Đọc truyện Truyền Kiếm – Chương 303: Cánh tay trái hồi phục
Năm năm trước, Mạc Vấn đã bị nhốt trên ngọn chủ phong này, buộc phải dựa vào Diễm Tâm Thần Cảnh bên trong chủ điện để tìm hiểu trận pháp, sau đó lại trải qua vô số gian lao để phá giải từng tầng cấm chế, cuối cùng mới có thể rời khỏi. Hôm nay lại đứng trước ngọn chủ phong này lần nữa, rốt cục hắn cũng không còn cảm thấy áp lực cao không với tới nữa.
Cấm chế trên núi đã bị hắn phá giải trước đây nhưng cấm trận ở đầm lầy sau năm năm không ngừng vận chuyển cũng đã sớm khôi phục lại như cũ. Dù vậy, nó cũng không gây ra quá nhiều khó khăn cho Mạc Vấn, hắn cứ chậm rãi phá giải từng cái, từ từ đi lên chủ phong, tới Kiếm đài quảng trường ở phía trước đại điện.
Bên trên quảng trường vẫn còn lưu lại vết tích của năm năm trước, nhưng chủ điện to lớn kia vẫn đứng sừng sững, giữ nguyên dáng vẻ xưa nay.
Sau khi tiến vào bên trong chủ điện, Mạc Vấn đi thẳng tới truyền tống trận.
Nhìn thấy kiếm trận Truyền Tống cổ xưa này, Mạc Vấn cũng cúi đầu suy nghĩ một lúc. Hắn biết rằng kiếm trận Truyền Tống tổng cộng được chia làm bốn loại, phân biệt theo cự li truyền tống là: gần, trung bình, xa và cực xa. Kiếm trận Truyền Tống cự li gần có thể truyền tống tới nơi cách vạn dặm, đây cũng là loại mà các Kiếm môn hay sử dụng nhất; kiếm trận Truyền Tống cự li trung bình lại có thể tiến hành truyền tống trong phạm vi mười vạn dặm, chỉ có đại Kiếm Tông hoặc một vài Kiếm môn đỉnh cấp mới có thể bố trí loại này ở một vài trọng điểm trong Tông môn, để tiện khống chế dễ dàng, ví dụ như bên trong Kiếm Thuyền; loại thứ ba, kiếm trận Truyền Tống cự li xa có phạm vi lên tới trăm vạn dặm, đây không phải là thứ mà Kiếm Tông bình thường có thể dễ dàng có, toàn bộ Tử Vân Tinh Các cũng chỉ có năm cái, một ở trong Hoàng Thành Tử Vân đế quốc, đông tây năm bắc bốn vực mỗi nơi có một cái, tạo nên mạng lưới truyền tống. Còn về truyền tống trận cự li siêu xa thì đơn giản là thứ không thuộc về các Kiếm Tông bình thường, nghe nói cả Tử Vân Tinh Các cũng chỉ có một cái dùng để kết nối với Thượng Các ― Kiếm phủ Phủ Các! Hơn nữa cũng không ai rõ cự li cụ thể của nó, nghe đồn là ngàn vạn dặm, cũng có thể là hàng ức vạn dặm.
* 1 ức = 1 trăm triệu
Tòa kiếm trận Truyền Tống dưới chân Mạc Vấn này có độ phức tạp hơn xa cái cự li xa mà hắn đã dùng để tới nước Triệu, rất có khả năng đây chính là kiếm trận Truyền Tống cự li siêu xa.
Chỉ là kiếm trận Truyền Tống này thông tới đâu đây? Mạc Vấn cũng có vài suy đoán trong lòng nhưng vì chưa bao giờ được thấy tận mắt nên hắn cũng không dám khẳng định.
Lấy năm viên linh thạch Tam giai Ngũ Hành đặt vào trong kiếm trận, lập tức một vòng ánh sáng mờ ảo theo đó lan ra, trước mắt Mạc Vấn lập tức hiện ra chín điểm sáng, nhưng tám trong số đó rất ảm đạm, chỉ có một chỗ tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mạc Vấn dùng kiếm thức cảm nhận một chút, lập tức có một luồng thông tin tràn vào tâm thần.
“Hải ngoại, Mộng Hoa đảo.”
“Quả nhiên là vậy.”
Ánh mắt Mạc Vấn chợt lóe lên, hắn trầm mặc nhìn kiếm trận dưới chân suy tư một lúc rồi cuối cùng lại lấy ra năm viên linh thạch Tam giai trong kiếm trận ra.
Cuối cùng hắn quay sang nhìn Kiếm đài truyền tống, nhảy từ trên xuống rồi ngẩng đầu nhìn lên nóc đại điện. Có thể nói Diễn Tâm Thần Cảnh là bí quyết lĩnh ngộ tìm hiểu tâm pháp của Linh Kiếm sư, các loại kiếm trận cấm chế cùng với vô vàn động thiên phúc địa có chứa các loại bí thuật kiếm pháp, ở trong đó có thể tư duy vô hạn không bị quản chế, tính theo công thức đó thì tốc độ tư duy có thể tăng lên gấp hàng trăm hàng ngàn lần. Với khả năng mới chỉ tìm hiểu được chút da lông bên ngoài của mình bây giờ, Mạc Vấn cùng lắm cũng chỉ có thể bắt chước tạo ra một Ngụy Thần Cảnh có thể dung nạp ý thức tâm thần, tối đa có thể tăng thời gian tư duy lên vài lần.
Bên trong thức hải, Mạc Vấn âm thầm nghĩ tới bí âm chữ “Úm”, Diễn Tinh Thần Cấm bị kích động, hút tâm thần Mạc Vấn vào trong Diễn Tâm Thần Cảnh.
Bầu trời đầy sao mênh mông vẫn như trước, Mạc Vấn khoanh chân ngồi đó, ngay từ đầu hắn đã tiến hành suy diễn những thứ mình cần hoàn thiện.
Thời gian trôi qua vun vút, Mạc Vấn đã ngồi ngây bên trong Đại Diễn điện liên tục mười ngày, trừ lúc ăn uống nghỉ ngơi thì hắn vẫn liên tục đứng trong Diễn Tâm Thần Cảnh tiến hành suy diễn. Diệt Sát Ngưng Đan Quyết, Cuồng Đình Kiếm Quyết, Chuyến Thế Thoát Thai Quyết, phương pháp giải quyết vấn đề không thể tu luyện của đan điền, tất cả đều cần suy diễn. Nếu ở bên ngoài thì hắn sẽ không có thời gian, nhưng ở trong này thì hoàn toàn có thể.
Chỉ là Mạc Vấn cũng chỉ có mười ngày, ngay khi hết ngày thứ mười, hắn đột nhiên cảm thấy Diễn Tâm Thần Cảnh bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bất ổn, tâm thần lay động, có biểu hiện rời khỏi không gian Diễn Tâm.
Sau một hồi kinh ngạc thì Mạc Vấn lập tức thu hồi tâm thần, đồng thời kiểm tra cẩn thận một lượt. Cuối cùng Mạc Vấn đã nhận ra, Diễn Tâm Thần Cảnh là do Diễn Tinh Thần Cấm sinh ra, mỗi khi sử dụng đều cần tiêu tốn một lượng lớn linh lực. Sau mấy ngày Mạc Vấn liên tục sử dụng Diễn Tâm Thần Cảnh thì linh khí ở linh mạch bên dưới đã hoàn toàn cạn kiệt, không thể tiếp tục duy trì Diễn Tâm Thần Cảnh nữa.
Kết luận này khiến cho Mạc Vấn giật mình kinh hãi, quả nhiên loại vật nghịch thiên như Diễn Tâm Thần Cảnh cũng có hạn chế, lượng linh khí mà nó tiêu tốn khi sử dụng có lẽ ngay cả Kiếm Tông cũng không thể chịu đựng nổi. Linh mạch bên dưới chính là Tam giai Thượng phẩm, tuy đã bị sử dụng cạn kiệt đi nhiều, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nó vẫn có thể miễn cưỡng xuất ra lượng linh khí tương đương với linh mạch Tam giai Hạ phẩm. Nhưng sau khi bản thân mình liên tục sử dụng Diễn Tâm Thần Cảnh mười ngày, thì đã xuất hiện tình trạng nhập không bằng xuất, không thể vận chuyển cấm trận một cách bình thường được nữa.
Mạc Vấn đi ra ngoài đại điện nhìn, sương mù che phủ bên ngoài dường như có dấu hiệu tan biến, nhưng cũng chỉ một lát sau, có lẽ vì Mạc Vấn đã không tiếp tục tu luyện trong Diễn Tâm Thần Cảnh nên cấm trận lại bắt đầu trở lại bình thường.
Không thể sử dụng không hạn chế, Mạc Vấn có chút tiếc nuối, tuy nhiên hắn cũng đã suy diễn được những thứ cần thiết. Diễn Tâm Thần Cảnh chỉ có tác dụng phụ trợ, nó không phải là thế giới thực, nếu ở trong đó quá lâu, tu vi của hắn cũng không thể tăng lên. Muốn tăng thực lực thì chỉ có thể tăng ở thế giới thực.
Bây giờ, có một số việc cần làm.
Mạc Vấn liếc nhìn tay trái của mình, Diệt Sát Kiếm Đan đã gần đại thành, Sát Lục kiếm khí kết hợp với Sát Lục Kiếm Ý có thể làm tăng uy lực lên rất nhiều lần, cũng không giống Canh Tân kiếm khí chỉ tốt ở bên ngoài. Vì thế, cánh tay Khôi Lỗi cũng không còn nhiều tác dụng nữa.
Mạc Vấn đã thu thập đủ nguyên liệu để luyện chế Khô Mộc Hồi Xuân Đan, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp là có thể luyện chế Linh Đan sau đó khôi phục lại cánh tay, và giờ chính là thời điểm đó.
Vì để ngừa có chuyện xảy ra, Mạc Vấn đã chuẩn bị tới sáu phần nguyên liệu. Sau sáu ngày luyện chế, hắn đã dùng hết cả sáu phần, trong đó có hai lần thất bại tạo thành phế đan, chỉ còn lại bốn viên Linh Đan.
Sau khi bỏ cánh tay trái Khôi Lỗi ra, Mạc Vấn nhìn thoáng qua bốn viên Linh Đan cỡ con mắt trong lòng bàn tay rồi lập tức nuốt vào tất cả.
Dược lực của bốn viên Linh Đan Nhị giai Cực phẩm hội tụ cùng một chỗ, có thể so sánh với Linh Đan Tam giai! Mạch máu toàn thân Mạc Vấn to lên, cả người chẳng khác nào một con tôm đang bị nung đỏ, nếu không phải kiếm thể của hắn đã đạt đến Nhị giai Trung vị thì đã sớm nổ tan xác rồi.
Cũng may dược lực không phát tán trong cơ thể quá lâu, sau một lúc đã tập trung về phía vai trái của Mạc Vấn, một dòng sinh cơ cũng theo đó lao ra.
Rắc!
Vết thương ở vai trái đã gần liền thịt của Mạc Vấn bỗng nổ tung, một lớp xương trắng hếu từ đó đâm ra, sau đó nhanh chóng dài ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Đoạn xương mới sinh trưởng trọn vẹn ba canh giờ, nỗi đau đớn nó gây ra chẳng khác nào bị ai đó cầm dao nạo liên tục từng nhát lên xương. Sau khi xương thành hình thì máu thịt cũng bắt đầu xuất hiện, quá trình này không chỉ có đau đớn mà còn vô cùng ngứa ngáy, như thể có vô số kiến bò đi bò lại trên cánh tay, khiến người ta muốn chặt nó đi một lần nữa!
Cũng may là Mạc Vấn đã trải qua nhiều nỗi đau về thể xác và tinh thần hơn thế nên dù có đau khổ đến đâu thì hắn cũng vẫn có thể chịu được.
Rốt cuộc sau năm canh giờ, cánh tay trái của Mạc Vấn đã hoàn toàn thành hình, hơn nữa còn là do xương máu của chính mình tạo ra, không cần phải tập luyện thêm đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể. Máu thịt, xương cốt mới sinh ra hoàn toàn giống như những nơi khác trên cơ thể.
Mạc Vấn thử cử động một chút thì không hề cảm thấy có gì lạ, cuối cùng thì thân thể không toàn vẹn năm năm nay của hắn cũng đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Sau đó, Mạc Vấn lại tiếp tục mất thêm nửa tháng ở ngọn chủ phong này để tạo ra hai đạo Sát Lục kiếm khí cuối cùng. Hai mươi bảy đạo Sát Lục kiếm khí được tạo ra, Diệt Sát Kiếm Đan coi như đại thành. Khi hai mươi bảy đạo Sát Lục kiếm khí này hợp lại thành Sát Lục Kiếm Nguyên thì sẽ tiến tới tầng thứ ba của Diệt Sát Ngưng Đan Quyết. Có điều Mạc Vấn cũng đã từng thử suy diễn cảnh giới này, nếu không có sự trợ giúp của Sát Lục Nguyên linh mà chỉ dùng sức của bản thân thì rất khó có thể đạt được, bởi hắn còn thiếu lĩnh ngộ thực chất đối với chân lý giết chóc. Đừng thấy Sát Lục Kiếm Ý bây giờ của hắn đã có cảnh giới Viên Mãn, nhưng tất cả đó chỉ là một loạt các sự tình ngoài ý muốn tạo thành, mặc dù tự bản thân Mạc Vấn cũng đã giết chóc không ít, nhưng vẫn chưa đủ, hắn phải chính thức trải qua một hồi giết chóc tẩy lễ mới có thể thúc đẩy ngưng tụ Sát Lục Nguyên linh.
Cơ hội này không biết khi nào mới có thể gặp được, nhưng Mạc Vấn lại không thể kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, giờ là lúc hắn quay lại Vô Vi Kiếm Tông thu nhận mọi thứ.
Lúc Mạc Vấn xuất hiện lại ở Hoàng Thành nước Tần thì đã là ba tháng sau.
Mạc Vấn lại tiếp tục ngụy trang, hắn cầm trong tay lệnh bài chứng minh thân phận của Thiên trì lão tổ Liêu Nguyên nên các đệ tử canh giữ kiếm trận Truyền Tống cũng không dám chậm trễ, lập tức cung kính khởi động kiếm trận. Chỉ có vài đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông ở đó tỏ vẻ nghi ngờ, bởi chúng chưa từng gặp người mà Mạc Vấn đang cải trang, có điều tín vật của Thiên Trì lão tổ là thật nên chúng cũng không dám nhiều lời.
Kiếm trận khởi động, thân thể Mạc Vấn hóa thành lưu quang tiến vào hư không…
Lôi Minh Sơn, Cửu Hàn Châu.
Bên trong một hạp cốc, đột nhiên có một đạo linh quang màu vàng phá đất phóng thẳng lên trời, đồng thời một luồng ánh sáng màu lam cũng đột nhiên xuất hiện, Lôi lực rời rạc trên trời bỗng như bị cái gì đó thu hút, nhao nhao bay đến chỗ đạo linh quang kia.
Đùng! Đùng! Đùng!
Sấm sét vang dội, một tấm Kiếm Đồ Thâm Lam Tinh Hà bay ra từ khe rãnh trên mặt đất, mấy trăm đạo Lôi quang đánh lên trên bề mặt Kiếm Đồ, ánh chớp lập lòe, khí tức của Kiếm Đồ không bị giáng xuống mà còn đang tăng lên, giống như một phôi thai đang trải qua đợt tế luyện cuối cùng để trở thành binh khí thật sự!
Ba trăm sáu mươi lăm đạo kiếm quang mạnh mẽ lao ra từ Kiếm Đồ, tạo nên một tấm lưới dày đặc ở trên không, cũng đồng thời tạo nên một lớp từ trường ngăn cách tất cả sấm sét ở bên ngoài.
Sau đó bên trong Kiếm Đồ phóng xuất ra một cỗ khí tức Tam giai Thượng phẩm. Một cô gái áo xanh xinh đẹp như ngọc hiện ra từ trong kiếm đồ, bàn chân trần như bạch ngọc chậm rãi đạp lên lớp từ trường, phiêu phù giữa không trung.
Lam nhìn qua ba trăm sáu mươi lăm chuôi kiếm khí Địa Nguyên tạo thành một Chu Thiên thì trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, nàng tự nhủ thầm: “Không ngờ lại trực tiếp trở thành Kiếm Đồ Tam giai, sáu chuôi kiếm Địa Cực Tam giai Siêu phẩm kia quả nhiên bất phàm. Nếu có thêm sáu chuôi đó nữa, có lẽ đã trở thành Kiếm Đồ Tam giai Siêu phẩm cũng nên.”
Nói xong, Lam lắc đầu tự giễu: “Có điều như vậy cũng tốt lắm rồi, mình cũng không nên quá tham lam. Không biết bây giờ Mạc Vấn đang ở đâu nhỉ?”
Lam nhắm hai mắt lại, kéo dài cảm giác vô hạn của mình ra, sau đó nàng mở mắt cười nói: “Tìm được ngươi rồi!”