Truy Trục

Chương 25-1


Hắc ám biến ảo thành vô số khuôn mặt quen thuộc, ở trong đầu xoay quanh. 

Đau đớn đáng sợ, lan tràn tứ chi, ôn độ cực cao, nháy mắt so với hàn băng còn lãnh hơn. Nhất thời giống như bị ném vào dung nham dày vò, nhất thời lại giống như rơi vào vực sâu. 

“Kinh Vân! Kinh Vân…” tiêng gọi lo lắng, từ nơi xa xăm nào đó ẩn ẩn truyền đến, cực kỳ giống thanh âm của Đại vương huynh. 

Khuôn mặt của Lạc vân hiện ra trước mặt, cười nói: “Thập tam vương tử đã dậy? Hôm nay có Hồng Thước chúc (cháo Hồng Thước), mau ăn một chút a.” 

Kinh Vân nghe được, thế nhưng ngay cả khí lực để động một đầu ngón tay cũng không có, giống như bị nhốt trong ác mộng. 

Đang lúc mơ hồ không thấy Lạc Vân, lại thấy một nữ nhân ung dung đẹp đẽ, cung trang quý giá đứng ở trước mặt, khóc ròng nói: “Kinh Vân, nhi tử của ta a, số ta thật khổ mà…” 

Kinh Vân chưa từng gặp qua mẫu phi Lệ Dong Na phi, thế nhưng lúc này lại biết đó là mẫu phi của mình. Nghĩ muốn đi qua ôm, mẫu phi lại tốc nhiên (tốc nhiên = cư nhiên, nhanh chóng) không có bóng dáng. 

Trong thoáng chốc nghe thấy tiếng khóc của Tô Lệ, nàng đang bị hỏa thiêu. 

Kinh Vân sốt ruột muốn cứu Tô Lệ, lại rơi vào một mảnh rừng rậm âm trầm. 

Tập trung nhìn kỹ, trước mắt cư nhiên vây quanh một đám sài lang ánh mắt lộ hung quang. Y kinh hoàng muốn tránh, lại sai sử (sai bảo) không được chân của mình. 

Sài lang từ phía sau nhào tời trước, cắn xé thân thể của Kinh Vân. 


Từng mảnh từng mảnh da thịt bị cắn xé, không cách nào hình dung được đau đớn đang loạn chàng ở toàn thân. 

Nhìn tâm phế của mình bị chậm rãi cắn nuốt, Kinh Vân kêu to: “Không! Không! Không…” 

“Thập tam vương tử, Thập tam vương tử!” Một phen thanh âm thanh thúy truyền vào tai, so với thanh âm vừa nghe rõ ràng hơn nhiều. 

Mơ hồ có người khẽ vuốt trán của mình. 

Không biết qua bao lâu, Kinh Vân giãy giụa, miễn cưỡng từ trong ác mộng thoát ra, song mâu hơi hơi mở to. 

Bên giường là một nữ tử mặc phục sức cung nữ, đang cúi đầu lau nước mắt. 

Là Lạc Vân sao? 

Kinh Vân lắc đầu, Lạc Vân đã chết. Y thoáng nhúc nhích, kinh động nữ tử bên giường. 

Nàng kia ngẩng đầu lên. 

Nàng bộ dạng rất xinh đẹp, tản ra quý khí của thiên kim tiểu thư, ánh mắt khóc đến sưng đỏ. Kinh Vân thấy rõ ràng khuôn mặt của nàng, không khỏi ngạc nhiên… nguyên lai là Mục Lệ, tiểu cô nương kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất. 

“Ngươi… ngươi tỉnh?” Mục Lệ kinh hoảng đứng lên, thân thủ sờ sờ khuôn mặt Kinh Vân, đau lòng nói: “Thương thế của ngươi thật sự rất nặng, đã hôn mê bảy ngày.” Nàng vừa nói, lệ một bên róc rách tuôn rơi. 


Ta được cứu sao? Kinh Vân nhớ tới cuồng thái của Lạc Cách trước khi lâm vào hôn mê, không khỏi rùng mình một cái. 

Chậm rãi quay đầu, lọt vào trong tầm mắt y là hoàng sắc (màu vàng) đại biểu cho Hoàng đế. Chính là trên song sa lại là những song sắt thô cứng, cùng với xa hoa của nơi này… không chút nào tương xứng, có vẻ thêm âm trầm. 

“Đây là nơi nào?” Kinh Vân Tiêu nhẹ giọng hỏi. 

“Lượng cung…” 

“Lượng cung?” Kinh Vân Tiêu kinh dị lặp lại, Lượng cung không phải như thế, song sa của Lượng cung cũng không có song sắt như lao ngục này. 

Mục Lệ gật đầu đáp: “Hoàng thượng sau khi đăng cơ, một lần nữa tân trang lại Lượng cung, dùng làm tẩm cung, song sắt này…” Đôi mắt to khóc đến sưng đỏ đồng tình nhìn sang Kinh Vân, cắn môi nói: “Song sắt này là Hoàng thượng hạ lệnh thiết (làm).” 

Biết đang ở tẩm cung của Lạc Cách, Kinh Vân trong lòng chợt lạnh. Bỗng nhiên lại nhớ đến Khai Thiều, hỏi: “Kia… Tứ vương huynh…” 

“Tứ vương tử đã được cứu khỏi vòng vây của quân Ung Hách.” Mục Lệ thản lệ (thản = thản nhiên, lệ = nước mắt -> thản nhiên rơi lệ) nói: “Mai đại tướng quân lấy tội danh chỉ huy sai lầm, làm hỏng thời cơ chiến đấu đã đưa hắn áp tải về kinh thành. Hiện tại bị giam trong thiên lao, chờ Hoàng thượng kết tội. Hoàng thượng nói, phải đợi đại quân toàn bộ chiến thắng, tái luận tội xử quyết.” 

Kinh Vân Tiêu trừng to song mâu, thất thanh nói: “Xử quyết?” Y kích động, thân thể sảo động, chạm vào vết thương, không khỏi thật sâu nhíu mày. 

Mục Lệ bị dọa nói: “Thập tam vương tử! Ngươi ngàn vạn lần cẩn thận, ngàn vạn lần không nên đụng đến miệng vết thương.” 


Kinh Vân chịu đựng đau đớn đến cái trán toát cả hãn (mồ hôi lạnh): “Mục Lệ, ngươi vì sao còn đứng ở nơi này, không mau đi tìm Mục Hương phi nghĩ biện pháp cứu Tứ vương huynh? Còn có, ngươi tại sao không gọi ta Kinh Vân?” 

“Tánh mạng mấy trăm nhân khẩu của Mục gia đều nắm trên tay ta, ta muốn nàng như thế nào nàng liền phải như thế ấy.” Thanh âm lãnh liệt bỗng nhiên truyền vào tai, đập vào lòng Kinh Vân “Nàng bây giờ là cung nữ thấp hèn, tự nhiên không thể gọi thẳng danh (tên) vương tử.” 

Lạc Cách thân ảnh cao lớn chuyên chế xuất hiện trong phòng. Mục Lệ chấn động toàn thân, cúi đầu quỳ xuống thỉnh an. 

Không để ý đến Mục Lệ quỳ ở một bên, Lạc Cách lập tức hướng Kinh Vân đi đến. Khí thế áp bách theo hắn tới gần càng ngày càng trầm trọng, Kinh Vân không khỏi giãy giụa suy nghĩ muốn lui về phía sau. 

Cho dù chỉ có thể thối lui đến góc giường cũng đã hảo. 

Lạc Cách ngay cả khoảng trống ấy cũng không có lưu cho Kinh Vân, ôm đồm hoành trụ cánh tay Kinh Vân, đem y kéo vào trong lòng, thân tình cười nói: “Kinh Vân, ngươi cuối cùng tỉnh, ta thật lo lắng a.” 

Kinh Vân vốn định giãy giụa, lại thấy ngữ khí của Lạc Cách vô cùng ôn nhu, chợt nhớ tới cảnh y bị Lạc Cách đoạt lại từ Mục Hương cung, trở về đoạn thời gian sống ở Lượng cung, Lạc Cách săn sóc từng tí, ân cần quan tâm, ngữ khí ấm áp tới không thể nói nên lời. 

Ngày gần đây liên tục gặp biến cố, thể xác và tinh thần đều bị thương và mệt mỏi, đối với khoản thời gian năm đó được Lạc Cách tận tình cưng chiều, tuy rằng ngoài miệng không nói, trên thực tế lại thật là tưởng niệm. Giờ phút này nhớ đến nụ cười ngày đó, trong lòng mềm nhũn, liền tựa vào trong lòng Lạc Cách, im lặng không nói. 

Y bị thương rất nặng, toàn thân đau nhức không thôi, hạ thân lại từng đợt trừu đau, nhưng nghe thanh âm của Lạc Cách, giống như được trấn an. Biết rõ vết thương trên người đều do Đại vương huynh bá đạo này ban tặng, nhưng trong lòng cư nhiên lại không dậy nổi oán hận, thầm nghĩ: là ta đáp ứng, cũng không có thể trách hắn. 

“Ngươi hôn mê nhiều ngày như vậy, ta mỗi ngày đều cực kỳ khổ sở. Nhìn ngươi nằm ở nơi này, hận không thể thay ngươi chịu cái đau đó.” Lạc Cách cẩn thận ôm Kinh Vân, thì thào không ngừng, giống như mật ngữ. 

Kinh Vân trong lòng quải niệm (nhớ) sự tình của Khai Thiều, nói nhỏ: “Đại vương huynh, ngươi định xử Tứ vương huynh ra sao? Ngươi sẽ không thật sự xử quyết Tứ vương huynh đi?” 

Lời vừa nói ra, Lạc Cách nhất thời trở nên cứng ngắc, tầm mắt sắc bén chuyển qua Mục Lệ đang quỳ ở một bên. 

Mục Lệ da đầu một trận run lên, thân hình khẽ run lên. 


Kinh Vân cảm giác Lạc Cách đang tức giận, vòng tay nguyên bản đang ôm mình chợt dùng sức, cơ hồ đem miệng vết thương lộng nứt ra. Giờ phút này mới đột nhiên nhớ tới sức mạnh chèn ép người của Đại vương huynh khi nào lại đáng sợ như thế, trong lòng vừa mới bắt đầu nhộn nhạo nhất điểm (một chút) nhu tình đều bị diệt hết, không khỏi thấp rên một tiếng, giãy giụa muốn trốn tránh thương tổn. 

“Thật nhanh miệng.” Lạc Cách một tay ôm chặc Kinh Vân đang bắt đầu giãy giụa, một bên trừng mắt Mục Lệ, âm lãnh nói: “Thay vì dùng nó để nói những lời vô vị, không bằng dùng nó đến làm chuyện hữu dụng.” 

“Đại vương huynh…” Kinh Vân giãy giụa đến lợi hại, lại trốn không ra kiềm chế của Lạc Cách, miệng vết thương ẩn ẩn xuất huyết. Tất cả đau đớn đều thoát ra, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức tái nhợt một mảnh. 

Lạc Cách thấy Kinh Vân đau đến trên trán tràn đầy hãn, yêu thương hôn xuống, ánh mắt tà liếc Mục Lệ một chút, hạ lệnh nói: “Lại đây, dùng miệng thị hầu ta.” 

Mục Lệ cả người chấn động, khiếp đảm nhìn sang hai người trên giường. Nàng nguyên bản không sợ trời không sợ đất, là hòn ngọc quý trên tay Mục gia, hiện tại người nhà sinh tử đều ở trong tay Lạc Cách, lại bị dâm uy của Lạc Cách chế trụ, cư nhiên phát run chậm rãi vừa quỳ vừa lết lại, vì Lạc Cách vén khởi vạt áo. 

“Mục Lệ!” Vân Tiêu kinh hãi, y lúc trước còn giãy giụa không thôi, giờ phút này cư nhiên ngừng lại, không thể tin nhìn Mục Lệ liếm hút dương cụ của Lạc Cách. 

Lạc Cách ngồi ở bên giường, một bên ôm Kinh Vân, một bên mở ra hai chân hưởng thụ Mục Lệ thị hầu, thấy Kinh Vân cả kinh đến không thể nói, khẽ hôn Kinh Vân nói: “Nàng hiện tại không phải là thiên kim tiểu thư của Mục gia, làm việc này có cái gì kỳ quái? Càng hảo ngoạn a, ngươi còn chưa từng thấy qua đi.” Ác ý trong lời nói, làm cho Mục Lệ đang ở nơi khố hạ cùng Kinh Vân đồng thời tim đập nhanh. 

Phân thân che kín gân xanh, cứng rắn ngăn ở trong miệng của Mục Lệ, như thế cực đại, ngay cả khe hở để nước bọt phun ra nuốt vào đều không có, chỉ bạc dính dính, theo cái đầu đong đưa của Mục Lệ chậm rãi rủ xuống, dính trên phục trang của cung nữ. 

Song mâu đen nhánh của Kinh Vân lăng lăng nhìn, sau một lúc lâu bỗng nhiên hét lên: “Mục Lệ! Mục Lệ! Ngươi đang làm cái gì? Ngươi đi mau, ngươi đi mau!” Y dùng hết khí sức hô to, Mục Lệ lại làm như không nghe thấy, vẫn như cũ ân cần vì Lạc Cách khẩu giao (giải quyết í ạ =.=) . 

Có thể nào đem người bức đến loại tình trạng này? 

Mục Lệ lúc trước còn tươi cười cùng y đi mua song hoa hồng, như thế nào hội lưu lạc đến loại tình trạng này? 

Kinh Vân không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu đối Lạc Cách cầu nói: “Đại vương huynh, cầu ngươi thả Mục Lệ đi! Nàng… Nàng nơi nào đắc tội ngươi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.