Truyện Kể Trong Câu Chuyện

Chương 10


Đọc truyện Truyện Kể Trong Câu Chuyện – Chương 10

15 tuổi, suy nghĩ rất đơn giản, nhưng cơ thể của chúng tôi lại dần đi đến chững chạc. “Giới tính”, giống như một đóa hoa anh túc tự hào triển lộ sức hút của nó, khiến những thiếu niên như chúng tôi rục rịch muốn thử. Tôi không phủ nhận, tôi mang một sự tò mò rất lớn trong chuyện này, tôi cảm thấy kỳ lạ đối với bản chất của sự việc ấy. Đương nhiên tôi cũng biết, đó là việc chỉ xảy ra giữa nam và nữ. Nhưng, nền giáo dục và những lời răn đe mà chúng tôi nhận được không cho phép chúng tôi thử với người khác giới, mặt khác cũng chính vì chúng tôi đều là con gái, nên mới càng khiến cho lòng can đảm bị phóng đại thêm, chúng tôi có thể không màng hậu quả mà vượt qua giới hạn đó.

Cuối cùng, vào một buổi trưa sau khi ba mẹ đều đã đi làm, tôi và Nhã Đình đã trần trụi mà nằm trên giường. Cô ấy căn bản là ở thế bị động, nhưng sự không phản kháng của cô ấy cũng là nguyên nhân rất lớn thúc đẩy hành động gan dạ của tôi. Hành vi của chúng tôi, được xây dựng trên sự khiêu khích của óc tò mò, song tình cảm lại là cơ sở căn bản.

Tôi rất khẩn trương, khẩn trương đến mức ngưng cả hơi thở, tôi sợ Nhã Đình sẽ đột nhiên hối hận mà đẩy tôi ra. Tuy nhiên, cô ấy chỉ nhắm mắt lại, hai tay giữ chặt ga giường dưới người. Cơ thể non trẻ của cô ấy mang một màu trắng thuần khiết, tay tôi không khỏi run rẩy khi di chuyển trên ấy. Tôi nhìn thấy huyết quản màu tím nhạt nhỏ li ti bên dưới làn da nõn nà của vùng cổ, Nhã Đình vì hồi hộp và làm động tác nuốt nước bọt, tôi không hề do dự mà đặt lên đó đôi môi của mình, bàn tay dần chuyển động. Tôi không có kinh nghiệm, ngoài việc dùng làn môi và bàn tay tiếp xúc với cơ thể của cô ấy, tôi không biết còn phải làm gì mới có thể biến nó thành một quá trình chính thức. Hình ảnh về hành động của người đàn ông trong chiếc VCD ở nhà lớp trưởng chợt xẹt lên trong đầu tôi, tôi bắt đầu thử chạm vào vùng kín của Nhã Đình. Cô ấy liền khép chặt hai chân, khiến tôi không thể cử động, vầng trán không ngừng đổ mồ hôi hột. Tôi thở gấp, thậm chí có hơi nóng vội. Cùi chỏ của tôi dùng lực tách chân của cô ấy ra, Nhã Đình dường như không dùng quá nhiều sức lực, và hình như cũng đang trông chờ gì đó, dần dần, chân của cô ấy đã tách ra và cong lại. Đây là tư thế tốt nhất, tay tôi không chần chừ nữa. Song tôi vẫn không biết phải tiến hành bước tiếp theo như thế nào, cảm giác ở tay khiến tôi không tìm được điểm tựa để dùng lực. Nhã Đình thốt ra những âm thanh kỳ lạ, cơ thể cũng căng lên, tôi không rõ cô ấy như vậy là đang vui hay đang đau, bèn nhắm mắt làm bừa. Cuối cùng, ngón tay sau một lúc dò thám đã tìm được một hang động, tôi như giải quyết được một rút thắt, cũng không biết là sẽ có cảm giác đau, ngón tay cứ thế mà tiến vào. Nhã Đình chợt kêu lên: “Đau…” Tôi hoảng hồn, không dám động đậy. Tôi cảm giác tay của mình như rơi vào một không gian chật kín nhưng mềm mại, rất nóng, nhưng rất ướt. Cả cánh tay của tôi đều cứng đờ, tôi cơ hồ muốn trở ra và bỏ cuộc tại đây. Nhưng khi tôi rút ngón tay lại thì Nhã Đình lại chợt phát ra một tiếng cảm thán tựa như rất dễ chịu. Biểu hiện này khiến tôi như được tiêm thêm dũng khí, bắt đầu hành động như những gì đã nhìn thấy.

Một lúc sau, tôi nắm được bí quyết, cử động cũng dần nhuần nhuyễn hơn, dưới bàn tay tôi, Nhã Đình như một đóa hoa sen nở rộ.Mùa hè năm ấy, chúng tôi đắm chìm trong trò chơi điên cuồng này, không cần lo nghĩ đến hậu quả. Kỳ thực, nói không có hậu quả cũng không hoàn toàn chính xác, chúng tôi chẳng qua là không cần sợ hãi hậu quả mang thai mà hành động ấy mang lại mà thôi. Nhã Đình đánh mất trinh tiết, còn tôi, đã thay đổi hướng lựa chọn tình cảm từ đó. Nhìn việc này từ một góc độ khác, cũng xem như một sự trừng phạt cho những hành động hoang đường của chúng tôi thời niên thiếu.

Sau khi khai giảng, tôi và Nhã Đình đã thi vào cùng một trường phổ thông đúng như dự kiến. Một tháng sau, vào một buổi sáng của ngày cuối tuần, tôi nhận được điện thoại của Nhã Đình,

“Nhạc Dịch! Ba của mình bị điều sang thành phố J công tác rồi, mẹ đang làm thủ tục chuyển trường cho mình, làm sao đây?” Tay cầm điện thoại, tôi thừ người ra, “Nhạc Dịch, cậu qua đây nha, mình muốn gặp.” Thật ra, chúng tôi đã gặp nhau mỗi ngày ở trong trường, nhưng tôi vẫn đã không hề do dự mà cúp máy phóng ngay qua nhà của Nhã Đình.

Nhà cô ấy không có người, bố mẹ đều đang bận bịu công việc chuyển trường và chỗ công tác. Tôi vừa vào cửa thì Nhã Đình đã xòa vào lòng tôi, tôi ôm chầm lấy cô ấy, chúng tôi ngồi trên sô pha. Tim tôi rối bời, không biết phải dùng lời nói gì để an ủi, an ủi Nhã Đình, cũng là tự an ủi tôi. Mắt của Nhã Đình sưng phù, nước mắt vẫn còn vương trên mặt. Tôi cũng cảm giác khoan mắt của mình nóng hổi, như có gì đó muốn trào ra. Chúng tôi đều hiểu rằng đây đã là sự thật không thể thay đổi, chúng tôi căn bản không cách nào phản đối quyết định của bố mẹ. Nhã Đình vuốt ve gương mặt của tôi, khẽ bảo tôi đừng khóc, nhưng bản thân lại dùng nước mắt rửa mặt. Tôi ôm lấy cô ấy, thuận thế ngã xuống sô pha.

Đó là lần vui vẻ cuối cùng của chúng tôi, chúng tôi như hai con cá đang giằng co trong vô vọng và đau đớn giữa đại dương mênh mông, khi đến cao trào, Nhã Đình đã không thể tự kìm chế mà cắn vào vai tôi. Cùng với cơn đau, tôi siết chặt cô ấy vào lòng, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm vùng lưng của Nhã Đình, cô ấy nói, cái nóng ấy đã thiêu đốt trái tim của cô ấy.

Chẳng bao lâu thì mọi thủ tục đều đã hoàn thành, Nhã Đình sắp sửa rời khỏi thành phố này, và cả cuộc sống của tôi. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là tại sân vận động của trường, khi tôi đến nơi, từ xa đã có thể trông thấy Nhã Đình đang ở bên ngoài sân bóng đá, bóng lưng nho nhã và đầy đặn. Tôi chạy nhanh đến bên cô ấy, gương mặt đầy mồ hôi. Nhã Đình dùng khăn tay lau mồ hôi cho tôi, được một lúc thì đôi mắt ấy chợt đỏ hoe. Tim tôi thấy khó chịu, giọng cũng không còn trong trẻo:

“Không đi không được sao?”

Nhã Đình nói trong thổn thức: “Làm sao được?”

“Nhã Đình, lỡ mình nhớ cậu thì sao?”

Nhã Đình vuốt lại mái tóc rối bời của tôi, nước mắt kiên quyết không rơi xuống. “Có thể viết thư mà, mình cũng sẽ gọi điện cho cậu, không thể nào không gặp đâu. Đến lúc đó chúng ta cùng thi vào một trường đại học, vậy thì sẽ lại ở bên nhau thôi, đúng không?”

Kế hoạch như thế khiến tôi hưng phấn trở lại, Nhã Đình im lặng một lúc, rồi lấy ra một xâu chìa khóa, trên ấy có sợi dây được xỏ bằng những hạt đậu xanh to nhỏ. Nhã Đình dùng móng tay ấn vào vị trí ở giữa, rồi bẻ chiếc khoen ấy ra, thế là một sợi biến thành hai sợi. Nhã Đình đưa một cái cho tôi,“Mình không mang theo gì trên người cả, cái này tặng cho cậu, hai chúng ta mỗi người một nửa, nhìn thấy nó sẽ như nhìn thấy mình. Nhạc Dịch, cậu không được quên mình đâu nhé.”

Tôi không ngừng gật đầu, cẩn thận giữ sợi dây ấy trong tay.

“Nhạc Dịch.”

“Hửm?”

“Nếu cậu là con trai thì hay biết mấy.”


Tôi ngẩn người, song không hề ngẫm ra ý nghĩa phía sau câu nói này, tôi chỉ ngây thơ mà tin tưởng lời nói của Nhã Đình. Chỉ là, Nhã Đình của lúc ấy đã hạ quyết tâm mượn cơ hội này rời xa tôi. Cô ấy nhỏ hơn tôi, nhưng có chủ kiến hơn tôi rất nhiều. Có lẽ cô ấy đã phải lòng chàng trai nào đó, có lẽ cô ấy cảm thấy loại tình yêu của chúng tôi không thể có tương lai. Song tất tần tật những điều này, tôi đều không có cơ hội làm rõ, tôi đã chủ quan mà không giữ lại bất kỳ một phương thức liên lạc nào với Nhã Đình, một lòng tin vào lời hứa đến nơi sẽ gọi điện cho tôi của cô ấy.

Sau khi Nhã Đình rời khỏi, sự chờ đợi của tôi dần chuyển biến từ sự trông chờ của ban đầu thành sự bất an về sau, rồi từ đau khổ cuối cùng biến thành phẫn nộ. Nỗi nhớ không ngừng xâm thực tôi, tôi đứng ngồi không yên, không lúc nào là không nhớ đến gương mặt ấy. Tôi trở nên ngẩn ngơ và mơ màng, nhưng lại chẳng có ai để tâm sự. Tất cả những khuất mắc và nỗi niềm nhớ nhung bị tôi giấu hết vào lòng, nó khiến tôi khó chịu. Tôi ước rằng cô ấy sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ chất vấn cô ấy rồi sau đó sẽ ôm cô ấy thật chặt. Nhưng, ước mơ chỉ là ước mơ. Đến cuối cùng, ước mơ biến thành tuyệt vọng, tôi bất lực mà chấp nhận cái sự thật Nhã Đình đã rời khỏi tôi, song vẫn không muốn tin rằng đây là sự từ bỏ có chủ ý, tôi tự an ủi mình có lẽ cô ấy đã gặp phải chuyện gì. Nửa sợi dây chìa khóa ấy được tôi gắn thêm một cái móc, làm thành lắc tay, từ đó, chưa hề để nó rời khỏi mình.

Tôi cũng từng theo ba đến thành J khi ba đi công tác, một lòng muốn tìm Nhã Đình. Nhưng biển người bao la, tôi đứng nhìn ngược xuôi ngang dọc giữa con phố rộng lớn nơi tha hương, cuối cùng không thể không bỏ cuộc. Cô ấy trở thành một ký ức của tôi, một ký ức đau thương được chôn giấu cẩn thận. Tôi cố gắng không chủ động xúc chạm đến nó, bởi vì, đó sẽ là nỗi đau liên hoàn cả tim và cả xương.

Giờ đây, cô ấy lại xuất hiện trước cửa nhà tôi, vẫn ánh mắt trong vắt ấy, song thời gian đã lấy đi nét thẹn thùng và đơn thuần của năm xưa, đồng thời ban cho cô ấy sự chững chạc và quyến rũ. Tôi quay đầu lại, tìm kiếm ánh mắt của Ninh Hải.

Mẹ tôi bước ra xem, “Ấy! Đây chẳng phải là Nhã Đình sao, bao nhiêu năm rồi không gặp, vào đây mau! Nhạc Dịch mày làm gì thế hả? Sao bắt người ta đứng ngoài cửa, còn không chịu lên tiếng, đây chẳng phải là Nhã Đình sao? Quên rồi à?”

“Thưa dì, cháu về đây có chút việc, nên tiện thể đến thăm dì.” Nhã Đình vừa nói vừa bước lên, tôi nhường sang một bên. Khi đi ngang qua tôi, cô ấy đã ngước mặt nhìn sâu vào mắt tôi.

“Nhã Đình, cháu cùng ăn tối nhé, vừa dọn lên thôi, còn chưa bắt đầu. Đây là bạn của Tiểu Dịch, cũng mới đến chơi hôm nay.” Mẹ chủ động giới thiệu, tôi thì đi bên cạnh, không nói lời nào. Thế là, Ninh Hải và Nhã Đình đã đối mặt nhau, chào hỏi, bắt tay, bình thường hơn bao giờ hết, trái lại là tôi, hơi thở có hơi vội vã, lúc nhìn người này, lúc nhìn người kia. Ninh Hải nhìn thấy cổ tay của Nhã Đình, trên đó, có một chiếc lắc tay giống hệt chiếc của tôi. Ánh mắt của Ninh Hải trầm buồn, tim tôi hơi nhói lên, nhưng lại không biết nói gì, chỉ âm thầm giấu tay ra sau lưng.Nhã Đình đã ăn trước khi đến đây, nên ngồi ở phòng khách xem tivi. Mẹ không ngừng hối thúc tôi ăn nhanh để ra nói chuyện với Nhã Đình. Thái độ của bà đối với Ninh Hải tuy rất nhiệt tình, nhưng rõ ràng không thân thiết như khi gặp lại Nhã Đình. Bên dưới bàn ăn, tôi khẽ nắm tay Tiểu Hải, bàn tay đang lạnh đến thấu xương.

Sau bữa cơm, tôi vào bếp rửa chén, Tiểu Hải và Nhã Đình cùng ngồi ở sảnh khách. Tôi nghe mẹ và Nhã Đình không ngừng hỏi qua và đáp lại, rất chi là vui vẻ, bèn gọi Tiểu Hải:

“Ninh Hải!”

“Hmm?” Tiểu Hải đáp lại một tiếng rồi vào bếp.

Tôi cười nói: “Nói chuyện với tớ đi, một mình tớ rửa chén buồn quá chừng.”

Ninh Hải bèn đi đến bên tôi cầm chiếc khăn khô bên cạnh lau sạch chén đũa tôi đã rửa. Hai chúng tôi nhất thời đều im lặng.

Đột nhiên, Ninh Hải hỏi tôi, giọng nói nhẹ tênh như rất xa xăm, “Lạc Dịch, cô ấy… chính là người trong lòng cậu bấy lâu, phải không?”

Tôi im lặng một lúc, gật đầu nói: “Ừm.”

“Tong” một tiếng. Một cái chén rơi từ trên tay Tiểu Hải xuống đất, vỡ vụn. Tôi nhìn Tiểu Hải trong kinh ngạc. Mẹ và Nhã Đình cũng nhanh chóng xuất hiện trước nhà bếp.

“Sao vậy sao vậy?”

Tôi vội khuỵu xuống nhặt lại mảnh vỡ, “Không sao, con bị trượt tay làm vỡ cái chén.” Giọng nói của tôi thấp thoáng như có hơi không thật. Nhã Đình tiến lên vài bước phụ tôi, vừa nhặt vừa nói:

“Đừng đụng vào nữa, để mình dọn cho, cẩn thận đứt tay đấy.”


Tôi cười, không lên tiếng.

“Ấy! Tay cậu bị sao vậy?” Nhã Đình nhìn thấy vết thẹo trong lòng bàn tay tôi thì kéo đến gần xem, hai chiếc lắc hệt nhau trên cổ tay của hai con người chạm vào một chỗ, rồi cùng đung đưa.

“Bị cắt trúng, cũng lành lâu rồi.”

Nhã Đình nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng. “Sao cậu lại bất cẩn như vậy? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn hậu đậu thế này.”

Tôi cảm thấy ngồ ngộ, mặc dù bàn tay của Nhã Đình vẫn ấm áp và mềm mại như xưa, nhưng tôi lại cảm giác như có gai đâm ở sau lưng. Tôi biết, Ninh Hải đang nhìn hai bàn tay của chúng tôi, bèn vội rút tay lại và vờ như lau lên tạp dề.

“Không có gì, bị thương nhẹ thôi.” Tôi lẩm bẩm.

Đêm ấy về đến nhà, tôi tắm rửa xong thì tắt đèn, leo lên giường ôm chặt Tiểu Hải, quấy nhiễu cậu ấy suốt đêm, không ngừng. Chúng tôi không nói lời nào, cậu ấy không hỏi, tôi cũng không giải thích.

Chỉ là quấn quýt.

Chúng tôi len lỏi vào nhau, trao nhau nụ hôn, mùi hương thoang thoảng từ Ninh Hải kích thích các giác quan của tôi. Tôi nhắm mắt lại, thám hiểm trong bóng tôi bằng kinh nghiệm và cảm quan. Bàn tay ấn trên vai tôi buông thỏng rồi lại siết chặt, chiếc gối ướt đẫm một vùng nhỏ, không rõ đó là mồ hôi, hay là nước mắt. Khi trời gần sáng, chúng tôi đều sức cùng lực kiệt, tôi dùi mặt vào cổ của Tiểu Hải, chợt nghe cậu ấy nói, giọng nói yếu ớt song rất rõ ràng,“Lạc Dịch, mình yêu cậu.”

Đôi mắt cay cay, tôi vội nhắm mắt lại trong hoang mang. Chẳng bao lâu thì đã thiếp đi.

Dự cảm của tôi rất đúng, Nhã Đình quả nhiên không phải chỉ đơn giản là về thăm mẹ tôi. Ngày hôm sau cô ấy đã gọi điện cho tôi, hẹn tôi gặp nhau tại công viên ở gần trường. Tôi đắn đo rất lâu rồi cũng quyết định ra gặp mặt, nếu đã phải đối mặt thì có lẩn tránh cũng là vô ích.

Tôi đến nơi thì Nhã Đình đã có mặt, cô ấy đứng bên một chiếc ghế đá, bóng lưng mỏng manh trông có vẻ mệt mỏi. Thật ra, Nhã Đình trẻ hơn cả tôi và Ninh Hải, nhưng không hiểu vì sao, ở cô ấy lại có phong vị từng trải hơn chúng tôi.

Tôi gọi: “Nhã Đình.”

Cô ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, cô khẽ nói: “Nhạc Dịch, mình biết cậu sẽ đến.”

“Lâu rồi không về quê hương phải không? Mấy năm nay nơi này thay đổi khá nhiều.” Tôi tự tìm chủ đề.

“Phải đó, thay đổi rất nhiều. Ngay cả cậu cũng không còn như lúc xưa nữa. Nhạc Dịch, cậu sống thế nào?”

“Ừm, cũng tốt lắm.” Tôi vuốt mũi.


“Cậu… và Ninh Hải đang hẹn hò à?” Tôi sửng sốt, mở to mắt nhìn cô ấy.

Nhã Đình cười cười, “An tâm, mình không nói với dì đâu.”

“À. Mình không phải ý đó, mình….” Tôi có hơi hoang mang, trước mặt Nhã Đình, tôi vẫn chưa thể bỏ thói hoang mang.

“Ninh Hải rất xinh đẹp, hai người đứng bên nhau, rất xứng đôi. Hì hì.” Nhã Đình nói hơi miễng cưỡng, nụ cười đắng chát.

“Vậy à? Cảm ơn.”

“Nhạc Dịch, có phải cậu đã quên mình rồi không?”

“Không. Xem kìa, sao lại có thể quên chứ?”

“Mình biết, trong lòng cậu vẫn đang trách mình, trách mình năm xưa bỏ đi thì biệt vô âm tín.”

“Không, không đâu. Mình không trách cậu.” Yêu với hận đều đã phai mờ rồi, dù rằng tôi vẫn chưa thể bình tâm khi đối mặt với Nhã Đình, nhưng những cảm giác mạnh mẽ ngày trước sớm đã không còn.

“Đến cuối cùng, cậu vẫn đã trao tình yêu cho con gái, chỉ có điều, người đó đã không còn là mình nữa.” Đôi mắt xinh đẹp của Nhã Đình bỗng dâng lên một màn sương. Tối cúi đầu, không nhìn vào nó.

“Nhã Đình, đều đã qua rồi.” Giọng tôi hơi khàn, nói sao cũng từng yêu nhau, tôi không cách nào tỏ ra dửng dưng.

“Trong lòng cậu, mình vẫn là mình của năm xưa chứ?”

“Đương nhiên, vẫn xinh đẹp như trước.”

Nghe đến đây, Nhã Đình bật cười, không khí cũng bỗng dưng được xoa dịu.

Tôi cười nói: “Chúng ta tìm nơi nào đó ngồi trò chuyện đi. Đứng như vậy cũng không hay.”

“Ừm, cậu đi theo mình.” Nhã Đình khẽ thở dài, tôi vừa định nói phía trước có một tiệm cà phê, nhưng nhìn cô ấy như có tâm sự gì đó, nên đành thôi, chỉ lẳng lặng đi theo.Đi được một đoạn, Nhã Đình rẽ vào một con phố nhỏ, lách khỏi con đường cái. Đây là khu dân cư nhỏ với những con đường chật hẹp, hai bên lề đều là các quán ăn vặt, vỉa hè là những gánh hàng trái cây. Người ở đây rất đông, rất ồn ào. Tôi cảm thấy kỳ lạ, sao lại đến nơi này? Song, những gì xảy ra sau đó càng khiến tôi mơ hồ. Nhã Đình dẫn tôi vào một nhà trọ nhỏ, đi lên những bậc thang sứt mẻ, để vào một căn phòng ở lầu hai.

Căn phòng không lớn, hai chiếc giường đơn, một chiếc tủ cổ kính đặt ở đầu giường, và hai chiếc ghế, sau cửa là một giá đỡ thau rửa mặt, ngoài ra thì chẳng còn gì thêm. Rèm cửa sổ đang được khép kín, vì vậy căn phòng có hơi âm u, không khí cũng có mùi ẩm mốc. Tôi khịt khịt mũi, Nhã Đình cởi áo khoác ra rồi gọi tôi,

“Cậu ngồi đi, để mình rót nước.”

“À không cần đâu, mình không khát. Nhã Đình, cậu sống ở đây sao?” Tôi hỏi trong kỳ lạ. Nhã Đình đối lưng với tôi, im lặng rất lâu rồi mới từ từ quay lại. Tôi vừa ngước lên nhìn thì đã bắt gặp đôi mắt ngấn lệ của Nhã Đình, nhất thời không biết phải làm sao.

“Cậu sao vậy? Có phải mình đã hỏi chuyện không nên hỏi không? Cậu đừng khóc, có việc gì thế này?” Tôi đi nhanh sang đó, rút khăn giấy đưa cô ấy. Khăn giấy này là do Ninh Hải để vào túi áo của tôi sáng nay, có mùi huân y thảo, là hương vị mà tôi và Ninh Hải đều thích.


Nhã Đình ngã đầu lên vai tôi, khóc thút thít. Tay tôi cứng đờ giữa không trung, không biết nên ôm hay nên buông xuống, tim đập rất nhanh. Rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu tôi, có Tiểu Hải, cũng có Nhã Đình.

Một lúc sau, Nhã Đình rời khỏi người tôi, ngẩng lên nhìn vào mắt tôi và nói:

“Nhạc Dịch, mình có thai rồi.”

Tôi há hốc miệng kinh ngạc, đôi mắt rất tự nhiên mà nhìn xuống bụng của cô ấy. Quả nhiên, vòng eo có hơi nhỉnh ra, như muốn chứng minh có một sinh mạng đang tồn tại trong ấy. Tôi hơi choáng, cổ họng khô ráo song lại như muốn ói ra gì đó, tôi không biết phải nói gì, chỉ đáp lại “Ồ, ồ.”

“Là con của sếp mình, bây giờ anh ta không lấy mình nữa.” Giọng nói của Nhã Đình mang theo nỗi tuyệt vọng. Tôi nhìn cô ấy, vẫn chưa thể hồi thần lại từ những bất ngờ liên tục này, vì vậy cũng không biết nên phản ứng ra sao.

“Nhưng mình muốn giữ đứa con này, mình không nỡ giết nó. Nhạc Dịch, cậu giúp mình được không? Mình không dám về nhà, người mình có thể dựa dẫm chỉ có cậu thôi!” Nhã Đình nói, nước mắt lăn tròn trên gò má. Tôi há miệng, nửa ngày trời chỉ phun ra được một câu,

“Mình….giúp bằng cách nào? Mình không biết…. không có….”

“Mình chẳng còn gì nữa hết, nếu cậu từ chối thì mình chỉ còn một con đường chết mà thôi. Nhạc Dịch, mình xin cậu!” Nhã Đình nắm lấy tay tôi. Nước mắt vẫn đang rơi. Tôi gật đầu theo tiền thức,

“Được, được! Mình giúp cậu, cậu đừng làm chuyện khờ dại, để mình suy nghĩ.” Tôi ra sức hớp hơi, như muốn cung cấp thêm dưỡng khí cho não để nó sắp xếp lại đâu đấy những chuyện lung tung nãy giờ. Tôi nhìn Nhã Đình, khuôn mặt quen thuộc này nhìn kỹ đã có hơi xa lạ. Tuy nhiên, trong lòng lại chợt thấy nhẹ nhõm. Cô ấy gặp tôi là để tìm sự giúp đỡ, không phải để tìm về gì khác, cô ấy chỉ đến xin tôi giúp đỡ mà thôi. Tôi, con người và trái tim của tôi, vẫn đặt trọn vẹn ở Ninh Hải, không ai có thể mang đi.

Rời khỏi nhà trọ ấy, một mình tôi cúi đầu đi lang thang ngoài phố, bước chân trĩu nặng đến mức không thể nhấc lên. Tôi phải làm sao đây? Gương mặt tuyệt vọng và thê lương của Nhã Đình không ngừng lấp lửng trong đầu tôi.

Nhạc Dịch, hãy giúp mình.

Nhạc Dịch, mình xin cậu.

Nhạc Dịch, đừng nói với người khác được không? Mình sợ.

Những lời nói này liên tục văng vẳng bên tai, khiến tôi muốn nghẹt thở. Tôi đến ngồi xuống một thềm hoa, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiểu Hải.

—Hải, cậu đang làm gì vậy?

Một lúc sau có tin nhắn trả về.

—Đang ở công ty, sao thế?

— Không có gì, nhớ cậu.

Tiểu Hải nhắn lại một cái mặt cười, kèm theo câu nói,

— Ngoan. Tối nay về nhà sớm, mình sẽ làm cơm cà ri mà cậu thích ăn nhất.

Tôi nhìn vào màn hình, nụ cười bất giác trở nên yếu ớt và nhạt nhòa, ngay cả tôi cũng cảm thấy, nụ cười này chỉ toàn vị đắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.