Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 22: Một chút ôn nhu nho nhỏ


Đọc truyện Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân) – Chương 22: Một chút ôn nhu nho nhỏ

– Có lẽ tôi có thể đi Thụy Sĩ cùng cậu –

Phòng ngủ thực yên tĩnh, Dạ Phong Vũ tựa vào đầu giường, mở video tiệm thú cưng gửi tới. MOKA đeo yếm nhỏ, đang vui vẻ xếp hàng chờ đồ ăn, nhìn qua hoạt bát khỏe mạnh lại đáng yêu.

“Ngủ ngon, tiểu quái thú.” Dạ Phong Vũ cười gõ gõ màn hình, tiện tay lấy cốc nước trên đầu giường, uống hai viên thuốc cảm.

Tại hiện trường tiệc tối, Trình Hạ vẻ mặt khẩn trương, một tấc cũng không rời Los, giống như cái đuôi nhỏ.

“Thả lỏng chút, nhóc đáng yêu.” Los vỗ vai cậu, “Hiện tại là thời gian xã giao, em có thể đi tìm thần tượng nói chuyện phiếm.”

“Nhưng Augustine nhìn có vẻ bận rộn.” Trình Hạ nhỏ giọng bất an, “Anh ta sẽ đồng ý chụp ảnh cùng em sao?”

“Anh cũng không quá quen thuộc với anh ta.” Los buông tay, “Có điều nếu là bạn của Dạ, hẳn là có thể thử một chút.”

“Thật sao?” Trình Hạ vẫn rất chột dạ, nhỡ đâu bị chán ghét thì làm sao.

“Được rồi, anh đi cùng em.” Los đưa cho cậu một ly rượu, “Có điều tính tình anh ta rất lãnh đạm, em phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị cự tuyệt.”

Trình Hạ hít sâu một chút, cùng anh đi qua, chân trái suýt chút nữa giẫm vào chân phải.

Mà cùng lúc đó, Phillip đang vận dụng mọi kĩ xảo an ủi người nào đó: “Nhất định là vì chị dâu còn chưa có lại sức, cần nghỉ ngơi nhiều, cho nên mới không đến dự tiệc tối.”

Augustine một chữ cũng không nói, lại cầm một ly rượu.

“Đừng nói với em anh định say túy lúy ở đây.” Phillip tươi cười đầy mặt cầm ly trong tay anh đi, nghiến răng nhè ra từng chữ, “Tuy rằng ở đây không có phóng viên, nhưng cũng không có nghĩa có thể tùy ý…. Từ từ, trợ lí của chị dâu đang đi về phía này, a Thượng đế, mau thu hồi biểu tình muốn hủy diệt thế giới của anh lại.”

Augustine xoay người.

Trình Hạ khẩn trương nuốt nước miếng, tuy rằng rất muốn làm cho mình linh hoạt một chút, nhưng đầu cậu rất bi thương mà trở nên chập mất.

Los dẫn cậu đi tới, cười cười cùng Phillip cụng ly một cái: “Cảm thấy tiệc rượu thế nào?”

“Rất tuyệt.” Phillip nhiệt tình nhìn Trình Hạ, “Xin chào.”

“Xin, xin chào.” Trình Hạ lắp bắp.

Phillip ở phía sau bất động thanh sắc bấm Augustine một cái, tiếp tục như gió xuân ấm áp hỏi, “Vì sao Dạ Phong Vũ tiên sinh còn chưa tới tiệc tối?”

“Anh họ bị ốm, đang sốt.” Trình Hạ vội vàng trả lời.

“Đây thật sự là một tin tức khiến người ta tan nát cõi lòng.” Phillip hỏi, “Chúng tôi có thể đến thăm không?”

“Đến thăm?” Trình Hạ sửng sốt một chút, hiển nhiên không đoán được đối phương sẽ đưa ra yêu cầu như vậy —— còn tưởng là nhiều nhất chỉ gửi lời hỏi thăm.

“Cậu ấy bị ốm?” Los nghe vậy nhíu mày, “Vì sao không sớm nói cho anh biết.”


Phillip càng tươi cười sáng lạn, vì sao phải nói cho cậu biết, đó là chị dâu của tôi.

“Thân thể anh họ rất tốt, uống thuốc rồi sẽ không có việc gì.” Trình Hạ giải thích, “Không cần chăm sóc quá mức.”

“Nhưng cậu ấy vừa thoát ra khỏi núi tuyết, thân thể suy yếu hơn bình thường.” Los vẫn lo lắng, “Rất xin lỗi, tôi tạm thời rời đi một chút.”

“Nhưng tôi còn định cùng cậu tâm sự……… chuyện hợp tác song phương.” Phillip một tay ngăn chặn anh ta.

“Về chuyện kinh doanh đồng hồ?” Los nhún vai, “Vốn là cha và anh tôi làm, tôi cũng không có tham dự.”

“Cũng không nhất định phải là chuyện kinh doanh đồng hồ, cũng có thể là………. sản phẩm thể thao? Trang bị thám hiểm? Hoặc là người đẹp bãi biển.” Phillip ôm vai anh ta, nhiệt tình giống như là bạn thâm giao, “Thế nào, nghe nói cậu thường xuyên đến Hawaii, có kỉ niệm gì tuyệt vời không?”

“Nhưng bạn của tôi còn đang ốm, tôi phải tìm bác sĩ gia đình.” Los bất đắc dĩ.

“Augustine có thể đảm nhận nhiệm vụ này.” Phillip dõng dạc, “Anh ấy gần đây đang nghiên cứu y thuật phương đông thần bí.”

“A?” Trình Hạ chấn kinh.

Augustine mặt không chút thay đổi, nhìn có vẻ rất đáng tin cậy.

“Hơn nữa chúng tôi và Dạ Phong Vũ tiên sinh cũng là bạn tốt.” Phillip tiếp tục nói, “Cho nên hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề sức khỏe của cậu ấy.”

Los còn muốn thế hiện một chút nghi ngờ, Augustine đã mặt than mở miệng, “Cậu ấy ở đâu?”

“…….” Lần đầu tiên trong đời đối diện với thần tượng, Trình Hạ dùng sức siết lòng bàn tay, mới không có ngất xỉu đi, “Chúng tôi ở bên hồ.”

“Vậy phiền cậu dẫn đường.” Phillip nhanh chóng đem Augustine đóng gói tặng đi, thuận tiện lập tức kéo Los ra ban công, “Về người đẹp bãi biển Hawaii, quả thực đáng giá uống ba ly champagne.”

Hành lang thực yên tĩnh, Trình Hạ đi theo sau Augustine, kích động đến hai mắt đỏ bừng, rất muốn đăng ngay mười tám cái trạng thái khoe khoang trên trang cá nhân!

“Phòng nào?” Augustine hỏi.

Suy nghĩ của Trình Hạ còn đang bay tán loạn, mắt lóa thần mê.

Augustine nghi hoặc hỏi: “Cậu có ổn không?”

Cực kì ổn! Trình Hạ nhanh chóng đứng thẳng, trong mắt muốn nhảy ra ánh sao.

“Cậu ấy ở đâu?” Augustine lại hỏi một lần.

“Ở phòng này.” Trình Hạ giơ một lóng tay, “Có điều anh họ hẳn là đã ngủ.”

“Cảm ơn.” Augustine cầm nắm cửa, nghĩ nghĩ lại quay đầu hỏi, “Muốn chụp ảnh chung và kí tên không?”

Trình Hạ sửng sốt một chút, mới phản ứng rằng đây chính là phúc lợi cực lớn, vì thế gật đầu thật nhanh, đầu cũng muốn bay cả ra ngoài!


Augustine rất hiếm khi có sự kiên nhẫn, không chỉ cùng cậu chụp một tấm ảnh, còn ở phía trên chữ kí viết một đoạn thật dài.

“Cám ơn ngài.” Trình Hạ lệ nóng doanh tròng, rất muốn xé áo sơ mi chạy như điên năm nghìn mét.

“Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.” Augustine cười cười, sau đó mở cửa vào phòng.

Một phút đồng hồ sau, em họ đứng ở hành lang, nhìn cửa phòng khóa chặt thực mờ mịt.

Vì cái gì không cho mình vào cùng.

Giường trong phòng rất lớn, Dạ Phong Vũ nửa nằm trong ổ chăn, vài giọt mồ hôi chảy trên trán.

Augustine ngồi bên giường, giơ tay thử độ ấm người cậu.

Hơi nóng, những cũng không tính là quá nghiêm trọng.

Dường như cảm giác được có người vào, Dạ Phong Vũ mơ màng nhíu mày, nhìn có vẻ như sắp tỉnh lại.

Augustine cảm thấy trong lòng như có con mèo nhỏ cào một cái, có chút ngứa, cũng có chút đau đớn hít thở không thông đến căng thẳng.

Lông mi Dạ Phong Vũ dưới ngọn đèn hôn ám run nhè nhẹ, cuối cùng vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ, rất nhanh chìm lại vào trong mộng, hô hấp cũng một lần nữa ổn định trở lại.

Không biết vì sao, Augustine ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt dừng ở đôi môi khô khốc của cậu, giống như bị ma nhập, không tự chủ được liền vươn ngón tay, nhẹ nhàng áp xuống.

Xúc cảm mềm mại, nhiệt độ theo đầu ngón tay truyền vào trong lòng, ý thức và tinh thần ầm ầm lay động, mang đến nhịp tim dồn dập cùng với… tình dục. Ý thức được chính mình đang nghĩ cái gì, Augustine nháy mắt thu tay, trong lòng hiện lên một tia bối rối, nhanh chóng đứng dậy định rời đi, Dạ Phong Vũ lại mơ màng ho ra tiếng, chân mày gắt gao nhăn lạ, hình như rất khó chịu.

Augustine do dự dừng chân.

Hai má Dạ Phong Vũ ửng hồng, hô hấp cũng có chút nóng.

Lại thử độ ấm trên trán cậu, Augustine quyết đoán mở cửa ra, gọi Trình Hạ vào ——– ở phương diện chăm sóc người bệnh, anh thật sự không có kinh nghiệm.

“Sốt nhẹ.” Mười phút sau, Trình Hạ lắc lắc nhiệt kế, “Không cần lo lắng.”

“Không cần gọi bác sĩ?” Augustine xác nhận lại một lần.

“Ừ.” Trình Hạ giúp Dạ Phong Vũ đắp chăn ổn thỏa, “Ngài trở về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ chăm sóc anh họ.”

Augustine lắc đầu: “Tôi sẽ ở lại đây.”

Trình Hạ đối với việc này rất là bất ngờ.

Nhưng Augustine đã ngồi bên giường: “Nếu lại phát sinh tình huống gì, tôi sẽ lập tức tìm cậu.”


Cho nên ý tứ những lời này………… là muốn đuổi mình đi?! Em họ do dự, không biết bản thân có lĩnh hội ý tứ của nam thần đúng hay không nữa.

Augustine ngẩng đầu nhìn cậu: “Cảm ơn, ngủ ngon.”

“……….. Ngủ ngon.” Trình Hạ choáng váng hồ nghi ra khỏi phòng, cảm thấy…………… Chính mình cũng rất muốn bị bệnh!

Sau khi kết thúc tiệc tối, Los vốn muốn đến thăm Dạ Phong Vũ, lại được báo cho biết “Augustine tiên sinh đang ở trong phòng, hơn nữa còn dặn dò cố gắng không cần quấy rầy.”

“Vẫn đợi đến bây giờ? Suốt hơn hai tiếng?” Los kinh ngạc.

Nhưng Phillip lại rất vui mừng, nhiệt tình lôi kéo Los cùng về khách sạn, dự định suốt đêm nói chuyện người đẹp cùng bãi biển.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cả dinh thự đều yên tĩnh lại. Phòng nghỉ bên hồ, Augustine nửa quỳ bên giường, mắt cũng không chớp nhìn chăm chú vào người nằm trên giường, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Là lần mất ngủ tốt đẹp nhất trong đời.

Trong mơ màng, Dạ Phong Vũ xoay người, bất giác nắm lấy tay anh đang đặt bên gối.

Augustine hơi giật mình, muốn rút tay ra, cuối cùng vẫn lựa chọn để lại. Nhẹ nhàng trở tay cùng cậu mười ngón tương giao, động tác vô cùng nhẹ nhàng chậm rãi, sợ sẽ khiến người đang ngủ say bừng tỉnh.

Không biết qua bao lâu, quảng trường xa xa mơ hồ truyền đến tiếng chuông, bầu trời dần dần phủ đầy ánh nắng. Dạ Phong Vũ chống thân ngồi dậy, nhắm mắt xoa trán.

“Muốn uống nước không?” Augustine hỏi.

Dạ Phong Vũ lắc đầu, giọng lười biếng lại khàn khàn: “Không cần.”

“Đây là đề nghị của bác sĩ.” Augustine đưa nước chanh ấm qua.

Dạ Phong Vũ rốt cuộc mở mắt.

“Chào buổi sáng.” Biểu tình của Augustine vạn năm không đổi.

Dạ Phong Vũ cùng anh nhìn nhau vài giây, cười giống như ánh mặt trời vui tươi ấm áp: “Chào buổi sáng.”

“Tôi đến bàn chuyện làm ăn với Ranto tiên sinh.” Augustine đặt ly nước vào tay cậu, giọng có chút mất tự nhiên, “Vừa lúc cậu ở đây, cho nên……… Có đỡ hay không?”

“Ý anh là cảm mạo? Đã không sao rồi.” Dạ Phong Vũ tựa vào đầu giường, “Cám ơn.”

Augustine ngồi đối diện cậu, trầm mặc nhìn cậu uống nước xong, lại nhận lấy cái ly không.

“Chuyện kinh doanh bàn bạc thế nào?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Cũng không tệ lắm.” Augustine trả lời.

“Chúc mừng.” Dạ Phong Vũ lười biếng ngáp.

Môi Augustine giật giật, rồi lại không biết nên nói cái gì, trong phòng im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra đề tài tiếp theo: “Muốn ăn sáng không?”

“Không muốn ăn.” Dạ Phong Vũ lắc đầu.

“Không được.” Augustine nhíu mày, “Cậu phải ăn một chút.”


“Được rồi.” Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ, “Tôi muốn ăn hot dog mù tạt.”

Augustine trầm mặc, loại đồ ăn này hiển nhiên không trong phạm vi nhận thức của anh.

Dạ Phong Vũ ngồi xếp bằng ôm chăn: “Cái loại ở cổng công viên.”

“OK.” Augustine gật đầu, “Đi tắm một chút, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cậu.”

“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ duỗi thắt lưng, đi chân trần trên thảm vào phòng tắm. Augustine mở cửa phòng ngủ, Phillip thiếu chút nữa ngã lăn tới ———- cùng với Trình Hạ và Los vẻ mặt mờ mịt.

“Chào buổi sáng.” Phillip tươi cười sáng lạn, em hoàn toàn không có nghe lén.

“Hot dog mù tạc ở cổng công viên.” Augustine nói, “Trong vòng nửa giờ phải có.”

“Không thành vấn đề!” Thời khắc mấu chốt, Phillip dạt dào biểu hiện thế nào gọi là trợ thủ đủ tư cách, hoàn toàn không hỏi một chữ lí do, nhanh chóng giơ tay cam đoan, “Em lập tức đi ngay!”

“Trong dinh thự cũng có hot dog.” Los nói chen vào.

“Nhưng dinh thự không phải ở cổng công viên.” Phillip vỗ vỗ vai anh ta, “Thiếu một chữ cũng không được.”

Los trơ mắt nhìn cậu ta biến mất ở góc cầu thang.

May mà hôm nay vừa vặn là cuối tuần, trong công viên có lễ hội lớn. Chủ quán hot dog vừa mới sắp xếp ổn thỏa xe đẩy, đột nhiên bị hai người đàn ông cao lớn kèm hai bên vào trong xe, oanh oanh liệt liệt chạy về phía dinh thự Ranto.

“Ngài nói là lão tiên sinh Ranto muốn tôi đến trang viên biểu diễn?” Chủ quán thụ sủng nhược kinh, “Nhưng tôi cái gì cũng không biết, cũng không phải diễn viên lễ hội.”

“Đừng lo, anh chỉ cần biểu diễn nướng hot dog.” Phillip tươi cười giúp anh ta mát xa bả vai, “Hiện tại chuẩn bị ổn thỏa trước đã, lát nữa chúng ta cần dùng tốc độ nhanh nhất nướng một chiếc hot dog mù tạc.”

Chủ quán rất là khẩn trương, có điều may mắn cũng không có ảnh hưởng tới kĩ thuật, sau khi xe đồ nướng được dựng lên bên hồ, mùi thơm bay khắp xung quanh, ngay cả lão tiên sinh Ranto cũng chống ba toong đến mua, xếp hàng sau các bạn nhỏ.

Dạ Phong Vũ lau tóc đi ra từ phòng tắm, trên người mang mùi hương sữa tắm, không phải vị cam ngọt trước đây, mà là mùi sữa ngọt ngào thản nhiên.

Augustine nhận lấy khăn lông, giúp cậu lau khô tóc.

“Hơi choáng.” Dạ Phong Vũ oán giận.

“Ăn một chút sau đó lại ngủ.” Augustine dẫn cậu ra phòng ngoài, trên bàn đã chuẩn bị chu đáo bữa sáng, trừ hot dog mù tạc, còn có bánh mì hoa quả và sữa nóng.

“Thật sự có.” Dạ Phong Vũ nhìn anh cười, “Còn tưởng rằng sẽ có cớ trốn bữa sáng.”

Augustine giúp cậu kéo ghế ra.

“Muốn nếm chút không?” Dạ Phong Vũ cầm lên, “Hương vị khi còn nhỏ bị ốm.”

“Nghe có vẻ thực không ra gì.” Augustine nhướng mi.

“Thử xem.” Dạ Phong Vũ đưa tới bên miệng anh.

Augustine cắn một miếng, sau đó cười lắc đầu: “Không hề bất ngờ, hương vị trẻ con.”

“Thi thoảng ngây thơ một chút cũng không sao.” Dạ Phong Vũ ăn nốt nửa cái hot dog còn lại, thuận miệng hỏi, “Anh định khi nào thì về Italy?”

“Công việc còn có chút vấn đề.” Augustine giơ tay, nhẹ nhàng lau tương sốt bên miệng cậu, “Có lẽ tôi có thể cùng cậu đi Thụy Sĩ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.