Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 13:
Edit: Hạ Hà
Beta: Thuỳ An
Đổng Kỳ Thư từ trước đến nay lạnh nhạt xuất trần, chưa có ai từng thấy nàng mở miệng cãi cọ, nàng chính là khinh thường so đo cùng một người thô thiển như Tô Minh Châu, lúc này chỉ thản nhiên trả lời:
“Quý phi có tâm rồi.”
[Hừ, đúng là cái loại hồ ly tinh! Chờ đến lúc ta huỷ hoại gương mặt kia của ngươi, để xem con tiện nhân ngươi còn câu dẫn được ai.]
Câu tiếng lòng này Thục phi trái lại không mang chút tức giận nào, nàng ta chỉ vân đạm phong khinh đáp lại, đặc biệt bình tĩnh nhưng còn khiến người ta kinh hãi hơn so với vừa nãy.
Nghe được những lời độc ác hủy dung người khác này, Triệu Vũ Thần đang suy nghĩ về điển cố bạch liên hoa nhịn không được ngước mắt liếc nàng ta một cái. Trong chốc lát lần đầu tiên cảm thấy ngôn ngữ không cố kỵ giống Tô thị như vậy thật ra cũng không phải không có chỗ đáng khen, như Thục phi, chỉ sợ chính cũng vì dáng vẻ ngoài mặt không chấp nhặt cãi cọ với người ta, tức giận cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, năm rộng tháng dài, ngược lại càng ngày càng đi vào ngõ cụt.
Nhìn Tô thị này, ngoài miệng nói thẳng, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh, rất là thong dong, trái lại mạnh hơn Thục phi nhiều.
Nhưng Tô thị ương ngạnh vô lễ, còn lâu mới bằng Đổng thị tiểu thư khuê các, thanh nhã đoan chính. Đây là sự thật Triệu Vũ Thần đã tự mình nhận định nhiều năm, trong lòng mới có cái ý niệm quay cuồng như vậy, Triệu Vũ Thần lập tức không muốn thừa nhận mình đã sai, lập tức tìm lý do cho điều sai lầm này: Đó cũng là tự nhiên thôi, ngoài mặt trong miệng Tô thị cũng đã vô cùng kiêu ngạo quá phận, nàng làm tức giận người khác, thì tất nhiên trong lòng bình thản!
Nghĩ như vậy, Triệu Vũ thần lại nhớ lại lúc trước Tô Minh Châu có lời nói lẫn việc làm khiến hắn tức giận, thì lập tức đè xuống sự lưỡng lự trong lòng, ngẩng đầu về phía Tô thị tươi cười, nói: “Có sở trường tất có sở đoản, Quý phi mặc dù mồm miệng linh hoạt nhưng quy củ lễ nghi lại kém xa Thục phi, sau này nên lấy thừa bù thiếu, hỗ trợ lẫn nhau mới đúng.”
Tô Minh Châu hơi hơi nhướng mày, bộ dáng vô cùng khinh thường, ngay cả đáp ứng cũng chỉ là ngồi tại chỗ, qua loa có lệ đáp: “Bệ hạ nói phải.”
Khác hẳn với Thục phi lại một lần nữa đứng dậy, nét mặt trịnh trọng phúc thân đáp ứng.
Nhưng Triệu Vũ Thần tập trung lắng nghe, sau khi Tô thị đáp ứng thì chỉ chuyên tâm ăn trà bánh trên bàn, không hề có tiếng lòng, hiển nhiên là cho dù ngoài mặt hay trong lòng đều không để ý tới lời giáo huấn này. Nhưng Thục phi mặc dù nét mặt cảm kích cung kính nhưng trong bụng ngược lại oán hận càng sâu, hận không thể nghiền nát ba chữ Tô Minh Châu, trong ngoài bất nhất.
Tuy Triệu Vũ Thần vẫn luôn bênh vực Thục phi, nhưng giờ phút này cũng không khỏi sinh ra vài phần bất lực, hắn đã nói như vậy vì Thục phi, nhưng Thục phi vẫn chỉ một lòng oán hận cố chấp. Nữ tử như vậy, cứ cho rằng việc hắn nghĩ nàng tiểu thư khuê các, trời sinh tính tình thanh nhã đoan chính là đúng. Nhưng cũng không khỏi nghi ngờ ân cần mấy năm gần đây Thục phi đối với hắn, phải chăng cũng chỉ là hư tình giả ý.
Bất quá hắn do dự cũng chỉ trong nháy mắt, sau khi lấy lại tinh thần, Triệu Vũ Thần nắm thật chặt lòng bàn tay, kịp thời ngăn lại dòng suy nghĩ miên man của mình.
Từ nhỏ Thái phó đã dạy hắn, làm Đế vương, không thể đa nghi, thiên vị. Phụ hoàng cũng đã từng nói, chỉ cần là người tài đức sáng suốt, mặc dù nói ra những lời đại nghịch bất đạo, chỉ cần chưa từng thật sự làm ra chuyện đại nghịch, thì một minh quân biết suy nghĩ sẽ không thể vì thế mà trị tội. Vậy đến cả lời nói ra còn không thể tính là tội, huống gì là những suy nghĩ trong lòng.
Huống chi Thục phi là con vợ cả của Đổng gia, học vấn uyên thâm, từ lúc tiến cung đến nay hành sự kính cẩn tinh tế, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không mắc chút sai lầm. Mặc dù trong lòng nàng có chanh chua hung ác với Tô thị, nhưng là cung phi, chỉ cần chưa từng ra tay hại người, thì chút chán ghét trong lòng này cũng không phải sai lầm gì, nếu Thục phi chưa từng có hành động gì vượt quá khuôn phép thì hắn không nên suy đoán bừa bãi, nếu không thì thật đáng lo ngại.
Nghĩ vậy, Triệu Vũ Thần từ trước đến nay chỉ lấy lời nói và việc làm của minh quân để làm tiêu chuẩn cho bản thân mình thở phào, chậm rãi đè manh mối có chút phân vân kia xuống. Nhưng lòng người là khó dò nhất, mặc dù trong đầu nghĩ vậy nhưng suy nghĩ hoài nghi một khi đã có thì ngay cả bản thân cũng không thể coi như không tồn tại.
Hôm nay là gia yến, không nói chuyện quốc sự, Triệu Vũ Thần dằn lòng lại, chỉ coi như không nghe được âm thanh thường thường vang lên gần chỗ của Thái hậu và Thục phi, phần lớn chỉ là vài tiếng lòng không có ý nghĩa gì, hắn rũ mắt, trầm lặng nghe mọi người nói chuyện phiếm trong bữa tiệc.
Đang vô cùng náo nhiệt, đột nhiên Phương Thái hậu như nhớ ra điều gì, xoay người qua hỏi hắn: “Sao không thấy Lương Vương?”
Nhắc tới Lương Vương, sắc mặt Triệu Vũ Thần trầm xuống, thấp giọng đơn giản thuật lại: “Năm trước hoàng thúc thỉnh chỉ đi đất phong, trẫm chưa phê chuẩn, về sau thì lại trở lại Cảnh sơn, nói là muốn kế tục phụ hoàng thủ lăng của Văn Đế.”
Lương Vương là ấu đệ ít hơn Tiên đế hai mươi tuổi, là hoàng thúc nhỏ nhất của Triệu Vũ Thần, là đứa con Văn Đế có khi tuổi già, vừa sinh ra đã nhận hết muôn vàn yêu thương sủng ái. Nói câu tỵ húy thế này, nếu không phải tuổi còn quá nhỏ, mà Văn Đế lại không thể sống lâu thêm nữa, thì với sự thiên vị của Văn Đế, chỉ sợ đế vị không chắc đã về tay phụ hoàng của Triệu Vũ Thần.
Cũng bởi vì sự bất công này, tuy cuối cùng Văn đế không đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho tiểu nhi tử, nhưng trước khi lâm chung lại cố ý phong hắn là Lương Vương, đem mảnh đất lành Khang Lương hết sức màu mỡ cho hắn làm đất phong. Vậy còn chưa đủ, bởi vì lo lắng về sau Tiên đế sẽ xuống tay với Lương Vương, chẳng những để lại đan thư[2] thánh chỉ “Bất luận như thế nào cũng không được tổn thương đến tính mạng Lương Vương”, thậm chí còn bỏ qua Tiên đế người kế vị chính thức, mà mang Long Ảnh vệ đời đời kiếp kiếp chỉ nghe lệnh bảo hộ một người là Hoàng đế đã truyền từ đời Thái tổ cho nhi tử năm đó mới hai tuổi – Lương Vương.
[2] Đan thư: thư viết bằng mực chu sa đỏ.
Phải biết rằng, Long Ảnh vệ này trung thành lại tận tâm, xuất quỷ nhập thần, từ các loại quan lại, Cấm Vệ quân, đến tiểu thương nhân, chỉ cần chủ nhân Lương Vương không tập hợp lại tất cả thì chẳng ai có thể biết trong đó có bao nhiêu người, là lá chắn cũng như lưỡi dao sắc bén nhất trong tay Đế vương của vương triều Đại Đào.
Tiên đế tuy có được ngôi vị Hoàng đế, lại không có được Long Ảnh vệ, vì vậy tất nhiên không thể truyền lại cho Triệu Vũ Thần, tuy rằng Triệu Vũ Thần biết phụ hoàng vừa đăng cơ liền lập tức tìm tâm phúc, tự vì mình mà xây dựng một “Long Ảnh vệ” mới, nhưng hiển nhiên mười mấy năm ngắn ngủi sao có thể bằng trăm năm tích lũy, “Tân Long Ảnh” giao vào tay Triệu Vũ Thần so với Long Ảnh vệ xuất quỷ nhập thần trong tay Lương Vương, cũng không phải chỉ kém một chút.
Văn Đế vì thiên vị Lương Vương mà để lại con át chủ bài bảo mệnh cho hắn, nhưng cùng vì thế, nên đã triệt triệt để để đẩy hắn về phía đối lập với Đế vương.
Triệu Vũ Thần từ khi hiểu chuyện đã biết rõ, vị tiểu hoàng thúc chỉ lớn hơn hắn mười hai tuổi là đe doạ lớn nhất trong lòng phụ hoàng. Từ lúc Lương Vương chưa trưởng thành, phụ hoàng đã trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ người đệ đệ này, dù không thể làm gì với tính mạng hắn, cũng phải phế hắn thành thứ dân, giam cầm cả đời.
Nhưng thân mẫu của Lương Vương – Vinh Thái phi lại là người cẩn thận, Văn Đế vừa băng hà, đã lập tức thỉnh chỉ mang theo nhi tử mới hai tuổi tới Cảnh sơn thủ lăng, trừ ngày lễ ngày tết trở về thỉnh an bên ngoại, còn lại đều là thành thành thật thật, kinh thành cũng không bước vào một bước, khiến phụ hoàng muốn động thủ cũng không tìm được nguyên do.
Bởi vì Lương Vương hai mươi năm cũng như một ngày co đầu rụt cổ ở Cảnh sơn, Triệu Vũ Thần cũng không đặt vị tiểu hoàng thúc chưa gặp qua vài lần để trong lòng. Nhưng cho đến khi hắn mười bốn, phụ hoàng bệnh cấp tính băng hà, hắn hấp tấp đăng cơ, trong cung lẫn triều đình đều rối ren, Lương Vương từ lâu đã trưởng thành lại đột nhiên trở về kinh, đảm nhiệm nhiều việc bỏ qua hắn, lo liệu đại tang của phụ hoàng.
Nhưng này mới chỉ là mở đầu, Lương Vương lần này tự hồi kinh, thì lập tức không rời đi nữa, can thiệp vào chuyện triều chính càng ngày càng nhiều, lúc ấy trong triều thậm chí có không ít triều thần nói thẳng tân Đế còn trẻ, tấu lên thỉnh phong Lương Vương thành Nhiếp Chính Vương!
Cho đến lúc này, Triệu Vũ Thần mới bừng tỉnh giác ngộ, Lương Vương ở dưới mí mắt phụ hoàng thật ra chưa từng an phận. Rõ ràng hơn hai mươi năm đều tránh ở Cảnh sơn, nhưng mới vừa hồi kinh thì lập tức có rất nhiều vây cánh, trong triều gần ba phần quan viên coi Lương Vương như thiên lôi mà sai đâu đánh đó, có khi đến tôn sư của Đế vương cũng không thể không nhường nhịn ba phần!
Cũng may phụ hoàng trước khi băng hà cũng đã vì hắn mà chuẩn bị ít nhiều, hơn nữa lấy Đổng Thái phó dẫn đầu, tập hợp các thần tử trung thành và tận tâm, vẫn đủ để che chở cho hắn chậm rãi thanh tẩy triều đình, dần dần lấy lại quyền hành của Đế vương mà hắn nên có.
Chỉ là Lương Vương vẫn không hết hy vọng, trăm phương ngàn kế ở trong cung lẫn bên ngoài trên dưới kết bè phái, lòng mang ý xấu.
Bởi vì vậy, Triệu Vũ Thần tất nhiên không đồng ý thỉnh cầu muốn đến đất phong của Lương Vương. Khang Lương là nơi từ xưa đã giàu có và đông đúc, lại có lợi thế thuỷ lợi, để một người như sói như hổ là Lương Vương đến một mảnh đất màu mỡ như vậy, ai biết hắn còn có thể làm ra chuyện gì? Nhưng không nghĩ tới Lương Vương sau khi bị cự tuyệt dường như cũng không quá bất ngờ, lập tức trở lại Cảnh sơn, tính ra cũng đã hai tháng chưa về, cũng không biết là đang tính toán làm gì.
Triệu Vũ Thần sớm đã phái người đi tra xét Cảnh sơn, nhưng bất luận là bề ngoài hay là bí mật tra xét, tin tức truyền về đều là Lương Vương chỉ thành thành thật thật thủ lăng, không hề có dị trạng nào. Chẳng qua có vết xe đổ lúc mới vừa đăng cơ trở tay không kịp, chỉ cần Lương Vương một ngày chưa phế, Triệu Vũ Thần một ngày cũng không dám thiếu cảnh giác, thấy thế ngược lại càng thêm cẩn thận hơn.
Lương Vương là mối đe doạ trong lòng cha con Triệu Vũ Thần, Phương Thái hậu cũng biết, nghe vậy lập tức bừng tỉnh gật gật đầu, lại không nói nhiều, chỉ an ủi nói: “Hắn trở về thủ lăng, cũng là một phần hiếu tâm của hắn, bệ hạ không cần để ý quá mức.”
Nếu hắn thật sự có thể thành thật thủ lăng cả đời, trẫm tất nhiên không thèm để ý, chỉ là… Ai biết được Lương Vương co đầu rụt cổ ở Cảnh sơn rốt cuộc là đang tính toán chuyện gì! Có lẽ sau khi hồi kinh, trẫm phải triệu kiến hắn một lúc, thám thính vài điều.
Triệu Vũ Thần trong lòng rất nhiều suy nghĩ chợt lóe qua, nhưng trước mặt Phương Thái hậu, lại hoàn toàn không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu đáp ứng.
Mẫu tử hai người nói chuyện với nhau người khác vẫn chưa phát hiện, Phương Thái hậu như là nhìn ra Triệu Vũ Thần không hứng thú, cũng lập tức bỏ qua việc của Lương Vương, như vô tình quay sang hướng của Tô Minh Châu, nói:
“Sao nhiều ngày qua con không tới đi dạo với ai gia?”
Minh Châu nghe vậy trong lòng vừa động, xoay chuyển mắt, lập tức tỏ ra khổ sở với Thái hậu, đáng thương nói: “Mẫu hậu không biết đâu, bệ hạ phạt thần thiếp cấm túc chép sách, ôi… Thần thiếp từ trước đến nay yếu đuối, bị phạt chép một trăm lần «Nữ tắc» cũng không biết chép đến khi nào nữa, chỉ sợ thời gian tới không thể đến thỉnh an mẫu hậu.”
Triệu Vũ Thần ở một bên đầy mặt khiếp sợ, trong lúc nhất thời có chút không thể tin vào mắt mình ――
Tô thị, Tô Minh Châu! Luôn luôn hận ở trước mặt hắn không thể xù gai nhọn cả người – Tô Quý Phi, thế nhưng cũng sẽ có lúc làm nũng cơ đấy!!!