[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Chương 32


Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 32:

Edit: Rine
 
Bất kể trong lòng Tô Minh Châu có khiếp sợ đến nhường nào, nói thẳng ra là lớn bằng trời đi nữa thì cũng không thể ngăn cản Hoàng đế nghỉ ngơi tại cung của phi tần, huống chi Triệu Vũ Thần còn thức thời chu đáo như thế, không cần nàng chuẩn bị chỗ đã chủ động yêu cầu nghỉ ngơi ở giường nhỏ bên ngoài kệ gỗ, như vậy nàng càng không có lý do từ chối.
Tô Minh Châu ngồi trên giường Bạt Bộ rải hoa hải đường xung quanh ở phía trong tẩm điện, những năm gần đây Đại Đào thịnh hành giường Bạt Bộ không chỉ có nóc giường mái cong mà còn có khung chắn bao quanh từng tầng từng lớp. Kiểu giường ban đầu vốn đã như một căn phòng nhỏ đặt ở trong điện, vậy mà còn lắp thêm mấy lớp bao quanh kia vào.
Từ nhỏ nàng đã ngại loại giường ngủ kín mít như vậy, sau này tiến cung còn đặc biệt dặn dò công tượng đặt một bức bình phong ngăn chia trong tẩm điện. Trừ lúc mùa hè thường có nhiều muỗi, thời gian còn lại không bao giờ treo màn ngoài giường cả, nhất là vào buổi trưa, nàng thích không gian thoáng mát, đón lấy ánh mặt trời dưới cửa sổ, sáng sủa ấm áp để ngủ trưa.
Cũng chính bởi vì không có tầng tầng lớp lớp màn che, nàng ngồi trên giường ngẩng đầu một cái là có thể lập tức lờ mờ nhìn thấy hình ảnh bên ngoài kệ trang trí bằng gỗ lim lớn đặt giữa điện, Triệu Vũ Thần được Ngụy Tổng quản và mấy cung nhân hầu hạ cởi áo bào bên ngoài, tháo ban chỉ và trang sức, gỡ hướng quan trên đầu xuống.
Trong thời gian chớp mắt, Triệu Vũ Thần chỉ còn mặt một thân áo lót rộng rãi thoải mái, đi giày vải mềm, đầu tóc xõa ra, thong thả gọi người đưa nước tới rửa tay, rửa mặt. Hắn tình cờ quay đầu chạm phải ánh mắt nàng nhìn tới từ phía sau kệ gỗ, thản nhiên khẽ gật đầu, cười cười: “Nàng an tâm nghỉ ngơi đi, trẫm ngủ rất yên ổn, sẽ không làm ồn đến nàng.”
Giống y như Chiêu Dương điện này là nhà của hắn vậy!
Tô Minh Châu không hiểu sao có chút không vui nhưng nghĩ lại, hắn là Hoàng đế, cả hoàng cung này vốn dĩ chính là nhà của hắn, người ta sống tự tại yên ổn trong nhà của mình không phải là chuyện hiển nhiên ư? Trái lại là nàng suy nghĩ nhiều, nàng ở Chiêu Dương cung này chẳng qua chỉ là ở tạm, sau này còn phải rời khỏi, chờ sau khi nàng xuất cung quyết định chọn chỗ ở thì nơi đó mới đúng thật là ngôi nhà của nàng.
Nghĩ như vậy, Tô Minh Châu lại vui lên, bởi vì nàng bị cấm túc không thể ra ngoài, chỉ ở trong tẩm điện, vốn dĩ chỉ mặc quần áo cũ thường ngày, không hề trang điểm, ngay cả kiểu tóc cũng chỉ thắt bím rồi búi lỏng lẻo thành kiểu viên kế[1], tùy tiện cài hai cây trâm ngọc, chỉ cần tháo trâm là có thể xõa tóc ra.
[1]: Viên kế


Đời trước bất đắc dĩ phải nằm trên giường bệnh, mọi việc đều cần người khác hỗ trợ, lần này thật vất vả mới có một thân thể khỏe mạnh, vậy nên loại chuyện nhỏ nhặt này, Tô Minh Châu không muốn để người khác nhúng tay hầu hạ, tự mình đi ra sau bình phong sửa soạn ổn thỏa.
Chờ nàng bước ra từ sau bình phong, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy hình như Triệu Vũ Thần đang đăm chiêu nhìn nàng, hạ giọng nói: “Người bên ngoài nói rằng nàng kiêu ngạo phóng túng, ngang ngược khoe khoang…”
Nhưng hôm nay xem ra, Tô Minh Châu thân là Quý phi mà lại tự mình thay quần áo và vấn tóc, một kẻ hầu hạ cũng không có, khắp cả cung này còn có ai giản dị hơn nàng? Về phần vật trang trí bày biện trong phòng này, mặc dù nhìn như quý giá, khoa trương hơn Quan Sư cung của Đổng thị, trong điện Thục phi dường như khắp nơi vắng vẻ nhưng chỉ bằng một bộ bát ngọc xanh chạm khắc thô[2] đã có giá trị không nhỏ, càng chớ nói đến đủ các loại “đồ vật thanh nhã” khác, nhìn thì thấy mộc mạc nhưng nếu thật sự quy thành tiền bạc, chỉ sợ trăm mẫu ruộng đất mới đủ so, vậy thì sao có thể được gọi là tiết kiệm chất phác chứ?
[2] Bát ngọc xanh chạm khắc thô 

Triệu Vũ Thần hơi rũ mắt, âm thầm thắc mắc, trong hai năm qua vì sao hắn chưa từng phát hiện điều này?
Tô Minh Châu nghe vậy bước chân dừng lại, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời thẳng: “Chỉ có người bên ngoài nói thôi sao? Không phải bệ hạ cũng từng giáo huấn ta như vậy đấy ư?”
Nhất thời Triệu Vũ Thần không nói gì, lúc trước hắn đúng thật là đã từng nói thế, nếu như nhớ không lầm, chính là bởi vì lúc Tô Minh Châu vừa mới tiến cung, hắn nhớ kỹ tình cảm trước đây của hai người, cho nàng Chiêu Dương cung – cung điện rộng rãi, thoải mái nhất ngoại trừ Trung cung của Hoàng hậu. Hơn nữa, vào lúc bận rộn còn nhiều lần cố ý dành ra thời gian để tự mình đến xem Chiêu Dương cung dọn dẹp sửa chữa, bày biện trang hoàng thế nào. Thậm chí có rất nhiều thứ đều là hắn phân phó Nội Vụ phủ không cần quá chú trọng theo quy củ, cứ chọn mua giống hệt như Càn Đức điện của hắn.
Thế nhưng sau khi Tô Minh Châu tiến cung lại không hài lòng, trải qua mấy tháng, nàng đều đổi đi vụn vặt lẻ tẻ hơn phân nửa, đổi thành khắp nơi hoa tươi rực rỡ, lòe loẹt. Hắn nhìn thấy có chút bất mãn, trách cứ nàng xa hoa lãng phí, không hề có đức hạnh của một hiền phi[3].
[3] “hiền” ở đây là chỉ người có đức hạnh, tài năng, giống như “hiền đệ, hiền thê…” chứ không phải chỉ phong hào Hiền phi của tứ phi.
Lúc ấy nàng đã trả lời thế nào? Triệu Vũ Thần ngẫm lại một lát, cuối cùng cũng nhớ, lúc ấy Tô Minh Châu hất mặt, nói chắc như đinh đóng cột: “Ta đây trời sinh không biết hai chữ hiền lành viết thế nào, bệ hạ ngươi cũng đừng mong có thể gọi ta là “Hiền phi!”.”
Hắn nghe lời này xong cũng nổi cơn tức giận, qua lại mấy câu nữa rồi lập tức quay đầu, phất tay áo bỏ đi. Nói đến thì việc này xem như lần đầu tiên bọn họ tranh cãi sau khi tiến cung, từ đó về sau, chỉ cần hai người gặp mặt, chưa nói được vài câu thì đã tan rã trong không vui. Thời gian lâu dần, trở thành gặp nhau là chán ghét lẫn nhau, hai năm sau đó, hắn cũng chưa từng đặt chân đến Chiêu Dương cung này nữa.


Ở phía sau kệ trang trí, đương nhiên Tô Minh Châu không biết lúc này Triệu Vũ Thần đang nhớ lại chuyện quá khứ, nàng đợi một lát, thấy đối phương chỉ cúi đầu im lặng, không nói lời nào thì dứt khoát mặc kệ hắn, xoay người cởi giày thêu nằm lên giường, kéo chăn mỏng lên trùm kín đầu.
Nàng nằm trên giường nhắm mắt đợi một hồi, dựa vào tiếng vải vóc ma sát xột xoạt cũng loáng thoáng nghe được tiếng bước chân ở phía ngoài kệ gỗ xoay người đi về giường nhỏ, lại cách một lát, dần dần khôi phục sự yên tĩnh sau giờ ngọ.
Ngủ trưa là thói quen hai đời của Tô Minh Châu, nàng vốn tưởng rằng có Triệu Vũ Thần ở bên ngoài thì sẽ ngủ không ngon nhưng xung quanh yên tĩnh, gió nhẹ đầu xuân thổi vào từ ngoài cửa sổ, chưa được bao lâu nàng đã nhắm mắt ngủ say sưa.
Giấc ngủ này của nàng thật lâu thật ngon, chờ đến khi Tô Minh Châu tỉnh lại, ánh nắng tựa như lệch một chút, trong nhất thời không phân rõ được là canh giờ nào.
Trong phòng vẫn một bầu không khí tĩnh mịch như trước, chỉ là phía ngoài kệ trang trí vang lên âm thanh thanh thúy khe khẽ, giống như là tiếng đồ sắt chạm nhẹ thứ gì.
“Bạch Lan?” Ngủ một giấc dậy, trong lúc nhất thời Tô Minh Châu quên mất Triệu Vũ Thần còn ở bên ngoài, sau khi đứng dậy, vừa gọi một tiếng vừa bước ra ngoài rèm châu.
Đứng ở ngoài màn không phải Bạch Lan, mà là Triệu Vũ Thần cao gầy lại có vẻ yếu ớt, ngủ một giấc, sắc mặt thê thảm ban đầu hình như khá hơn một chút. Hắn chưa buộc quan, chỉ mặc một thân áo mỏng thường phục xanh thẫm như cây tùng, đứng ở trước bàn gỗ dài bên cửa sổ, cầm lấy mấy nhánh mai nở muộn trong bình, cắt tỉa từng nhánh từng nhánh, cắm lại vào bình, cử chỉ ung dung, nhìn hắn không còn giống như Hoàng đế mà là một công tử thanh nhã giàu sang, nhàn nhã không có việc gì làm nên chăm sóc hoa cỏ.
“Tỉnh rồi à?”
“Trẫm thấy nàng ngủ ngon nên cho cung nhân lui ra canh giữ bên ngoài, thời gian ngủ trưa của nàng cũng quá lâu đấy. Ngủ trưa chẳng qua chỉ là chợp mắt, một hai khắc là đủ rồi, nàng ngủ nhiều như vậy trái lại sẽ bị khó chịu.” Triệu Vũ Thần ngẩng đầu nhìn thấy nàng tỉnh, quay đầu lại nhìn đồng hồ[4] ở chân tường, nói vài câu với vẻ không đồng ý.
[4] Đồng hồ là thọ lễ 80 tuổi do người Châu Âu tặng cho vua Càn Long nên thời đấy đã có đồng hồ rồi nha mọi người. 


Không biết Tô Minh Châu có nghe lọt hay không, vẫn đứng phía trong màn, giống như chưa tỉnh ngủ nên không phản ứng lại lời của hắn, Triệu Vũ Thần cũng không thèm để ý, lưu loát cắt hết một nửa cành mai trong bình, ngẩng đầu tiếp tục nói: “Mai cành cong mới đẹp, thẳng thì không ra tư thế gì, các cành phải nương tựa vào nhau mới đẹp, ngay ngắn thì không thành cảnh tượng gì, thưa thớt mới đẹp, dày đặc thì không thấy hình dáng gì. Nàng đây bày trí chúng thành một đám tròn vo, không có tí nào khí thế của hàn mai, giống như là một quả tú cầu.”
Tô Minh Châu vừa mới tỉnh ngủ, nhất thời còn chưa tỉnh táo, tuy là phản bác lại nhưng không có vẻ khoa trương như ngày thường, giọng nói hơi khàn, cũng có chút hồn nhiên: “Cái gì mà cong với nương tựa rồi thưa thớt mới là đẹp, tất cả không phải là do một đám người nhàn rỗi đặt ra thôi ư? Chỉ cần không tỉa thành trơ trọi lẻ loi thì đã coi là đẹp rồi, hoa mai cũng không nghe hiểu khí phách khí thế mà các ngươi nói, ai quy định người ta không thể tưng bừng vui vẻ tụ thành một quả tú cầu chứ?”
Người nói vô tâm nhưng Triệu Vũ Thần nghe được lời này lại sững sờ, hắn ngây ra một lát, cúi đầu nhìn nhánh mai thanh tú tao nhã trong tay, đột nhiên có chút giật mình.
Tuy hắn là Đế vương nhưng lại có khác gì với cành hoa cây cảnh trong chậu được người khác chăm sóc tỉ mỉ đâu? Kể từ khi nảy mầm vươn ra khỏi đất là đã được người ta để mắt đến, tinh tế uốn nắn, ngày ngày sửa sang tỉa tót, không cho phép phát triển nghiêng lệch, trái với quy tắc, vượt khỏi khuôn phép. Mãi đến khi trưởng thành thành dáng vẻ nên có trong mắt người ngoài, lúc đấy được mọi người tán thưởng bái phục, nói rằng hắn sẽ là quân chủ khiến Đại Đào hưng thịnh, là quân vương tài đức, sáng suốt hiếm có từ xưa.
Nhưng điểm mà bọn hắn tán thưởng lại không phải là bản chất của cành hoa này, mà là dáng vẻ tạo thành sau khi bị cắt tỉa. Nói cách khác, thứ bọn hắn hài lòng và trung thành là bản lĩnh uốn nắn của chính mình.
Nghĩ như thế, theo một ý nghĩa nào đó, hắn cũng là một người bị kẻ khác tỉ mỉ uốn nắn, không khác gì hoa mai được cắm trong bình để trang trí.
Vừa nghĩ đến đây, Triệu Vũ Thần rũ đôi mắt xuống, sau khi im lặng một lát, giống như chợt suy nghĩ thấu đáo điều gì, chậm rãi thả cây kéo bạc trong tay xuống, cắm nhánh mai nở hoa rực rỡ chưa kịp cắt tỉa vào giữa bình, lại ngẩng đầu nhìn Tô Minh Châu, giọng điệu bình tĩnh: “Nàng nói đúng, trái lại là trẫm đã hủy bình hoa này, gần đây hoa mai đều đã tàn, mấy ngày nữa, trẫm với nàng đi dạo ở Cảnh sơn, thời tiết trên núi lạnh, có lẽ còn hồng mai vẫn chưa tàn, nàng có thể tự mình ngắt cành nào thích mắt.”
Tô Minh Châu nghe vậy không để ý lắm nhếch miệng, còn chưa nói lời nào thì đúng lúc Bạch Lan ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh đi đến, trông thấy sắc mặt của chủ tử, lo lắng rằng nàng sẽ mở miệng đắc tội bệ hạ, lập tức vội vàng tiến lên mấy bước, cẩn thận nói: “Bệ hạ quên mất rồi, nương nương còn bị cấm túc ở đây, đâu thể đi Cảnh sơn được.”
Không nhắc đến thì đúng thật Triệu Vũ Thần đã quên mất việc này, hắn nhìn vẻ khinh thường trên mặt Tô Minh Châu, cười cười, lại có chút thoải mái: “Tô Đô úy nán lại nơi này của của nàng đã lâu, cũng nên cho hắn trở về đúng chức vụ rồi.”
Ý của lời này chính là sự việc cấm túc suy nghĩ trước đó xem như bỏ qua, Bạch Lan nghe vậy trên mặt vui mừng, dùng ánh mắt ra hiệu, muốn nói chủ tử nhanh mở miệng tạ ơn. Bên ngoài, Ngụy An dáng người tròn trịa vội vã dừng bước chân, cúi đầu đứng ở gần đó, dường như có việc gấp muốn bẩm báo vài câu bên tai Triệu Vũ Thần.
Triệu Vũ Thần thấy vậy khẽ gật đầu, chỉ nói đơn giản một câu lần sau lại đến với Tô Minh Châu, sau đó trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Nhìn Triệu Vũ Thần biến mất ngoài đại điện, lúc này Bạch Lan mới đứng dậy, vừa vui mừng vừa có vẻ khó hiểu nói với Tô Minh Châu: “Vừa rồi chủ tử nói gì vậy? Sao có thể khiến bệ hạ bỏ lệnh cấm túc thế ạ?”
“Ta chẳng làm gì cả!” Tô Minh Châu lắc đầu, nghĩ nghĩ, lại nói: “Có lẽ là Tây Bắc đại thắng, đại quân sắp thắng lợi trở về nên hắn mới nể mặt ban ân thôi. Nếu không đến lúc Tướng quân trở về mà nữ nhi lại bị cấm túc trong cung, chuyện này truyền ra thì biết nói sao cho phải?”

Lý do này rất hợp tình hợp lý, Bạch Lan cũng khẽ gật đầu, thở dài: “Chỉ tiếc một trăm bản  《Nữ tắc》 tiểu thiếu gia chép cho chủ tử, lãng phí một cách vô ích.”
Tô Minh Châu hơi ngẩng đầu: “Yên tâm đi, không lãng phí, cất kỹ đấy không chừng lại có lúc cần dùng đến.”
Bạch Lan bất đắc dĩ cười một tiếng: “Vậy cũng đúng.”
“Gọi người đến đi, ta thay một bộ y phục gọn gàng có thể đi ra ngoài.” Tô Minh Châu đứng lên.
Bạch Lan cũng cười gật đầu: “Vâng, thật vất vả mới bỏ lệnh cấm túc, chủ tử muốn đi chơi cái gì?”
“Trong mắt ngươi, ta chính là người chỉ biết chơi như thế à?” Tô Minh Châu ngước mắt hơi trừng nàng, trong sắc mặt nhẹ nhõm lại mang theo mấy phần nghiêm nghị:
“Đi lấy con diều mang từ trong nhà vào tới đây, trước hết chúng ta đến cung Thái hậu thỉnh an.”

Tác giả có lời muốn nói: Màn kịch nhỏ ~
(Hai năm rưỡi trước)
Triệu Vũ Thần: Thanh mai trúc mã của trẫm sắp tiến cung, muốn cho nàng ấy cung điện rộng nhất, trang trí đẹp nhất! À… Đúng rồi, vậy thì trang trí giống hệt như tẩm điện của ta đi!
Tô Minh Châu: … Đây là cái thẩm mỹ động trời gì của trai thẳng vậy, không chịu nổi, đổi đổi!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.