Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 6:
Edit: Bạc
Beta: Rine
Triệu Vũ Thần nhìn ba chậu hoa nhài, nhất thời trong lòng lại nảy sinh do dự.
Đế vương vốn đa nghi, suy nghĩ đầu tiên Triệu Vũ Thần là cảm thấy không lẽ Tô thị có mánh khoé thông thiên. Nhanh như vậy đã biết Thục phi kể khổ chuyện hoa nhài với hắn nên mới đưa qua đây để lấy lòng hắn.
Chỉ là vừa mới nghĩ xong Triệu Vũ Thần đã lập tức dẹp bỏ suy nghĩ này.
Không nói đến việc Tô Minh Châu có nguồn tin tức nhanh nhạy kịp thời như vậy hay không, chỉ với tính cách ngang ngược, vui buồn thất thường của nàng, nếu có để ý tới thanh danh của mình thì bằng tâm cơ như thế chắc chắn sẽ không đi đến bước đường khiến người ghét quỷ ngại như ngày hôm nay. Thậm chí toàn bộ Chiêu Dương cung cũng đạt tới trình độ được cả hoàng cung kính nhi viễn chi[1], dù có ý muốn nịnh bợ nhưng cũng không dám tiếp xúc gần.
[1] Kính nhi viễn chi: nói đến người hoặc việc gì đáng kính trọng nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không muốn gần gũi.
“Nguỵ An!”
Thái phó đã dạy hắn, làm người đứng đầu, kiêng kỵ nhất chính là thiếu quyết đoán, đa nghi, lo sợ không đâu, bởi vậy Triệu Vũ Thần cũng không nói gì, chỉ tự mình nhắm mắt suy tính. Sau khi ngồi vào án thư thì lập tức giương giọng gọi to, vừa cầm tấu chương, vừa phân phó: “Đi hỏi cho rõ hoa này là do Quản sự nào trình lên, là chủ ý của hắn ta hay là nghe người khác phân phó.”
Nguỵ An vừa rồi vẫn luôn canh giữ ở cửa Quan Sư cung nên biết duyên cớ trong đó, hắn đứng cách xa ba bước, khom lưng thưa vâng rồi lập tức xoay người lui ra ngoài.
Toàn bộ cung nhân trong Càn Đức cung đều đã được Tổng quản Nguỵ An dặn dò tới lui không biết bao nhiêu lần nên không một ai dám tuỳ ý tới gần bệ hạ. Thỉnh thoảng có mấy cung nữ đưa trà, trình thiện nhưng cũng đều vội vàng lui xuống, không dám ở lại thêm một chút nào, bởi vậy nên Triệu Vũ Thần hiếm khi được yên tĩnh một chút. Hắn nghiêm túc suy nghĩ, trước tiên là nhìn báo cáo chiến sự ở Tây Bắc, ngoài biên cương mấy năm nay đều gặp thiên tai, quân Nhung rơi vào đói khổ đã lâu, tuy Tô Tướng quân và chúng tướng sĩ không nhường một bước nhưng người Nhung như sói đói, quyết tâm được ăn cả ngã về không, một mực không chịu đầu hàng, vì thế tình hình biên quan còn đang trong thế giằng co.
Hiện giờ, ngoại trừ chiến sự ở biên quan thì đất nước cũng coi như là thái bình, Triệu Vũ Thần gấp báo cáo chiến sự lại, lật xem đống tấu chương phía dưới cũng chỉ thấy toàn chuyện Hộ bộ và Binh bộ cãi nhau. Quân Nhung ở Tây Bắc chưa lùi khiến quốc khố hao tài tốn của, quân sĩ thiệt mạng. Binh bộ lấy lý do biên quan giá lạnh, chiến sự khẩn cấp nên yêu cầu chi viện quân lương và vật dụng hằng ngày cho binh sĩ; Hộ bộ bên kia lại không đồng ý, đưa ra sổ sách ghi chép vật phẩm còn lại trong quốc khố, khóc than kêu gào chiến sự hao tài tốn của, khiến dân chúng lầm than. Bọn họ e sợ hắn tuổi trẻ khí thịnh, sinh ra lòng hiếu chiến mà phê chuẩn cho yêu cầu của Binh bộ.
Sau khi Triệu Vũ Thần ngồi xem tấu chương một lúc lâu, tự mình quyết định nhấc tay phê chuẩn màu son hơn một nửa trong số đó. Còn lại tạm thời để qua một bên, chờ ngày khác triệu kiến riêng một số đại thần đến nói chuyện, dùng thuật đọc tâm trời cao ban tặng so sánh tình hình thực tế một chút rồi mới quyết định.
“Bệ hạ!”
Cũng vừa khéo Triệu Vũ Thần vừa mới gác bút được một lúc thì Nguỵ An xuất hiện bẩm báo một tiếng. Hắn chỉ dám đứng xa xa, bên cạnh lò đốt hương ba chân bằng đồng được chạm nổi tiên hạc đặt ở trước cửa điện.
Triệu Vũ Thần ngẩng đầu, suốt một ngày hắn chỉ nghe trong đầu Nguỵ An toàn những thứ linh tinh vụn vặt, nếu không thì là đồ ăn đủ loại hình dạng màu sắc, nghe thôi cũng đã thấy phiền, bởi vậy mới để hắn đứng phía xa, cao giọng lên hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Bẩm bệ hạ, vừa đến buổi trưa, cũng nên truyền ngọ thiện rồi.” Người có thể leo đến ngự tiền đương nhiên cũng có bản lĩnh, tuy rằng khoảng cách xa như vậy nhưng Nguỵ An vẫn trả lời to rõ bằng mười phần sức lực, khiến Hoàng đế nghe được rành mạch.
Nghe truyền ngọ thiện, trong lòng Triệu Vũ Thần rục rịch, ngẩng đầu, vậy vẫy tay: “Ngươi lại gần đây.”
Nguỵ An ngập ngừng một chút rồi cúi đầu đi tới vài bước, vừa mới vào trong vòng ba bước, âm thanh ồn ào kia lập tức vang lên:
[Không phải không cho ta tới gần sao? Ai da ai da, đã cách bệ hạ năm bước rồi đó, ta nào dám bước đến thêm nữa!]
Triệu Vũ Thần nhướng mày, biết rõ nếu không ngăn tên này lại chắc chắn hắn sẽ dong dài mãi, vì vậy vội vàng ngắt lời: “Ngươi vừa mới nói đã đến lúc dùng thiện?”
Nguỵ An quy quy củ củ, nghiêm túc trả lời: “Vâng, hôm nay bệ hạ muốn dùng món gì?”
[Theo ta thì hôm nay á, nên chọn một phần canh vịt vừa vàng vừa thơm, thêm hương vị củ cải hầm chua sẽ càng ngon miệng, lại thêm một ít bánh canh, thật sự rất rất ngon nha… Ai da, cũng không biết chủ tử có chọn mấy món đó hay không? Chốc nữa nhìn xem có còn dư thì bảo bọn hắn chừa cho mình một ít.]
Triệu Vũ Thần nghe xong thì ngón trỏ giật giật, dứt khoát gật đầu nói: “Hôm nay chọn canh thịt vịt, làm nhiều bánh canh một chút, ngươi tự mình đi giám sát bọn họ làm đi.”
“Ôi!”
Lúc này Triệu Vũ Thần không còn nghe tiếng nói trong đầu Nguỵ An nữa mà là tiếng khiếp sợ bật thốt ra ngoài của hắn, khoé miệng Triệu Vũ Thần giật giật, hiếm khi lộ ra ý định đùa giỡn nhưng trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, cố ý nói: “Ngẩn ra đó làm gì? Nghe không hiểu hay sao mà còn đứng đó?”
Tinh thần Nguỵ An chấn động, cúi đầu khom lưng: “Vâng, nghe hiểu ạ!”
[Ai da, đây là thật hay giả vậy, thế mà ta và bệ hạ lại tâm linh tương thông!]
Ai thèm tâm linh tương thông với một nô tài ngốc như ngươi! Sắc mặt Triệu Vũ Thần suýt nữa là chịu không nổi, vội vàng xua tay: “Được rồi, đi truyền nhanh lên, còn nữa, phải nhớ quy tắc không đến gần trẫm ba bước, sau này vẫn phải vậy.”
[Ôi, lại còn hắng giọng nhắc nhở! Thật không hiểu bệ hạ học thói xấu quái dị này từ đâu nữa.]
Nguỵ An mặt mày như đưa đám rời đi, Triệu Vũ Thần thấy thế thì tiếp tục xem thêm mấy quyển tấu chương, cho đến khi bày thiện xong hết, hắn mới nhớ tới mấy chậu hoa nhài nên nhắc lại lần nữa.
Nguỵ An phản ứng kịp thời, đứng ở cửa trả lời: “Tiểu nhân đã hỏi rồi, bọn họ nói là tổng cộng dưỡng được năm chậu, vốn dĩ đã đưa hết qua Chiêu Dương cung, chỉ là sau bữa sáng, đại cung nữ Bạch Lan của Chiêu Dương cung lại trả về nhà ấm ba chậu. Quản sự kia vô tình nghe thấy Bạch Lan cô nương nói tinh thần bệ hạ không tốt, biết hoa nhài này có thể an thần yên giấc nên mới vội vàng đưa tới trưng trong điện Càn Đức cung.”
Triệu Vũ Thần nghe xong lại càng nghi hoặc, Bạch Lan bên cạnh Tô thị là Đại cung nữ tâm phúc từ nhỏ đến lớn, lời nói của nàng cũng biểu đạt ý tứ của Tô thị. Tinh thần hắn không tốt gì đó, Bạch Lan chắc chắn sẽ không dám tự mình lắm miệng, hơn phân nửa là được chủ tử nàng bày mưu đặt kế, huống chi, sáng nay trên đường đến Quan Sư cung, hắn còn vô tình gặp nhóm người Tô thị.
Chẳng lẽ là Tô thị quan tâm hắn mà ngại ngùng không dám nói rõ, vì vậy mới cố ý trả về ba chậu hoa nhài rồi bảo Quản sự nhà ấm trình hoa lên?
Sao có thể chứ! Vừa mới nghĩ đến đó, Triệu Vũ Thần không nhịn được lắc đầu kịch liệt.
Hành xử dịu dàng tinh tế, không kể công lao như vậy, ai cũng đều có thể, nhưng nhắc đến Tô Minh Châu thì Triệu Vũ Thần chỉ cười lạnh, hắn là người đầu tiên nhất quyết không tin! Nghĩ lại, có lẽ là trùng hợp thôi!
Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy nhưng có lẽ bởi vì hai ngày nay nghe được suy nghĩ kỳ quái của Tô thị, cũng có lẽ đơn giản là vì Tô Minh Châu là người khiến người khác phiền lòng nên đột nhiên Triệu Vũ Thần cảm thấy ưu tư, canh thịt vịt thơm ngon nức mũi mới vừa rồi cũng không còn mùi vị gì.
“Dư lại thưởng cho ngươi.” Miễn cưỡng dùng thêm nửa chén, Triệu Vũ Thần nói với Nguỵ An một câu rồi lập tức gác thìa, đứng dậy đi rửa tay, trong đầu vẫn hiện lên chuyện vừa nãy, hắn trằn trọc một lát, rốt cuộc vẫn không nhịn được vung ống tay áo: “Đi, đến Chiêu Dương cung!”
—
Nội giám nâng ngự liễn tất nhiên là ngàn chọn vạn tuyển, mỗi người thân mình đều chắc nịch, tay nâng vững chãi, bước đi ổn định. Trong hậu cung, ngoại trừ Khôn Hoà cung thì Chiêu Dương cung cũng được coi là cung điện tốt bậc nhất, cách Càn Đức cung không xa lắm, chỉ đi mất một khắc. Từ xa Triệu Vũ Thần đã nhìn thấy tấm bảng màu sắc tươi sáng đề ba chữ Chiêu Dương cung.
Lâu rồi Triệu Vũ Thần không đến đây vì vậy dọc đường đi cung nữ nội giám nào nhìn thấy hắn cũng đều hoảng loạn kinh ngạc thỉnh an. Sắc mặt Triệu Vũ Thần ngồi trên liễn không có cảm xúc gì, một đường đi tới cửa cung, ngự liễn dừng lại ở bậc thang đi vào chính điện, hắn đứng dậy, hơi hơi nâng cằm, ánh mắt ý bảo Nguỵ An đi theo sau mình ba bước.
Nguỵ An vô cùng biết điều, đứng thẳng lưng, nhìn Đại cung nữ Bạch Lan vội vàng ra nghênh đón, giương giọng nói: “Bệ hạ tới, còn không mau mời Quý phi nương nương nhà ngươi ra nghênh giá.”
Bạch Lan phúc lễ, hình như có hơi khó xử: “Chủ tử nhà nô tỳ vừa mới nghỉ ngơi.”
Nguỵ An còn mờ mịt thì chỉ trong chớp mặt Triệt Vũ Thần đã hiểu ý của Bạch Lan. Hắn đã quen biết Tô thị từ lúc sáu tuổi nên cũng biết Tô Minh Châu có thói quen đi ngủ trưa một giấc sau khi dùng ngọ thiện. Nàng trời sinh tính tình bá đạo, sau khi rời giường càng thêm lớn lối, nếu được ngủ đến khi tự tỉnh lại thì không sao, còn nếu đang ngủ mà bị người khác quấy rầy thì mặc kệ là ai, nhất định đều phải chịu đựng sự cáu giận của nàng.
Triệu Vũ Thần còn nhớ rõ, lúc ấy hắn từng hỏi Tô thị: Ban đêm thì không nói nhưng ngươi còn nhỏ tuổi sao lại học tật xấu không ngủ trưa thì khó chịu của người già thế kia? Lúc đó, Tô thị nghe vậy, chỉ ngửa đầu nói đã trải qua nhiều năm nên hình thành thói quen, muốn sửa cũng không được.
Phải biết rằng, Tô Minh Châu và hắn sinh cùng tháng cùng năm, tính toán kỹ càng nàng cũng chưa đến bảy tuổi, ở đâu ra thói quen từ nhiều năm nên Triệu Vũ Thần không tin lý do thoái thác này. Qua mấy ngày sau, một nửa là trùng hợp, một nửa là cố ý, hắn đến tìm nàng sau giờ ngọ, bằng thân phận Thái tử của hắn, thị nữ Tô gia không dám cãi lời nên đành phải nghe theo, đi gọi Tô Minh Châu thức dậy.
Không nghĩ đến, sau khi Tô Minh Châu tỉnh dậy lại nổi trận lôi đình, ngay trước mặt hắn đuổi người đã đánh thức nàng là thị nữ thân cận Hồng Mai. Hắn có khuyên vài câu, Tô Minh Châu lại không mảy may quan tâm, lập tức trách cứ hắn, sau đó tính tình cũng bùng lên, thậm chí còn sai người đuổi hắn ra ngoài, không để ý tới hắn nữa.
Sau khi Triệu Vũ Thần hồi cung cũng buồn bực không thôi, hai người cứ giằng co như vậy chừng nửa tháng. Cuối cùng, vẫn là hắn học theo câu “Quân tử lượng bất cực, hung thôn bách xuyên lưu”[2], tự giác không đi so đo với tiểu nha đầu nữa nên chọn mấy cung nữ tặng qua cho nàng, xem như là bổ sung cho người thị nữ bị nàng đuổi đi, việc này đến đây mới được coi là bỏ qua. Chỉ là sau đó dù có nhiều thị nữ hơn nhưng nàng lại nói người nửa đường tới so với người theo mình từ nhỏ thì khác nhau rất nhiều. Sau khi đuổi Hồng Mai đi, cho tới bây giờ, đại cung nữ thân tín cạnh Tô thị cũng chỉ có mỗi mình Bạch Lan.
[2]Quân tử lượng bất cực, hung thôn bách xuyên lưu (君子量不极, 胸吞百川流) – trích tác phẩm “Tặng Trương Đoan Công” của Mạnh Giao thời Đường: ý bảo người quân tử lòng dạ bao dung rộng lớn tựa như chứa được trăm con sông.
Hiện giờ nhớ đến, thì ra tính nết ngang ngược của Tô thị đúng là trời sinh đã có!
Triệu Vũ Thần nhớ lại đủ chuyện trong quá khứ, sau khi hắn đứng do dự ngoài cửa trong chớp mắt thì không chần chừ gì mà ưỡn ngực đi tới, lướt qua vẻ mặt khó xử của Bạch Lan, lập tức đi thẳng hướng nội điện.
Trước kia hắn thấy Tô thị còn nhỏ tuổi nên mới khoan dung, không so đo với nàng. Hôm nay hắn đã là thiên tử, là ngôi cửu ngũ chí tôn, chẳng lẽ còn có thể giống như hồi nhỏ hạ mình nhường nhịn Tô Minh Châu ư?
Thật là buồn cười!