Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 9:
Edit: Rine
Beta: Thuỳ An
Chiêu Dương cung, thiên điện.
“Thuộc hạ thỉnh an Quý phi nương nương.”
Đô uý trẻ tuổi của Long Vũ vệ mặc một thân áo giáp mỏng bằng bạc, gương mặt tuấn tú, giọng nói nhẹ nhàng. Sau khi cúi người, ngẩng đầu lên lộ ra khí phách hăng hái, ánh mắt nhìn Tô Minh Châu lóe sáng, dáng vẻ thiếu niên vui mừng đơn thuần.
“Minh Lãng!”
Tô Minh Châu đang nằm chán đến chết trên giường, nghe được giọng thiếu niên, vẻ mặt buồn bực của nàng chợt tan biến sạch, nàng vừa mừng vừa sợ ngồi dậy, vội xỏ đôi giày thêu rồi chạy ra ngoài, tươi cười sáng chói: “Sao đệ tới đây?”
Đệ đệ sinh đôi của Tô Minh Châu, Đô uý Long Vũ vệ Tô Minh Lãng nghe vậy đứng dậy, dáng người cao ráo anh tuấn, giống như một thân trúc vừa mọc, hắn đứng tại chỗ cười với Tô Minh Châu: “Mới vừa nghe nói nương nương bị phạt cấm túc, bệ hạ còn phái Long Vũ vệ canh giữ, thuộc hạ nghe tin nên đã giành lấy nhiệm vụ này từ tay Chu Đô úy, đến xem nương nương như thế nào.”
Tô Minh Châu và Tô Minh Lãng là tỷ đệ sinh đôi nên từ nhỏ đều xưng hô thẳng tên nhau, chỉ là sau khi Tô Minh Châu tiến cung không tiện thẳng thừng gọi khuê danh hoặc gọi tỷ tỷ, vì vậy Tô Đô úy sửa thành nương nương, gọi thế này cũng khá gần gũi.
“Ồ, nhiệm vụ này tốt như vậy à, khiến Tô Đô úy đệ phải đi giành lấy của người khác!” Đương nhiên Tô Minh Châu biết là đệ đệ lo lắng Long Vũ vệ tới sẽ làm khó nàng nên hắn mới chủ động nhận lấy việc canh giữ này, vì vậy nàng cười càng vui vẻ hơn.
Ba vị huynh đệ của nàng, Đại ca vũ dũng, Nhị ca thông tuệ, hiện giờ đều đi theo cha mẹ trong quân ở Tây Bắc. Bọn họ gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều, chỉ có người đệ đệ sinh muộn hơn nàng một khắc này là tính tình ngay thẳng, thuần khiết, hắn nhỏ nhất trong nhà, cũng ngoan ngoãn nhất. Bởi vì tỷ đệ hai người lớn lên cùng nhau lại cùng ở trong kinh thành nên tình cảm rất thân thiết, lúc này thật vất vả mới gặp mặt, sau khi tiếp đón xong, Tô Minh Châu vội vàng bảo Bạch Lan mang trà bánh và hoa quả tươi tới, hỏi han hắn làm việc ở Long Vũ vệ có mệt không?
Tô Đô úy uống một ngụm trà xanh, đáp: “Vẫn kém xa lúc còn ở nhà, nương nương đừng lo lắng.”
Thật đúng là vậy, Tô Tướng quân xuất thân nhà binh nên huấn luyện nhi tử không có chút nương tay nào. Mới lên năm sáu tuổi đã được lão binh trong quân dắt theo, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bị bắt rời giường rèn luyện gân cốt. So với hai ca ca, bởi vì Tô Minh Lãng sinh sau, tuy rằng không thiếu rèn luyện thân thể nhưng lại được chăm sóc nhiều nhất, bằng không làm sao có thể dưỡng thành trắng trẻo, tính tình lại dịu dàng, hiểu ý như thế.
Tuy Tô Minh Châu biết hắn không nói dối nhưng tưởng tượng đến tiểu công tử Tô gia phải tới trông cửa ở nơi thâm cung này, mặc dù trong mắt người ngoài có vẻ rất vinh quang, nhưng nàng vẫn cảm thấy bất bình thay đệ đệ: “Đều do Lương Vương kia nhiều chuyện! Đệ vốn đang ở nhà thật tốt, hắn lại thỉnh chỉ điều đệ vào Long Vũ vệ, sớm biết như thế, chi bằng đệ đừng cứu nữ nhi nhà hắn!”
Tô Minh Lãng là đứa con nhỏ nhất Tô gia, hai ca ca lớn hơn hắn đều có tiền đồ rộng mở, vì vậy không cần đến hắn duy trì gia tộc. Vốn dĩ Tô Tướng quân có ý sắp xếp cho đứa con này một chức quan hữu danh vô thực, ngày sau chờ xem tính tình hắn như thế nào mới suy tính tiếp. Nếu là có chí tiến thủ thì đưa đến rèn luyện trong quân, còn nếu không phải người có lý tưởng gì thì cũng chiều theo hắn. Dù sao dưới sự che chở của cha mẹ và huynh trưởng, hắn có thể làm một người nhàn rỗi cả đời phú quý, vì thế không nhất thiết phải ép buộc hắn phấn đấu tiến lên.
Tuy nhiên, vào Thất tịch năm ngoái, Minh Lãng ngoài ý muốn bị lạc đường trên phố, gặp tiểu Quận chúa nhà Lương Vương suýt nữa bị tên ăn mày bắt đi, hắn lập tức ra tay tương trợ, cứu tiểu Quận chúa rồi đưa về vương phủ.
Lương Vương dã tâm bừng bừng, trước đó trăm phương ngàn kế muốn lôi kéo Tô gia ngồi cùng thuyền, hiện giờ gặp việc thế này, làm sao có thể buông tha. Chẳng những tự mình tới cửa cảm tạ nhiều lần, năm ngoái còn lấy lý do “hiền chất” văn võ song toàn lại ngay thẳng chính trực, tiền trảm hậu tấu đưa Tô Minh Lãng vào Long Vũ vệ, nói là báo ân!
“Đều do ta không đủ cẩn thận, gây thêm phiền toái cho cha.” Nhắc tới việc này, Tô Đô úy trẻ tuổi cúi thấp đầu, trên mặt còn có vài phần tự trách.
“Đều do Lương Vương âm hồn bất tán, ngay cả thể diện cũng không màng!” Tô Minh Châu liên tục lắc đầu: “Đệ có tấm lòng lương thiện, làm chuyện tốt giúp người thì có gì sai chứ?”
Dường như Tô Đô úy có chút ngượng ngùng nên chuyển chủ đề, trước hết quan tâm hỏi: “Nghe Bạch Lan nói đã hai ngày nay nương nương vẫn chưa được nghỉ trưa, vậy mà hiện giờ tinh thần có vẻ rất tốt.”
Bởi vì đời trước thân thể Tô Minh Châu bị bệnh tim bẩm sinh, mỗi ngày đều cần phải nghỉ trưa, trái tim nàng yếu ớt nên nếu trong lúc ngủ mơ đột nhiên bị đánh thức thì sẽ đập nhanh không ngừng, phải mời bác sĩ gia đình đến tiêm thuốc mới có thể giảm bớt. Bởi vì duyên cớ như vậy, người thân cha mẹ đời trước đều rất cẩn thận, lúc nàng nghỉ ngơi, xung quanh tuyệt đối không được có tiếng động, cứ như vậy mười mấy năm, nàng đã hình thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh.
Mà đời này, vợ chồng Tô Tướng quân sinh ba nhi tử, lại chỉ có nàng là nữ nhi duy nhất, đương nhiên sẽ không gây khó dễ việc nhỏ như ngủ trưa này. Tô lão Tướng quân cũng là xuất thân dân thường, không quá để ý quy củ sớm tối thưa hầu, vì vậy mới nuông chiều nàng giữ thói quen ấy tới hiện giờ.
Giấc ngủ trưa ngày hôm qua đã bị Triệu Vũ Thần phá hoại, mà hôm nay bởi vì không thể ra cửa nên Tô Minh Châu buồn chán nằm trong phòng cũng không thể ngủ. Thói quen nhiều năm bị phá vỡ, tất nhiên Tô Minh Châu cũng khó chịu, thế nhưng ở trước mặt đệ đệ, nàng lại không muốn nhiều lời, chỉ tỏ vẻ không sao cả: “Ta cả ngày nhàn rỗi không có việc gì, ban đêm đi ngủ sớm một chút là được, không có vấn đề gì.”
Tô Đô úy thấy thế nên hiểu ý không nói về chuyện này nữa, chỉ nhắc nàng: “Bệ hạ truyền chỉ nếu không có thánh mệnh thì không được để nương nương ra khỏi cửa cung. Cũng không biết phải mất bao lâu, nếu nương nương muốn thứ gì để giải sầu thì ta ra ngoài mang vào cho người, tránh để người cảm thấy nhàm chán.”
Tô Minh Châu tiến cung hai năm, không phải chỉ mới bị “cấm túc” một hai lần, tuy rằng lần này có Long Vũ vệ canh giữ, thật sự không thể tùy ý ra ngoài nhưng Tô Đô úy cũng hoàn toàn không quá hà khắc, vẫn muốn đưa chút đồ chơi tới Chiêu Dương cung. Nghĩ rằng lần này cũng không khác trước là mấy, chờ qua một thời gian, tất nhiên sẽ không sao nữa.
Không ngờ rằng Tô Minh Châu nghe vậy lại nhíu mày, nói chuyện Triệu Vũ Thần phạt nàng chép《Nữ tắc》.
“Đó cũng không phải chuyện lớn gì.” Tô Đô úy nghe vậy gật gật đầu, nói với thái độ đương nhiên: “Ta sẽ bắt chước theo chữ của nương nương, chờ ta chép xong đưa đến cho nương nương là được rồi.”
Tô Minh Châu mở to hai mắt nhìn: “Đệ không nói thì ta cũng quên mất!” Nhưng nàng lại có chút do dự: “Những loại sách như《Nữ tắc》này, vốn dĩ đệ không nên xem…”
“Dù sao sư phó cũng bắt ta luyện chữ, viết cái gì mà không phải là viết đâu chứ? Nói đến thì sách này cũng không phải là thứ tỷ tỷ nên xem.” Tô Đô úy cong cong khóe môi, ở trước mặt người thân còn mang theo vài nét thẹn thùng, ngây ngô của thiếu niên, không có chút vẻ gì long câu phượng sồ[1], tiền đồ vô lượng như trong mắt người ngoài.
[1] Long câu phượng sồ: thành ngữ của Trung Quốc (xuất xứ Tấn thư – Lục Vân truyện), dùng miêu tả những thiếu niên tuấn tú, tài giỏi.
Sau khi dứt lời, Tô Đô úy tựa như có chút lo lắng: “Vừa phái Long Vũ vệ canh gác, vừa phạt chép sách, lần này phạt nặng như vậy, nghe nói bệ hạ vô cùng tức giận, nương nương chịu uất ức rồi.”
Tô Minh Châu “Ha” một tiếng, thần sắc đường hoàng lại mang theo vài phần khí thế của người trẻ tuổi: “Ta có cha mẹ và các ca ca ở đây, có thể chịu uất ức gì chứ, dù hắn có tức giận hơn nữa, không phải nhiều nhất cũng chỉ có thể cấm túc ta thôi à?”
Tuy là nói như thế nhưng nghĩ đến người kia, từ lúc đầu nàng nhận thức hắn là một hài tử mắt tròn xoe sáng như sao, rồi trở thành Thái tử trẻ tuổi sắc mặt mê man, giống như viên minh châu bị phủ bụi trần, ánh mắt nàng hơi hơi lộ ra vài phần cảm xúc phức tạp, nàng buông chung trà xuống, lời nói vạch trần: “Ngôi cửu ngũ cái gì chứ, thực chất là kẻ bị mọi người xoay quanh đùa giỡn mà thôi, còn tự cho rằng mình ghê gớm lắm. Cuối cùng chỉ còn lại bản thân một mình cô đơn với cái hướng quan nặng trịch trên đỉnh đầu kia, thật là đáng thương.”
Có lẽ vị Đế vương này thật sự không chịu nổi việc bị người ta bàn tán, tỷ đệ hai người vừa mới nhắc tới hắn, ngoài điện lập tức có một nội giám tiến tới truyền chỉ. Sau khi hắn cung kính hành lễ, chỉ nói là khẩu dụ của bệ hạ: Hôm nay ngày hai tháng hai, trong cung mở tiệc gặp mặt, tuyên Quý phi đến tham dự bữa tiệc ngày rồng ngẩng đầu ở Thiên Thu viên.
Ngày hai tháng hai, Rồng ngẩng đầu, ngày này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Theo lệ thường trước giờ sẽ mở tiệc đạp thanh náo nhiệt một phen, chẳng qua từ hai năm trước, bởi vì phải túc trực bên linh cữu Tiên đế, ngay cả lễ lớn trọng đại như Tết nguyên tiêu còn có thể giản lược thanh thanh tĩnh tĩnh thì càng đừng nói đến ngày hai tháng hai nho nhỏ thế này. Năm nay một lần nữa khôi phục lệ cũ, tổ chức yến tiệc này có lẽ là vì kết thúc thủ hiếu gần ngay trước mắt nên nhân cơ hội để mọi người tụ tập vui vẻ.
Nhưng mà, Triệu Vũ Thần mang theo Đổng mỹ nhân bạch liên hoa của hắn và Thái hậu còn chưa đủ hay sao mà còn cố ý gọi thêm người đang bị cấm túc như nàng nữa?