Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 74: Dung Nạp


Đọc truyện Truyện Cổ Tích Dung Tục FULL – Chương 74: Dung Nạp


Trở về cái ổ nhỏ của Chu Mịch, bởi vì huyền quan quá chật hẹp, hai người chỉ có thể một trước một sau thay giày, Trương Liễm đạp lên đôi dép tình nhân của nam mà Chu Mịch mua hai ngày trước, đi vào phòng vệ sinh rửa tay, vừa định ra ngoài, cô gái đã giơ ngang hai tay chắn ở cửa, ôm lấy anh một lần nữa.
“Sao lại quấn người như vậy.” Anh dứt khoát hơi ngửa ra sau dựa vào cánh cửa, lười biếng mỉm cười đón nhận tình yêu của cô.
Chu Mịch vắt óc suy nghĩ: “Không biết nữa, có lẽ do trên người anh có nam chân hút Mịch đi.”
Trương Liễm bị lấy lòng, cũng ôm cô.

Lẳng lặng ôm nhau một lúc, anh đột nhiên đứng thẳng người dậy, ngón tay thon dài men theo phần lưng cô trượt thẳng xuống.
Chu Mịch bị cái đụng chạm mẫn cảm của anh kích thích đến nỗi cả người đều nổi da gà.
Khuỷu tay anh hơi dùng lực, nhấc chân cô lên cao.
Một loạt động nối liền nhanh chóng, Chu Mịch căn bản không kịp phản ứng, cả kinh ôm lấy cổ Trương Liễm, lập tức bị ôm lên giường.
Giữa đường cô nghe thấy tiếng sột soạt của túi mua hàng, có lẽ anh đang lấy thứ gì đó ra.
Trương Liễm ép người lên, chống cao người, nhưng không có động tác tiếp theo, chỉ là nhìn cô trong khoảng cách rất gần, ánh mắt sâu thẳm của anh mang theo dục vọng trắng trợn, giống như đang bắt lửa, nóng bỏng triền miên.
Chu Mịch nuốt nước bọt, cơ thể không tự kiềm chế được bắt đầu trống rỗng.

Cô kẹp chặt hai chân lại, khát vọng lấp đầy tất cả những khe hở giữa hai người.
Trương Liễm ranh mãnh cong môi dưới, bởi vì sự quấn lấy trong vô thức của cô.
Chu Mịch chú ý đến, một bàn tay rời khỏi gáy anh, đổi thành bụm miệng anh: “Không được cười.”
Trương Liễm bắt lấy bàn tay ấy, bắt đầu khẽ hôn vào lòng bàn tay cô, men xuống vùng cổ tay.

Làn da nơi đó dần dần nhuộm lên hơi thở nóng ẩm của anh.
Anh cụp mắt nhìn cô, đôi mắt sâu, cánh môi hồng, dường như có thể chọc thủng mạch máu tinh tế của cô rồi hút cạn cô bất cứ lúc nào.
Chu Mịch hoàn toàn không chịu được ánh nhìn như vậy, kiểu hôn như vậy, kìm lòng không đậu phát ra âm mũi.
Trước mắt tối sầm, Trương Liễm áp sát cô, ngậm lấy môi cô, bỗng chốc, cảm giác tê dại dày đặc tuôn ra làm cả người Chu Mịch mềm nhũn.
Anh luôn có thể đọc thuộc lòng và nhớ kỹ những từ khóa liên quan đến cô.
Hai người chồng lên nhau ôm hôn, hơi thở và nhiệt độ cơ thể đều nóng hầm hập.
Hai má và lỗ tai Chu Mịch đều bị đốt cháy, căn bản không thể từ chối, cô không hề phí một chút sức lực nào mà rơi vào vòng vây của anh như cơn nghiện.

Cho đến khi ôm lấy nhau, Chu Mịch dùng ngón tay cảm nhận cơ lưng căng cứng của anh: “Hình như anh không có thay đổi gì cả.”
Trương Liễm vuốt ve mặt cô: “Em muốn loại thay đổi nào.”

Chu Mịch rên một tiếng, trong mắt có ánh nước: “… Cảm giác rất tốt.”
Trương Liễm cong môi vì lời khen thẳng thắn của cô, anh cúi đầu hôn lên mí mắt cô, dùng âm thanh rất thấp hỏi: “Tốt như thế nào?”
Chu Mịch khép mắt lại suy nghĩ, nhưng không có cách nào đưa ra một câu trả lời cụ thể: “Không biết nữa, không có cách nào hình dung, chỉ là rất tốt.”
Giống như không có bất kỳ chỗ hổng nào, cô trở thành một người đầy đủ nhất vẹn toàn nhất trên thế gian.

Suối nguồn của cô vì có sự đục khoét của anh mà mặc sức tràn lan nước xuân, tìm lại được sức sống một lần nữa.
Trương Liễm hôn lên cánh môi khẽ nhếch của cô, hóa rất tốt thành tốt hơn nữa.

Hai người như tiếng vĩ cầm gấp gáp, định hình lại hòa âm giữa khúc phổ và chương nhạc trong sự ma sát của cung và dây.

Tựa như tuyết lở, tựa như đất rung núi chuyển, sự thoải mái gần như là nghẹt thở làm Chu Mịch hoàn toàn bị nhấn chìm từ đầu đến chân…

Đợi đến lúc tất cả đã lặng lại, hai người đều như vừa được vớt ra từ biển nóng.
Chu Mịch nghiêng người ôm Trương Liễm, cánh tay đặt ngang trước người anh.

Cô không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay, gương mặt nhuốm màu hồng như đóa tường vi hút no nước mưa.
Vết tích còn sót lại như là sự biểu đạt bằng bút tích và màu sắc của một bức tranh theo trường phái lãng mạn, tràn đầy tình ý tươi đẹp.
Chu Mịch cảm nhận dư vị một lúc, không nhịn được cười: “Tuy rằng anh già đi một tuổi, nhưng em cảm thấy vẫn tốt giống trước đây.”
Trương Liễm cười: “Không tốt hơn sao?”
Đồng tử của Chu Mịch hoạt bát chuyển động hai cái: “Chắc là có?”
Trương Liễm không hài lòng lắm với cách dùng từ này, híp mắt: “Chắc là?”
“Có…” Cô sửa lời, còn kéo dài âm cuối ra vô tận: “Đương nhiên là có…”
Chu Mịch cọ vào càng sâu hơn trong vòng tay anh: “Vừa nãy không phân tâm được, vậy nên chưa trả lời câu hỏi đó của anh.”
Trương Liễm hỏi: “Câu hỏi nào?”
Chu Mịch nói: “Thì là tốt như thế nào ấy.”
Trương Liễm thích ý ừ một tiếng: “Em nói đi.”
“Nói thế nào nhỉ.” Cô gác cả chân lên người anh, quấn lấy anh từ bên cạnh như con gấu túi: “Không phải chỉ là bản năng và sự thỏa mãn, còn có một cảm giác… ỷ lại, một loại sức sống, sau khi trải qua với người này, năng lực chống chọi lại cô đơn bỗng chốc giảm xuống thấp.”
Trương Liễm quay người về phía cô bởi vì cách miêu tả này, anh đối mặt với cô, bao bọc thành một thể một lần nữa.


Cuối cùng anh nói: “Anh cũng vậy.”
Hai người lại lười biếng nói chuyện một lúc, Trương Liễm cúi mặt xuống, cánh môi khẽ dán lên trán Chu Mịch: “Có muốn đi tắm không?”
Chu Mịch phát ra âm thanh ngọt ngào nhỏ nhẹ: “Muốn Trương Liễm Liễm ôm đi tắm.”
“Được.” Anh nở nụ cười, trực tiếp vác cô lên.
Trận chiến dưới nước cũng là một trong những hạng mục mà bọn họ thích, sau một trận đuổi bắt hất nước trong màn sương mờ ảo, Trương Liễm lại kéo cô về trước mặt, giơ cao vòi hoa sen lên phun ướt hoàn toàn mái tóc của cô.
Anh cẩn thận xoa cho đầu Chu Mịch đầy bọt, biến cô thành cây nấm trắng sữa nhỏ mềm mại thơm ngọt.
“A, vào mắt rồi… Khó chịu quá.” Bọt dầu gội vô tình lọt vào mắt trái của Chu Mịch, mí mắt và sống mũi của cô nhăn tịt lại vì bị kích thích.
Trương Liễm lấy khăn mặt giúp cô lau vài cái: “Bây giờ đã mở ra được chưa?”
Chu Mịch hơi giãn mặt ra, thử động đậy mí mắt.
Nụ hôn của Trương Liễm lập tức hạ xuống, là phần thưởng vì anh cảm thấy cô quá đáng yêu.
Chu Mịch đấm vào lồng ngực ướt nhẹp của anh: “Sao anh cứ muốn hôn mọi lúc mọi nơi vậy.”
Trương Liễm nhàn nhạt trả lời: “Không phải em cũng tính toán mọi cách để được ôm sao.”
Chu Mịch thề thốt chối cãi: “Em không có, em đều là ôm một cách quang minh chính đại!” Nói rồi lại chui vào trong lòng anh như bị chứng đói khát da thịt.
Mỗi lần cô lấp đầy lồng ngực anh, Trương Liễm đều sinh ra một cảm giác lười biếng và dục vọng chiếm hữu, sẽ lười nhác suy nghĩ, nhất định không thể thả cô đi nữa, từ nay về sau cứ để cô sinh trưởng bên cạnh anh mới được.
Cùng nhau tắm xong, tinh thần sảng khoái đi ra, Trương Liễm sấy khô tóc cho Chu Mịch, lại gọi một cuộc cho dì Trần, bảo bà tìm một chân chạy vặt gửi hai bộ quần áo để thay rửa qua.
Chu Mịch ngồi trước gương tròn trên bàn học đắp mặt nạ mỏng xong, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người đàn ông ở trần, khoanh chân ngồi trên giường.
Cơ thể anh không phải loại nhìn rất cường tráng, nhưng vẫn có cảm giác cơ thịt rõ ràng, sạch sẽ mà có lực.
Lúc này anh đang xem điện thoại, thần sắc còn vô cùng bình tĩnh.
Thất bại trong gang tấc, mặt nạ cô khó khăn lắm mới vuốt thẳng được lại chồng chất những nếp gấp.
Sau đó cô cứ cười mãi, không dừng lại được, chỉ cần ánh nhìn lướt qua Trương Liễm là trở thành một phản xạ theo bản năng.
Cô hỏi: “Anh có lạnh không?”
Trương Liễm liếc cô: “Lạnh.”
Chu Mịch ồ một tiếng: “Vậy phải làm thế nào, hôm nay đột ngột như vậy, em cũng không nghĩ sẽ để anh ở lại qua đêm.”
Ánh mắt Trương Liễm sâu thẳm hơn vài phần, khẽ hừ một tiếng: “Sướng xong rồi là đuổi anh đi sao.”
Chu Mịch phản bác: “Làm gì có!”
Cô đi qua, kéo chiếc chăn mỏng màu xanh nhạt ở cuối giường, bò lên trên, bọc anh lại từ sau lưng.

Trương Liễm nghiêng mặt: “Làm gì?”
Chu Mịch ngồi về bên cạnh anh, trả lời: “Sợ anh cảm lạnh, bọc anh lại.”
Trương Liễm tùy ý nhún vai, chiếc chăn trên người lập tức trơn tuột xuống.

Anh kéo Chu Mịch lại, để ra một khoảng trống trước mặt, còn gập hai chân lại, kẹp cô ở bên trong, thuận thế đặt cằm lên hõm vai cô, hơi thở ấm áp: “Như vậy đi.
Tư thế ngồi quay lưng với anh luôn làm người ta say mê và cảm thấy tràn đầy.
Chu Mịch hơi đẩy bả vai, va chạm cực nhẹ: “Như thế sau lưng anh vẫn lạnh mà.”
Trương Liễm nói: “Trái tim không lạnh là được rồi.”
Chu Mịch lập tức cười híp mắt, hạnh phúc đến nỗi có hơi choáng váng.
Hai ngón tay của cô lại bắt chéo chọc chọc cổ tay anh: “Anh có biết không?”
Trương Liễm ấn tắt giao diện email trên điện thoại, chuyên tâm lắng nghe: “Hửm?”
Chu Mịch nói: “Em cực kỳ thích ngồi trong lòng anh đọc sách, xem phim, cảm giác vô cùng không dễ phân tâm.”
Anh giống như căn phòng nhỏ vừa bằng trái tim cô, vừa đủ để dung nạp.
“Thích mỗi một kiểu ôm của anh, ôm đứng, ôm nằm, ôm ngồi.” Cô cười rạng rỡ làm nũng: “Nếu không có thật sự không biết sẽ sống thế nào.”
Trương Liễm cười, ý tứ không rõ: “Vậy trong thời gian gần một năm em trải qua thế nào?”
Chu Mịch thu lại biểu cảm vui rạo rực: “Thì cứ thế thôi.”
Trương Liễm hỏi: “Bạn trai cũ của em không ôm em sao.”
Chu Mịch không ngờ anh sẽ trực tiếp vứt ra quả bom cũ giữa hai người, cô trở nên trầm lặng.
Lồng ngực cô phập phồng một hồi lâu, khẽ trả lời: “Có ôm.”
Lại hỏi: “Một năm nay anh trải qua như thế nào?”
Trương Liễm cũng im lặng mấy giây, âm thanh bình thản: “Anh chặn vòng bạn bè của bạn trai cũ em ba lần.”
Chóp mũi Chu Mịch đột nhiên xót muốn chết.
Trương Liễm nói bên tai cô: “Lần cuối cùng mở ra, anh cảm thấy em ở trong ảnh không hề vui vẻ.”
Trái tim Chu Mịch nóng lên: “Cũng chẳng có gì đáng xem cả.”
Trương Liễm nhìn như là tán đồng: “Đúng là không có gì đáng xem cả, nhưng bằng cách nào đó anh vẫn có thể nhìn thấy em.”
Lồng ngực cô nghẹn lại như bị nhồi máu, đau đến nỗi không có cách nào hít thở: “Em mới thật sự không nhìn thấy anh.”
Cô giận dỗi: “Anh cũng không thật sự đến nhìn em không phải sao?”
Trương Liễm nói: “Anh đã từng nhìn.”
Chu Mịch nói: “Lần nào?”
Trương Liễm nói: “Rất nhiều lần.”
Chu Mịch nhớ lại: “Em không nghĩ ra.”
Trương Liễm trả lời: “Có một lần, anh muốn đưa nhẫn cho em.


Hôm đó anh ở bên đường đối diện.

Sau đó nghĩ lại, thấy cái cớ đó thật sự quá dở.”
Chu Mịch giật mình, nhớ về ngày hôm đó.
Trương Liễm nói: “Em và Quý Tiết ở cùng nhau rất vui vẻ.

Em cũng đã từng nói, cách để thoát khỏi thất tình chính là mau chóng sa vào người đàn ông tiếp theo, hơn nữa lúc đó anh ở trong mắt em quả thực là tồi tệ cực độ không phải sao?”
“Không phải đâu…” Chu Mịch nghẹn ngào, hai tay hung hăng xoa mắt, nhưng hơi ẩm ướt vẫn tràn ra ngoài: “Không phải đâu, em chỉ là muốn nhìn về phía trước, em không muốn miễn cưỡng anh, nghĩ rằng từ từ quên đi anh cũng không phải là không được, muốn trốn tránh, muốn chuyển dời, em cho rằng anh không thích em nữa, con người em rất kém cỏi mới không được xem trọng, em cho rằng như vậy sẽ tốt lên, nhưng không hề, khoảng thời gian ấy em cảm thấy bản thân giống như một món quà được bọc lại, bởi vì sợ người có được em sẽ thất vọng với mình.”
Trương Liễm vứt điện thoại sang một bên, dùng hai tay ôm chặt cô lại, hít sâu một hơi ở sau gáy cô: “Anh cũng tưởng rằng mình có thể không quan tâm.”
“Nhưng không được.”
“Thay chuông điện thoại được hai ngày, nhưng có nghe thấy nào cũng thấy không đúng.”
“Vậy nên em nghe thấy rồi.” Giống như phía bên kia thung lũng đã có một tiếng vọng lại rõ ràng không còn mơ hồ nữa, Chu Mịch cũng đan tay mình vào khe hở giữa những ngón tay anh, quấn chặt lại với nhau, để hai người không thể tách rời.
“Trương Liễm.” Chu Mịch khẽ gọi tên anh, nhìn vừa ảo não vừa đau lòng: “Em mong anh có thể quên câu đó đi.

Em đã làm tổn thương anh trong lúc vô ý, anh thật sự rất tốt, là người tốt nhất rồi, nếu như có thể xóa sạch hay phủ lên, em nguyện lặp lại với anh ba nghìn lần, I love you three thousand, hơn nữa còn chép phạt trong sổ nữa.”
Trương Liễm cười thấp, nghe hiểu ý này, hơi thở nóng ở cực gần phả lên tai cô, giọng điệu ra lệnh: “Được, vậy bây giờ xuống giường đi chép phạt, không chép xong thì đừng ngủ.”
Chu Mịch nín khóc mỉm cười, khịt mũi một tiếng, bóp bàn tay anh để phát giận.
Trương Liễm lại phủ lên tay cô, mười ngón tay đan vào nhau một lần nữa.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, điện thoại Trương Liễm đột nhiên vang lên, là giai điệu mà bọn họ đều quen thuộc, bài “Lot to learn” đó, Chu Mịch ngoảnh đầu nhìn anh nhận điện thoại.
Cuộc điện thoại ngắn ngủi kết thúc, Trương Liễm ra hiệu cho Chu Mịch: “Giúp anh đi ra cửa lấy đồ.”
Chu Mịch hỏi: “Đồ gì vậy?”
Trương Liễm: “Quần áo của anh.

Anh ở trần không tiện.”
Chu Mịch bừng tỉnh hiểu ra, rời khỏi cái ôm của anh.
Trương Liễm kéo cô lại: “Đợi đã, qua một lúc rồi ra lấy, em là con gái ở một mình, chút lẽ thường này cũng không biết?”
Chu Mịch quay đầu, nâng cao giọng: “Sao có thể không biết được, ngay cả đơn đặt hàng em cũng dùng “Chu tiên sinh” có được không, em là sợ anh bị cảm lạnh, lần trước bị sốt mới qua bao lâu, anh quên rồi sao?”
Trương Liễm quả quyết gỡ mặt nạ của cô xuống, chặn cái miệng nhỏ no đủ đang cằn nhằn không ngừng của cô.
Hôn một lúc, Chu Mịch được giải phóng, đỏ mặt nhảy bịch xuống sàn nhà như con thỏ rừng đáng yêu, đạp lên dép lê bước nhanh ra cửa.
Một lúc sau, Chu Mịch dùng sức xách một túi đồ màu đen căng phồng trở về: “Anh đây là muốn trọ lại hay muốn chuyển nhà?”
Trương Liễm có hơi bất ngờ nhếch mày, vội xuống giường nhận lấy, đặt lên bàn, anh kéo khóa ra nhìn thử, quay đầu cười: “Dì Trần có lẽ muốn xin nghỉ nửa tháng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.