Truyện Kể Trong Câu Chuyện

Chương 14


Đọc truyện Truyện Kể Trong Câu Chuyện – Chương 14

Đọ sức với Vương Giả đúng một tháng, tôi tưởng tượng mình đã sắp sụp đổ, giờ đây chỉ cần nhìn thấy xe Accord màu đen là tôi lập tức tăng tốc bàn đạp, nếu cứ tiếp tục thế này, hắn không sao nhưng tôi thì chắc chắn sẽ điên. Ninh Hải bận quá, muốn cùng cậu ấy thương lượng giải pháp cũng không hẹn được một thời gian. Sau rất nhiều đêm đấu tranh nội tâm, tôi quyết định nói thẳng với Vương Giả.

Cược một ván vậy. Cược hắn là một người từng tiếp nhận trình độ giáo dục cao, ắt sẽ có cách nhìn chín chắn, hy vọng hắn có thể nhìn nhận vấn đề một cách lý trí. Lỡ như thật sự quá bất hạnh, hắn không phải một người bình thường mà còn mang chuyện này đi nói với gia đình tôi, cùng lắm tôi nói tôi không thích hắn nên mới bịa ra câu chuyện này vậy. Quyết định vậy đi, vì những ngày tháng sau này!

Thế là, tôi đã đồng ý lời mời dùng cơm với hắn, sự đồng ý dễ dàng này của tôi khiến hắn có hơi bất ngờ. Trước giờ tan ca, tôi cảnh cáo hắn hãy đậu xe trong con hẻm cách nơi tôi làm việc 500 mét, sau đó thì lén la lén lút, nhìn trước nhìn sau, xác định không có đồng nghiệp nào ở gần, tôi mới xẹt nhanh vào trong xe.

Cái đã nghênh đón tôi là bó hoa hồng đỏ rực to thật to trên ghế ngồi, khóe môi của tôi lại bất giác giựt giựt.

“Hoa ngồi ở đây, vậy tôi ngồi ở đâu? Để tôi ra phía sau ngồi vậy.” Tôi vừa nói vừa kéo cửa xe sau.

“Ấy đừng đừng, hoa để ở phía sau là được, cô ngồi ở đây đi.” Vương Giả cười. “Cô thật là đặc biệt, lần đầu tiên tôi thấy có người nhận được hoa mà có phản ứng như vậy đấy.”

Ừm, chịu thừa nhận là cao thủ tình trường rồi sao. Tôi khinh bỉ ở trong lòng.

“Tôi có một đồng nghiệp đã nhận được 999 đóa hoa hồng vào ngày lễ tình nhân, rất đẹp.” Tôi nói từ từ.

“Những người làm về văn học đều lãng mạn như vậy. Cô có thích không? Cô thích thì tôi cũng có thể cho người gửi đến phòng làm việc.” Vương Giả không hiểu ý trong lời nói của tôi, còn ngây thơ tiếp lời.

“Tôi không phải người làm về văn học, tôi chỉ là người sửa chính tả cho những người làm về văn học.” Tôi sửa lưng, “Phó tổng biên của chúng tôi là một phụ nữ trung niên, khi nhìn thấy bó hoa hồng đó, cô ấy cảm thán: cái này mà mang đi mua hành lá, biết mua được bao nhiêu ký nhỉ!”

Sắc mặt của Vương Giả ngượng ngùng, tôi nín cười, tiện thể nhắc nhở:

“Chạy đi, đến trễ thì không còn chỗ ngồi đâu.”

Gì chứ! Tự nhiên dẫn tôi đi ăn bò bít tết! Tôi biết dùng cả hai tay trái phải đấy, nhưng duy nhất không cắt được những thứ nửa chín nửa sống này thôi. Trước đây đều do Ninh Hải cắt sẵn, tôi chỉ việc cầm nĩa lấy ăn là được. Bây giờ thì xong rồi, đâu thể nào đưa hết nguyên miếng vào miệng, cắt nửa ngày trời, tôi bỏ cuộc, đặt dao và nĩa qua hai bên. Cầm ly lên hớp một ngụm rượu, khó uống quá! Tôi thở phù một hơi, Vương Giả nhìn tôi với ánh mắt vô tội, hỏi một cách cẩn trọng:

“Không hợp khẩu vị à?”

Tôi loay hoay nãy giờ vẫn chưa ăn được một miếng nào thì có gì mà hợp hay không hợp khẩu vị? Mà thôi, tôi đến đây không phải để ăn thịt bò, đặt khăn ăn xuống bàn, tôi nhìn Vương Giả và nói:“Anh có biết tình yêu đồng tính là gì không?”

Vương Giả hơi sững người, “Ồ, biết chứ. Là đàn ông yêu đàn ông, phụ nữ yêu phụ nữ.”

“Anh có suy nghĩ gì?”

“Không, tôi không phải…..”

Bó tay.

“Tôi không phải nói anh đồng tính, tôi hỏi anh có cách nhìn gì về họ?”

“Ồ. Cũng không có gì, đâu liên quan đến tôi.”

“Anh có cảm thấy gớm không?”


“Đâu có, đó là sở thích của người ta, tại sao tôi phải gớm?” Nét mặt của Vương Giả rất vô tội.

Sở thích? Trên đời lại còn có người cho rằng tình yêu đồng tính là sở thích?

“E hèm!” Tôi tằng hắng, “Tôi chính là người đồng tính.”

Vương Giả há hốc mồm nhìn tôi, cố gắng mở to mắt, to đến mức kính áp tròng cũng muốn rớt ra. Tôi nhìn hắn ta, mỉm cười và im lặng chờ đợi.

Rất lâu sau, Vương Giả mới thu lại ánh nhìn của mình, có hơi hoảng loạn mà hớp một ngụm rượu đỏ.

“Thật ra, nếu cô không thích tôi, tôi, tôi sẽ không làm phiền cô nữa….. cô…. Cô không cần phải dùng cách này….”

Trời!

Đã nói đến mức này rồi, nếu để hiểu lầm luôn thì càng thêm rối, chi bằng nói rõ vậy.

“Không, đây không phải là cái cớ để từ chối anh, tôi thật sự chỉ thích con gái. Hơn nữa, tôi đã có bạn gái.” Vừa nói, tôi vừa lấy điện thoại ra, hình nền là ảnh của Ninh Hải, tôi đưa cho Vương Giả xem.

“Đây là bạn gái của tôi, tôi rất yêu cậu ấy, hiện giờ chúng tôi đang ở bên nhau.”

Vương Giả nhìn vào điện thoại của tôi, rồi ngước lên nhìn tôi, tôi đáp lại hắn bằng ánh mắt khẳng định. Hắn trả điện thoại cho tôi, rồi rút tay về bàn ăn, chau mày không nói chuyện.

“Tôi nghĩ, tôi đã cho anh rất nhiều ám chỉ rồi. Có lẽ tạo hình của tôi trong hôn lễ hôm ấy đã khiến anh hiểu lầm. Ngày thường, tôi để tóc ngắn, trang phục cũng thiên về trung tính, đây là một trong những cách ăn vận của những người đồng tính nữ, tôi nghĩ là anh đã phải nhìn ra được gì đó.” Tôi cố gắng nói dễ hiểu một chút. Vì nếu tôi nói với hắn tôi là T, e là tôi còn phải mất nhiều thời gian để giải thích T là gì.

“Tôi… tôi không mấy hiểu….tôi chưa bao giờ tiếp xúc…”

“Hì, bây giờ thì anh hiểu rồi đấy, không phải vì anh thế nào mà tôi từ chối anh, căn bản là vì tôi không thể nào yêu anh.”

“Hiểu, hiểu rồi.”

“Rất xin lỗi.”

“Không không, là tôi có lỗi mới đúng.” Vương Giả nhìn tôi.

Ấn tượng đối với hắn lại tốt được một chút rồi.

“Vậy, tôi có thể có một thỉnh cầu không?”

“Chuyện gì?”

“Anh có thể giúp tôi giữ bí mật không? Tôi chưa muốn để người nhà biết. Kể cả anh rể của tôi.”“Đương nhiên là được, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai đâu. Cô cứ yên tâm.”

Nói xong thì hắn cười, người đàn ông này xem ra cũng không đáng ghét.


“Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn, nếu như anh vẫn có thể chấp nhận.”

“Ồ.” Vương Giả gật đầu liên tục, “Được, chúng ta vẫn là bạn.”

“Hì hì, tôi có thể giúp anh tìm bạn gái đấy, tôi quen rất nhiều cô gái xinh đẹp ấy nhé.”

“Hi hi,” Vương Giả cười khờ, “Vậy cô, ý tôi là hai cô, định sẽ tiếp tục như vậy?”

“Hửm? À, đúng vậy, chúng tôi yêu nhau.”

“Tôi biết! Ở nước ngoài, những người giống cô có thể kết hôn đấy.” Không hiểu vì sao Vương Giả lại trở nên kích động, sắc mặt cũng đỏ hơn.

“Hơ, cám ơn.” Tôi cười cười, “Vấn đề của chúng tôi không phải là kết hôn, mà là phải nói như thế nào với gia đình.”

“Cũng đúng. Rất khó khăn à?”

“Ừm, hơn nữa không chỉ là khó khăn.”

“Nếu cần gì, tôi có thể giúp đỡ!” Vương Giả vội vàng tỏ thái độ.

“Anh, anh giúp bằng cách nào?” Tôi rất ngạc nhiên, thật không ngờ hắn lại có phản ứng như thế.

“Tôi có thể giúp thuyết phục chị và anh rể của cô. Nếu như hai người có ý định giấu chuyện này, tôi có thể giả làm bạn trai của cô.” Vương Giả gấp gáp nói.

Tôi ngẩn người, rất cảm động, tôi thật sự không ngờ thái độ của Vương Giả lại là như vậy. Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lý hắn sẽ tỏ ra khinh bỉ rồi phủi tay bỏ về, sau đó tôi sẽ phải về nhà ứng phó tàn cuộc.

“Cảm ơn anh, thật đấy, vô cùng biết ơn anh. Trước đây, tôi cứ ngỡ rằng mọi người đều rất bài xích xu hướng tình cảm của loại người như chúng tôi, nhưng hôm nay, anh đã cho tôi niềm tin.” Nụ cười của tôi là xuất phát từ nội tâm.

“Hi hi, thật ra tôi cũng có chút tò mò.” Vương Giả gãi đầu. Tôi đột nhiên nhớ đến Quách Phong Dương, xem ra có rất nhiều đàn ông đều có động tác này.

“Tò mò điều gì? Chúng tôi đâu phải có ba đầu sáu tay.”

“Không không! Chỉ là… cũng không biết phải nói sao nữa.”

“Hiếu kỳ về cuộc sống của chúng tôi phải không? Thật ra cũng không có gì đặc biệt, không khác những gia đình bình thường khác đâu, chỉ là giới tính của chủ hộ không như họ mà thôi.”

“Ha, có những gia đình, chủ hộ cũng là nữ đấy.”

“Vậy sao? Vậy thì tôi không nên quơ đũa cả nắm rồi.”

“Hai người quen nhau như thế nào vậy?”


“Bạn đại học. Vương Giả à.”

“Sao?”

“Tôi có thể trả lời một số câu hỏi của anh, nhưng tiền đề là, anh có thể gọi cho tôi một phần mì xào không?”Chờ khi tôi ăn no uống đủ và cùng Vương Giả rời khỏi nhà hàng, tâm trạng chợt thấy rất vui. Giải quyết được một vấn đề lớn, còn quen được một người bạn mới, thật là không tệ. Vương Giả đã rất là lương thiện mà không nhắc lại chuyện ở đồn cảnh sát lần trước, nhờ vậy tôi cũng đỡ ngại hơn, ngẫm lại….ừm, người bạn này cũng được lắm.

Trong lúc chờ Vương Giả lấy xe, tôi ngó ngang ngó dọc tìm gì đó để ngắm nhìn, và thế là, đã nhìn thấy điều không nên thấy.

Tại quán ăn Nhật ở bên kia đường, bên trong vách kính to, Ninh Hải đang dùng bữa cùng một người đàn ông. Trông họ trò chuyện rất vui vẻ, người đàn ông ấy có vẻ khá mạnh mẽ và lực lưỡng. Đứng nhìn từ bên này, mặt của tôi tức thì tối sầm, cảm giác thoải mái ban nãy thoáng chốc biến mất.

Xe của Vương Giả đúng lúc dừng lại, tôi im lặng nhìn thêm một lúc rồi lên xe, trước khi đóng cửa, lại nhìn qua đối diện một lần nữa. Hiển nhiên là Ninh Hải không phát hiện ra tôi, cậu ấy vẫn cười nói, tôi đóng sầm cửa lại, rời khỏi nơi này.

Về đến nhà, tôi tắm rửa thay đồ xong thì ngồi phịch xuống sô pha, mở tivi lên xem, nhưng tâm hồn lại không biết đã đi đâu. Trực giác nói cho tôi biết, người đàn ông kia chính là người đã gọi Ninh Hải là tiểu công chúa vào buổi sáng hôm ấy, Ninh Hải có quan hệ gì với người đó? Bạn bè? Người thân? Hay là gì khác?

Ninh Hải về rất muộn, muộn đến mức tôi đã ngủ quên trên ghế. Trong mông lung tôi ngửi thấy mùi rượu, còn có một bàn tay mát lạnh đặt lên vai tôi.

“Lạc Dịch, dậy đi, lên giường rồi ngủ.”

Tôi ngồi dậy, vừa dụi mắt vừa hỏi,

“Sao bây giờ mới về?” Đột nhiên nhớ đến chuyện đó, tinh thần cũng tỉnh táo hơn đôi chút, “Cậu đã đi đâu hôm nay vậy?”

“Đi ăn cơm với một người bạn, trò chuyện được một lúc, không ngờ lại trễ như vậy. Tối nay cậu đã ăn gì?”

Ừm, cũng may là đã thành thật.

“Mình đi ăn với Vương Giả, Ninh Hải, nói cậu nghe nhé, tớ đã giải quyết xong chuyện đó rồi!” Tôi có hơi hưng phấn mà nói.

“Vậy à? Chúc mừng nha. Mau ngồi dậy lên giường ngủ đi, mình đi tắm đây, hôm nay mệt quá.”

Ninh Hải nói xong thì đã đứng dậy đi lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm, tôi ngồi ngơ ngác trên sô pha. Cậu ấy không hỏi tôi đã giải quyết như thế nào sao?

Tình cảm của hai người dù có tốt cách mấy thì suốt ngày ở bên nhau cũng sẽ cảm thấy phiền. Tôi và Ninh Hải đều thuộc loại người thích có một ít không gian tự do. Huống chi cả hai đều là người thành niên, tuy có người nói đứng trước tình cảm, bất cứ ai cũng là kẻ khờ khạo, nhưng tôi cũng không ấu trĩ đến mức sớm tối đều muốn dính bên Ninh Hải. Tôi rất hưởng thụ quá trình biến tình yêu thành tình thân của chúng tôi. Thêm nữa chúng tôi đến với nhau không phải vì tiếng sét ái tình, mà là trải qua một quá trình tìm hiểu và làm quen, điều này cũng quyết định tình cảm này là sâu đậm chứ không chỉ là cuồng nhiệt.

Tôi không quen với cách biểu đạt tình cảm quá lộ liễu, song thỉnh thoảng tạo một chút lãng mạn, mang chút thi vị cho cuộc sống cũng là điều cần thiết.Sinh nhật của Ninh Hải sắp đến rồi.

Thật ra từ lúc quen biết Ninh Hải đến nay tôi chỉ cùng cậu ấy đón sinh nhật hai lần. Một lần là năm nhất đại học, quà tặng là một con gấu bông panda, rồi cùng đến KFC ăn. Sau đó Ninh Hải đi du học hai năm, trở về không bao lâu thì tôi lại vì phải thực tập mà rời khỏi, mãi đến năm ngoái mới lại có thể đón sinh nhật cùng Tiểu Hải, khi ấy chúng tôi còn chưa xác định quan hệ, vì vậy tôi cũng không dám biểu lộ điều gì. Lúc ấy ‘Trứng Bắc Thảo’ làm việc tại một xưởng đồ thủ công nghệ, tôi chọn một chiếc hộp âm nhạc thủy tinh rồi bảo bạn ấy giúp tôi thay tiếng nhạc trong ấy thành lời nói do tôi tự thu âm, đó là đoạn mô phỏng một nhạc chuông hài. Tôi vẫn còn nhớ khi tôi trao món quà này cho Tiểu Hải, cậu ấy đã cười vui đến mức nào.

Quà sinh nhật năm nay, tôi chọn một sợi dây chuyền bạch kim với mặt dây là hạt kim cương, đây là số tiền lớn nhất mà tôi sử dụng trong hơn 20 năm qua. Từ sau sự việc của Nhã Đình, Ninh Hải không chịu giữ thẻ lương của tôi nữa. Nói khó nghe một chút thì hiện giờ tôi chính là một kẻ ăn nhờ, tôi rất không thoải mái vì nhận định này, nhưng cũng không có cách nào khác, cũng trách bản thân tự suy nghĩ vậy thôi. Không cần tiêu xài nhiều, tiền lương của tôi được giữ trọn vẹn trong tài khoản, dùng nó để mua quà cho Tiểu Hải là thích hợp nhât rồi.

Về địa điểm dùng bữa, tôi chọn “Vườn Bá Hương” mà chúng tôi thường đến nhất, ông chủ và người phục vụ ở đây đều đã quen với chúng tôi, nhờ họ chuẩn bị một ít nến hay âm nhạc gì đó cũng khá dễ dàng.

Một tuần trước ngày sinh nhật, tôi đã bắt đầu trông chờ ngày đó đến. Tôi đi khắp các shop quà lưu niệm mới tìm đủ 100 ly nến hình trái tim, còn hẹn cả Max – chàng trai biểu diễn Cello ở “Vườn Bá Hương” hôm ấy nhất định phải đến.

Tôi hoàn toàn không ngờ, đến khi ngày đó thật sự giá lâm thì nhân vậy chính, cũng tức là Ninh Hải, lại không có mặt.

Sáng sớm trước khi ra cửa tôi đã dặn rất kỹ là buổi tối cùng ăn cơm, cậu ấy vui vẻ nhận lời, nói là sáng nay qua tỉnh kế bên có chút việc, khoảng trưa chiều là có thể về, buổi tối nhất định sẽ đúng giờ.

6 giờ, tôi có mặt tại nhà hàng. Nến ly đã được sắp xếp đâu vào đấy, Max cũng đã kéo hai đoạn nhạc ngắn.

Tôi gọi điện cho Ninh Hải, điện thoại vang lên giọng nói: Số máy quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng….


Kỳ lạ, mạng lưới điện thoại đã được phân bố rất rộng rãi rồi mà, tình trạng không nằm trong vùng phủ sóng như thế rất hiếm thấy. Chạy đi đâu rồi?

Nhưng thôi, cũng còn sớm, tôi ngồi xuống trò chuyện với phục vụ viên Tiểu Khương và Max. Họ biết quan hệ của tôi và Ninh Hải, thái độ cũng rất bình thản, nhờ vậy mà khi trò chuyện với họ, tôi cũng thấy thoải mái hơn. Nhưng hôm nay, hai người này lại hùa nhau trêu tôi sến, cười tôi dùng cách cũ xì như vậy để tỏ tình.

Không nói thì thôi, Tiểu Khương vừa nhắc thì tôi liền phản ứng ra ngay, lập tức chạy ra tiệm hoa gần đó mua một bó hoa hồng về. Tôi rất ít khi tặng hoa cho Tiểu Hải, một mặt vì tôi hơi mẫn cảm với phấn hoa, mặt khác tôi cũng không thích những thứ không thiết thực như vậy. Tuy nhiên, tôi không thích không có nghĩa là Tiểu Hải không thích, tôi biết đa số phụ nữ đều thích cái này.

Mọi việc đã xong, chỉ thiếu ….. Ninh Hải.

Lại gọi một lần nữa, vẫn là giọng nói không mang cảm xúc ấy.

Khi kim đồng hồ chỉ đến số 7, tôi bắt đầu trầm lặng hơn, một mình ngồi ở một góc của sô pha, nhìn những người ra ra vào vào. Đã hẹn với nhau là 6 giờ 30, Ninh Hải lâu nay luôn đúng giờ, lòng tôi chợt có hơi thấp thỏm.

8 giờ, Tiểu Khương và Max đều lần lượt đi đến bên tôi, chiếc bàn trước mặt có thêm vài món điểm tâm, nhưng tôi chẳng hề thấy đói.

9 giờ, tôi từ phẫn nộ dần chuyển sang lo lắng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao lại cứ nằm ngoài vùng phủ sóng?

Không thể gọi về nhà Ninh Hải được, nếu cậu ấy ở nhà thì không thể nào lại ngoài vùng phủ sóng, lỡ như khiến bố mẹ cậu ấy lo lắng thì nguy. Trường học và công ty đều hết giờ làm việc rồi, điện thoại ở văn phòng cũng chẳng có người nghe.

Tôi có hơi hoang mang, đến lúc này tôi mới phát hiện ngoài điện thoại ra, tôi không còn cách nào khác để liên lạc với Tiểu Hải. Tôi không biết cậu ấy đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì, cảm giác băn khoăn này chiếm trọn con người tôi, khiến tôi đứng ngồi không yên. Nhưng tôi lại không có cách nào ứng phó, ngay cả phương hướng để tìm kiếm cũng không có.

Tôi quyết định về nhà, hoặc giả điện thoại ở nhà có tin tức của Ninh Hải. Nến và hoa tôi vứt hết ở nhà hàng, đón vội một chiếc taxi rồi đi ngay.

Trong nhà không có ai, điện thoại bàn cũng không hiển thị cuộc gọi nhỡ nào.

Tôi ủ rũ mà ngã xuống sô pha, cảm giác bất an và hoảng sợ bao trùm lấy tôi. Bật tivi lên, tôi cần chuyển dời sự chú ý của mình, không thể để mình nghĩ đến những khả năng xấu, nhưng sự thật là, lời nói của những người trong truyền hình, tôi chẳng nghe lọt một chữ nào.

Tôi đứng dậy, ngồi xuống, đi vào phòng tắm, vào phòng ngủ, rồi lại chạy vào bếp, mở tủ lạnh ra, cầm một thứ gì đó rồi trở về sảnh.

Tôi không ngừng đi lòng vòng giữa căn nhà không rộng lớn của chúng tôi, tôi không ngừng gọi vào số của Ninh Hải. Có một giây phút nào đó, khi nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ, tôi bỗng dưng sợ hãi những ánh đèn ấm áp của vạn gia.

11 giờ, điện thoại của Ninh Hải cuối cùng cũng đã có tín hiệu, tôi nín thở chờ đợi, tay bất giác run cầm cập.

“A lô?” Là giọng của Ninh Hải, xung quanh hơi ồn ào.

“Cậu đang ở đâu vậy?” Tôi hỏi trong gấp gáp.

“Mình còn đang ở bên này, xảy ra chút chuyện, xe của mình bị hư rồi, có thể về đến đó sẽ rất muộn!”

“Cậu có bị sao không?” Phản ứng đầu tiên của tôi là tai nạn xe, Ninh Hải cố gắng nói lớn để lấn át tiếng ồn của xung quanh, xem ra không có vấn đề gì lớn.

“Mình không sao! Mình rất tốt! Cậu đừng lo lắng, nghỉ sớm đi! Không cần chờ mình đâu.”

“Có cần mình đến đón không? Cậu thật sự không sao chứ?”

“Không sao không sao! Không cần đến đây, cậu không tìm được chỗ này đâu, bên này ồn quá mình nghe không rõ, mình cúp nhé.”

“Vậy cậu nhớ cẩn thận, mau về nhà nha!” Tôi dùng sức nói hết câu này, vừa dứt câu thì điện thoại đã cúp.

Bấy giờ tôi mới cảm giác người của mình được giãn ra, có thể ngồi vững vàng trên sô pha rồi. Cúi đầu nhìn xuống, chẳng hiểu tôi đã cầm trên tay quả trứng gà từ khi nào, và nó, cũng đã bị tôi bóp nát tự lúc nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.