[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Chương 35


Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 35:

Edit: Rine
 
“Ngươi thật sự kém xa Quý phi!”
Lời này vừa thốt ra, mặc dù bản thân Triệu Vũ Thần đúng là nghĩ như vậy nhưng sau khi Tô Minh Châu liếc mắt với Thái hậu lại cảm thấy đây là một câu nói mát, cũng không quá để tâm.
Trái lại Thái hậu cảm thấy sau khi bệ hạ nói mát xong sẽ bổ sung thêm câu gì đó khiến Tô Minh Châu bối rối nên có lòng ngăn cản một câu: “Quý phi, Thục phi đều có ưu điểm riêng. Một người thì cởi mở, một người thì cẩn thận, từ đầu đã không thể so sánh với nhau.”
Câu nói này nhìn bề ngoài có vẻ là nói giúp Thục phi nhưng làm sao Tô Minh Châu lại không nghe ra là Thái hậu đang cố ý bắc một cái thang cho nàng? Lập tức hiểu chuyện uốn cong gối, khóe miệng cười tủm tỉm đáp một câu: “Tạ Thái hậu khích lệ.”
Bởi như vậy, Đổng Thục phi lại cảm thấy khen cả hai bên thì không phải là lời khen, nghe xong càng cảm thấy khó chịu hơn nhưng Thái hậu đã nói như vậy, cho dù trong lòng nàng có bực bội như thế nào thì ngoài mặt cũng đành phải hành một lễ nhỏ, cắn răng nhận lấy lời này: “Bệ hạ nói phải, Thái hậu quá khen.”
Phương Thái hậu nghe vậy gật đầu, trên mặt không nhìn ra chút nào cố ý, sau khi dứt lời lập tức quay về phía Tô Minh Châu nói: “Náo loạn chuyện này hồi lâu, ai gia đã mệt mỏi, xem dáng vẻ Bảo Nhạc còn chưa muốn buông tay, bây giờ không cho con bé chơi diều sợ là nó không chịu bỏ qua, vậy thì Quý phi con đi giúp con bé thả một lát.”
[Tính tình có cáu kỉnh hơn nữa thì cũng là cung phi, lúc nào cũng hờn dỗi với bệ hạ thì bản thân con được lợi gì đâu? Không thể vui vẻ với nhau thì tốt nhất nên cách xa một chút.]
Bảo Nhạc tuổi còn nhỏ nên không hiểu dụng ý của mẫu hậu, nghe vậy thì kiên quyết lắc đầu: “Không cần Quý phi giúp đỡ con, con muốn tự mình thả.”
Ngược lại Tô Minh Châu ít nhiều có chút hiểu rõ tâm tư của Thái hậu, mặc dù nàng cố ý để Triệu Vũ Thần chán ghét mình nhưng cũng không muốn chọc bệ hạ tức giận trong cung của Thái hậu, còn phải làm phiền Thái hậu nói tốt giúp nàng, vì thế cúi đầu nói với Bảo Nhạc: “Ta không tự mình ra tay, chỉ hướng dẫn cho công chúa thả như thế nào thôi được không?”
Bảo Nhạc nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, hai người được Thái hậu cho phép, hành lễ cáo lui xong cùng nhau cầm diều trở lại trong vườn.
Thái hậu thấy thế, biết dáng vẻ Thục phi đây nhất định là có lời muốn nói, bà không muốn để Thục phi lại nói ra lời gì kéo mình và Bảo Nhạc dính vào nên cố ý lui lại, ngồi xuống trong đình cách hành lang vừa nãy không xa, cho người dâng lên một chén trà, nhìn Quý phi dạy Bảo Nhạc chơi diều như thế nào.
Kể từ đó, trong nháy mắt, trên hành lang chỉ còn lại hai người Triệu Vũ Thần và Đổng Thục phi đứng tại chỗ, hắn ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, Quý phi và Bảo Nhạc ghé vào một chỗ trong vườn, nói cười vui vẻ, mẫu hậu ngồi trong đình nhìn xa xa, gương mặt đầy vẻ từ ái, hình ảnh ba người giống như người một nhà, hài hòa kỳ lạ…

Mới vừa rõ ràng là hắn nói lời thật lòng, mẫu hậu và Quý phi không có một ai cảm kích thì thôi, lúc này lại còn bỏ lại một mình hắn đứng với Thục phi Đổng thị tâm tư sâu nặng, trong ngoài khác biệt kia! Hai cái người dưng này!
Cảm giác này vừa sinh ra, Triệu Vũ Thần càng nhíu mày bất mãn hơn, Đổng Thục phi bên cạnh phát hiện hắn không vui, theo ánh mắt hắn nhìn thấy Tô Minh Châu, trong lòng lập tức không nhịn được thở dài một hơi.
[Bệ hạ vẫn chán ghét Tô thị, quả nhiên mới rồi là nói mát.]
[Thế nhưng thái độ của bệ hạ thật sự có chút không bình thường… Không, tổ phụ nói mấy ngày nay ngay cả ông bệ hạ cũng xa lánh, thế nên không phải nguyên do từ hậu cung, vậy thì tất nhiên là Đổng gia ở tiền triều xảy ra chuyện mới liên lụy đến mình.]
[Chẳng lẽ là Lý Quân Nhâm ở trong ngục đã nói cái gì? Cũng không đúng, hắn đã đổ, nếu là kẻ thông minh thì không nên làm liên lụy đến người bên ngoài… Chỉ là không biết rốt cuộc thì lúc trước chỗ hắn đã xảy ra bất trắc gì…]
Bố chính sứ Quân Châu – Lý Quân Nhâm? Triệu Vũ Thần nghe được cái tên này thì trong lòng khựng lại. Đợt đánh giá quan viên này, trong số những quan viên bị hắn ra lệnh nhốt vào ngục, kẻ khác thì không nói nhưng hai người Tri châu Thương Châu – Trịnh Hạc và Bố chính sứ Quân Châu – Lý Quân Nhâm là có chức quan cao nhất, cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nhất.
Hai người kia đều là lão thần Tiên đế trọng dụng, cũng là người thời trẻ đã nổi danh tác phong trong sạch, có khí tiết lớn, đặt quyền lợi chung lên trên lợi ích riêng, thậm chí vì đại nghĩa diệt thân, thật sự là đã cống hiến không ít.
Sáng nay Long Ảnh vệ đã điều tra rõ, chuyện Trịnh Hạc tham dự vào vụ án gian lận thi cử chẳng qua là một hiểu lầm, hắn chỉ là một người biết chuyện không báo, lại còn bởi vậy mà lo lắng, tự trách hơn mười năm, có thể coi là vô tội.
Nhưng Lý Quân Nhâm này quả nhiên đúng là sâu mọt của quốc gia, thân là thư đồng của phụ hoàng, rõ ràng cũng đã lập nghiệp bằng công lao cứu trợ thiên tai, thế nhưng sau khi nhậm chức Bố chính sứ Quân Châu lại thành gan to bằng trời, dám đứng giữa kiếm lời túi riêng bằng bạc và lương thực cứu trợ, còn ăn bớt tận một nửa!
Bây giờ bên Chu Chính Trắc thẩm tra ra tội trạng này đã đủ để tịch thu tài sản cả nhà hắn, chứ đừng nói tới việc Long Ảnh vệ không dám ra tay quá ác độc, vì thế vẫn chưa hỏi ra tội khác.
Chỉ là, Lý Quân Nhâm có dính dáng gì tới Đổng gia? Vì sao Thục phi lại phỏng đoán như vậy?
Triệu Vũ Thần nhíu mày suy nghĩ một lát, lập tức nhớ ra, không sai, thật là có liên quan đến nhau!
Phu nhân của trưởng tử Đổng Chính nhà Thái phó chính là thân muội của Lý Quân Nhâm! Hai nhà Đổng gia và Lý gia là thông gia mấy chục năm, chỉ là việc này đã từ rất lâu rồi, vài thập niên trước, nếu không phải trùng hợp nghĩ đến thì sẽ không có ai đặc biệt nhắc lại cả.

Sau khi vừa nghĩ đến đây, Triệu Vũ Thần cũng nhân tiện suy nghĩ thêm một chút, Thái phó sinh hai nhi một nữ, trưởng tử cưới muội muội của Lý Quân Nhâm, nhị tử Đổng Nghiêm – cũng chính là phụ thân của Thục phi… cưới nữ nhi của Thanh Nguyên Hầu gia, còn nữ nhi Đổng gia lại đi sớm nên nhất thời không nhớ được đã gả đi đâu.
Nếu nói điều này coi như trùng hợp, vậy trong số nhi nữ đã trưởng thành do hai chi Đổng Chính, Đổng Nghiêm kia sinh ra, Đổng Kỳ Thư là Thục phi của hắn thì không cần phải nói, những người còn lại cưới gả cũng đều là kéo bè kết phái. Ngay cả một người xuất thân nghèo khó trong sạch, thậm chí hôn sự trong dòng họ để thân càng thêm thân, dư thừa vô dụng cũng không có!
Như thế tính ra không kể đến môn sinh, bằng hữu cũ thì Thái phó Đổng Phong chỉ cần dựa vào những nhà thông gia này là đã có rất nhiều mối quan hệ dính líu. Hơn nữa, không biết trong tối còn lôi kéo được nhiều ít bao nhiêu, nếu muốn động tới Đổng gia quả thật chính là kéo một sợi tóc động tới toàn thân, đủ để liên lụy hết nửa triều đình!
Còn Tô gia tay cầm trọng binh, nuôi địch tự nâng cao địa vị bản thân, không thể không phòng trong miệng Thái phó thì sao? Bản thân Tô Chiến thì không cần phải nói, xuất thân dân gian, cưới đích nữ của Tương gia phòng thủ ở Tây Bắc, gần như được xem là một nửa ở rể, vậy cũng chẳng qua chỉ là một Bưu Kỵ Tướng quân lục phẩm, sau này dựa vào công lao trong quân từ từ lập nghiệp. Trưởng tử Tô Minh Quang lại cưới nữ nhi của một thuộc hạ bằng hữu cũ. Nhị tử Tô Minh Lý nghe nói là thân thể gầy yếu, trên danh nghĩa gửi tại cửa Phật nên tới giờ vẫn chưa từng bàn bạc hôn sự. Còn lại Tô Minh Châu và Tô Minh Lãng thì càng không cần nhắc đến, chỉ có một mình Tô Minh Châu là Quý phi, hơn nữa lại do phụ hoàng chỉ định khi còn sống, cũng không phải là Tô gia chủ động mưu tính.
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Vũ Thần càng thâm sâu hơn. Khi phụ hoàng còn sống kiêng kỵ Tô gia như vậy tất nhiên là bởi vì binh quyền, thế nhưng lẽ nào phụ hoàng chưa từng nghĩ tới các văn thần tay không binh quyền cũng có thể dùng ngôn từ xảo quyệt, sắc mặt niềm nở để mượn tay Đế vương diệt trừ phe đối lập ư?
“Bệ hạ, lo âu sẽ tổn hại sức khỏe, nếu đã gác lại chính vụ, chi bằng tranh thủ tận hưởng nửa ngày nhàn rỗi, chớ uổng phí cảnh xuân.” Thục phi nheo mắt nhìn sắc mặt Triệu Vũ Thần, mặc dù trong nội tâm có rất nhiều tính toán nhưng trên mặt vẫn là một vẻ dịu dàng, điềm tĩnh.
Triệu Vũ Thần lấy lại tinh thần, lộ ra ý cười ôn hòa, ánh mắt phức tạp nói: “Thục phi đạm bạc quả dục, vân tâm nguyệt tính[1], không thẹn là tôn nữ do Thái phó tự mình dạy bảo.”
[1] Hai thành ngữ “Đạm bạc quả dục” và “Vân tâm nguyệt tính” đều có ý hình dung tâm tình điềm đạm, không màng danh lợi.
Đổng Thục phi nghe vậy ánh mắt sáng lên, lập tức nhân tiện thử dò xét: “Vâng, thần thiếp nhớ rõ khi còn bé ở nhà, tổ phụ thường nhắc qua đợi sau này cáo lão về làm ruộng vườn, sống thong thả tự do, đỡ phải ngày đêm lo lắng bị người khác gièm pha.”
Người khác gièm pha.
Triệu Vũ Thần chậm rãi suy nghĩ bốn chữ này, chỉ cong cong khóe miệng cười như không cười.
Nếu Đổng gia và Lý Quân Nhâm chỉ là quan hệ thông gia bình thường, giờ phút này Thái phó và Thục phi tuyệt đối sẽ không lo lắng như vậy. Nghĩ đến có lẽ trước đó Đổng gia và Lý Quân Nhâm dính líu quá sâu, đã giở không ít thủ đoạn trong âm thầm, như thế xem ra về sau còn phải gọi Chu Chính Trắc thẩm tra thật kỹ, nói không chừng còn có thể có chút tiến triển.

Nghĩ như thế, trái lại Triệu Vũ Thần cảm thấy vui mừng. Lúc trước, mặc dù hắn đã nghe được Thái phó vu hãm trọng thần, khi quân võng thượng, lấy việc công mưu đồ lợi riêng nhưng chẳng qua cũng chỉ là một mình hắn biết mà thôi.
Ngay cả Lý Quân Nhâm bây giờ có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực nhưng trong triều vẫn có không ít thần tử và Ngự sử dâng tấu nói hắn lạm dụng tư hình, không hợp quy củ lễ pháp, chính là dấu hiệu của hôn quân bạo quân. Hắn phải dùng uy thế Đế vương mới miễn cưỡng áp chế được.
Một tên Bố chính sứ nhị phẩm đã có phản ứng kịch liệt như thế huống chi là quan văn đứng đầu như Thái phó?
Hắn muốn trị tội Đổng gia, nhất định phải có được chứng cứ buộc tội quan trọng, nói không chừng tên Lý Quân Nhâm trước mắt này lại là một lỗ hổng.
Vừa nghĩ thế, Triệu Vũ Thần cố ý lộ ra mấy phần trầm tư trên mặt, ngưng hồi lâu mới tỏ vẻ do dự trấn an: “Thái phó là trọng thần ba triều, trung thành tuyệt đối, khó tránh khỏi sẽ có vài lời đàm tiếu, chỉ là nói xấu hãm hại mà thôi, đừng để ý.”
[Quả nhiên là Lý gia đã nói gì đó!]
“Bệ hạ thánh minh.” Giọng nói Đổng Kỳ Thư dịu dàng, mềm mại như cũ nhưng tiếng lòng lại vô cùng quả quyết——
[Chỉ là không biết đã nói nhiều hay ít, không được rồi! Phải lập tức nói cho tổ phụ tính toán sớm! Không thể giữ lại Lý gia nữa!]
Nghe tiếng lòng như thế, Triệu Vũ Thần chỉ hơi rũ mắt xuống, vẻ mặt tự nhiên như thường.
Không làm thì sẽ không sai, lúc này, càng muốn làm cái gì thì càng dễ lộ ra sơ hở. Đã qua nhiều năm như vậy, hắn cũng không cần sốt ruột nhất thời, cứ từ từ sớm muộn gì cũng biết Thái phó và Đổng gia tuyệt đối trung thành của hắn đến cuối cùng thì dáng vẻ bên trong như thế nào.
“Tuổi tác Thái phó đã cao, bệnh phong hàn trên người vừa mới khỏi, ngày thường ngươi cũng nên khuyên nhủ ông nhiều hơn, chớ hao phí tinh thần quá mức, dưỡng sinh tích phúc mới là điều nên làm.” Triệu Vũ Thần nhìn Đổng Thục phi, sắc mặt càng thêm ôn hòa.
Đổng Thục phi thấy thế cũng thả lỏng hơn, vội vàng cúi người tạ ơn. Sau đó Triệu Vũ Thần bảo nàng trở về nghỉ ngơi, bởi vì sốt ruột hồi cung truyền tin về nhà nên Thục phi cũng không ở lâu, lập tức cung kính nghe theo.
Nhìn bóng lưng Thục phi biến mất tại khúc quanh của hành lang, ý cười trên khóe miệng Triệu Vũ Thần mới chậm rãi thu lại, dần dần chuyển thành vô cùng lo lắng.
“Mẫu hậu! Hoàng huynh! Hai người nhìn nè!” Sau lưng truyền đến tiếng Bảo Nhạc vui sướng gọi.
Triệu Vũ Thần nghe vậy xoay người, nhìn vào trong vườn một lần nữa, phát hiện con diều chuồn chuồn của Bảo Nhạc đã bay lên, Quý phi đứng ở một bên đang nói gì đó với nàng, cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa.

Triệu Vũ Thần nhìn nét mặt tươi cười này, lập tức không nhịn được đi tới phía trước mấy bước.
Hắn vốn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Tô Minh Châu vốn dĩ xinh đẹp, tươi cười đơn thuần sau khi thấy hắn dần trở thành lạnh nhạt, đề phòng, trong nháy mắt hắn thật sự không biết nên mở miệng như thế nào.
“Hoàng huynh nhìn xem, Quý phi nương nương dạy ta thả chuồn chuồn bay lên!”
Triệu Vũ Thần dừng một chút, cuối cùng gật đầu tán dương theo lời của Bảo Nhạc: “Ừm, từ trước đến giờ Quý phi đều rất thành thạo với những việc này.”
Sắc mặt Tô Minh Châu căng cứng sau đó trở lại thành nhạt nhẽo: “Chút bản lĩnh chơi bời lêu lổng thôi.”
Triệu Vũ Thần dừng một chút, có chút ngượng ngùng cười nói: Thả diều thả đi xúi quẩy, đây là tập tục có từ thời cổ xưa, sao có thể nói là chơi bời lêu lổng chứ?”
Tô Minh Châu chỉ yên lặng nhìn xem hắn, dù chưa mở miệng nhưng Triệu Vũ Thần đã chăm chú nghe được rõ ràng——
[Hừ, trước đó nói ta chơi bời lêu lổng chính là ngươi, lúc này nói tục xưa đuổi xúi quẩy cũng là ngươi, ăn lại thứ đã nôn ra có thú vị không?]
Triệu Vũ Thần nghe vậy thì sững sờ, nghĩ kỹ lại, quả nhiên lập tức vô cùng không tình nguyện nhớ những điều ấy, câu nói này đúng thật là chính miệng hắn nói, nếu như nhớ không lầm thì chính là thời điểm Tô Minh Châu vừa mới tiến cung không lâu!
Khó trách vừa rồi hắn cảm thấy có chút quen tai!
Sau khi nhớ lại, Triệu Vũ Thần cảm thấy có một chút hối hận và thấp thoáng bất an, thở dài một tiếng. Dù sao cũng phải bị sét đánh, sao trời cao không dứt khoát đánh hắn từ sớm đi! Đánh vào trước thời điểm hắn nói ra những lời đó thì đã tốt biết bao!

Tác giả có lời muốn nói:
Trời cao (lạnh lùng): Có thể làm được, thế nhưng không cần thiết.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.