Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 39:
Edit: Rine
Triệu Vũ Thần nói chuyện không chút lưu tình, mà lúc này Đổng Thục phi cũng không đoán được bệ hạ đang nín cười. Nàng chỉ thấy bệ hạ vô cùng nghiêm túc, thậm chí vẻ mặt còn hơi rối rắm, vì thế tự cho rằng hắn đang bất mãn với Tô Minh Châu ngang ngược, phách lối nhưng vì Tô gia nên không thể không nhịn.
Nghĩ như vậy, mặc dù bị Tô Minh Châu trào phúng thẳng thừng, trong lòng đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng sắc mặt Đổng Thục phi trái lại càng tỏ ra dịu dàng hơn. Nàng vượt qua Tô Minh Châu, cúi đầu đi đến trước mặt Triệu Vũ Thần, giọng điệu nhỏ nhẹ lại ôn tồn: “Liên tiếp mấy ngày không gặp bệ hạ, nay thấy long thể ngài bình phục thì thần thiếp cũng yên tâm.”
Triệu Vũ Thần ngẩng đầu nhìn Thục phi giả vờ, trên mặt không biểu lộ gì, chỉ lẳng lặng phân tích suy nghĩ trong lòng.
Lúc trước, khi không có thuật đọc tâm, đám người quanh hắn hầu như mỗi kẻ đều là hiền lương thục đức, nét mặt trung thành, nhìn lướt qua hoàn toàn không ai có vẻ như giả vờ, mà hắn cũng chưa từng nghĩ tới tỉ mỉ phân tích thật giả trong đó. Bây giờ có được dị thuật này, hắn càng hiểu thấu đáo rằng lòng người khó dò, dựa vào việc nghe tiếng lòng sau đó quan sát cử chỉ biểu hiện bên ngoài, thời gian lâu dần, hắn lại có thể nhìn ra rất nhiều chi tiết mà trước kia không hề phát hiện.
Ví dụ như Thục phi đầy mặt quan tâm lúc này, trên mặt có vẻ như không khác biệt so với dĩ vãng nhưng tỉ mỉ so sánh thì có thể nhìn ra nhiều hơn mấy phần ân cần, có chút không hợp với tác phong xuất trần đúng mực xưa nay của nàng ta. Có lẽ là bởi vì dạo này hắn cố ý xa lánh, thêm vào chuyện lúc Lý Quân Nhâm bị bắt giam, Đổng gia không biết mình có bị liên lụy hay không, vậy nên trong lòng nàng ta tồn tại bất an…
Đủ loại chuyện nhỏ vụn vặt này, nếu hắn có thể lưu ý hơn thì cho dù trước đó không có thuật đọc tâm cũng có thể nhiều ít nhận ra dấu vết. Xem ra, lúc trước bởi vì phụ hoàng dặn dò hắn rằng Thái phó tuyệt đối trung thành nên mười mấy năm qua hắn đều tin tưởng không chút nghi ngờ, dẫn tới cũng không sinh lòng đề phòng với Thục phi xuất thân từ Đổng gia, vô cùng tin cậy nàng ta. Thật ra, rốt cuộc là do hắn quá mức tin người, không hiểu lòng người trước giờ đều không hề đơn giản.
Đủ loại suy nghĩ trong lòng chợt lóe lên, trên mặt Triệu Vũ Thần lại chỉ rất thản nhiên, thậm chí còn hơi cười gật đầu: “Thân thể trẫm đã không còn vấn đề gì, làm phiền ngươi nhớ kỹ rồi.”
“Thần thiếp không dám.” Đổng Thục phi khuỵu gối khom người, vẻ mặt thành khẩn: “Thần thiếp thẹn khi ở Phi vị mà không lập được công lao gì cho quốc gia xã tắc, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy sâu sắc hổ thẹn…”
Lời khiêm tốn thế này không phải Triệu Vũ Thần chưa từng nghe người khác nói, chẳng qua sau khi có thuật đọc tâm, một mặt nghe suy nghĩ tư lợi trong lòng của đám người này, mặt khác lại nghe lời nói dõng dạc như thế, hắn luôn cảm thấy vô cùng buồn cười. Cố nén trào phúng hiện lên ánh mắt, đang định nói gì đó thì bên tai chợt truyền đến tiếng cười nhạo lanh lảnh của Tô Minh Châu:
[Xùy, một phi tử như ngươi thì có thể lập được công lớn gì cho xã tắc nước nhà chứ? Cảm thấy hổ thẹn với Phi vị thì ngươi tự hàng phân vị đi, vị trí từ Cửu Tần trở xuống đều còn trống, cho ngươi hết đấy. Ta thấy ngươi thẹn vì Phi vị quá thấp, muốn vượt qua cả Hoàng Quý phi để trực tiếp thăng lên Hoàng hậu thì có…]
Nghe lời này, Triệu Vũ Thần rốt cuộc không nhịn nổi ho nhẹ một tiếng, dĩ nhiên hắn cũng cảm thấy Thục phi giả vờ giả vịt thật buồn cười nhưng không nhịn nổi là bởi vì Minh Châu “thẳng thắn thành thật” như vậy. Hắn há hốc mồm, lời nói vốn đã chuẩn bị tốt lại bị ngắt ngang như thế, lập tức cảm giác có chút không thốt ra lời.
Đổng Thục phi một phen khiêm tốn xong, thật lâu vẫn chưa được ai phối hợp đáp lại, nhất thời hơi xấu hổ luống cuống, đành đứng sửng sốt tại chỗ. Sau đó tự tìm một cái bậc thang cho mình, quay người nói với Tô Minh Châu: “Ít ngày nữa Tô Tướng quân sẽ khải hoàn về triều, Quý phi có thể cả nhà đoàn viên với cha mẹ, thật là một chuyện đáng mừng.”
Tô Minh Châu nhíu mày: “Đa tạ, đa tạ.”
“Tô Tướng quân lập được công lao lớn như vậy, vạn dân kính ngưỡng, lúc này cuối cùng cũng đại thắng trở về, chắc hẳn sẽ tiền đồ thênh thang, lưu danh ngàn đời.”
Tô Minh Châu luôn hành động tùy tâm tùy tính nhưng đối với chuyện ảnh hưởng tính mạng thế này nàng lại vô cùng nhạy bén, lập tức nghiêm mặt mở miệng: “Thân là võ tướng, đây chẳng qua là chuyện thuộc bổn phận mà thôi, Thục phi quá lời.”
Triệu Vũ Thần cúi đầu chậm rãi nếm nước thảo dược, không nói một lời, chẳng bày tỏ ý kiến. Đổng Thục phi len lén nhìn, cảm thấy nắm chắc mười hai phần mười, tự nhủ đoạn giữa có chút không thuận lợi nhưng chuyến này đã thể hiện hoàn mỹ bản thân nàng chịu ấm ức lấy đại cục làm trọng, lại vạch trần Tô Minh Châu phách lối quá phận, Tô gia công cao lấn chủ. Cuối cùng nàng vờ khen Tô gia vài câu, còn vô cùng hiểu ý nói một câu “Đã làm khó bệ hạ”, lúc này mới hết sức hài lòng hành lễ rời đi.
Mấy người dây dưa một phen như thế, đến khi Đổng Thục phi vừa đi, nhóm nội giám trong Thanh Yến viên lập tức nâng mấy thùng cá lớn tới. Mấy con cá hung dữ này tuyệt đối không tìm thấy trong đám cá cảnh dùng để thưởng thức, chúng đều được lấy ra từ nguyên liệu nấu ăn trong Ngự Thiện phòng cả. Vào mùa này, thường ăn những loài cá dữ nhất, cũng chỉ có cá đỏ dạ ở Tương Giang mới cống lên.
Ngụy An tiến lên hành lễ, gọi nhóm cung nhân dâng thùng gỗ lên đằng trước mời bệ hạ và Quý phi xem qua. Trên mặt hắn đầy vẻ nghiêm túc nhưng lời than thở trong lòng không cần lắng nghe cũng đã cực kỳ vang dội ––
[Thật tiếc cho những con cá dạ đỏ ngon như vậy, một năm cũng chỉ cống lên mấy thùng này thôi, trên đường còn bị ngộp chết một nửa. Bây giờ đổ thẳng vào hồ cũng không biết có thể câu lên lại mấy con… Số còn lại ở trong cái hồ cạn này cũng chỉ đành tung tăng rồi chịu chết, đáng tiếc đáng tiếc, chẳng bằng đem đi kho tàu, thịt cá kia vừa tươi vừa không có mùi tanh. Nấu canh thì kém hơn một chút nhưng làm món hấp cũng không tệ, đun trên bếp một lát rồi lấy ra xối dầu nóng lên, xèo xèo xèo, cái mùi thơm kia… Ối giồi giồii ôiii~…]
Trình độ xúc động tập trung miêu tả gợi hình gợi hương kia, ngay cả Triệu Vũ Thần nghe mà cũng có cảm giác thèm nhỏ dãi, không nhịn được suy nghĩ trong lòng, có nên giữ lại mấy con đưa về Ngự Thiện cục trước không thì Tô Minh Châu ở bên cạnh chợt đứng lên, sửa lời nói: “Đừng đổ nữa, bây giờ ta đã mệt mỏi, không câu được, đưa về lại hết đi.”
Dứt lời, Triệu Vũ Thần lập tức nhìn thấy Quý phi xoay người lại khuỵu gối với hắn, giọng nói cung kính thản nhiên: “Bệ hạ đã ở cùng thần thiếp cả ngày, có lẽ cũng mệt mỏi, tiền triều còn bận rộn quốc sự, không dám làm phiền bệ hạ nữa.”
Triệu Vũ Thần nghe vậy khựng lại, chợt cười cười, hắn biết ở trong lòng Tô Minh Châu, lời nói cử chỉ của mình mấy ngày nay đều bị gán tội cố ý nhẫn nhịn lấy lòng, tất cả đều vì công lao của Tô gia nên hắn mới để tâm dung túng, nhường nhịn nàng. Nhưng chính hắn tự biết rõ ràng, dạo gần đây, mỗi buổi sáng triệu kiến các quan viên ở Càn Đức điện, một mặt hắn cố nén khiếp sợ tức giận, mặt khác phải ghi nhớ đạo lý nước quá trong ắt không có cá, giữa những tiếng lòng lộn xộn ồn ào, phải cẩn thận phân biệt ra ai có thể tin dùng được, hắn không dám mảy may lười biếng, đó mới thật sự là miễn cưỡng kiên trì, khiến thân thể và tinh thần hắn mệt mỏi không thôi.
So sánh với nhau thì sau khi ăn trưa xong, hắn đến tìm Tô Minh Châu tính cách cởi mở, tùy ý, thỏa thích cùng nàng chơi đùa những hoạt động không ảnh hưởng toàn cục. Cho dù Quý phi không hề tôn trọng hắn, hơn nữa ngoài mặt hay trong lòng cũng thường thể hiện ghét bỏ nhưng chẳng hiểu sao nhờ đó mà hắn có thể thả lỏng hơn, tạm thời thoát khỏi trói buộc quy củ của quân vương một nước, tìm được chút thời gian yên lòng, thậm chí là vui vẻ.
Vì duyên cớ đó, Triệu Vũ Thần làm như không nghe hiểu lời Tô Minh Châu, cũng đứng lên nói: “Vậy cũng được, lúc này nắng gắt, trẫm với nàng trở về nghỉ ngơi một lát.”
Tô Minh Châu nghe vậy, không nhịn được mở miệng: “Bệ hạ tội gì phải thế? Thục phi khéo hiểu lòng người, lại còn dịu dàng quan tâm, tốt hơn hẳn ta, ngài nên đi Quan Sư cung mới phải.”
Ngụ ý chính là ta đều hiểu cả, ngươi không cần tiếp tục giả vờ để gạt ta, hoàn toàn có thể làm những gì ngươi thích.
Triệu Vũ Thần nghe vậy nhìn về phía nàng, giọng điệu bình tĩnh, vô cùng đứng đắn: “Thục phi có lòng dạ lớn, tâm tư sâu nặng, kém xa nàng trong sáng, phóng khoáng, nàng nói như vậy thật là quá mức khiêm tốn.”
[Ồ! Vừa mới còn nói là thông cảm hiểu ý, dịu dàng hiền thục cơ đấy, người ta vừa xoay mặt đi đã thành tâm tư sâu nặng, sao lời gì ngươi cũng nói được…]
Triệu Vũ Thần nghe tiếng lòng như thế, ngẩng đầu nhìn nàng đang tỏ vẻ khinh thường lộ liễu, một hồi lâu, hắn chợt thở dài một hơi, trầm giọng: “Minh Châu, ta và nàng quen nhau từ nhỏ, cũng có tình cảm hơn mười năm, làm sao nàng lại nghĩ ta đến nỗi…”
Tô Minh Châu nghe vậy bỗng nhiên dừng lại, vốn muốn nói mấy lời trào phúng nhưng không ngờ nhất thời có chút không nói nên lời.
Thật ra cũng đúng thôi, nàng là một người bình thường, cũng không phải trời sinh đã chanh chua, lấy oán giận người khác làm niềm vui, chẳng qua từ lúc nàng tiến cung về sau, Triệu Vũ Thần lên ngôi thì giống như quy củ tu thành tinh, chuyện gì cũng nhìn nàng không vừa mắt. Nàng đổi chút đồ trang trí tươi sáng trong điện – hắn không vui, mùa hè nóng bức nàng vén ống tay áo đến cùi chỏ – hắn nói không đủ “trang trọng”, ngay cả việc nàng mặc y phục gọn gàng để bắn tên, luyện kiếm tại hậu viện mà hắn cũng phải nói mấy lời làm mất thể thống.
Vốn dĩ Tô Minh Châu tiến cung phải kiêng kỵ nhiều thứ nhưng nàng xuất thân từ Tô gia, được Hoàng gia nể nang, vì vậy nàng dứt khoát vứt bỏ một chút chần chờ còn sót lại, mặc kệ quy củ khắt khe thế nào cũng không thể để người khác lấn lướt trên đầu nàng. Từ đó, nàng cũng có tiếng là không biết lễ nghi, nông cạn thô tục, lại thêm Đổng Thục phi bên kia tận dụng mọi cơ hội hất nước bẩn lên người nàng, câu chuyện cứ thế nửa thật nửa giả, thấy Triệu Vũ Thần tin tưởng, nàng cũng lười giải thích.
Bởi vì như vậy, từ sau khi nàng tiến cung, chưa đến ba tháng thì tình cảm thanh mai trúc mã ban đầu của hai người đã trở thành gặp nhau là ghét. Nói thế nào thì nàng cũng là người sống hai đời rồi, lại có kinh nghiệm và kiến thức đúc kết ngàn vạn năm ở hiện đại, vậy nên đối đầu với một tiểu Hoàng đế từ nhỏ đã bị dạy bảo “khoan hậu nhân đức” làm sao có thể chịu thua thiệt được? Bất kể Triệu Vũ Thần nói cái gì với nàng, nàng đều có rất nhiều lý lẽ để đáp lại, hơn hai năm này, gần như đã nuôi thành thói quen của nàng.
Thế nhưng tình hình lúc này không đúng, Hoàng đế vốn dĩ ghét bỏ, bất mãn nàng đủ thứ nay lại bỗng nhiên thay đổi thái độ, không những không chủ động gây sự mà khi nàng cố ý chống đối đều bày ra vẻ mặt điềm đạm, nhường nhịn khắp nơi. Tính tình gặp mạnh thì mạnh, gặp mềm thì mềm hơn của Tô Minh Châu dần dần lộ ra, đối với Triệu Vũ Thần tỏ vẻ yếu thế như vậy, nàng thật sự không có cách nào tiếp tục ngang ngược nói ra lời hung hăng cả.
[Thôi vậy, dù sao ta ở trong cung này cũng không được mấy ngày nữa, chờ cha giao binh quyền xong, khi đó tất nhiên ngươi sẽ không còn giả vờ nữa, lúc này cần gì vội vàng chứ?] Nghĩ như vậy, Tô Minh Châu thoải mái hẳn, nuốt lời định nói xuống, sảng khoái đồng ý.
Không ở được mấy ngày nữa?
Cái gì gọi là không ở được mấy ngày nữa? Triệu Vũ Thần nghe câu tiếng lòng này, vẻ mặt chợt cứng lại, hắn nhíu lông mày, đang định hỏi thăm rõ ràng thì ngoài đình có nội giám vội vàng tiến vào, quỳ dưới thềm cung kính báo: “Bẩm bệ hạ, Lương Vương hồi kinh.”