Đọc truyện Truyền Kì Bát Nháo Hội – Chương 13: Khẩn trương
Dao Dao nhíu mày nhìn người trước mặt, không nghĩ rời đi hơn một năm, gặp lại hắn lại biến thành bộ dáng này, có chút không quen thuộc.
Không phải trước đây hắn luôn vô dục vô cầu, không bỏ bất cứ thứ gì vào mắt sao.
Mặc dù biết sư phụ có tình cảm với mình, nhưng hình như cũng không phải tình cảm lãnh liệt cỡ này. Mà hắn dường như không nhận ra nàng, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người trong lòng, lại gọi là Vãn Nhi. Nàng từ khi rời đi cũng chưa hề để ý tin tức của hắn, nên không hề biết hắn tẩu hỏa nhập ma, chỉ là tình huống này, vừa nhìn đã biết không ổn.
“Sư phụ … Người không nhớ ta sao?”
“Buông ca ca của ta ra!”
Trong lòng nàng đầy nghi ngoặc. Nhược Hy nhịn không được muốn tiến lên, lại bị nàng ngăn lại. Dao Dao cẩn trọng gọi.
“Sư ph…, Hoàng Phủ đại nhân!”
Hoàng Phủ Ám Minh ngước đôi mắt mờ mịt đầy tơ máu lên nhìn nàng, lại ngay lập tức chuyển tầm mắt về lại gương mặt thảm thương của Mộ Nhược Ngôn, khẽ gọi.
“Vãn Nhi…”
Giọng nói đầy nhu tình, cũng thực tàn nhẫn. Dao Dao thở dài, thầm cảm tạ cái người được gọi là Vãn Nhi kia không phải là nàng.
Nàng cẩn thận tiến lại gần bọn hắn, xác định hắn không quá tỉnh táo, lựa chọn từ ngữ nói.
“Đại nhân yên tâm, bọn ta không có ý xấu, chỉ muốn xem qua vết thương cho người này. Xem chừng vết thương rất nghiêm trọng!”
Qua một canh giờ, rốt cuộc cũng xử lý vết thương ổn thỏa. Dao Dao thở phào một tiếng, Nhược Hy ở bên cạnh gấp đến mức sắp khóc, hai mắt phiếm đỏ. Mà trong suốt quá trình, Hoàng Phủ Ám Minh vẫn ôm người kia vào trong lòng, để đầu y tựa vào ngực mình, không rời đi phút nào.
Nàng âm thầm kinh hãi.
Sư phụ có thể vì một người mà bày ra lo lắng thế này sao.
Mà những vết thương của người kia hẳn chính là do hắn gây ra.
Mặc dù không có nội thương đặc biệt nghiêm trọng nhưng trên người rải rác chỗ nào cũng có vết thương lớn nhỏ, bầm dập, chảy máu, tay và chân bị gãy xương, trong thời gian ngắn không thể hoạt động bình thường được. Còn nữa, người này đến tận bây giờ vẫn hôn mê, hẳn là vì đau đớn và mất máu quá độ. Nếu tỉnh lại mà gặp phải thái độ này của Hoàng Phủ, không phải sẽ lại trực tiếp bị dọa cho ngất xỉu chứ.
Nàng không phải là dược sư như Bạch Cẩm Y, đối diện thương tích như thế này chỉ có thể xử lý qua loa, giúp cho y dễ chịu hơn một chút. Mỗi một lần động đến miệng vết thương, Mộ Nhược Ngôn lại không tự chủ được nhăn mày, mà Hoàng Phủ lại đầy sát ý liếc nàng một cái, Dao Dao chỉ đành giả bộ như không biết.
Nàng thực sự khổ sở, dù sao đánh y cũng không phải là ta, liếc như thế thì có tác dụng gì.
Đối với vị sư phụ hơn một năm không gặp, nàng hoàn toàn không thể lý giải.
Đối với vị ca ca hơn một năm không gặp, Nhược Hy lại càng không thể lý giải. Tại sao ca ca lại thành bộ dạng này? Ca ca là xuống núi tìm mình nên mới gặp chuyện. Ca ca trước giờ đều tươi cười ôn nhu, đối với ai cũng tốt, ca ca rất yêu thương mình. Nàng gấp như kiến bò miệng chảo, thầm nghĩ mặc kệ là xảy ra chuyện gì, chỉ cần mang Thanh Sương kiếm và ca ca về núi Không Động, bọn họ liền tốt. Nhưng nàng cũng biết, không thể đánh lại người đang ôm ca ca. Hơn nữa, phụ thân có dặn tuyệt đối không được manh động.
Dao Dao nhận ra xúc động của Nhược Hy, không còn cách nào, đành liên tục vỗ vai an ủi nàng.
Hoàng Phủ Ám Minh không để tình cảm của các nàng vào mắt. Trong lòng hắn thật là loạn. Hắn không nhớ hắn là ai, cũng không nhớ người này là ai, kí ức rất mơ hồ. Hình như người này cười với hắn.
Người này nói “Ta không muốn thấy huynh phải khổ sở!”
Người này dựa vào người hắn.
Hắn theo bản năng không muốn buông tay y.
Miệng vô thức thốt ra.
“Vãn Nhi…”
Thấy y khổ sở, mang nhiều thương tích như vậy, hắn cũng không nhịn được thương tiếc cùng đau lòng.
“Ngươi rốt cuộc là ai … Ta rốt cuộc là ai …?”
Đêm đó, rốt cuộc không người nào an ổn, không người nào ngủ nổi. Chỉ là tiếng hít thở suy yếu của Mộ Nhược Ngôn phát ra thực nặng nề.
Bên ngoài,Tà thiếu gia lặng lẽ sắp xếp lại đồ đạc, cũng lau đi không ít bụi, sau đó ngồi vào vị trí trưởng quầy, âm trầm chống cằm. Mi mắt rũ xuống, không vui cũng không buồn, chỉ là nhìn hơi chút mệt mỏi. Lượng máu hôm nay đã đủ, hắn có thể an tâm một khoảng thời gian sau cũng không phải lo kiếm máu nữa. Thật là tốt!
Chỉ cần những người kia còn ở đây thì hắn sẽ đảm bảo an toàn cho bọn họ, vì bọn họ đã trả phí rồi.
Trong lúc đó, phía Mạc Lăng hoàn toàn không được bình yên chút nào.
Sau khi Mạc Lăng tỉnh, Na Dương tiểu thư vì không đạt được thỏa thuận mà không giải bát huyệt, lấy lại nội lực cho hắn, ngược lại còn cưỡng ép hắn rời đi. Giữa hai người là không khí trầm mặc, không ai chịu ai. Mạc Lăng càng lúc càng lo lắng, thầm nghĩ cách thoát thân.
Bọn họ di chuyển trong rừng để tránh sát thủ, lại vì hắn bị mất nội lực, hơn nữa lại bị Na Dương khống chế mấy huyệt nên di chuyển cũng không tính là nhanh. Mạc Lăng âm thầm khinh thường, không phải đi trong rừng sẽ càng nhiều chỗ ẩn nấp, nhiều cơ hội để ra tay sao.
Mạc Lăng nghĩ Na Dương thật ấu trĩ.
Na Dương lại nghĩ Mạc Lăng thật phiền toái.
Hai người đi chung đều không ngại lườm nguýt nhau.
Cuối cùng, Mạc Lăng lên tiếng.
“Không phải cô định mang theo ta thu hút hết sự chú ý của Ám Nguyệt, để Dao Dao an toàn rời đi chứ!”
Đúng vậy, bọn họ như vậy di chuyển chậm như thể hận không thể để lại hành tung, với người thông minh như Na Dương không có khả năng là không có tính toán. Đối với người thông minh như Mạc Lăng không có khả năng là không hiểu.
Na Dương cười cười.
“Ta quả thực đáp ứng Dao Dao mang ngươi an toàn rời đi, nhưng không nhịn được muốn vì nàng mà tính toán một chút!”
Nàng nửa thật nửa đùa nói tiếp.
“Bây giờ chúng ta gặp phải sát thủ so ra vẫn tốt hơn nàng gặp phải sát thủ!”
Mạc Lăng sửng sốt.
“Nàng không phải là Hắc Dạ Thiên Sát, võ công cực đại sao?”
“Trước kia để rời đi, nàng đã tự phế võ công, trả lại cho sư phụ rồi.”
“Nhưng ở sơn động …”
Hắn đã thấy nàng điên cuồng chém giết. Hoa Nhược Song ngắt lời hắn, ngữ khí hung ác nói.
“Đó là do cách đây một năm ta có đưa cho nàng ba viên Định thân đan, có thể trong thời gian ngắn khôi phục võ công cực hạn, dùng trong tình trạng khẩn cấp. Dao Dao lúc ấy còn bảo ta lo nghĩ quá nhiều, nàng sẽ không uống, nhưng…”
Hoa Nhược Song bất giác quay sang lườm Mạc Lăng.
“Nhưng chỉ vì ngươi mà Dao Dao uống hai viên rồi. Thứ đó rất nguy hiểm, sau khi uống đều đau đớn đến không muốn sống nữa. Nếu uống đến viên thứ ba sẽ kinh mạch đứt đoạn, cả đời trở thành phế nhân…”
“Vậy …vậy sao?”
Mạc Lăng kinh ngạc sững người, không thể tin những gì người kia phải chịu đựng. Thấy thái độ hắn như vậy, giọng điệu của Na Dương cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Cho nên, ta mới nói ngươi không nên ở bên cạnh nàng nữa. Dao Dao lúc này không cần gặp sát thủ, không cần bảo hộ ngươi, nàng cũng không phải dùng tới Định thân đan chết tiệt kia.!”
“Ngươi sai rồi.”
“Ta sai ư?”
Mạc Lăng đánh gãy lời nàng, Hoa Nhược Song nhíu mày.
“Ngươi kì thực không biết nàng ấy muốn gì. Nàng ấy đơn thuần, tốt bụng, không hề muốn chém giết, ngươi lại đưa cho nàng Định thân đan. Nàng chỉ muốn cuộc sống bình an, không cần chạy trốn. Không phải chỉ cần tách ta ra khỏi nàng là được, vì nàng còn cần bảo vệ rất nhièu thứ. Vì vậy ta cần phải đi tìm nàng, bảo hộ nàng cả đời…”
Mạc Lăng chậm dãi, gằn từng chữ.
“Ta sẽ không để nàng chịu thương tổn!”
“Ha ha haaa!”
Có tiếng cười lớn, cuồng ngạo vang lên giữa rừng, hiển nhiên không phải của Na Dương. Quả nhiên cầu được ước thấy, có sát thủ đuổi theo bọn họ. Na Dương nhíu mày, nhìn lên người đang đứng ở trạc cây cao nhất.
“Tịnh Yên muội muội, đã lâu không gặp.”
“Đã phá hư nhã hứng nói chuyện phiếm của hai người rồi, ngặt nỗi ta cũng thu được không ít chuyện.”
Na Dương âm thầm nắm chặt tay, vận nội lực.
“Ngươi là người của Ám Nguyệt!”
Đối với vị tiểu muội muội cách đây mấy hôm còn run rẩy, sợ sệt, hôm nay đã trở thành sát thủ, Na Dương cũng không quá kinh ngạc. Mà người kia cũng chẳng thèm giả bộ nữa.
Tịnh Yên điên cuồng cười, tay cũng nắm chắc cây kích ba đầu.
“Ta thấy pháo hiệu trên núi, đuổi tới nơi thì không thấy ai cả, rốt cuộc chỉ tìm được hai vị, đành phải hỏi hai vị tung tích của Hắc Dạ Thiên Sát rồi!”
Na Dương lạnh mặt, không nói nhiều liền tấn công, mà Tịnh Yên cũng không do dự đánh trả. Không khí mười phần trâm trọng, nàng có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng càng đánh lại càng thấy dõ nàng đánh không lại sát thủ kia. Na Dương hơi khẩn trương, trên trán đổ một tầng mồ hôi, đỡ của Tịnh Yên một kích. Tịnh Yên khẽ liếm liếm môi, nhìn thẳng nàng.
“Nàng ta … Vị dược sư áo trắng ấy…”
Na Dương hất chiếc kích ba đầu đang khóa trên người mình ra, trên bả vai đã bị dính một chưởng, thầm than, người này quá dữ.
“Ta giết nàng ta rồi.”
Tịnh Yên cười càn rỡ, như một đứa trẻ kể lại thành tích của mình.
Đột ngột, từ sau lưng, ba cây phi tiêu mảnh lao đến, Tịnh Yên chật vật trnhs được hai cây, cây thứ ba găm vào ổ bụng, máu tươi chảy ra ồ ạt. Ba cây phi tiêu được tính toán cẩn thận tạo thành thế khóa, không thể tránh hết cả ba, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ.
Tịnh Yên khó tin, nhìn chằm chằm người mà mình vẫn luôn xem nhẹ. Mà Mạc Lăng vẫn thủ thế, trên tay nắm chặt năm cây phi tiêu nữa.
Na Dương nhân cơ hội này mà đánh nàng một chưởng, ngay lập tức đáp xuống, kéo Mạc Lăng chạy trốn. Đằng sau, Tịnh Yên đuổi theo sát nút.
Thấy tình thế không ổn, Na Dương liền rút ra cây trâm của mình, trong ruột là tám cây ngân châm, nhanh chóng cắm vào tám huyệt đạo của Mạc Lăng. Trước đó, bẫy của phái Không Động lắp đặt trong hộp đựng kiếm cũng là tám cây châm đánh vào tám huyệt, chuẩn xác khóa nội lực. Mà lúc này nàng giải huyệt dựa theo nguyên tắc thuận nghịch, mặc dù được Bạch Cẩm Y nói qua, nhưng cũng không quá chắc chắn, lại phải thật cẩn thận để kim châm đi đúng huyệt.
Mà Mạc Lăng cảm thấy một cỗ nội lực đột ngột, quen thuộc, chảy dọc theo cơ thể mình, không biết là nên có cảm giác gì.
Na Dương đẩy hắn về phía trước, chính mình quay lưng lại, hét lớn.
“Đi mau!”
Mạc Lăng nghi ngoặc.
“Còn cô?”
Na Dương lạnh lùng cười, trong đêm tối không nhìn rõ vẻ mặt.
“Ta phải giết con oắt này! Sau đó sẽ đi tìm Bạch Cẩm Y, đâu thể để cho nàng ta cứ thế chết đi!”
Mạc Lăng không nói gì, phi thân, li khai.
===========================
[Lời tác giả]
Bạch Cẩm Y không chết!
Na Dương thăng cấp, tiến lên thuộc tính: «tinh anh, bá đạo công»