Đọc truyện Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân) – Chương 90: Phillip rất là vui mừng
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Thỉnh thoảng phiền muộn một chút cũng là điều cần thiết trong tình yêu ~
“Nhanh nói cho tôi biết.” Trình Hạ thúc giục.
“Không thể.” Phillip rất có nguyên tắc.
“Vậy tôi đi hỏi Augustine tiên sinh.” Trình Hạ lùi từng bước về phía sau.
Phillip: “……”
“Hẹn gặp lại.” Trình Hạ xỏ dép lê, xoay người chạy về phía phòng ngủ của nam thần, sau đó đứng trước cửa giơ tay lên.
Phillip tựa trên lan can nhìn cậu, hoàn toàn không có ý định muốn đi khuyên nhủ.
Ba phút sau, Chuột chũi nhỏ ngồi xổm ở cuối hành lang, cảm thấy tự tôn phi thường bị coi rẻ.
Được rồi chính là không dám gõ.
“Nếu cậu muốn biết, có thể đi hỏi chị dâu.” Phillip ngồi xổm bên cạnh, “Tôi đã nhận lời cậu ấy giữ bí mật.”
“Nhất định không phải là chuyện tốt.” Trình Hạ chắc chắn.
“Nhưng cũng không hẳn là chuyện gì tồi tệ.” Phillip an ủi cậu.
“Anh họ thế mà lại lựa chọn tìm anh giúp đỡ, mà tôi ngay cả đã xảy ra chuyện gì cũng không biết.” Trình Hạ nắm chặt nắm tay.
“Bởi vì cậu là Chuột chũi chỉ cần phụ trách việc chữa bệnh.” Phillip ghé đầu tựa lên vai cậu, “Tựa như bây giờ, không cần công dụng khác nào hết.”
Trình Hạ dùng một ngón tay đẩy đầu anh ra: “Augustine tiên sinh biết chuyện này không?”
Phillip nhìn trần nhà, giống như cái gì cũng chưa có nghe.
Quả nhiên a………… Trình Hạ chống cằm, sâu sắc thở dài.
Sáng hôm sau, Dạ Phong Vũ dậy rất sớm, giúp mọi người làm bữa sáng.
“Em thật sự là tinh lực tràn đầy.” Augustine từ phía sau ôm lấy cậu.
“Như vậy không tốt sao?” Dạ Phong Vũ cười, quay lại quết chút kem lên môi anh, “Chào buổi sáng, nhà tư bản.”
“Chào buổi sáng.” Augustine để cằm lên vai cậu, “Hôm nay anh có rất nhiều việc, cho nên khả năng là em phải đến trường quay một mình.”
“Không sao.” Dạ Phong Vũ tắt bếp, cẩn thận rót nước sốt ra, “Anh cũng đừng quá mệt mỏi.”
Hai người trong nhà bếp thực thân mật, trong phòng ăn, Trình Hạ vừa ngáp vừa chờ bữa sáng, Phillip nghi hoặc ghé sát vào cậu: “Xem ra cậu một chút tình thần cũng không có.”
“Bởi vì cả một đêm tôi đều mơ thấy ác mộng.” Trình Hạ nằm bò trên bàn.
“Mơ thấy cái gì?” Phillip thật thân thiết.
Trình Hạ nghĩ nghĩ: “Anh.”
Cõi lòng Phillip tan nát thành vụn: “Vì sao có tôi lại là ác mộng?”
“Có mày thì đương nhiên là ác mộng.” Augustine bưng cà phê ngồi trước mặt cậu.
Phillip ôm ngực.
Augustine cầm báo lên: “Vừa rồi anh nhận được một bưu phẩm Paul gửi tới, về câu lạc bộ.”
“Em sẽ chỉnh sửa lại tài liệu.” Phillip nêu điều kiện, “Nhưng trước tiên anh phải thừa nhận, em đích thực là một giấc mộng ngọt ngào, mềm mại lại nhẹ nhàng, sau đó em mới có thể đi làm.”
“Anh hy vọng vĩnh viễn cũng không phải mơ thấy mày.” Augustine trả lời.
Phillip nghẹn ngào, vươn tay ôm lấy Trình Hạ bên cạnh: “Năm phút đồng hồ.”
“Không được, nhiều nhất năm giây.” Trình Hạ rất không nể tình, “Đừng cản trở tôi ăn bữa sáng.”
“Cà phê đen chỉ có thể uống nhiều nhất một tách.” Dạ Phong Vũ đổi một tách sữa xuống trước mặt anh, “Còn nữa, rau cũng phải ăn.”
Augustine thở dài thật sâu, cầm dao nĩa nhận mệnh cắt rau xà lách.
Phillip cảm thấy nếu chụp lại một màn này gửi cho truyền thông, mình hẳn là có thể nhận được một khoản tiền thưởng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Dạ Phong Vũ và Trình Hạ rời nhà trọ tiếp tục đi làm, Phillip giúp Augustine ăn nốt một thìa salad hỗn hợp có vị kì quặc cuối cùng, sau đó nghẹn ngào hỏi: “Ngày mai có thể bảo chị dâu đổi thành bữa sáng kiểu Trung Quốc không? Em thà là ăn bánh nướng không có nhân.”
“Hôm nay cậu ấy rất để ý vệ sĩ của mình.” Augustine nói.
“Cái gì?” Phillip tạm thời không có phản ứng kịp.
“Tối hôm qua hai người nói chuyện gì?” Augustine tiếp tục hỏi.
“Ý anh là Hạ Hạ?” Phillip cười tỏa nắng, phản ứng thần tốc.
Augustine đối mặt với cậu.
………
Trầm mặc một phút đồng hồ, sau đó Phillip khóc ôm lấy đầu: “Ít nhất đừng đánh vào mặt.”
“Nói.” Augustine khẽ nhíu mày.
Lúc ấy anh đã tỉnh, vì sao không tự mình hỏi chị dâu! Phillip trong lòng hung hăng rít gào, sau đó thành thành thật thật cúi đầu: “Tối qua ở khách sạn có người muốn bắt cóc chị dâu.”
Sắc mặt Augustine lập tức âm trầm, lấy điện thoại bên cạnh bàn đến.
“Hiện tại không đến mức có nguy hiểm nữa.” Phillip kịp thời nói, “Nếu không chị dâu cũng sẽ không ra ngoài.”
Augustien do dự một chút, thả ống nghe xuống: “Nói cho anh biết mọi việc.”
Thế mà lại không có tức giận? Phillip rất bất ngờ lại rất vui mừng, vì thế dùng tốc độ nhanh nhất nói mọi chuyện lại một lần, lại bổ sung: “Đối phương hẳn là chỉ muốn thăm dò ý tưởng của chị dâu một chút, tiện bề bố trí kế hoạch tiếp theo của mình.”
“Phía khách sạn thì sao?” Augustine hỏi.
“Dựa theo năng lực của đối phương, hẳn là không ngu xuẩn đến mức để lại hình ảnh trong camera.” Phillip nói, “Nhưng nếu phải lấy tất cả bản ghi hình có ở xung quanh quảng tường, lại rất dễ lộ ra dấu vết, em cần một chút thời gian.”
Augustine gật gật đầu, đứng lên đi về thư phòng, cũng không nói gì thêm nữa.
“Chị dâu cũng không phải muốn giấu anh, chỉ là…….” Phillip chạy chậm theo sau anh, “Chỉ là……”
“Chỉ là cậu ấy cảm thấy anh nhất định sẽ vì vậy mà hủy bỏ tất cả công tác tiếp theo của cậu ấy?” Augustine dừng bước.
“Anh sẽ sao?” Phillip ôm lan can, để tránh cho việc mình bị ném xuống lầu.
“Nếu là tối hôm qua nghe tin này, anh sẽ.” Augustine trả lời.
Nụ cười Phillip cứng ngắc lại, vì cái gì thô bạo trực tiếp như vậy, ngay cả một chút quanh co cũng không có.
“Có điều bây giờ, anh cần suy xét lại một chút.” Augustien đẩy cửa thư phòng ra, “Về phương pháp khác giải quyết chuyện này.”
“Vì sao?” Phillip ôm khung cửa hỏi.
“Cậu ấy sợ anh, sợ đến thà rằng trốn tránh cũng không muốn đối diện.” Augustine đứng bên cửa sổ, “Ngày đó ở trong xe, anh đã tưởng chỉ là nói đùa.” Có điều bây giờ xem ra, lại giống như lời thật lòng hơn.
Điểm này cũng không bất ngờ, tất cả mọi người đều sợ anh. Phillip oán thầm, thuận tiện tiếp tục duy trì nụ cười.
Augustine xoa huyệt thái dương, đứng bên cửa sổ quay đầu lại, vẻ mặt trong nháy mắt có chút lóe ra, không xác định được, lo lắng, chần chờ, cùng với…… mờ mịt.
“A!” Phillip bị loại ánh mắt mềm mại chưa từng thấy này chuẩn xác đánh trúng nội tâm, vì thế tràn ngập tình cảm mở rộng hai tay, chuẩn bị dành cho anh trai vô cùng thân mến của mình một sự an ủi.
Sau đó giây tiếp theo, cậu đã bị ném xuống thảm.
Augustine vỗ vỗ quần áo, một lần nữa ngồi về trên ghế.
Phillip khoanh chân ngồi trên thảm, đáy mắt lệ quang lấp lánh: “Em chỉ là muốn cho anh một cái ôm.”
“Nếu là mày lúc năm tuổi, anh có thể xem xét.” Augustine trả lời, “Bây giờ, đi làm việc đi.”
“Nhưng thời gian tâm sự còn chưa có chấm dứt.” Phillip nói, “Anh thật sự không giận?”
Augustine trả lời: “Anh rất mệt.”
“Nghe có vẻ như so với tức giận càng làm người ta bất an hơn.” Phillip lo lắng lo lắng.
“Xác định bây giờ cậu ấy không còn nguy hiểm?” Augustine hỏi.
Philli lập tức gật đầu.
“Được rồi.” Augustine nói, “Nếu cậu ấy không muốn nói, tạm thời anh có thể làm như không biết chuyện này.”
“Thỉnh thoảng phiền muộn một chút cũng là điều cần thiết trong tình yêu.” Philli nhân cơ hội nói, “Đây là lời bài hát, nếu anh cần, em có thể hát một bài hoàn chỉnh.”
Augustine ngẩng đầu nhìn cậu.
“Nếu…. Anh cảm thấy…….. Tình yêu….. Khiến người ta ưu sầu…… A……. A……..” Phillip thong thả mở đầu, lắc lư hai tay theo tiết tấu.
Đầu Augustine đau càng lúc càng nghiêm trọng, rất muốn chôn cậu vào vườn hoa.
“Tóm lại…. Cho chị dâu thời gian vài ngày, chờ cậu ấy hoàn thành công việc rồi lại nói chuyện này.” Trước khi rời đi, Phillip lại đề nghị, “Thế nào?”
Augustine gật đầu.
“Phi thường tốt.” Phillip cười khoe tám cái răng, “Tin em đi, anh đã dần bắt đầu nắm giữ phương pháp yêu đương đúng đắn rồi đó.”
“Vậy sao?” Augustine hỏi.
“Ít nhất anh không có hủy bỏ hành trình của chị dâu, cũng không có mua hết khách sạn cùng đoàn phim.” Phillip nhân cơ hội nói, “Trước sự lựa chọn tràn ngập tình yêu cùng bao dung này, em lại rất muốn hát một khúc ca.”
Lần này thái độ của Augustine rất kiên quyết: “Trong vòng ba giây biến mất.”
Phillip thở ngắn than dài, cảm giác vô cùng tiếc nuối.
Công việc quay chụp tiếp theo tiến hành rất thuận lợi, một tuần sau, các thành viên khác của đoàn phim về nước, Dạ Phong Vũ hỏi Augustine: “Bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
“Nếu không gấp quá, vậy theo anh đến Sao Paulo.” Augustine nói, “Về mấy câu lạc bộ bóng đá, cùng với mấy việc khác nữa, chắc là cần thời gian hai tuần.”
“Ừ.” Dạ Phong Vũ ngồi trên đùi anh, “Muốn uống chút rượu không?”
“Không muốn.” Augustine lắc đầu.
“Vậy bây giờ tâm trạng anh tốt chứ?” Dạ Phong Vũ lại hỏi.
Augustine nghĩ nghĩ: “Không tốt cho lắm.”
Dạ Phong Vũ tạm ngừng một chút: “Vậy khi nào thì tâm trạng anh mới có thể tốt?”
“Không biết.” Augustine nhìn cậu.
Trong phòng ngủ thật yên tĩnh.
Sau một lát Dạ Phong Vũ đầu hàng: “Xem ra anh đã biết mọi chuyện rồi.”
Augustine cười lắc đầu, tay kéo cậu vào trong lòng mình: “Đêm nay có vẻ em sẽ thẳng thắn với anh rất nhiều việc, trừ việc này, còn có bí mật lần trước đã nhắc qua, cùng với……. còn có chuyện gì giấu anh nữa không?”
“Không giận sao?” Dạ Phong Vũ nhìn anh, “Em bị bắt cóc, còn không có nói cho anh.”
“Em hẳn là nên hỏi anh có thể lo lắng hay không, chứ không phải tức giận.” Augustine bất đắc dĩ.
“Em có thể uống rượu trước không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine gật đầu.
Dạ Phong Vũ xuống giường, sau một lát cầm hai ly rượu đỏ về, tự mình ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Bàn tay Augustine lướt qua lưng cậu, đầy mồ hôi lạnh: “Thật sự sợ anh vậy sao?”
“Thỉnh thoảng.” Dạ Phong Vũ thả cái ly không lên tủ đầu giường.
Augustine bật cười, đưa ly của mình cho cậu nốt.
Dạ Phong Vũ nhận lấy, nhắm mắt lại tiếp tục uống một hơi cạn.
“Tửu lượng không tồi.” Augustine lấy ngón tay cái lau vệt lỏng bên môi cậu, “Có điều chỉ cho phép em uống rượu trước mặt anh.”