Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 47:
Edit: Rine
Ngày thứ hai sau khi Tô Tướng quân hồi triều, Triệu Vũ Thần dùng xong ngọ thiện, nghỉ ngơi một lát, suy tính cũng sắp đến thời gian Tô Minh Châu ngủ trưa dậy nên thay một bộ thường phục lững thững đi dạo đến Chiêu Dương cung.
Trong điện Chiêu Dương cung, Bạch Lan và bốn tiểu cung nữ đang bận rộn không ngừng vây quanh Tô Minh Châu, nghe bẩm báo cũng không rảnh lo hành lễ, chỉ hơi ngừng lại khuỵu khuỵu đầu gối, cũng không kịp buông đủ thứ đồ vật linh tinh trên tay.
Triệu Vũ Thần phất tay ra hiệu, mấy người lập tức lại tất bật vây quanh Tô Minh Châu.
Tô Minh Châu trước gương nghiêng đầu cáo lỗi: “Thần thiếp không tiện hành lễ, làm phiền bệ hạ đến ngồi trên giường nhỏ một lát trước.”
Hôm qua đại quân khải hoàn, hôm nay tổ chức yến tiệc ban thưởng trong Thanh Yến viên, trang điểm phải cẩn thận, long trọng hơn bình thường một chút, đến lúc này, thậm chí nàng còn chưa kịp chải kỹ búi tóc.
Triệu Vũ Thần ngồi ở một bên, thấy một màn bận rộn như vậy cũng có chút sững sờ. Hắn luôn tuân thủ lễ nghi, trước kia, lúc mẫu hậu và nhóm phi tần trong cung búi tóc lộn xộn, quần áo không chỉnh tề thì đều sẽ mời hắn đợi tạm ở bên ngoài, cho tới bây giờ chưa có ai rối loạn, bận bịu trước mặt hắn như vậy.
Trong mắt hắn, lúc các nữ tử trong cung xuất hiện trước mặt người khác thì trên người nên mặc y phục lộng lẫy, búi tóc bóng loáng ngay ngắn, đeo trang sức trâm thoa lắc lư leng keng, thậm chí cho rằng cả phấn trang điểm non mềm mịn màng cũng đều là trời sinh đã thế, không ngờ cách ăn mặc hiển nhiên này lại phải trải qua nhiều công đoạn vụn vặt như vậy.
Cung nữ nhị đẳng Sơn Trà đang chỉ huy mấy tiểu cung nữ giương áo váy lụa trên giá treo y phục lên, quay đầu hỏi ý kiến Tô Minh Châu, miệng nói liên tục như bắn đậu, nào là lần trước đã mặc cái váy lụa Vân Nam thêu hoa đinh hương này rồi, váy gấm liễu vàng này có thể phối với đôi giày phượng mũi đỏ đế vàng đính ngọc, bên trong mang một đôi vớ lụa trắng bình thường là thích hợp nhất, vân vân.
Triệu Vũ Thần vừa ngạc nhiên vừa chăm chú nghe, thấy Tô Minh Châu nhìn lần lượt từng chiếc thật lâu nhưng không thể chọn, nhất thời nổi hứng chủ động đứng lên nói: “Hay là để trẫm đến chọn thay nàng nhé?”
Tô Minh Châu nghe vậy bỗng nhiên mở to hai mắt, không chút suy nghĩ muốn há miệng từ chối nhưng bởi vì Hải Đường đang gắn búi tóc giả trên đầu cho nàng, không tiện di chuyển nên đã chậm một bước.
Khoảnh khắc chậm một bước đó, Triệu Vũ Thần đã sớm tràn đầy hứng thú đứng dậy, đi đến trước giá treo y phục.
Không cân nhắc nhiều như Tô Minh Châu, Triệu Vũ Thần quyết định nhanh chóng, chỉ mấy hơi đã tự tay chọn lựa một cái áo phối với váy mã diện, nói chắc chắn: “Bộ này rất hợp với sở thích của nàng! Dẹp cái hoa văn trên mũi giày đế giày đi, bị che dưới làn váy rồi ai mà nhìn thấy được?”
Dù Tô Minh Châu đã có chuẩn bị tâm lý với khiếu thẩm mỹ của Triệu Vũ Thần nhưng khi tai nghe một phen lý luận trên trời dưới biển rằng giày căn bản không quan trọng thì nàng cũng chẳng thèm nhìn đến bộ y phục hắn chọn nữa, chỉ lườm một cái trong mặt gương lưu ly. Trên thực tế, chớ nói Tô Minh Châu, ngay cả hai tiểu cung nữ Sơn Trà và Tường Vi cũng là trên mặt ngoài miệng không dám nói, trong lòng lại tràn đầy uất ức, bực bội.
Hai người họ sở dĩ có thể được chọn đến cung Quý phi nương nương cũng có hơn phân nửa là vì khả năng biết phối hợp y phục, trang sức. Nếu chỉ đơn giản theo như lời bệ hạ, vậy chẳng phải năng khiếu và bản lĩnh trong trăm người có một này của các nàng đều là trò cười ư?
Búi tóc trên đầu đã được tiểu cung nữ Hải Đường chải chuốt xong, lúc này Tô Minh Châu mới có thời gian xoay người, nhìn xem y phục mà Triệu Vũ Thần đã chọn ––
Váy là một cái váy mã diện thêu hoa thạch lựu đỏ nở sum suê, áo gấm hoa sen xanh không chút tạp sắc, bên trong phối với một cái áo đơn màu đỏ thẫm.
Xứng danh nổi bật kiêu hãnh, vừa sặc sỡ vừa thô tục!
Quả thực Tô Minh Châu thích màu sắc diễm lệ, màu đỏ này, tím này không phải nàng chưa từng mặc, thậm chí hai cái váy áo này bất kỳ cái nào đứng riêng cũng đều tươi sáng rực rỡ, nhưng mà phối hợp thành một bộ như vậy…
Tô Minh Châu nhìn chằm chằm chúng nó, sững sờ chớp chớp mắt, thật lâu sau nàng mới ấn ấn khóe miệng, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình một lần nữa.
Nếu như lúc trước gặp phải, Tô Minh Châu nhất định sẽ không nhịn được chế giễu một phen, sau đó không thèm để tâm, gọi cung nữ tranh thủ thời gian ném sang một bên. Thế nhưng hôm nay bởi vì phụ mẫu vừa mới trở về, tâm trạng nàng thật sự rất vui, lại thêm mấy ngày gần đây biểu hiện của Triệu Vũ Thần vô cùng dịu dàng lễ độ, nàng cũng không thể quá không lễ phép, vì vậy chỉ lắc đầu, cười nói: “Bệ hạ hỏi các nàng xem bộ y phục này ngài chọn có ổn không?”
Triệu Vũ Thần nghe vậy dừng lại, quả thật xoay người nhìn về phía hai tiểu cung nữ Tường Vi và Sơn Trà.
Sơn Trà hai má tròn vo, còn lộ ra mấy phần ngây thơ lùi về phía sau một bước, cúi đầu không nói một lời, trái lại Tường Vi bên cạnh dáng người yểu điệu, rũ đôi mắt xuống, giọng nói nũng nịu: “Ánh mắt bệ hạ thật độc đáo, một bộ y phục này đều là Ti Y cục ngàn chọn vạn tuyển, phí hết bao nhiêu nhân lực chuyên làm cho chủ tử, tất nhiên là không giống bình thường.”
Lời nói cố ý như thế, đừng nói bây giờ, cho dù là lúc không có thuật đọc tâm trước kia chỉ sợ cũng không lừa gạt được hắn. Triệu Vũ Thần nhíu lông mày, không nói lời vô ích, trực tiếp tập trung tinh thần ––
Vừa mới lắng nghe, âm thanh của tiểu cung nữ Sơn Trà đang cúi đầu không nói lời nào kia đột nhiên vang dội truyền tới: [Không được không được không được! Xấu chết mất! Xấu chết mất!]
Triệu Vũ Thần nghe tiếng kêu sợ hãi vang lên thì đột nhiên cứng đờ, trong tai còn còn hơi lâm râm đau nhức, lui lại một bước rồi mới nghe được âm thanh bị che giấu dưới tiếng kêu sợ hãi vừa rồi, là tiếng lòng của cung nữ Tường Vi vừa mới ca ngợi hắn, nhìn gương mặt đầy vẻ không an phận:
[Bệ hạ đang lúc nhiệt tình, không khen ngợi để vòi vĩnh thì thôi… còn không biết cảm kích nữa… Hừ, sớm muộn gì cũng thất sủng, uổng phí gia thế dung mạo như vậy… Nếu mắt xanh của ông trời… có thể cho ta…]
Câu nói kế tiếp, Triệu Vũ Thần không cần lắng nghe cũng đoán được đều là mấy lời ngông cuồng phản chủ, hắn nhíu lông mày, không để ý đến nàng ta nữa, chỉ cúi đầu thẳng thân, giọng điệu uy nghiêm hỏi Sơn Trà bên cạnh: “Ngươi nói lại xem, y phục trẫm chọn không đẹp chỗ nào? Đừng sợ hãi, cứ ăn ngay nói thật là được!”
“Bệ hạ, bệ hạ chọn áo và váy đều đẹp… chỉ là, chỉ là phối cùng với nhau thì… thì…” Sơn Trà bị dọa đến run rẩy, âm thanh đáp lại cũng càng ngày càng nhỏ, khóc nức nở, nói xong lời cuối cùng, thậm chí còn quỳ xuống, giống như Triệu Vũ Thần tức khắc sẽ hỏi tội nàng vậy.
Trong bốn tiểu cung nữ, Tô Minh Châu thích nhất là Sơn Trà nhỏ tuổi nhất này, trong lòng không thích nhất chính là Tường Vi một lòng “vươn lên” kia, chỉ là ai cũng có chí hướng riêng, ý muốn vươn lên này cũng không coi là sai lầm gì.
Cũng chính bởi vì vậy nên khi Tường Vi khom người quyến rũ, mặc dù Tô Minh Châu cảm thấy khinh thường nhưng cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không nói một lời. Lúc này nhìn thấy Triệu Vũ Thần làm khó tiểu cung nữ Sơn Trà mà mình luôn thích, nàng lập tức ngồi không yên, đứng dậy mở miệng: “Ánh mắt thẩm mỹ của ngài thật chẳng ra sao cả, vậy mà không cho người khác nói hay sao?”
Nói xong, Tô Minh Châu đỡ lấy đầu tóc mới chải một nửa đi tới, giữ cái váy mã diện hoa lựu đỏ lại, tiện tay nhặt thêm chiếc áo lụa trắng Vân Nam thêu cỏ huyên vàng trên vạt áo, ném cả cho Sơn Trà: “Đừng lo lắng, đi ủi phẳng đi, lát nữa ta muốn mặc bộ này!”
Sơn Trà luống cuống tay chân nhận lấy, lập tức lui xuống mấy bước, dáng vẻ như trút được gánh nặng kia thật giống như vừa mới chạy thoát khỏi miệng cọp.
Triệu Vũ Thần vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn xem, nhỏ giọng giải thích: “Không phải trẫm trách nàng ấy, chỉ thật lòng muốn hỏi tại sao hai món này phối với nhau lại không ổn thôi…”
Thế nhưng lúc này nói lời này ai mà tin? Triệu Vũ Thần giải thích hai câu, thấy không có ý nghĩa nên ngừng miệng, quay lại ngồi trên giường nhỏ, chờ Tô Minh Châu chải xong búi tóc, mấy tiểu cung nữ đều lui xuống, hắn mới nâng chén trà, nói chậm rãi: “Cung nữ kia tên là Tường Vi à? Trẫm thấy nàng ta lòng dạ không ngay thẳng, không phải người tốt. Người trong cung của nàng, trẫm đuổi thì không cho nàng mặt mũi, đợi ngày mai nàng đổi nàng ta đi đi.”
Tô Minh Châu nghe vậy trái lại sững sờ, lòng hơi nghi ngờ hắn nhớ sai tên: “Tường Vi? Bệ hạ đang nói người mặc váy xanh lục kia à? Nàng tên là Sơn Trà.”
“Trẫm phân biệt rất rõ ràng.” Triệu Vũ Thần hơi cao giọng, dáng vẻ có chút không vui: “Chính là người mặc váy hồng phấn, dáng người cao cao, mới vừa rồi còn đổi trắng thay đen, muốn lấy lòng trẫm.”
Mặc dù Triệu Vũ Thần có chút tức giận, Tô Minh Châu thấy thế lại nở nụ cười, mở miệng nói: “Thì ra ngài có thể nhận ra nàng đang cố ý lừa gạt ngài à?”
“Nàng nói gì vậy? Trẫm không phải là người dễ bị dụ như vậy!” Sắc mặt Triệu Vũ Thần lạnh nhạt, âm thầm cảm thấy không cam lòng. Trước kia Thục Phi và đám người Thái phó là vì ấn tượng ban đầu khiến hắn phán đoán lầm, hơn nữa bọn họ trăm phương ngàn kế đảo lộn đúng sai, một kẻ hèn Tường Vi làm sao so sánh được? Chỉ như vậy đã muốn lừa gạt hắn?
“Được thôi, nếu bệ hạ đã không thích, sau này thần thiếp không gọi nàng vào điện hầu hạ là được!” Tô Minh Châu cũng không quan tâm lắm, chỉ thuận miệng đồng ý, mặt khác đứng trước gương lưu ly, cầm các loại trâm ướm lên tóc so sánh, tự hỏi là dùng trang sức san hô đỏ đẹp hơn hay là dùng bộ ngọc trai này lịch sự tao nhã hơn.
“Dùng san hô đỏ đi, da nàng trắng như vậy, dùng màu đỏ mới tôn lẫn nhau lên.” Triệu Vũ Thần bên cạnh chợt mở miệng.
Tay Tô Minh Châu khựng lại, mặc dù Triệu Vũ Thần nói lời này đột ngột nhưng đương nhiên nàng cũng không nghĩ đến chuyện hão huyền như thuật đọc tâm.
Nàng không hề nghi ngờ hắn, chỉ cho rằng Triệu Vũ Thần từ trong động tác của nàng mà đoán được tâm tư. Đứng so sánh hồi lâu, nàng cũng cảm thấy quả thật san hô đỏ thích hợp hơn một chút, đáp lời hắn một tiếng rồi cài trâm san hô lên tóc.
Nói đến da trắng, Triệu Vũ Thần bỗng nhớ đến hôm qua, trước khi Tô Tướng quân đi, tiếng lòng còn quan tâm đến làn da bị cháy nắng của Tô phu nhân.
Siêu phẩm Thái úy chiến công hiển hách, binh quyền trong tay, chưởng quản binh mã trong thiên hạ, trước mặt Hoàng đế vẫn còn lòng dạ nghĩ đến son phấn của phu nhân nhà mình. Nếu là lúc trước, chỉ sợ Triệu Vũ Thần cũng không thèm để ý đến, thậm chí còn cười nhạo Tô Tướng quân chỉ lo nhi nữ tình trường…
Nhưng giờ phút này, nhìn Tô Minh Châu đang thong thả trang điểm trước gương, Triệu Vũ Thần chợt như hiểu rõ điều gì, cảm giác khoảnh khắc này, dù thời gian ngắn ngủi, bình lặng nhưng cũng vô cùng nhàn hạ, an lòng.
“Lúc trước là trẫm nhìn người không rõ, không biết đã lãng phí mất bao nhiêu thời gian, giờ nghĩ đến thường hối hận không thôi, cũng may trời cao phù hộ, trẫm lạc đường nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại được.”
Nói xong, Triệu Vũ Thần thở dài một tiếng, khẽ ngẩng đầu, trên mặt là vẻ thật lòng mong đợi: “Minh Châu, giữa hai chúng ta, không kể đến quá khứ, nếu có thể phu thê tôn trọng nhau, ở bên nhau cả đời giống như Thái úy và phu nhân, vậy cũng xem như không uổng kiếp này.”
Nghe lời này, bàn tay Tô Minh Châu bỗng nhiên run lên một cái, trâm san hô chưa kịp cài chặt vào tóc lập tức rơi xuống, một tiếng vang lanh lảnh cất lên, vỡ nát trên nền gạch vàng.