Đọc truyện Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân) – Chương 102: Hôn lễ (Thượng)
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Vì cái gì bây giờ còn hôn lưỡi ~
Tòa nhà cao chọc trời màu xám cũng giống như quốc gia của nó, trầm ổn mà lại nghiêm trang. Trong phòng hội nghị cao nhất, từ sáng sớm đã tụ tập mấy trăm phóng viên, nhân viên bận rộn, làm một vài công tác chuẩn bị khai mạc hội nghị cuối cùng. Cảnh sắc Frankfort rất đẹp, nhưng đối với những người tham dự hội nghị tài chính lần này mà nói, hiển nhiên là có chuyện quan trọng cần để tâm hơn là phong cảnh.
Bao gồm cả Augustine.
Bên cửa sổ sát đất trong phòng khách sạn nhìn ra ngoài, thi thoảng lại có máy bay xẹt qua không trung. Người và xe trên ngã tư đường đều vội vội vàng vàng, trong không khí sương mù mênh mông, dường như có chút hơi lạnh miên man.
“Muốn uống một ly hay không?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ hoàn hồn: “Không cần, cám ơn.”
“Từ giờ đến khi bắt đầu hội nghị còn sáu tiếng, giờ mới bảy giờ.” Augustine ngồi bên cạnh cậu, “Đang nhìn cái gì?”
“Khí chất của Frankfort hình như rất giống anh.” Dạ Phong Vũ lùi về phía sau lười nhác tựa vào lòng anh.
“Truyền thông cũng nói anh hẳn là phải sinh ra ở Đức, cũ kĩ, nghiêm cẩn, phần lớn thời gian cũng không nói cười cẩu thả.” Augustine cầm tay cậu, “Nhưng thành phố này cũng có một mặt lãng mạn của riêng nó.”
“Em biết.” Dạ Phong Vũ xoay người cười, “Cho nên mới nói giống anh.”
Augustine cúi đầu cọ cọ chóp mũi cậu: “Đừng sợ, anh sẽ luôn bên cạnh em.”
Tới gần trưa, Trình Hạ ngồi trên thảm chống cằm, nhìn Phillip lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình.
“Tôi biết trong lòng cậu, nhất định là Augustine đẹp trai nhất. Nhưng đồng thời cậu cũng không thể không thừa nhận, tôi cũng vô cùng anh tuấn.” Phillip thay xong chính trang, dựa vào tường bày ra tư thế thâm trầm.
“Anh thật sự mặc quần lót Bọt biển cục cưng.” Trình Hạ tạm thời không thể đuổi hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu ——- bởi vì tốc độ thoát quần của đối phương thật sự quá nhanh, né tránh không kịp.
“Tôi còn có Batman với Gia đình Simson nữa, cậu có muốn xem không?” Phillip tràn ngập chờ mong.
Chuột chũi nhỏ trầm mặc đứng lên, trầm mặc xoay người, trầm mặc đi ra ngoài, dùng hành động thay cho câu trả lời.
Phillip huýt sáo, vui vẻ vặn vẹo cái mông trước gương.
Phòng bên cạnh, Augustine giúp Dạ Phong Vũ thắt cà vạt, sau đó hôn trán cậu oán giận: “Thật không muốn để đám cổ hủ không ra gì kia được nhìn em.”
“Nên xuất phát.” Phillip gõ cửa nhắc nhở.
“Chuẩn bị tốt chưa?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ gật đầu: “Ừ.” Cửa mở ra, Phillip cười tươi roi rói lui về sau hai bước, để tránh lại bị đánh ——- tuy rằng không có lí do, nhưng anh trai đánh em trai cho tới bây giờ luôn không cần lí do, “Hai mươi phút sau đến hội trường.”
Xe đen có rèm che chạy nhanh trên đường, chạy về phía tòa nhà cao chọc trời ở trung tâm thành phố.
Hai bên lối vào, các phóng viên đã sớm bày thiết bị sẵn sàng đón người. Hội nghị lần này diễn ra trong mười ngày, bởi vì lúc trước vẫn có một ít tiếng gió lộ ra, cho nên giới truyền thông đang đoán, Augustine sẽ giải quyết liên minh ngân hàng đối thủ làm khó dễ như thế nào.
Thời gian tới gần, người tham dự cũng dần đến. So với phóng viên giải trí, trọng điểm quay chụp của phóng viên tài chính đơn giản hơn rất nhiều —– dù sao các nhân vật ở đây vĩnh viễn sẽ không làm lố, cũng không có khả năng ngã sấp xuống thảm đỏ, hơn nữa phần lớn còn là khuôn mặt cứng ngắc, ánh mắt khắc nghiệt. Ngoài ông trùm tài chính tiếng tăm lẫy lừng, chỉ có khi người thừa kế trẻ tuổi anh tuấn xuất hiện, mới có thể dẫn tới một loạt tiếng bấm máy chụp hình liên tiếp.
Lại một chiếc xe có rèm che dừng lại, phóng viên nhận ra là xe của Augustine, vì vậy đều nâng dụng cụ lên điều chỉnh phương hướng, chuẩn bị ghi lại toàn bộ hành trình. Cửa mở ra, Phillip bước xuống xe đầu tiên, trước sau như một sức sống bắn ra bốn phía tươi cười dào dạt, cho dù mặc tây trang màu đen, áo sơ mi lộ ra ngoài cũng là màu sắc rực rỡ như là đến từ Hawaii. Mà phía sau anh ta, còn có một cậu con lai tóc đen, nhìn qua nhiều nhất chỉ mới hai mươi tuổi, cầm trong tay một tập văn kiện, phỏng đoán thân phận chắc là trợ lí, nhưng hình như lại giống như ngôi sao điện ảnh mới xuất hiện hơn ——- hơn nữa tuổi có phải là hơi nhỏ quá không?
“Tôi căng thẳng.” Trình Hạ nói nhỏ.
“Cậu có thể lựa chọn té xỉu.” Phillip lập tức trả lời, “Tôi lúc nào cũng có thể đón được cậu, giống như tình tiết kinh điển trong phim điện ảnh vậy.”
“Câm miệng!” Trình Hạ tạm thời buông tha việc nói chuyện với anh ta.
Vệ sĩ nho nhã lễ độ mở cửa xe ra: “Augustine tiên sinh.”
Tiếng bấm máy rộ lên, tuy rằng là phóng viên tài chính, nhưng cũng sẽ có nhu cầu giải trí —— hội nghị lần này Adams cũng sẽ tham gia, tuy rằng Catherine hình như đã có người yêu mới, nhưng có chuyện bát quái trước mặt, mọi người hiển nhiên cũng chỉ biết lựa chọn chú ý đến phần mà mình cảm thấy hứng thú. Cho nên gần như tất cả mọi người đều rất chờ mong, hai người ở hội trường sẽ giao phong như thế nào.
Augustine xuống xe, chỉnh sửa lại áo một chút, nhưng không có bước trên thảm, mà là hơi hơi xoay người, hình như nói gì đó với người trong xe.
Dạ Phong Vũ nhìn anh.
“Mọi người đều đang đợi em.” Augustine vươn tay về phía cậu, giọng rất ôn nhu.
Dạ Phong Vũ cười cười, nắm tay anh bước ra khỏi xe.
Ánh nắng chiếu qua tầng mây, ấm áp soi vào hai người. Augustine nắm tay cậu, cùng đi trên lối vào tòa nhà, nhìn như đã rất quen thuộc. Phóng viên bị ngơ một chút, cuối cùng cũng phản ứng là đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì vậy sau tiếng kinh hô nho nhỏ, đèn loáng thoáng gần như một giây cũng không ngừng, cho đến khi bóng dáng hai người biến mất ở cuối cầu thang, mới thả cánh tay đau nhức xuống hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả khi dưới tầm ngắm gần của máy ảnh SLR***, ngũ quan con lai cùng dáng người vẫn hoàn mĩ đến không thể soi mói. Rất nhanh chóng đã có người nhận ra cậu là ai, vì thế hiện trường lại như trong dự kiến mà ồ lên ——— là diễn viên nam từng đóng phim tình sắc?
“Năm tiếng nữa là tiệc tối, em có thể ở trong phòng nghỉ chờ anh.” Augustine hôn trán cậu, “Ở lại đây chờ lát nữa gặp.”
“Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu, đứng ở cửa, nhìn theo bóng anh đi vào phòng hội nghị.
Mấy vị lão thành ngồi bên bàn hội nghị thở hổn hển.
“Không giống phong cách của cậu.” Adams nhỏ giọng trêu ghẹo.
“Bởi vì căn bản là tôi không định tới tham gia cái hội nghị này.” Augustine ngồi xuống, “Nếu đã đến, ít nhất nên làm vài việc vì chính mình.”
“Jonathan có vẻ sắp ngất rồi.” Adams nâng cốc nước lên che đi vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Bác sĩ tư nhân của tôi ở ngay ngoài cửa, lúc nào cũng có thể đưa ông ấy đến bệnh viện nhận trị liệu điện giật.” Augustine tựa lưng vào ghế, “Miễn phí.”
“…….” Vẻ mặt của Adams là một lời khó nói hết, ước chừng qua năm phút, mới nhịn cười được, “Tôi thật chờ mong được thấy cảnh tượng như vậy phát sinh.”
Mà trên internet, giờ khắc này đã sôi trào, bản tin tài chính hiếm khi thấy thuộc tính giải trí, vô số cư dân mạng chen chúc tới, nhìn ảnh Augustine và Dạ Phong Vũ cùng nắm tay mà khiếp sợ vô cùng, cảm thấy thật sự quá mức tưởng tượng. Mà ở giới giải trí trong nước, fan cũng là trăm tiệu lần không nghĩ tới, một hội nghị tài chính ở châu Âu cực kì xa xôi vừa nghe đã thấy rất nhàm chán, sẽ trực tiếp làm cho chính mình từ nay về sau không còn ông xã!
Không có ông xã chuyện này, vừa nghe đã thấy ngược thảm thiết.
Trong ảnh Dạ Phong Vũ cười tươi như ánh mặt trời, trước sau như một gợi cảm lại mê người, Mà Augustine bên cạnh cậu mặc dù hơi nghiêm túc quá mức, nhưng chỉ cần mỗi lần ánh mắt hai người đối diện nhau, lập tức sẽ có một loại khí chất không đồng dạng như vậy xuất hiện, yêu thương hoặc là sủng nịch, so với bất kì bộ phim nào đều chân thật hơn, rồi lại thật sự rất không thật.
Lịch sử gia tộc Augustine bị truyền lên mạng trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa với sự gia nhập không ngừng của cư dân mạng mà hướng phát triển lại đi chệch quỹ đạo, nghe có vẻ như nhân vật chính quả thực là có một phần ba tài sản của thế giới. Phóng viên giải trí cũng vọt vào văn phòng mình, thậm chí không kịp đánh răng rửa mặt, vận tốc ánh sáng mà thống kê từ khi Dạ Phong Vũ vào nghề cho đến nay, là giai đoạn nào có thể phát sinh quan hệ với Augustine, cuối cùng lại phát hiện thật ra mối quan hệ này cũng không phải là hoàn toàn kín đáo, nhưng vẫn không có ai phát hiện được một lần duy nhất Phillip bị Cẩu Tứ Mao chụp được suýt nữa thì bại lộ đó, nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Tuy rằng không có ông xã, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng cạnh tranh không nổi tổng tài bá đạo, vì thế fan vừa ở trên mạng anh anh anh, vừa dùng vận tốc ánh sáng tải hết hình ảnh thân thể tốt đẹp trên apps về, để tránh việc bị gỡ bỏ đi, dù sao đó cũng là gia tộc xa xưa đến từ châu Âu, vừa nghe đã thấy phi thường ít ham muốn, vả lại độc tài, vả lại đáng sợ.
Giới tài chính cũng chấn động không nhỏ, trước đó, gần như tất cả mọi người đều không nghĩ đến, một Augustine vẫn cấm dục lại lạnh lùng, giống như trời đông giá rét, cuối cùng sẽ lựa chọn ở bên một người đàn ông…… Hơn nữa còn là một nam diễn viên từng quay phim tình sắc.
Cùng lúc đó mấy trăm phong thiệp mời cũng được đưa đến tay tân khách, đảo nhỏ nơi sắp cử hành hôn lễ cũng được bố trí kịp thời sau đó cho công bố, cung điện xa xưa chìm trong ánh mặt trời cùng hoa hồng, tuy rằng còn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng có thể thấy được là ở đây sắp cử hành một hôn lễ long trọng.
Cũng có người phát hiện bí mật về chiếc nhẫn trên ngón áp út của Dạ Phong Vũ, hồng ngọc và lục ngọc chia lìa cùng đoàn tụ nghe thật tràn ngập lãng mạn, thật đáng giá thổn thức rơi lệ.
Mọi thứ đều rất giống đồng thoại, chỉ là công chúa biến thành hoàng tử.
“Xem tin tức không?” Trong tiệc rượu, Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ lắc đầu.
“Mọi thứ đều nằm trong dự đoán của chúng ta.” Augustine cụng ly với cậu, “Đi thôi, chúng ta đi gặp mấy người bạn.”
Dạ Phong Vũ nắm tay anh, hai người cùng đi về phía bàn chủ.
“A, tôi nhịn không được muốn khóc.” Phillip tựa trên lan can, dạt dào tình cảm.
“Cả ngày hôm nay anh đều rất muốn khóc.” Trình Hạ bưng một đĩa đồ tráng miệng.
“Chẳng lẽ cậu không cảm động?” Phillip tỏ vẻ rúng động, “Chính là câu chuyện cổ tích tình yêu tuyệt đẹp.”
“Chúng ta cũng không phải là ngày đầu tiên được biết.” Trình Hạ 囧囧 hữu thần.
“Nhưng vẫn có thể cảm động.” Phillip hai mắt đẫm lệ.
Trình Hạ rất muốn nhét cả miếng bánh hạnh nhân vào miệng anh ta.
Đương nhiên, đầu tiên là đám người phản đối đồng tính luyến ái lập tức triển khai khiển trách mối quan hệ kinh thế hãi tục này, có điều người chúc phúc thì nhiều hơn — dù sao thì Augustine thích ai, hình như cũng đều không liên quan gì đến mình. Mọi người đều phán đoán quá trình hai người quen biết, khả năng nào cũng nghe có vẻ như phim vậy.
Lúc hai người trở lại khách sạn, tiếng chuông đêm cũng vừa điểm, Augustine hỏi cậu: “Muốn chạy trốn không?”
“Hả?” Dạ Phong Vũ không phản ứng được.
“Qua mười hai giờ đêm, phép thuật sẽ mất hiệu lực.” Augustine cọ cọ trán với cậu.
Dạ Phong Vũ cười né tránh anh: “Sao đột nhiên lại biết nói đùa thế?”
“Anh chỉ không muốn em căng thẳng.” Augustine nhéo cằm cậu, “Đêm nay em biểu hiện rất tốt, chín ngày tiếp theo, coi như là ngày nghỉ là được rồi.”
Dạ Phong Vũ gật đầu, rất phối hợp anh hôn môi.
Trình Hạ cùng Phillip ngồi ở ghế sau, lái xe với vệ sĩ ngồi ghế trước, vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc, giống như hai người ở giữa kia không phải đang trong tình yêu cuồng nhiệt ôm hôn, mà là đang thảo luận đề tài tài chính hay chính trị.
Hội nghị hôm sau, Dạ Phong Vũ vẫn đi cùng anh, chỉ là cởi bỏ chính trang nghiêm túc, đổi thành áo gió, hai chân thẳng tắp thon dài, dáng người tỉ lệ vàng dến mức làm cho người ta rất muốn kiểm tra.
Nếu đã sớm biết nội dung cuộc hội nghị rất nhàm chán không thú vị, vậy Phillip rất vui vẻ biến nơi này thành sân khấu trình diễn cho chị dâu, cho dù chỉ để quấy rối cũng rất không tệ. Riêng nhà thiết kế thôi cũng đã dẫn theo mười hai người, mỗi ngày đều vận chuyển bằng đường hàng không đến. Vì thế đến ngày thứ tư, bên ngoài hội trường không chỉ có phóng viên tài chính, phóng viên giải trí, còn có phóng viên thời trang nổi tiếng, cùng với phóng viên bản tin xã hội cũng chạy theo tới mò tin.
“A, ở đây thậm chí còn có một cái đuôi nhỏ đáng yêu.” Phillip cầm một cái quần yếm hình chuột chũi khoe ra.
“Vì sao anh không tự mặc đi!” Trình Hạ khóc không ra nước mắt, đứng trên giường rất muốn gào anh họ cứu mạng.
Tin tức trên mạng ngày càng nghiêm trọng, trong thời gian ngắn hẳn là không có tư thế muốn giảm nhiệt. Không muốn cậu ở lại lâu đài nhàm chán, lại không muốn cậu bị quấy rầy, vì thế sau hội nghị, Augustine sắp xếp máy bay tư nhân, đưa Dạ Phong Vũ đến New Zealand nghỉ phép.
“May là anh còn nhớ rõ chính mình tháng sau có một lễ cưới.” Phillip rất vui mừng ——- suýt nữa thì anh trai thân ái cũng muốn cùng bay đến New Zealand, vậy chính mình nhất định sẽ hỏng mất.
“Vì sao mọi chuyện đều hỏng bét?” Augustine hỏi.
“Là vì anh rất căng thẳng.” Phillip trả lời.
Augustine: “……..”
“Ai cũng có sự lo âu trước hôn nhân, cái này không lạ.” Phillip đưa bằng chứng khoa học ra.
Sau đó đã bị anh trai quốc vương đuổi ra ngoài.
“Anh xem, tôi đã nói anh nhất định sẽ bị đuổi về.” Trình Hạ dắt MOKA, đang đứng trên hành lang chờ anh.
“Cho nên tôi mới cần cậu ở lại lâu đài.” Phillip ôm lấy Chuột chũi nhỏ lông xù, mạnh mẽ chữa bệnh.
Đảo Star Boraray đã bị chú ý chưa từng có, mỗi ngày đều có hàng hóa được vận chuyển đến đảo, trở thanh nội dung rất được thảo luận trong các buổi trà chiều. Đối với bộ phim tình sắc Dạ Phong Vũ từng tham gia kia, Augustine cũng không có bình luận gì cả, chỉ là khi nhận phỏng vấn thì trả lời, mình tôn trọng tất cả công việc của cậu, còn sẵn sàng chấp nhận hết mọi ưu điểm cũng như khuyết điểm của cậu.
Gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, Dạ Phong Vũ ngồi trên xích đu ngoài ban công, nói chuyện phiếm với fan trên trang cá nhân, sau đó nhắm mắt lại ngủ —— công việc tạm thời đẩy lùi, đầu tư có em họ với đoàn đội phụ trách, công việc chuẩn bị hôn lễ không cần mình hỏi đến. Thời điểm nhắm mắt lại nghe gió biển, tâm yên tĩnh như là đang ở trên cánh đồng bát ngát, có lẽ trong hơn hai mươi năm qua, đây là quãng thời gian nhàn nhã nhất.
“Thật không dám tin, cuối tần này chính là hôn lễ của tiểu Cookie.” Normandy, Pháp, Kate phu nhân vừa thu dọn hành lí, vừa cảm thấy rất là xót ruột không muốn.
Leon tiên sinh không rảnh nói chuyện, ông đang bận rộn buộc một đoạn ruy băng vào cái bàn nhỏ —– thậm chí còn làm thêm ba cái ghế nhỏ đáng yêu.
Bởi vì Augustine đã sắp xếp từ trước, cho nên ở đây cũng không bị phóng viên hay người khác quấy rầy, xung quanh ngôi nhà nhỏ vẫn rất yên tĩnh. Lái xe đã chờ trước cửa từ sớm, đón người xong chạy thẳng tới sân bay, máy bay tư nhân phủ kín hoa hồng, giống như một phần hiện trường hôn lễ vậy.
“Máy bay của chị dâu sẽ đến sau một tiếng nữa.” Trên đảo Star Boraray, Phillip đang thành tâm hỏi Augustine, “Anh thật sự không muốn trang điểm chút sao?”
Augustine: “…….”
“Nhưng nhìn mặt thật sự rất không tốt, giống như đã thức trắng ba đêm đó, không đúng, anh vốn là đã ba đêm liền không có ngủ.” Phillip vẫn đang liên miên cằn nhằn.
Augustine xoa xoa huyệt thái dương: “Đi ra ngoài.”
“Em hiểu sự lo lắng trước hôn nhân của anh, nhưng có phải là quá nghiêm trọng rồi không?” Phillip giúp anh mát xa vai, “Thả lỏng thả lỏng, chỉ là một đám cưới mà thôi.”
“Cho anh một ly rượu.” Augustine giơ tay.
Phillip nhanh chóng hai tay dâng lên.
Augustine uống một hơi cạn sạch, nhưng hình như lần này cồn cũng không có tác dụng gì.
Phillip ngồi xổm trên hành lang, rất là lo lắng lo lắng.
Simba đi bộ đến, dùng chân trước lãnh khốc gẩy gẩy cậu.
“Anh ở đây làm gì?” Trình Hạ ôm một bó hồng lớn chạy xuống lầu.
Phillip chìa tay chỉ phía sau, sau đó dùng khẩu hình khoa trương nói cho cậu —— khẩn trương.
“Augustine tiên sinh đang đứng sau anh.” Trình Hạ 囧 một chút.
“A!” Phillip nhảy dựng lên tại chỗ, còn dựa khung cửa bày ra một dáng pose anh tuấn, tiêu sái không thể kiềm chế được.
Simba dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc để nhìn cậu ta.
“Anh đến sân bay.” Augustine mặt không chút thay đổi đi xuống lầu.
“Nhưng mà——- ô……..” Trình Hạ giãy dụa.
“Vô cùng tốt.” Phillip kịp thời che miệng Chuột chũi nhỏ, giọng lảnh lót.
“Máy bay của anh họ ít nhất bốn mươi phút nữa mới hạ cánh.” Trình Hạ dùng sức cạy tay anh ra.
“Còn hơn là cứ ở trong thư phòng.” Phillip trả lời, “Không thì chắc sẽ bắt đầu lật bàn.” Thậm chí là lật khách sạn.
Trình Hạ: “…….”
Bãi biển rất yên tĩnh, Augustine đi một mình dọc bờ biển, sóng biển từng đợt tràn vào bờ, đúng là có thể làm tan đi không ít cảm giác lo âu. Một cái vỏ sò lấp lánh trên bãi biển, Augustine cúi xuống nhặt lên, dùng nước biển rửa sạch sẽ, hoa văn xinh đẹp hiện ra. Bên cạnh có một cái xô nhỏ màu đỏ, Augustine thả vào, vừa đi trên bờ cát vừa nhặt, rất nhanh đã gom được đầy một xô.
Có tiếng máy bay gầm rú, sau đó ổn định ở cuối đường băng. Dạ Phong Vũ vừa bước xuống máy bay, xa xa đã nhìn thấy Augustine đang đi về phía này.
Phillip và Trình Hạ ngồi xổm sau xe vệ sinh, hào hứng xem hiện trường.
A! Cửu biệt gặp lại.
Augustine cười giang hai cánh tay, đón lấy tình nhân nhỏ đang chạy về phía mình vào lòng.
“Em rất nhớ anh.” Dạ Phong Vũ đặt cằm lên vai anh.
“Anh cũng vậy.” Augustine thắt chặt tay, “Trên đường đi có sao không? Bác sĩ nói trước khi lên máy bay dạ dày em không thoải mái.”
“Không sao, chắc do căng thẳng quá.” Dạ Phong Vũ nắm tay anh đi về, “Anh thì sao? Có căng thẳng không?”
“Đương nhiên không.” Augustine bình tĩnh mà trả lời.
“Nhưng Phillip nói gần đây anh vẫn mất ngủ.” Dạ Phong Vũ nhìn anh.
Mặt Augustine cứng một chút, tiếp tục phủ nhận: “Bởi vì chuyện công việc.”
“A.” Dạ Phong Vũ bình tĩnh nhìn phía trước.
Augustine: “……”
Phillip hoàn toàn không biết nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, còn đang hào hứng bừng bừng đọc diễn cảm thơ ca về tình yêu, hoàn toàn không quan tâm đến Chuột chũi nhỏ bên cạnh đã yên lặng nhét ngón tay trỏ vào tai.
“Em có thể đi dạo không?” Lúc trở lại phòng nghỉ, Dạ Phong Vũ hỏi, “Ở đây rất đẹp.”
“Không thể.” Augustine lắc đầu.
Dạ Phong Vũ: “…….”
“Ít nhất đợi lễ cưới hoàn thành đã.” Hai tay Augustine ôm vai, đặt cậu lên ghế, ra lệnh, “Trong ba ngày này, làm sao cũng không cho đi.”
“Nhưng trên đảo rất an toàn.” Dạ Phong Vũ tranh thủ quyền lợi.
“Rơi xuống biển thì làm sao bây giờ?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ: “……”
“Nghe lời.” Augustine vỗ vỗ cậu, “Hẳn là em cũng mệt rồi, anh dặn phòng bếp chuẩn bị bữa tối, sau đó lên giường nghỉ ngơi.”
“Giờ mới bốn giờ chiều.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở.
“Bốn giờ chiều ăn bữa tối, vừa đẹp.” Augustine trả lời.
Khóe miệng Dạ Phong Vũ cứng đờ.
“Làm sao vậy?” Augustine hỏi.
“Không có gì, có điều bây giờ em tin.” Dạ Phong Vũ khoác hai tay lên vai anh, “Anh thật sự một chút cũng không căng thẳng.”
……
Bữa tối thực phong phú, Dạ Phong Vũ ăn xong cầm một quyển tạp chí, ngồi bên cửa sổ lật từng tờ. Trình Hạ chia cho anh một ly kem: “Augustine tiên sinh đâu?”
“Hẳn là ở thư phòng, em tìm anh ấy có việc?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Em không tìm anh ấy!” Trình Hạ lập tức lắc đầu, nam thần gần đây hơi lo lắng… vẫn là cách xa một chút thì tốt hơn.
Dạ Phong Vũ lấy một thìa kem đậu phộng trong bát của cậu.
“Lúc đợi máy bay của anh hạ xuống, Augustine tiên sinh thế mà lại ra bãi biển nhặt vỏ sò một mình.” Trình Hạ đưa cả bát đầy cho anh, “Thế nào, có phải nghe rất giống phim kinh dị.” Cái loại đột nhiên trúng tà đó.
Dạ Phong Vũ cười xoa đầu cậu.
“Anh không căng thẳng sao?” Trình Hạ hỏi.
“Anh không căng thẳng sao?” Trình Hạ hỏi.
“Một chút, nhưng không nghiêm trọng lắm.” Dạ Phong Vũ trả kem cho cậu, đi vào thư phòng: “Có thể vào không?”
“Anh tưởng em đang nghỉ ngơi.” Augustine bỏ văn kiện trong tay xuống.
“Làm việc sao?” Dạ Phong Vũ chỉ tài liệu trên bàn hỏi.
Augustine lắc đầu: “Là lịch trình hôn lễ.”
“Sao còn phải xem?” Dạ Phong Vũ đóng cửa thư phòng, “Phillip nói đã có chuyên gia kiểm tra ít nhất một trăm lần rồi.”
“Mỗi lần có hoạt động quan trọng, cho dù trước đó đã kiểm tra nghiêm ngặt như thế nào, tới ngày lễ chính vẫn sẽ có sai lầm.” Augustine kéo cậu vào trong lòng, “Có cái giỏ hoa bị gió thổi đổ, có lần bị nhầm nhẫn, Adams thậm chí còn để mất bánh cưới.” Cao gần một người, mà cũng có thể bị trộm mất, còn bị bêu riếu suốt ba ngày trên mạng, quả thực chính là trào phúng cho cái gọi là “Hệ thống an ninh nghiêm mật nhất”.
“Vậy cứ để nó sai đi, được không?” Dạ Phong Vũ ôm hai má anh, cúi đầu hôn hôn, “So với mấy thứ trang sức bánh cưới không quan trọng kia, em muốn ở bên anh hơn.”
“Anh muốn hôn lễ trăm phần trăm hoàn mĩ.” Augustine cầm tay cậu.
“Cho dù nhẫn, rượu rồi bánh cưới bị mất, lễ cưới này cũng sẽ không có gì đáng tiếc.” Giọng Dạ Phong Vũ rất thấp, “Bởi vì có anh, đối với em là đủ rồi.”
“Sẽ không tệ hại đến như vậy.” Augustine bật cười.
“Vậy lại càng không cần phải lo.” Dạ Phong Vũ khép tập tài liệu trên bàn lại, “Còn sớm, đi ra biển hóng gió không?”
Cái xô nhỏ màu đỏ vẫn đặt trên bờ cát, sắc trời đã tối dần. Dạ PHong Vũ cầm đèn pin, từng bước từng bước chọn vỏ sò, cuối cùng xách cái xô đã đầy lên: “Ngày mai tặng cho khách.”
“Ý kiến hay.” Augustine gật đầu.
“Ở đây có thể thấy ngân hà.” Dạ Phong Vũ kéo anh trèo lên một tảng đá.
Gió khá lớn, Augustine cởi áo khoác bọc cậu lại.
“Ngày mai đừng quan tâm chuyện lễ cưới nữa, được không?” Dạ Phong Vũ tựa đầu vào vai anh, “Giao cho người khác làm.”
“Được.” Một tay Augustine khoác lên vai cậu, “Cảm giác sắp làm đám cưới hình như cũng không tệ lắm.”
“Anh chắc chứ?” Dạ Phong Vũ cười dùng đỉnh đầu cọ cọ anh, “Em tưởng là anh đã vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán.”
“Là quan tâm quá mức.” Augustine sửa lại.
“Hình như em nên đến đây sớm một chút.” Dạ Phong Vũ lùi vào trong lòng anh, “Ít nhất có thể cùng anh.”
“Về sau em sẽ có rất nhiều thời gian theo anh.” Giọng Augustine hơi trầm, trong bóng đêm có một nét ôn nhu khác thường.
Dạ Phong Vũ cong khóe miệng: “Ừ.”
Tiếng sóng biển rất dễ nghe, vì thế đêm này, hai người ngồi trên bãi biển rất lâu rất lâu, nắm tay, hôn môi, hoặc là kín đáo ấm áp tỏ tình, cho đến sau nửa đêm mới trở lại phòng. Mà Augustine rốt cuộc cũng tìm về được giấc ngủ đã mất từ lâu —– trên thực tế chỉ cần có Dạ Phong Vũ bên cạnh, chính là thuốc an thần tốt nhất.
Trưa hôm sau, Leon tiên sinh và Kate phu nhân xuống máy bay, đón tiếp hai người chỉ có Phillip tươi cười sáng lạn và Trình Hạ phấn khởi quá độ, “Augustine tiên sinh và anh họ còn chưa dậy.”
“Rất bình thường, giống như chúng ta năm đó.” Kate phu nhân vô cùng hiền lành.
Leon tiên sinh: “Khụ.”
Trên đảo đã được trang hoàng, để nghênh đón hôn lễ vào ngày kia. Sau khi ăn uống nghỉ ngơi đơn giản, Trình Hạ xung phong nhận việc lái xe, đưa dì và dượng đi thăm thú xung quanh, còn dừng lại xem một lượt tập duyệt của nghệ nhân xiếc ảo thuật — bởi vì ngày mai sẽ có rất nhiều trẻ em, cho nên xây tạm một sân chơi lên.
“Đây tuyệt đối chính là đêm dài nhất mà ta trải qua.” Về nhà, Kate phu nhân xuống xe, “Ta phải đi xem Cookie, nó đã dậy chưa?”
Rất khó nói, Chuột chũi nhỏ yên lặng trả lời — căn cứ thể lực của Augustine tiên sinh tối qua mà quyết định.
Nhưng may mắn, Dạ Phong Vũ đã dậy rửa mặt xong rồi, đang ngồi bên bàn ăn bữa trưa muộn.
“Trạng thái của con có vẻ rất tốt.” Kate phu nhân ôm cậu một chút, “Điểm này mạnh hơn cha con rất nhiều.”
Leon tiên sinh cười rất bình tĩnh.
“Ông ấy uống say túy lúy ở bữa tiệc độc thân, suýt nữa bỏ qua hôn lễ.” Kate phu nhân kéo ghế ra.
“Đó chỉ là ngoài ý muốn.” Leon tiên sinh biện minh.
Nhưng căn bản là không ai nghe.
…….
Bên kia, Phillip đang ngồi trên cái ghế nhỏ mà Leon tiên sinh làm, như là trở về thời thơ ấu tươi đẹp, vô cùng muốn giấu làm của riêng.
Trình Hạ vỗ vai anh ta: “Có lẽ dượng có thể làm cho anh một món quà khác.”
“Là cái gì?” Hai mắt Phillip sáng lên.
“Bí mật.” Trình Hạ giơ tay phải lên, “Nhưng cam đoan anh sẽ rất thích, hơn nữa còn rất phù hợp với khí chất của anh.”
Sau bữa tối, lại có máy bay hạ cánh. Nghiêm Khải dẫn Phương Nhạc Cảnh đi xuống cầu thang, sau đó là Thẩm Hàm hoạt bát cùng người đại diện Dương tiên sinh, cùng với Chung đạo diễn! Cùng! Mục tổng! Của! Anh ta!
“Những người khác sẽ đi thuyền đến sau một chút.” Nghiêm Khải vỗ vai Augustine: “Chúc mừng.”
“Chung đạo diễn.” Dạ Phong Vũ cười đưa tay ra.
Chung Ly Phong Bạch bình tĩnh mà bắt tay với cậu.
Cho dù!
Là kết hôn!
Cũng vẫn phải!
Quay phim!
Vai nam chính hàng đầu!
Không thể tùy tiện mà!
Bị!
Thay thế!
Nhà ăn có bữa khuya phong phú, Thẩm Hàm tạm thời vứt hết mọi thứ ra khỏi đầu, chuyên tâm ăn cơm hải sản, còn chủ động truyền thụ bí quyết bảo quản nhẫn cho Trình Hạ.
“Bí quyết bảo quản nhẫn?” Trình Hạ rất nghi hoặc, “Chẳng lẽ không phải là cất đi, sau đó đợi đến lúc thì đặt lên khay mang ra sao?” Vì sao loại chuyện này còn có thể có bí quyết.
“Không không không, việc này rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Thẩm Hàm rất nghiêm túc, “Lúc Nhạc Nhạc kết hôn với Nghiêm tổng, anh còn suýt nữa gây phiền toái.”
“Là cái gì?” Trình Hạ tò mò.
“Cậu ta ăn mất nhẫn.” Phương Nhạc Cảnh đúng lúc đi ngang qua, vì thế xen mồm.
Miệng Trình Hạ giương thành chữ O.
Như vậy cũng được.
“Em nghe anh giải thích.” Thẩm Hàm lập tức xua tay, “Chuyện không phải như em nghĩ.”
“Em không nghe.” Trình Hạ đứng lên nhanh chóng cáo từ, “Chờ ngày kia hôn lễ kết thúc, anh lại nói cho em!” Nếu không một việc vốn vô cùng đơn giản, càng khẩn trương thì càng loạn, loại chuyện như ăn nhẫn này nếu bị lây bệnh thì phải làm sao bây giờ.
Thẩm Đô Đô trơ mắt nhìn cậu chạy đi, vô cùng oan uổng.
Sao lại có thể như vậy, anh thật sự không có ăn.
Khách khứa lần lượt đến, trên đảo càng lúc càng náo nhiệt. Đêm trước hôn lễ, toàn thể nhân viên làm việc suốt đêm, khách mời và phóng viên truyền thông cũng dậy rất sớm, trang điểm lựa chọn lễ phục, chuẩn bị đến bãi biển.
“Ngủ thêm hai tiếng.” Augustine nằm lên người cậu, cúi đầu hôn chào buổi sáng, “Sau đó quản gia sẽ đến đón em.”
Dạ Phong Vũ gật gật đầu: “Ừ.”
“Lát nữa gặp lại.” Augustine lại lưu luyến hôn một cái, mới đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Trải qua một đêm làm việc, cả hòn đảo đều bị bao trùm bởi một màu đỏ của hoa hồng. Trình Hạ bận đến choáng váng, vất vả lắm mới có thể về phòng nghỉ tạm một chút, nhưng không kịp uống xong cốc nước, đã bị Phillip kéo sang phòng khác.
“Tôi mệt gần chết.” Trình Hạ hữu khí vô lực.
“Cho nên phải đi xem một ít kích thích gì đó.” Phillip mặt mày hớn hở.
Trình Hạ lập tức cảnh giác: “Thu cái biểu tình dâm đãng của anh lại.”
“Tuyệt đối là kinh hỉ.” Philip xắn tay áo lên.
“Phải nói trước, không ai có hứng thú đối với quần lót hoạt hình của anh.” Trình Hạ tiêm một mũi phòng ngừa.
“Chỗ nào cũng là camera, cậu lại cho rằng tôi có thể khoe quần lót!” Phillip thực chịu đả kích.
“Vậy thì là cái gì?” Trình Hạ hỏi.
Phillip xốc khăn trải bàn lên, lộ ra một chú chuột chũi thật lớn bằng pha lê ôm quả thông, tỏa sáng rạng rỡ.
Trình Hạ: “…..”
“Thế nào, tôi đặc biệt đặt cho cậu đó, hôm nay vừa đưa đến.” Phillip rất đắc ý, “Cùng nhãn hiệu với nhẫn cưới của Augustine.”
Trình Hạ cảm thấy, cậu có khả năng sẽ nhận được tất cả các thể loại quà tặng kì quặc trên thế giới này.
Kate phu nhân rất thích Thẩm Hàm, còn đích thân làm bánh ngọt cho cậu.
“Cám ơn ngài.” Thẩm Đô Đô cười tủm tỉm, cất túi áo đi tìm Nhạc Nhạc.
“Vì sao cậu đi đến đâu cũng muốn đồ ăn thế?” Phương Nhạc Cảnh bị chấn động một chút.
“Tớ cũng không biết.” Thẩm Hàm phồng má, nhìn xung quanh, “Cả bánh cưới mà cũng phải phái vệ sĩ trông sao?”
“Bởi vì sợ cậu ăn vụng.” Phương Nhạc Cảnh lập tức trả lời.
Thẩm Hàm lập tức tan nát cõi lòng như bã, thật sao.
Trong phòng nghỉ, Dạ Phong Vũ gác hai chân lên sô pha, đang lật sách cho qua thời gian.
“Hôn lễ sắp bắt đầu rồi.” Augustine đi vào.
“Bên ngoài có vẻ rất náo nhiệt.” Dạ Phong Vũ lười biếng chìa tay cho anh.
“Em bình tĩnh đến như là đi tham gia hôn lễ của người khác.” Augustine ôm cậu dậy.
“Bởi vì anh không cho em ra ngoài.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ anh.
“Bởi vì hôn lễ còn chưa bắt đầu.” Augustine trả lời như là đương nhiên, “So với bánh cưới bị trộm, anh còn lo em bị người ta bắt đi hơn.” Cho nên vẫn là ở lại trong phòng thì an toàn hơn.
Trên sô pha có hai ba bản mô tả tuyến du lịch — sau hôn lễ, hai người sẽ đi thẳng đến Nam Cực. Dạ Phong Vũ chính là đang nhìn hạng mục công việc cần chú ý cho chuyến đi này.
“Tony nói là trong khu du lịch, có một con chim cánh cụt thường xuyên bị đánh.” Augustine nói, “Anh tính toán bắt nó mang về lâu đài.” Sau đó gọi là Philip 2. 0.
Philip 1. 0 ở hội trường tiệc cưới đánh một cái hắt xì lớn.
MOKA vui vẻ chạy qua chạy lại giữa đám đông, điên cuồng như là mình kết hôn vậy. Elizabeth nằm trong hòm giữ ấm, lãnh diễm nhận sự tham quan của khách khứa, về phần Simba, thì là đang nằm trên nóc nhà xa xa nhìn về phía nhân loại, coi thưởng vả lại lãnh khốc.
“Gâu gâu gâu!” MOKA nhiệt tình bổ nhào vào Thẩm Hàm.
“A!” Một tiếng hét kinh hãi, khay đồ ngọt trên tay cậu bay ra, Trình Hạ nhanh chóng vọt đến, Adams nghe tiếng cười tươi rói quay lại, vừa lúc bị bụp lên mặt.
……
……..
……………..
Năm phút sau, MOKA tạm thời bị nhốt vào lồng sắt của Simba, cụp đuôi ủ rũ.
Simba đi từ trên nóc nhà xuống, chậm rãi chen vào lồng sắt, dùng chân trước đè đầu chó lớn.
MOKA còn đang kêu ư ử.
Simba nhắm mắt lại, bắt đầu chợp mắt ngủ gật, hoàn toàn không để ý móng vuốt đang bị chó lớn gặm.
Vài phút sau, chó lớn ngáp dài, cũng nhắm mắt lại từ từ ngủ, lựa chọn quên đi tai họa vừa giáng xuống.
“Nếu chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể xuất phát.” Trong phòng nghỉ, Augustine vỗ vỗ người trong lòng, “Còn năm phút nữa sẽ bắt đầu hôn lễ.”
“Kiss.” Dạ Phong Vũ ngẩng đầu.
Augustine nâng cằm cậu lên, in xuống một cái hôn môi ngắn ngủi, “Còn lại để dành đến tối.”
Trình Hạ vừa đến cửa nghe được những lời này, vì thế nhét tay vào túi bình tĩnh xoay người muốn chạy, kết quả bị Phillip xách trở về.
“Em không muốn quấy rầy nhưng mà… thời gian đã rất gần rồi.” Phillip cươi tươi, “Ít nhất mười lăm phút trước quản gia đã nhắc nhở qua.” Vì sao đến giờ còn chưa xuất phát, mà lại còn hôn lưỡi trên sô pha. Có thể có chút quan niệm về thời gian hay không, loại trạng thái lười biếng này là sao, mọi người đều rất sốt ruột a!
“Đi thôi.” Dạ Phong Vũ kéo Augustine đứng dậy, đáy mắt tràn ngập ý cười, “Chúng ta đi kết hôn!”