—— ~~ ——
Quyển 1: Chú Kiếm sơn trang
Chương 31: Ngọc giản
Dịch giả: vugiang2
Biên tập:
)
Hai tháng sau, một luồng linh lực chấn động rất mạnh từ phủ thành chủ truyền ra bên ngoài.
Trương Tể nhìn hòn non bộ ở đối diện bị một kiếm chém làm đôi, ánh mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
“Thực lực Trương thúc đã khôi phục hoàn toàn?” Giọng Phương Nhu tràn ngập vẻ vui mừng.
Trương Tể mỉm cười, khẽ gật đầu, thu Linh kiếm vào trong vỏ: “Không chỉ có khôi phục, hơn nữa còn tiến thêm một tầng, củng cố thêm nửa năm là có thể trùng kích bát giai! Điều này cũng nhờ Tuyết Linh đan tiểu thư luyện chế đã giúp ta cải tạo kinh mạch.
Một thị nữ dung mạo mỹ lệ đi tới, hành lễ: “Tiểu thư, Văn công tử đang chờ ở phòng khách.”

Phương Nhu nghe vậy thần sắc tối sầm lại, hắn muốn rời đi rồi sao? Phất phất tay cho thị nữ lui ra. Trải qua thời gian hai tháng, nàng đã thu hồi được quyền quân sự và chính trị ở Thành Phi Thạch, Tư Không phủ đã hoàn toàn mất quyền lực. Hoàng Nhân Kiến và quan viên Tư Nhân Phủ đã hoàn toàn không cần lo lắng, phủ thành chủ không cần bảo trì thái độ đề phòng ban đầu, vì vậy họ liền tìm một chút thị nữ, người hầu để chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Người thị nữ này chính là nữ hầu thiếp thân của Phương Nhu.
“Trương thúc, chúng ta đi thôi.” Thần sắc Phương Nhu uể oải, rầu rĩ nói.
Trong lòng Trương Tể thở dài, tâm ý của Phương Nhu chưa lúc nào hắn không hiểu rõ, cũng không biết lúc trước giữ Văn Mặc lại là đúng hay sai, có lẽ lúc đó nên hạ quyết tâm để Văn Mặc rời đi, cũng không tạo thành tình cảnh lún quá sâu như hiện giờ!
“Tiểu thư ơi, hai người hoàn toàn không cùng một đường, Trương Tể không có cách nào giúp tiểu thư rồi!”
Trương Tể thầm nói một câu, đi theo Phương Nhu tiến về phòng khách.
Trong phòng khách, Mạc Vấn tùy ý ngồi trên ghế khách. Trải qua hai tháng cuộc sống săn bắn, trên người hắn đã không còn vẻ non nớt, hiển nhiên toàn thân đã trở thành một người kiếm khách từng trải đang nhập thế tu luyện.
Phương Bình ngồi trên chiếc ghế đối diện, hai mắt hồng hồng, tâm tình sa sút, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn ở phía đối diện, trong mắt hiện lên vẻ không muốn rời xa.
Mạc Vấn chỉ có thể cố giả bộ nhẫn tâm, không nhìn đối phương. Những ngày này ở chung với nhau, nói không có cảm tình là chuyện không thể, đứa nhỏ trước mắt do một tay hắn dạy dỗ lên, nói là đồ đệ cũng vẫn chưa đủ! Nhưng hắn có giấc mộng riêng của bản thân, tuyệt đối không thể vĩnh viễn cố thủ ở nơi này!
“Tỷ tỷ, ta không muốn Văn tiên sinh đi!” Phương Bình thấy Phương Nhu tiến vào, lập tức như chết đuối vớ được cọc, xông tới giữ chặt ống tay áo Phương Nhu, hai mắt giàn dụa nước.
“Bình nhi, ngoan. Văn tiên sinh có chuyện của riêng mình, ngươi không thể ích kỳ như vậy!”
Phương Nhu bảo ban đệ đệ, nhưng trong lòng càng thêm bi thương, sao tỷ tỷ lại không muốn lưu Văn tiên sinh lại?!!
Mạc Vấn đứng dậy, nói với Phương Nhu: “Phương tiểu thư, hôm nay thân thể Trương đô đốc đã khỏi hẳn, ước định của chúng ta có thể thực hiện rồi chứ?
Phương Nhu cúi đầu không nhìn, chỉ yên lặng khẽ gật đầu, một tên hạ nhân bưng một cái khay đặt lên chiếc bàn cạnh người Mạc Vấn. Phương Nhu thò tay kéo tấm vải đỏ bên trên ra, lộ ra ba chiếc bình ngọc trắng và một tờ kim phiếu.

“Trong ba bình đan dược này, hai bình là Bích Huyết đan, trước kia Văn công tử đã từng phục dụng rồi, có thể trị liệu ngoại thương. Bình nắp màu xanh da trời là Tuyết Linh đan, có thể trị liệu nội phủ, tẩm bổ kinh mạch. Còn đây là một tờ kim phiếu năm trăm lượng, kính xin Văn công tử nhận lấy.”
Mặc Vấn khẽ vuốt cắm, nhận lấy ba bình đan dược và kim phiếu, sau đó nhìn về phía đối phương.
Phương nhu nói tiếp: “Kỳ thật tòa di phủ cổ Linh kiếm sư ở đâu ta cũng không biết.”
Thấy sắc mặt Mạc Vấn có chút khó coi, Phương Nhu vội vàng bổ sung: “Nhưng nghe phụ thân từng nói qua, khi phụ thân còn trẻ tuổi từng xâm nhập Đại hoang sơn, bị yêu thú cao cấp đuổi giết, trong lúc vô tình xâm nhập một sơn cốc, phát hiện một tòa động phủ, đó chính là động phủ cổ Linh Kiếm sư còn sót lại. Bởi vì thực lực phụ thân có hạn, chỉ lấy được từ nơi đó một bộ Ảo ảnh kiếm quyết, dựa vào bộ kiếm quyết nàym ới có được thành tựu như ngày hôm nay. Sau khi rời khỏi huyệt động, phụ thân lại phát hiện không tìm được cửa vào sơn cốc nữa.”
Mạc Vấn nhíu mày, hỏi: “Vậy ngươi biết vị trí đại khái của sơn cốc kia?”
Phương Nhu khẽ gật đầu: “Biết, trong phạm vi hai trăm dặm gần Thành Phi Thạch, ở phía Tây Bắc. Nơi đó thế núi nguy hiểm, bên cạnh có một hồ nước. Năm đó phụ thân chính là vì rơi xuống hồ nước mới vô tình tiến vào trong sơn cốc. Nhưng phụ thân sau khi từ trong sơn cốc đi ra, bất luận làm cách nào cũng không tìm được cửa.”
“Có tiêu chí rõ ràng nào hay không?” Mạc Vấn kiên nhẫn hỏi, nếu như theo lời Phương Nhu vậy phạm vi kia quá lớn.
“Có, có.” Phương Nhu liên tục gật đầu, sợ khiến Mạc Vấn tức giận: “Chỗ đó cách Thiết Ngưu phong không xa, ở phía Tây Nam của Thiết Ngưu phong.”
Thiết Ngưu Phong! Mạc Vấn trầm ngâm suy nghĩ. Săn bắn ở Đại hoang sơn đã lâu, địa danh này hắn từng nghe thấy, nhưng vì chỉ hoạt động ở bên ngoài nên cũng không chú ý nhiều. Xem ra cần hỏi thăm thợ săn trong thành một chút.
Thấy Mạc Vấn trầm ngâm không nói, Phương Nhu tưởng là hắn không tin, trong lòng có chút cấp bách, cắn răng lấy ra một vật từ trong tay áo, đưa tới trước mặt Mạc Vấn.
“Đây là một thứ khác phụ thân lấy ra từ nơi đó. Luyện đan thuật của ta chính là học được từ đây.”
Hia mắt Mạc Vấn ngưng tụ, bởi linh giác của hắn cảm ứng được bên trong có một tia chấn động mờ mịt, cùng loại với tinh thần linh giác chấn động.
Đây là một ngọc giản dài chừng nửa xích, toàn thân trắng muốt, Mạc Vấn tiếp nhận, dùng linh giác tiến vào thăm dò.

Tâm thần Mạc Vấn lập tức chấn động, tiến vào trong một không gian trống trải, từng luồng cột sáng tỏa ra hào quang đặc biệt, như những dải lụa phiêu lãng. Trong lòng Mạc Vấn kinh dị, đem linh giác tới gần một luồng, trong đầu liền xuất hiện một ít văn tự.
“Đây là… Dược phương Linh đan?!”
Đúng vậy, là một đan phương. Mạc Vấn tiếp tục di chuyển linh giác tới các dải lụa kia, từng trang từng trang văn tự dũng mãnh tiến vào đầu. Cuối cùng Mạc Vấn kết luận có tổng thể bốn phương pháp luyện đan ở trong, mặt khác đều là về linh dược dược lý và một chút phương pháp luyện đan đơn giản. Ngoài Bích Huyết đan và Tuyết Linh đan, hai loại còn lại tên là Thăng Vân đan, Vân Linh đan. Loại trước có thể tăng tu vị kiến khí, loại sau có thể bổ sung kiếm khí tiêu hao cho Kiếm Sư. Không nói tới hai loại trước, chỉ hai loại sau đã là linh đan diệu dược chân chính. Triệu quốc chỉ có vẻn vẹn vài loại truyền lưu, hơn nữa dược hiệu so với mấy loại này chẳng khác nào đồ bỏ đi!
Nhất là Thăng Vân đan, nếu phương pháp luyện chế ở trong là thật, trong thời gian ngắn có thể dễ dàng bồi dưỡng một Linh kiếm sư cửu giai!
Đáng tiếc chính là dược liệu của Thăng Vân đan và Vân Linh đan quá mức quý giá, mấy vị trong đó hắn mới nghe lần đầu, không biết là có tồn tại trên thế gian hay không.
Lắc đầu chuẩn bị thu hồi linh giác, hắn đột nhiên cảm thấy trong không gian truyền ra một luồng chấn động không rõ ràng, quang ảnh ở sâu bên trong có chút vặn vẹo.
Ồ? Mạc Vấn kinh dị trong lòng, linh giác tiến tới, chạm vào, linh giác liền cảm thấy tiếp xúc một màng mỏng mềm mại trong suốt, đầy linh giác ngược trở lại.
Đó là thứ gì? Mạc Vấn không tin có tà, tụ tập linh giác thành một đường, như một lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía màng chắn kia. Ầm! Tầm thần chấn động mạnh, có chút đau đớn và mê muội, nhưng linh giác của hắn cũng thành công mở một lỗ nhỏ trên màn chắn, có thể thăm dò một chút bên trong.
Tin tức khổng lồ như giải ngân hà truyền vào trong tâm thần hắn, Mạc Vấn chỉ chứng kiến được một chút thì màng chắn đã tự khép lại, bắn ngược linh giác ra ngoài.
Đây hẳn là một cấm chế phong ấn ngăn cách linh giác dò xét. Mạc Vấn có chút ngộ ra, thu linh giác lại, ánh mắt nhìn ngọc giản có phần cháy bỏng. nếu hắn đoán không sai, đây là công cụ ghi chép tin tức luyện đan. Không ngờ thủ đoạn của cổ Linh kiếm sư lại nhiều như vậy, dùng phương thức này để ghi lại tri thức truyền thừa. Trong nhất thời Mạc Vấn tràn ngập kỳ vọng với hành trình đi Đại Hoang Sơn Mạch!
Đi ra khỏi Phủ Thành chủ, Mạc Vấn đi về phía thành nam, quẹo vào trong một ngõ nhỏ, đứng tại một tòa nhà bình thường ở cuối cùng, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai vậy?” Từ trong truyền ra một giọng nữ già dặn kinh nghiệm.
Két… một tiếng, một nữ tử trẻ tuổi thân mặc nam trang mở cửa, chứng kiến Mạc Vấn ở ngoài liền kinh hỉ: “Sao ngươi lại cam lòng tới đây? Đúng lúc ta vừa hâm nóng rượu, tới uống vài chém cho ấm thân thể.”
Nàng là Hạ Thủ Ngọc mà Mạc Vấn quen khi lần đầu lên núi đi săn. Dung mạo của nàng tuấn tú, mang tâm tính của một nam hài, từ nhỏ y như một tiểu tử, kết giao với nam nhân khác không có chút ngăn cách, hơn nữa thiên phú bắn tên cực cao, một tay tiễn thuật gia truyền dày công tu luyện, kiếm khách nhất lưu bình thường chưa chắc có thể ngăn cản, sau khi gia nhập Tuần sơn vệ của Thành Phi Thạch liền được chọn làm tiểu đội trưởng.
Những ngày này Mạc Vấn thỉnh gặp hắn dẫn Tuần sơn đội ở trong núi, vì vậy sớm đã quen nhau, thỉnh thoảng cũng giải quyết hộ đối phương vài đầu yêu thú cấp ba cấp bốn khó giải quyết, khiến đối phương vô cùng cảm kích, tưởng như là đã thành tâm đầu ý hợp. Mạc Vấn cũng không bài xích, ngược lại rất quý trọng đoạn tình bạn này. Điều này có quan hệ với hoàn cảnh sinh hoạt của hắn khi ở Chú kiếm sơn trang, trái tim cô tịch kia cần những tình nghĩa nóng bỏng kia tưới tắm.

Mạc Vấn tiến vào trong nhà đá, thấy Hạ Thủ Ngọc nhiệt tình lấy chén, có phần bất đắc dĩ nói:
“Ngọc tỷ, ngươi là một nữ hài tử, vẫn là uống ít một chút, nếu không về sau không ai thèm lấy!”
Hạ Thủ Ngọc đưa chén rượu đầy tới trước mặt Mạc Vấn, cười hì hì: “Mặc đệ đệ không cần quan tâm tới hôn sự của tỷ tỷ. Tỷ tỷ sống một mình đã quen, cuộc sống vô câu vô thúc, không muốn đeo xiềng xích lên cổ. Ngược lại là Mặc đệ qua năm nay liền thêm một tuổi, cũng đã tới tuổi thành gia, đã vừa ý khuê nữ nhà ai chưa? Tỷ tỷ đi cầu thân hộ ngươi!”
Mạc bất bất đắc dĩ lắc đầu, không nói lên lời với vị “tỷ tỷ” này.
Nói chuyện phiếm vài câu, Mạc Vấn bắt đầu nói chính sự: “Ngọc tỷ, ngươi đã từng nghe nói tới Thiết Ngưu phong?”
Hạ Thủ Ngọc khẽ gật đầu nói: “Từng nghe qua. Hai năm trước ta và phụ thân cùng trưởng bối trong nhà truy tung một con Hỏa Vĩ hồ từng đi qua khu vực kia, nhưng cũng chỉ là nhìn từ xa. Mặc đệ hỏi nơi này làm gì? Chỗ này tương đối nguy hiểm, có rất nhiều yêu thú trung cấp, thậm chí có thể có cả yêu thú cao cấp.”
Sắc mặt Mạc Vấn vui vẻ: “Ngọc tỷ biết là tốt rồi. Tiểu đệ có chút việc cần tới, không biết tỷ tỷ có thể dẫn đường cho tiểu đệ được không?”
Hạ Thủ Ngọc kinh hãi nói: “Mặc đệ muốn tới đó?! Không được! Tuy rằng ngươi có thể đánh chết yêu thú cấp bốn, nhưng ở đó không phải nơi mà kiếm khách không có kiếm khí như chúng ta có thể tới. Một chuyến đi kia của chúng ta cửu tử nhất sinh mới về được, phụ thân ta chính là chết ở lần đó!”
“Ngọc tỷ không cần lo lắng, tiểu đệ dám đi khẳng định là có thủ đoạn bảo vệ tính mạng, Ngọc tỷ chỉ cần đưa ta tới phụ cận là được, không cần tỷ xâm nhập quá sâu. Hơn nữa tiểu đệ cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi này.”
Nói xong, Mạc Vấn lấy ra hai chiếc túi thơm đặt lên trên bàn. Chứng kiến hai chiếc túi thơn, ánh mắt Hạ Thủ Ngọc sáng lên, cầm một cái ngửi ngủi, ánh mắt sáng rực, kinh hỉ nói:
“Là Tị Thú hương! Có thứ này cho dù xâm nhập ba trăm dặm Đại Hoang sơn cũng có thể trở ra an toàn!”
:yy67:
:oe75:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.